Dở ẹc.
Nghe thấy lời của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ chỉ muốn lắc lắc vợ mình cho tỉnh rồi bắt nàng trả lại 66 tệ ấy đây! Trước đó hai người được thưởng bốn vạn tệ nhờ làm công dân nhiệt tình, sau khi quyên góp một nửa, hai người chia đôi, mỗi người nhận được một vạn. Nhưng tiền của Khương Tố Ngôn thì nàng đều đem cất kỹ cả, còn 66 tệ này là Cố Ỷ móc từ túi của mình ra đấy.
Chưa hết, chỗ các cô ở còn không bán cái đó, Cố Ỷ phải bỏ thêm 12 tệ tiền vận chuyển.
Rõ ràng là Khương Tố Ngôn đã muốn ăn kem Mao Đài từ lâu lắm rồi, vậy mà sau cùng lại phán một câu: dở ẹc.
Sớm muộn gì Cố Ỷ cũng phải tự mua ăn thử cho biết!
Nhưng nghĩ tới giá tiền 66 tệ, cộng thêm cái phán xét "dở ẹc" của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ đành ngẫm lại, hay là thôi đi nhỉ. Đó là 66 + 12 = 78 tệ cơ đấy, bằng ba ngày tiền ăn của cô rồi còn gì!
Vừa tiếc đứt ruột 78 tệ mới bay đi chưa lâu, tối đến Cố Ỷ lại ngồi học bù những bài đã bỏ dở suốt thời gian qua, không ôn tập thì chắc chắn thi cuối kỳ sẽ trượt mất thôi, nên phải vừa học vừa tranh thủ mở tiệm. Mà dạo gần đây, quỷ quái ở thành phố Lễ Phong tìm đến Cố Ỷ giữa đêm cũng ngày càng ít, khiến cho ban đêm của cô càng lúc càng chán. Huống hồ trời mùa đông lạnh thế này, Cố Ỷ chỉ muốn nhanh chóng chui ngay vào chăn cho ấm.
Sau khi về đến nhà, Khương Tố Ngôn cũng quay lại với bộ mặt "trang điểm xác chết" quen thuộc, chẳng còn hay nhập vào ma-nơ-canh như trước nữa. Khi Cố Ỷ ngồi ở tầng dưới ôn bài, Khương Tố Ngôn lại nằm trên giường tầng trên xem phim bằng máy tính.
Đồ nữ quỷ đáng ghét, chỉ giỏi chọc tức người ta!
Cố Ỷ thầm bực bội trong lòng, nhìn điện thoại thấy cũng khuya rồi, cô cảm thấy đã đến lúc đóng cửa lên giường trùm chăn. Cô vừa đứng dậy khỏi cái ghế con sau quầy, chuẩn bị vác tấm ván gỗ ra đóng cửa lớn thì bỗng thấy từ đằng xa cuối con phố cổ, có một người mặc áo trắng đang từ từ đi về phía họ.
Cố Ỷ thề bằng ngón chân, chắc chắn là một con quỷ!
Thế là cô không vội đóng cửa nữa, mà dựng hết các tấm ván lớn lên chắn cửa chính, chỉ chừa lại cửa nhỏ bên hông chưa đóng, rồi đứng ngoài đó chờ con quỷ đi tới. Con quỷ kia bước chậm rì rì, đi mất ba phút mới từ cuối phố lết đến trước mặt cô. Nếu không phải vì trời bên ngoài lạnh đến tê người, chắc Cố Ỷ đã định tự ra đấy kéo nó lại cho nhanh luôn rồi.
Chờ nó đến gần, Cố Ỷ vừa liếc mắt đã xác định ngay: quả nhiên là quỷ.
Con quỷ này là một quỷ nam mới chết chưa lâu, mặc một bộ vest trắng, mặt mày tái mét, nhưng tổng thể vẫn còn giống người sống.
Loại quỷ mới chết, hồn lực còn yếu như này, rõ ràng không phải kiểu đến để coi Cố Ỷ là món ăn vặt. Điều này chứng tỏ, hiếm hoi lắm mới lại có một "khách hàng" tìm đến!
Hai mắt Cố Ỷ sáng rỡ: "Ơ kìa, mau vào trong đi mau vào trong!" Cô nhiệt tình mời con quỷ vào tiệm vàng mã, bảo nó ngồi lên chiếc ghế đối diện quầy, còn đưa thêm vài thỏi vàng mã cho nó. Cố Ỷ lấy bật lửa "tách" một tiếng châm lửa đốt vàng mã, mình đãi người ta thế này, hẳn chú rể ma này cũng phải nể mặt mà giao dịch nhiều thêm một ít hồn lực chứ nhỉ?
Nghĩ thì hay thật đấy, nhưng vừa liếc thấy hồn lực mỏng như tờ giấy của chú rể ma, Cố Ỷ chỉ muốn thở dài, cái gì cũng ổn, chỉ là hồn lực ít quá thôi.
Sau khi tiêu hóa xong mấy thỏi vàng mã, sắc mặt chú rể ma vốn tái mét cũng dần trở nên có sức sống hơn chút, trông gần giống người sống rồi.
Cố Ỷ thấy anh ta có vẻ đã ổn, mới mở miệng hỏi mục đích của chú rể ma. Anh ta do dự một chút rồi mới nói: "Tôi được những con quỷ khác giới thiệu đến, bọn chúng nói tiệm vàng mã có thể giúp tôi thực hiện mọi nguyện vọng. Tôi không biết trên người mình có thứ gì cô cần, chỉ cần có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, cô cứ lấy đi là được."
Câu này, Cố Ỷ nghe rất vừa lòng.
Cô híp mắt cười: "Không vội, anh nói trước đi, nguyện vọng của anh là gì?" chú rể ma này chắc chắn chưa nghe câu: "Không nghe báo giá trước, lúc tính tiền chỉ có khóc." Làm chuyện gì cũng nên hỏi giá trước cho rõ ràng.
Chú rể ma nhìn dáng vẻ niềm nở của Cố Ỷ, thế mà lại không hề nghi ngờ cô là bà chủ lòng dạ đen tối. Anh ta gật đầu, dưới sự dẫn dắt khéo léo của Cố Ỷ, đã nói ra nguyện vọng của mình: "Tôi muốn gặp vị hôn thê của mình một lần, rồi khuyên cô ấy bỏ đứa con đi."
Cố Ỷ ngẩn người một chút, cô thật không ngờ lại nghe được một nguyện vọng như vậy.
"Đứa bé đó không phải của anh à?" Phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ là như thế. Nhưng chú rể ma lắc đầu: "Tôi rất chắc chắn đứa con đó là của tôi. Nhưng giờ tôi đã thành thế này, để cô ấy một mình mang thai, sinh con rồi nuôi con một mình, với cô ấy như thế là quá bất công. Tôi hy vọng cô ấy có thể bỏ đứa bé đi, quên tôi đi, rồi bắt đầu một mối tình mới."
Có lẽ trên đời này kẻ tệ bạc quá nhiều, nên loại người như chú rể ma, thật lòng suy nghĩ vì người khác lại càng hiếm. Đàn ông trong nước nhiều người vẫn mang tư tưởng "nối dõi tông đường", thậm chí nghĩ rằng nếu sau khi chết không có con trai thắp hương thì là tuyệt tự. Mỗi lần thấy loại bài viết này trên mạng, Cố Ỷ lại không nhịn được muốn gõ bình luận: "Không có ai thắp hương cái nỗi gì, chết rồi chẳng mấy chốc là hồn phi phách tán, còn ngồi đó lo chuyện thắp hương."
Người có thể vì muốn vị hôn thê sống tốt hơn mà khuyên cô ấy bỏ con, mới thật sự là đàn ông đích thực.
Cố Ỷ trong lòng không nhịn được giơ ngón cái với chú rể ma, cũng quyết định không "chém đẹp" anh ta nữa: "Một nửa hồn lực, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi một chuyến. Anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đón."
Chú rể ma viết địa chỉ nghĩa trang hiện tại hắn đang ở lên tờ giấy Cố Ỷ đưa, còn dặn cô nhất định phải nhớ tới tìm hắn.
Chờ chú rể ma rời đi, Cố Ỷ mới đóng cửa tiệm rồi lên lầu. Cô thấy Khương Tố Ngôn đang cuộn mình trên giường xem phim truyền hình, bèn sà vào bên cạnh, tựa vào vai nàng xem cùng.
Là phim "Hậu cung Hoàn Hoàn truyện", một bộ phim mà dân mạng hiện tại đã xem rồi bình loạn nát cả rồi. Cố Ỷ mỗi lần xem đều thấy mới mẻ, nên cũng không đổi phim khác, cứ thế ôm lấy Khương Tố Ngôn xem hết một tập.
Sau khi tập phim kết thúc, Khương Tố Ngôn còn muốn xem nữa, nhưng Cố Ỷ đã gập laptop lại: "Ngủ thôi, mai còn phải làm việc."
Những giao dịch với quỷ, Khương Tố Ngôn sẽ không đòi chia đôi với Cố Ỷ. Mấy loại hồn lực lôm côm chẳng đáng bao nhiêu kia, Khương Tố Ngôn không thèm để mắt. Thay vì tranh chia phần với Cố Ỷ vì chút hồn lực ấy, thà quấn lấy Cố Ỷ, hôn cô một cái, làm vài chuyện "vui vẻ" còn hơn, hồn lực lộ ra trên người Cố Ỷ còn ngon lành hơn mấy hồn lực vớ va vớ vẩn kia nhiều.
Nghĩ là làm, Khương Tố Ngôn vươn tay ôm lấy Cố Ỷ, hai chân cọ vào eo cô. Vừa thấy lão quỷ này lại có ý đồ abcd màu mè, Cố Ỷ lập tức đè Khương Tố Ngôn lại: "Nghiêm chỉnh đi ngủ mau lên!"
Khương Tố Ngôn không cam lòng tí nào, tâm bất cam tình bất nguyện cuối cùng vòi một cái hôn, rồi bị Cố Ỷ ôm vào lòng, dỗ dành cùng nhau đi ngủ.
Nàng là quỷ mà! Quỷ thì làm gì cần ngủ chứ!
Nhưng trong vòng tay Cố Ỷ lại quá ấm áp, Khương Tố Ngôn vẫn nhắm mắt lại.
Hôm sau trời vừa sáng, Cố Ỷ đã chui ra khỏi chăn, rửa mặt thay đồ xong, đeo ba lô lên vai rồi chuẩn bị xuất phát. Mùa đông, mặt trời không quá gay gắt, đi sớm sẽ tốt hơn cho những cô hồn dã quỷ. Nếu đến tận giữa trưa mới đi tìm chú rể ma, Cố Ỷ thật sự không biết mình đang giúp anh ta hay đang hại anh ta nữa.
Sáng sớm, Cố Ỷ leo lên xe buýt, theo địa chỉ mà chú rể ma viết hôm qua, chen tới chen lui giữa một đám ông bà cụ, còn phải bảo vệ Khương Tố Ngôn khỏi bị va vào. Nhỡ mấy ông bà ấy dính phải âm khí của Khương Tố Ngôn thì về nhà lại ốm cả tháng mất. Cuối cùng, vất vả lắm Cố Ỷ mới đến được nghĩa trang ngoại thành.
Cô tìm một hồi lâu mới thấy mộ của chú rể ma. Cố Ỷ bảo Khương Tố Ngôn che ô nghiêng sang một chút, lúc này chú rể ma mới chui ra từ trong mộ.
Cố Ỷ lấy ra một chai nước khoáng, chú rể ma còn chưa hiểu gì thì cô đã nói: "Chui vào đi."
"...Còn cái gì khác không?"
"Không có, nhanh lên." Cái chai nước khoáng này là thứ cô đặc biệt chế tạo sáng nay trước khi ra khỏi nhà, bên ngoài được dán đầy bùa chú, có thể giúp quỷ tạm thời trú ẩn bên trong. Với chút hồn lực ít ỏi của chú rể ma, nếu để hắn đi ngoài nắng lâu một chút là hồn phi phách tán ngay. Có được cái "phương tiện giao thông" này là tốt lắm rồi. Dưới sự thúc giục của Cố Ỷ, chú rể ma vẫn ngoan ngoãn chui vào trong chai.
Mang theo chú rể ma, Cố Ỷ lại bắt đầu cuộc hành trình chen lấn xe buýt cùng các ông bà già.
Chú rể ma cứ thế chỉ đường, đến khi Cố Ỷ lắc lư đến trước cửa nhà vị hôn thê của hắn thì đã là giữa trưa. Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, khiến mọi thứ âm u đều không thể ẩn náu. chú rể ma bắt đầu phàn nàn: "Cô không thể gọi xe à?"
"Với số hồn lực anh đưa, tôi đi xe buýt đến đón anh còn tính là lỗ vốn đấy, còn đòi hỏi."
Nghe xong lời Cố Ỷ, chú rể ma không nói gì nữa. Thật ra anh ta cũng chẳng muốn cằn nhằn, chỉ là sắp đến nơi, tâm trạng rối bời, không nói gì thì cảm thấy ngột ngạt đến phát điên.
Cố Ỷ đứng trước cửa nhà vị hôn thê của anh ta, đưa tay ấn chuông. Một lát sau, trong nhà truyền ra giọng nữ: "Ai vậy? Có chuyện gì sao?"
Nghe thấy giọng người phụ nữ, chú rể ma rõ ràng rất kích động, đến mức Cố Ỷ còn cảm thấy cái chai nước khoáng trong ba lô rung lên một cái.
Cố Ỷ mở miệng, nói ra tên của chú rể ma, rồi bảo anh ta có vài lời muốn nói với cô ấy.
Người phụ nữ do dự một lúc, khoảng một phút sau, cánh cửa vẫn mở ra. Cô mặc đồ ở nhà, khi mở cửa, hơi ấm từ máy sưởi trong phòng cũng theo ra một chút. Cô đứng sau cửa đánh giá Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, như thể đang xác định hai người này có gây nguy hiểm gì không.
Trang điểm kiểu "xác chết" của Khương Tố Ngôn, nếu là Cố Ỷ thì cũng chưa chắc đã dám cho vào nhà. Nhưng tin tức về vị hôn phu đã đánh trúng tâm lý người phụ nữ, cô vẫn mời Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vào nhà.
Cô mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mỗi người một cốc nước ấm. Cố Ỷ vừa ngồi xuống, cái chai nước khoáng trong ba lô đã rung lên liên tục, chú rể ma bên trong còn liên tục nói muốn được ra ngoài. Nhưng người phụ nữ ngồi đối diện hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, sau khi rót nước xong, cô cũng ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh.
Cố Ỷ nhìn lướt qua bụng của cô ấy, có lẽ vì mặc đồ khá rộng nên nhìn không rõ là đã mang thai. Theo lời chú rể ma, vị hôn thê của anh ta mới mang thai chưa lâu, đến nay tính ra chỉ khoảng ba tháng. Thời điểm này phá thai còn đỡ tổn hại, nếu kéo dài thêm, thai nhi lớn hơn, phá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cố Ỷ đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì vị hôn thê kia đã lên tiếng trước: "Anh ấy đi đâu rồi? Sắp cưới đến nơi rồi, mà không biết mất tích ở đâu. Bố mẹ anh ấy bảo là đi công tác, nhưng công tác gì mà đến cả cái bóng cũng không thấy?"
Khi cô nói những lời đó, rõ ràng rất đau khổ, không nhịn được đưa tay ôm đầu, trông có vẻ đau đầu lắm.
À ha...
Cố Ỷ hiểu rồi. Thì ra cha mẹ của chú rể ma vẫn đang giấu cô ấy chuyện anh ta đã chết, bảo sao anh ta không muốn nhờ bố mẹ mà lại tìm đến cô để gặp trực tiếp vị hôn thê. Cha mẹ anh ta bên kia vẫn còn đang lấp l**m mọi chuyện.