Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 27.




Theo thiết kế ban đầu, tầng hầm số một là nơi có độ kinh dị cao nhất toàn bộ khu.

Nhưng theo hình ảnh truyền về từ camera giám sát, người phụ trách quyết định giảm bớt các tình tiết không cần thiết để tránh gây tổn thương tâm lý cho người chơi.

NPC Tiểu Mỹ vốn được trói trên giường bệnh trong phòng thí nghiệm, đợi người chơi đến giải cứu. Khi thành công, đèn trên trần sẽ nhấp nháy liên tục, để rồi người chơi phát hiện ra nơi mình đang đứng thực chất là phòng xác. Đồng thời, một nhóm NPC hóa trang thành xác ướp sẽ xuất hiện từ trong góc.

Lúc đó, người chơi sẽ bị ép chạy vào một hành lang tối đen như mực, cuối cùng tìm được thang máy vẫn còn hoạt động dẫn đến tầng ba.

Nhưng hiện giờ, các bước giữa đã bị lược bỏ trực tiếp. Tiểu Mỹ dẫn đường đi thẳng vào hành lang.

Cô ấy đi được hai bước, không nghe thấy tiếng chân phía sau, quay đầu lại liền thấy trong bóng tối có một bóng dáng cao gầy áp sát vào tường, hơi khom người, sau lưng là một nữ sinh cũng dáng vẻ y hệt, hai người như đang cosplay rùa đen, bò với tốc độ rùa già.

Tiểu Mỹ: "Phía trước là..."

Chưa kịp nói xong, câu từ như quả bom nổ tung trong hành lang tĩnh lặng. Tân Ngư phản ứng đầu tiên, lập tức nhắm tịt mắt, toàn thân căng cứng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô như một chú chim sẻ lạc vào trong nhà, hoảng loạn nhào thẳng vào ngực Lục Gia Lương.

Lục Gia Lương theo phản xạ ôm chặt cô vào lòng.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, sau lưng ướt đẫm, cố gắng giữ bình tĩnh, vừa che chở Tân Ngư, vừa nhỏ giọng trấn an rằng "đều là giả hết", sau đó cẩn thận hé mắt nhìn về phía cô gái phía trước: "Cô... cô muốn nói gì?" Anh đã chuẩn bị tư thế quay đầu bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tân Ngư cảm thấy linh hồn mình sắp thoát xác, trong trạng thái đó, cô hoàn toàn quên mất việc Lục Gia Lương là người mình thích. Cô như đang ôm lấy khúc gỗ trôi cuối cùng giữa biển chết, đem tất cả hi vọng dồn lên người anh, thì thầm: "Cô ta là giả, là giả, đừng nhìn mặt cô ta... chắc chắn là tới để hù dọa tụi mình..."

...Tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đấy.

Lục Gia Lương bị lời cô nói dọa đến lạnh sống lưng, nghe xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Tiểu Mỹ. Anh cúi thấp đầu, nghiêm túc thương lượng: "Tôi biết là cô bị viện trưởng hãm hại, yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp cô đòi lại công bằng. Nhưng trước mắt, xin cô cho tụi tôi đi tiếp đã."

Tiểu Mỹ lần thứ n khẳng định mình là người thật. Trong hai người chơi này, nam thì ít nói, trông còn có vẻ tỉnh táo, còn cô gái thì hoàn toàn điên rồ. Rõ ràng không có chuyện gì mà cứ đi được vài bước lại bất chợt hét toáng lên, có lần chỉ vì dẫm lên giày Lục Gia Lương mà giật mình nhảy cao ba tấc...

Với cái trạng thái này, cô ấy mà giả ma thêm lần nữa chắc hai đứa này thật sự ngất xỉu tại chỗ mất. Cô ấy không dám chịu trách nhiệm.

Cuối cùng nhờ Tiểu Mỹ bảo đảm chắc chắn rằng mình là người thật, Tân Ngư và Lục Gia Lương mới dám bước vào thang máy đi lên tầng ba.

Từ đó trở đi không còn gặp tình huống nào quá đáng sợ nữa, họ được đoàn tụ với nhóm của Mục Tĩnh, lúc này đang vừa phá xong cốt truyện về viện trưởng Hoàng.

"Thì ra viện trưởng Hoàng mời tụi mình đến là để tiêu diệt ma quỷ. Nhưng sau khi bọn mình điều tra rõ sự thật, còn mở được căn phòng có thể ngăn cản ma quỷ xâm nhập... rồi viện trưởng bị tụi nó 'g**t ch*t' luôn rồi..."

Mục Tĩnh kéo tay Tân Ngư, khẽ nháy mắt nhìn về phía Lục Gia Lương: "Sao lại đi chung với cậu ấy? Mà nói thiệt, nếu kêu đây là duyên phận thì tớ không tin đâu. Cao Tử Ngang nói với tớ, cậu ta cũng là 'bảo vệ', mà Lục Gia Lương thì bỏ cậu ta lại rồi tự tách nhóm..."

"Đúng á!" Triệu Mạnh Cầm hùa theo: "Nếu cậu ấy không thích cậu thì tớ nuốt con ma phía trước vô bụng luôn đó!"

Phía trước là NPC chuyên phụ trách hù dọa, nhưng vì bây giờ nhóm quá đông, mà lại toàn người lì lợm, nên Tân Ngư cũng chẳng còn thấy sợ nữa, chen chúc vào giữa.

Tân Ngư nhớ lại những chuyện xảy ra trong căn nhà ma này, sau mới bắt đầu đỏ mặt. Hóa ra một Lục Gia Lương trước giờ luôn hoàn mỹ, lạnh lùng cũng sẽ vì sợ mà hét lên, cũng sẽ vì hoảng loạn mà lao vào lòng cô tìm cảm giác an toàn...

Cũng sẽ trong lúc cô sợ hãi, chắn trước mặt bảo vệ cô trong vòng tay mình.

Cô lén liếc sang phía Lục Gia Lương, ai ngờ anh cũng đang nhìn mình, cả hai cùng ngẩn ra, rồi lại đồng thời dời mắt đi chỗ khác.

Trở lại sảnh chính của nhà ma, Cao Tử Ngang nhìn thấy sau lưng Lục Gia Lương ướt đẫm, kinh ngạc thốt lên: "Gia Lương! Lưng của cậu ướt hết trơn rồi!"

Có đáng sợ dữ vậy không trời?

Cậu ta đột nhiên thấy hối hận vì không cùng nhóm với Lục Gia Lương, nếu đi cùng thì chắc chắn đã được chứng kiến cảnh tượng học sinh giỏi lạnh lùng bị dọa đến bật ngửa rồi...

Quá sướng!

Sắc mặt Lục Gia Lương bình tĩnh, sau khi rời khỏi không gian đen tối của nhà ma, lại lập tức khôi phục vẻ ngoài tự tin, ung dung của học sinh giỏi thường ngày.

Anh không giấu giếm trải nghiệm vừa rồi, bên môi còn thoáng ý cười dịu dàng: "May mà có Tân Ngư bên cạnh, không thì tôi bỏ cuộc từ sớm rồi."

Cao Tử Ngang dù có chậm cỡ nào thì giờ cũng thấy có gì đó sai sai. Cậu ta hạ giọng hỏi: "Nè... cậu thích cậu ấy hả?"

Lục Gia Lương không trả lời, chỉ nhìn về phía trước.

Mục Tĩnh vẫn đang phân vân giữa nướng và buffet, Tân Ngư thì ghé sát lại xem đánh giá nhà hàng trên app.

Cao Tử Ngang bỗng dưng tỉnh ngộ, há hốc mồm nhìn đờ ra vài giây, lẩm bẩm: "Chả trách... bảo sao lúc đó tôi rủ cậu đi leo núi thì cậu không chịu, vậy mà vừa thấy ảnh của cô ấy do anh tôi gửi là lập tức đổi ý, thì ra là vì cô ấy. Mà hai người quen nhau từ bao giờ vậy? Tôi là bạn cùng bàn của cậu đó nha, cậu giấu kỹ quá rồi, tôi còn chẳng biết gì hết..."

Cao Tử Ngang chợt khựng lại: "... Cũng không đúng, lớp 9 ở tầng ba, văn phòng toán cũng ở tầng ba, cậu muốn gặp cô ấy, có lý do sẵn đó rồi còn gì..."

Ở bên Lục Gia Lương, không trả lời tức là đồng ý.

Nhớ lại hồi đó, khi Lục Gia Lương dính tin đồn với Đường Tử Di, Cao Tử Ngang chỉ chọc ghẹo đôi câu, mà Lục Gia Lương phản ứng mạnh như bị sờ trúng điện, vội vàng phủ nhận như sợ lời đồn dính vào người. Về sau còn đích thân xin làm quản trị viên để xóa mấy bài viết liên quan!

Cao Tử Ngang vội vàng đuổi theo muốn hỏi thêm, kết quả lại bị một cô gái trẻ ngăn trước mặt Lục Gia Lương.

Cô ấy nở nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời: "Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là NPC Tiểu Mỹ nè. Gặp nhau rồi thì coi như có duyên, làm bạn đi, cho tôi xin số điện thoại được không?"

Ban đầu cô ấy không thấy rõ mặt Lục Gia Lương, chỉ biết dáng người anh cao ráo đẹp mắt. Nhưng vì lúc đó anh sợ quá, mà cô ấy lại thích kiểu con trai gan dạ hơn, nên không để ý lắm. Ai ngờ đến lúc lên thang máy, vừa thấy mặt anh, liền cảm giác như bị ánh mắt dịu dàng ấy cuốn vào, ánh nhìn nhẹ tênh mà như nước suối mùa xuân chảy thẳng vào lòng người...

Tiểu Mỹ cảm thấy đây chính là duyên phận!

Nhưng Lục Gia Lương không hề do dự mà từ chối thẳng.

Tiểu Mỹ cắn môi do dự vài giây. Nếu là người khác thì cô ấy đã rút lui rồi, nhưng Lục Gia Lương lại đẹp trai, dáng đẹp, khí chất cũng đẹp, cô ấy có thể dày mặt thêm chút nữa.

Cô ấy lại tiếp tục: "Chỉ là làm bạn thôi mà, cô gái nhỏ đi cùng cậu là bạn gái à? Dù là bạn gái thì cũng không sao mà, đâu thể vì vậy mà cắt hết quan hệ xã hội, đúng không?"

Chỉ vì câu hỏi này, Lục Gia Lương bỗng ngây người một chút. Ừ nhỉ, tại sao cô không thể là bạn gái mình chứ?

Hàng mi dài khẽ run lên vài cái, cổ vẫn còn vương mồ hôi chưa khô, ánh nắng chiếu lên làn da trắng trẻo khiến nó ánh lên ánh nước, ướt át mà cuốn hút đến khó diễn tả.

Anh bừng tỉnh, hơi lạnh mặt xuống: "Xin lỗi, tôi nghĩ... tôi không có gì để nói với cô cả."

Lách qua người Tiểu Mỹ, anh liếc sang Cao Tử Ngang đang nhìn mình với ánh mắt đầy hàm ý, cau mày: "Cậu nhìn cái gì đó?"

Cao Tử Ngang chống cằm suy nghĩ: "Biết giữ mình như ngọc, đúng là nghiêm túc thiệt rồi. Này... định bao giờ tỉnh tò vậy?"

Hô hấp của Lục Gia Lương hơi khựng lại, im lặng hồi lâu, nói: "Cậu nghĩ... cậu ấy sẽ thích tôi sao?"

Cao Tử Ngang sốc. Cậu ta trố mắt nhìn người bạn luôn luôn điềm tĩnh, thậm chí có phần lạnh nhạt của mình, giờ lại để lộ nét mặt lo lắng, bối rối và bất an đến vậy.

Anh thật sự không biết ngoại hình và thành tích của mình có sức hút đến cỡ nào trong mắt con gái à?

"Khoan đã... cậu nghiêm túc thiệt hả?"

Lục Gia Lương mím môi không đáp, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi ánh nắng đầu xuân phủ đầy như hoa nghênh xuân rực rỡ nở bung trong đáy mắt anh. Ngón tay đang thả lỏng bên hông khẽ cuộn lại, anh nghe chính mình hỏi nhỏ: "Nếu... nếu muốn theo đuổi cậu ấy, thì nên bắt đầu từ đâu?"

Chưa kịp đợi Cao Tử Ngang trả lời, anh đã lẩm bẩm tiếp: "Tụi mình còn đang học cấp ba, cậu ấy có thấy tôi làm phiền chuyện học, thấy phiền tôi không..."

Cao Tử Ngang nhìn anh bằng ánh mắt "cậu tỉnh lại dùm tôi đi":

"Với thành tích của cậu, ai mà nỡ từ chối chứ?! Tỉnh táo lại đi ông bạn, nhìn lại bản thân đi. Cậu giỏi như vậy, nếu là tôi mà được một bạn trai vừa đẹp trai vừa dạy kèm bài vở thì chắc mơ cũng cười tỉnh luôn đó!"

Lục Gia Lương vẫn trong trạng thái tự nghi ngờ bản thân, dường như thật sự nghĩ rằng mình và Tân Ngư là hai thế giới, một bên là bùn đất, một bên là mây trời, anh không dám với tới.

Đúng lúc đó, Mục Tĩnh quay đầu nói: "Bọn mình đi ăn đồ nướng nhé?" Cô nàng giơ điện thoại lên: "Quán này đánh giá cực cao, tới trễ là hết chỗ đó!"

Cao Tử Ngang lập tức đồng ý, sau đó quay sang hiến kế cho Lục Gia Lương: "Lát nữa đến quán, tôi sẽ đề nghị cả nhóm chơi trò chơi, lúc đó hỏi Tân Ngư xem có thích ai không, rồi hỏi thêm ý kiến của cậu ấy về chuyện yêu sớm, cậu chẳng phải sẽ rõ ràng ngay à?"

Lục Gia Lương từ chối đề nghị của cậu ta.

Cao Tử Ngang liếc mắt: "Mới chưa có gì mà đã bênh rồi hả?" Cậu ta không ngờ học sinh giỏi lại là kiểu 'một phát không kêu thì thôi, kêu là yêu luôn', còn là dạng đầu óc toàn tình yêu nữa chứ.

Cao Tử Ngang vội đuổi theo: "Cậu không phải từng hỏi tôi làm sao theo đuổi con gái sao? Cuối tuần hẹn người ta ra ngoài chơi đó. Nếu cậu ấy đồng ý thì chứng tỏ tám mươi phần trăm là có ý với cậu rồi. Nếu từ chối thì cứ tiếp tục hẹn, quan tâm, hỏi han thường xuyên, gái ngoan cũng sợ trai dai, sớm muộn gì cũng thành!"

Lục Gia Lương cảm thấy chiêu này hợp lý, gật đầu cảm ơn cậu ta.

Cao Tử Ngang đứng ngẩn tại chỗ, không thể tin nổi bản thân vừa được Lục Gia Lương cảm ơn! Học sinh giỏi thì đầu óc quả thật hơn mình, nhưng khi đến chuyện theo đuổi con gái lại phải dựa vào mình chỉ dạy...

Đột nhiên cảm thấy hình tượng bản thân bỗng dưng cao lớn hẳn lên!

Khoan đã, đừng nói là anh chưa từng yêu ai thật đấy chứ?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận