Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 39.




Tân Ngư chưa bao giờ thấy hoàn cảnh gia đình mình là điều khó nói ra, có lẽ vì từ nhỏ được yêu thương đủ đầy, tính cách cô luôn vui vẻ, lạc quan. Việc kể cho Lục Gia Lương nghe chẳng qua là vì tình cờ gặp ba và mẹ kế.

Nhưng với Lục Gia Lương, khi đột nhiên biết về xuất thân của Tân Ngư, trong lòng lại nhói lên một nỗi xót xa, giống như món đồ quý giá nhất mình nâng niu lại đang bị đặt giữa nơi đầy rẫy nguy hiểm. Anh day dứt rất lâu, vô cùng nghiêm túc dặn dò Tân Ngư: Nếu có ai bắt nạt, nhất định không được cố chịu, phải kể cho anh nghe. Chỉ khi nghe cô trả lời chắc chắn, trái tim căng như dây đàn của anh mới dịu lại đôi chút.

Hai người quay về thư viện.

Có Lục Gia Lương ở bên che chở, cảm giác tủi thân, lạc lõng trong lòng Tân Ngư cũng bay biến. Cô tập trung làm xong hai bộ đề, ghi lại những lỗi sai vào sổ tổng hợp.

Sắp đến giờ đóng cửa thư viện, sắc trời bất chợt tối sầm lại, gió âm u thổi lật những tán cây hai bên đường, làm lá cành nghiêng ngả rối loạn.

Tân Ngư lấy điện thoại ra xem, sáng sớm dự báo thời tiết còn ghi trời nắng, giờ lại cảnh báo sắp mưa lớn.

Cô gõ nhẹ lên bàn chỗ gần phía Lục Gia Lương: "Hình như sắp mưa rồi, tớ không mang ô đâu, mình về sớm nhé?"

Lục Gia Lương nhìn ra ngoài, quả thật trời đã âm u nặng nề, liền gật đầu đồng ý, bắt đầu thu dọn sách vở. Đồ trong balo anh không nhiều, chỉ cần một lát là xong. Đeo balo lên vai, anh còn tiện tay xách luôn túi của Tân Ngư, bước ra ngoài.

Tân Ngư đi sát phía sau. Cánh tay Lục Gia Lương khi xách đồ nổi gân xanh rõ rệt trên làn da trắng, đôi chân vừa dài vừa thẳng, bước đi trông thư thả nhưng lúc nào cũng để ý nhìn cô.

Tân Ngư tăng tốc đi nhanh lên bên cạnh.

"Cứ từ từ thôi, không cần vội đâu mà."

Nhưng lời vừa dứt, mưa đã bất ngờ trút xuống, ào ạt xua tan cái nóng oi bức mùa hè. Chỉ còn chưa đầy trăm mét nữa là tới trạm xe buýt thì mưa như trút nước, hạt mưa dội lên mặt đất nghe rào rào.

Lục Gia Lương vác luôn balo của cô lên vai, bản năng giơ tay che lên đầu cô, kéo cả hai lao nhanh vào trạm xe buýt. Đám đông chen chúc vào trú mưa, ghế dài phía trước bị nước bắn ướt hết.

Đến giờ thư viện đóng cửa, càng nhiều người chạy vào trạm xe, chen chúc tới mức ngột ngạt.

Trong không khí ẩm ướt, mùi mồ hôi lẫn vào nhau càng lúc càng nặng. Tân Ngư nhíu mày khó chịu, may mà bên cạnh là Lục Gia Lương, mùi thơm dịu mát từ người anh giống như "liều thuốc cứu mạng" giữa biển người đầy mùi mồ hôi.

Cô ngước lên nhìn anh, đến cả ngón tay anh cũng đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng mịn. Tân Ngư chớp mắt mấy cái, mặt nóng bừng bừng.

Bỗng phía sau có ai đó va mạnh vào.

"Đừng chen nữa! Không thấy hết chỗ rồi à, còn cố đẩy, không biết giữ ý gì hết!" Một người đàn ông lớn tiếng càu nhàu.

Bên cạnh là Lục Gia Lương, Tân Ngư bị đẩy thẳng vào lòng anh.

Anh phản xạ cực nhanh, vẫn giữ chặt điện thoại không để rơi, mà chỉ trong nháy mắt đã có một thân hình mềm mại, ấm áp lao thẳng vào ngực mình. Mặt Lục Gia Lương lập tức đỏ bừng, lông mi run lên, cả người lộ rõ nét bối rối lẫn căng thẳng.

"...Xin lỗi..."

Tân Ngư lí nhí xin lỗi, cô đập trán vào ngực anh, đau điếng, chắc anh cũng chẳng dễ chịu gì.

"Không sao, cậu có đau không?" Lục Gia Lương đã hoàn toàn quên luôn chuyện bắt taxi, vội nhét điện thoại vào túi, cúi xuống kiểm tra trán cô, vừa nãy nghe tiếng va vào ngực mình vang to muốn nổ tim, chắc chắn cô cũng bị đau.

Nhưng đông quá, phía sau lưng anh đã chạm sát tấm kính, hai người cũng bị dồn lại sát nhau, hầu như không còn khoảng trống. Ông chú vừa rồi lại tiếp tục quát tháo: "Là ai vậy, chen cho lắm vào, đây hết chỗ rồi, còn ráng chen!"

Lại một cái va mạnh nữa, Tân Ngư vừa đứng ra khỏi ngực Lục Gia Lương lại bị xô thẳng vào lòng anh.

Lục Gia Lương kịp vòng tay ôm lấy cô, tay giữ ở eo, chắn luôn lưng cô khỏi tấm lưng ướt sũng mồ hôi của ông chú kia.

Mưa mỗi lúc một lớn, người tới trú mỗi lúc một đông, cả trạm xe nhìn xa như một bóng đen mờ trong làn mưa trắng xóa, thực chất là hàng chục người cô đơn chen chúc, cố tìm một chỗ khô ráo.

Còn ở góc nhỏ ấy, ban đầu Lục Gia Lương chỉ vòng tay giữ cô cho khỏi bị chen. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, đến khi hoàn hồn lại đã là lúc anh thật sự ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng.

Là một cái ôm đúng nghĩa.

Ngực kề sát ngực, tay siết quanh người. Nhịp tim dội lên qua từng lớp áo, từng làn da, nóng hổi và bồn chồn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà truyền hết sang người đối diện.

Lục Gia Lương không tự chủ mà cúi đầu, gò má áp nhẹ lên mặt cô, hương thơm trên tóc cô như một nhành hoa dành dành nở rộ, ngọt ngào lan tràn khắp tâm trí anh.

Anh ôm chặt hơn nữa, Tân Ngư bỗng thấy ngột ngạt vì không thở nổi, trái tim cũng như muốn bật khỏi lồng ngực. Hơi thở gấp của Lục Gia Lương phả ngay bên má, nóng hổi đến run người.

Cho đến khi một chuyến xe buýt tới, đám đông liền tan bớt.

Tai đỏ lựng, Tân Ngư run run nói: "...Xe buýt đến rồi."

Nhưng Lục Gia Lương vẫn không chịu buông ra, bản thân cũng không biết nên giận hay nên tự mắng mình. Anh vốn đã cố gắng tự kiềm chế, nhưng khi Tân Ngư chủ động lao vào lòng, lý trí anh đã chẳng cầm được nữa. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, lại phảng phất hương thơm ngọt như thế, anh thật sự không muốn buông tay.

"Tớ xem rồi, không phải chuyến mình cần đợi đâu..."

Giọng anh rất ấm, Tân Ngư vẫn luôn biết thế, nhưng khi nghe anh nói sát bên tai, cảm giác ấy hoàn toàn khác. Cô chỉ muốn đưa tay bịt miệng anh lại, không cho anh lên tiếng thêm nữa.

Nhưng Lục Gia Lương chẳng cho cô toại nguyện, vẫn thì thầm bằng chất giọng hơi khàn vì hồi hộp ấy: "Cá Nhỏ..."

"Cho tớ ôm thêm chút nữa... được không?"

Tiếng mưa rơi tí tách xuống vỉa hè, nước bắn lên tung tóe.

Tân Ngư bỗng siết chặt hơi thở, hoàn toàn không kịp chuẩn bị cho câu nói thẳng thắn đến vậy, rõ ràng hai người đã từng hứa chỉ khi nào tốt nghiệp mới tiến xa hơn, mà lúc này anh lại thấp giọng nài nỉ, còn đầy vẻ tủi thân và mong chờ, giống như vừa bị ai làm tổn thương vậy.

Cô khẽ thở dố.c, Lục Gia Lương lại khẩn khoản: "Cho tớ ôm thêm chút nữa... được không?"

Giọng anh dịu dàng, yếu ớt, liên tục gọi tên cô, "Cá Nhỏ, Cá Nhỏ, Cá Nhỏ..."

Đừng gọi nữa, cô thật sự chịu không nổi...

Cơn mưa như xóa nhòa mọi cảnh vật bên ngoài trạm xe, chỉ còn hai người họ lặng im trong một cái ôm thật chặt, Tân Ngư mím môi không nói gì, chỉ lặng lẽ rúc đầu vào lồng ngực anh. Lục Gia Lương bật cười khe khẽ, siết chặt tay, ôm lấy cô thật lâu.

-

Cuối cùng, hai người vẫn ngồi xe buýt về nhà.

Hai mươi phút chờ xe, nói dài chẳng dài, mà ngắn cũng không ngắn. Đến lúc xe dừng ở trạm, suốt cả quãng đường đó, Tân Ngư chẳng dám liếc sang bên cạnh, cúi đầu bước nhanh xuống xe.

...Ai mà ngờ được, hai đứa lại ôm nhau lâu đến vậy.

Lúc này, mưa đã tạnh hẳn.

Lục Gia Lương cùng Tân Ngư xuống xe, đi bộ cùng cô tới tận cổng khu nhà, chẳng có ý định rời đi ngay.

Vòng tay rắn chắc của thiếu niên dường như vẫn còn vương lại bên eo, cảm giác ấy khiến Tân Ngư vừa ngượng vừa vui, đôi mắt long lanh, sáng trong veo như bầu trời vừa tạnh mưa.

Lục Gia Lương nhìn cô, khẽ nói: "Ngày mai tớ tới đây đón cậu nhé? Nếu cậu muốn ngủ thêm thì tớ tới muộn một chút cũng được, rồi mình tính tiếp sẽ đi đâu chơi."

Tân Ngư gật đầu đồng ý.

Lục Gia Lương cứ thế nhìn xuống cô, không có ý muốn rời đi, chẳng khác gì còn luyến tiếc chưa nỡ chia xa.

Mãi đến khi trong hành lang vang lên tiếng của Đông Cao Dương, Tân Ngư liền vội vàng nói: "Hình như anh tớ sắp lên, tớ về đây, mai gặp nhé!"

Cô xoay người chạy biến vào tòa nhà, phía sau còn vọng lại tiếng trò chuyện.

Lục Gia Lương đành nuối tiếc thu lại ánh mắt.

Bên trong, Đông Cao Dương bị Tân Ngư chặn lại ở cầu thang, nheo mắt nhìn cô dò xét: "Mặt mày gì kỳ vậy, trông y như làm chuyện mờ ám. Ba em bảo tuần này em học ở thư viện, em siêng thế cơ à?"

Tân Ngư trợn mắt đáp: "Đột nhiên em giác ngộ ra, muốn học hành tử tế được không?"

Đông Cao Dương cười cợt: "Được, tất nhiên là được..."

Thừa lúc cô không chú ý, anh ta phóng người qua lan can nhảy xuống, chạy ra ngoài cửa, chỉ kịp thấy bóng lưng một nam sinh. Nhìn dáng người thẳng tắp ấy, tám chín phần là trai đẹp.

Tân Ngư chạy ra, không thấy Lục Gia Lương đâu, thở phào nhẹ nhõm.

Đông Cao Dương lập tức nghi ngờ: "Chắc chắn có chuyện, khai mau, yêu đương rồi hả?"

Tân Ngư do dự giây lát. Thật ra chưa hẳn là yêu, nhưng cái ôm lúc nãy khiến cô không biết nên xác định thế nào.

Đông Cao Dương vốn tinh ý, thấy cô ấp úng là đoán ra ngay, lập tức thu lại nụ cười, nhìn cô nghiêm túc: "Em mới lớn thôi mà." Không nương tay, anh ta nói luôn: "Anh từng trải rồi, mấy cậu con trai ở tuổi này còn non lắm, chỉ được cái dẻo mồm lừa mấy đứa nhẹ dạ như em thôi. Đợi thi đại học xong, ra ngoài đời em sẽ gặp được nhiều người xuất sắc hơn, giờ thì nên chú tâm vào học đi."

"Cậu ấy rất tốt." Tân Ngư lầu bầu phản bác.

Đông Cao Dương nhấc tay gõ đầu cô một cái, định nói thêm thì đã bị cô cắt ngang: "Thôi, không nói với anh nữa..." Vừa dứt lời đã chạy biến, bỏ lại Đông Cao Dương đứng đó, tặc lưỡi hai tiếng rồi bỗng hét lớn với cái bóng thấp thoáng trên cửa sổ: "Anh là anh em đấy, còn có thể hại em chắc!"

Tân Ngư về đến nhà, Tân Bằng cũng vừa về, đang ngồi trên sofa xem TV. Thấy con gái vẫn mặc váy yếm hồng, trong lòng ông dấy lên linh cảm chẳng lành.

"Cao Dương vừa hét gì ngoài kia thế?"

Tân Ngư trả lời qua loa: "Không có gì đâu ạ."

Tân Bằng tiến lại, nhận lấy balo hơi ướt mưa của cô: "Trưa nay ba với dì Hàn và Thư Tĩnh đi ăn ở Ginza, nhìn thấy một cô bé mặc váy hồng giống hệt con, cạnh còn có một bạn trai nữa, Cá Nhỏ..."

Tân Ngư đang tháo giày bỗng khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh ôm ở trạm xe, nhất thời có chút chột dạ, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh.

"Ba nghi ngờ con yêu sớm à?"

Tân Bằng xua tay: "Không, không phải thế."

Tân Ngư nhận lại balo, lấy ra tập bài tập vừa làm đặt trước mặt ông, mặt nghiêm túc: "Đây là bài tập hôm nay con làm ở thư viện, con chăm chỉ học hành thế mà ba lại đi nghi ngờ con."

Bị con gái nhìn bằng ánh mắt trách móc, Tân Bằng tự dưng thấy xấu hổ: "Không, không có chuyện đó! Ba chỉ hỏi vậy thôi mà, con đừng để bụng, nhìn kìa, người còn ướt hết, mau đi tắm cho khỏi cảm lạnh."

Tân Ngư chỉ "hừ" một tiếng.

Nếu là trước đây, chắc cô đã nhân cơ hội vòi ba thêm tiền tiêu vặt, nhưng giờ cũng hơi ngại nên không đòi nữa, lẳng lặng về phòng.

Vừa nghĩ đến vòng tay ấm áp của chàng trai ngoài trạm xe, má cô lại nóng ran.

Đang cố trấn tĩnh lại thì tin nhắn của Lục Gia Lương tới.

Lục Gia Lương: Tớ về nhà rồi.

Vài giây sau.

Lục Gia Lương: Cậu nhớ thay đồ ngay, tắm nước ấm đi, đừng để cảm lạnh nhé.

Tân Ngư: Ừ ừ.

Tân Ngư: [Sticker chó con gật đầu.jpg]

Phía bên kia.

Lục Gia Lương lưu ngay sticker lại, rõ biết quần áo ướt không nên giữ lâu, nhưng lại chẳng muốn thay, cứ như vẫn còn luyến tiếc cái ôm bất ngờ ở trạm xe.

Cơ thể con trai và con gái thật sự khác biệt, mềm mại, ấm áp, chứ không cứng nhắc như anh. Anh đâm ra lo lắng, không biết cô có thấy khó chịu không. Tự dưng thấy bất an: Có phải mình đã vượt quá giới hạn rồi không? Liệu cô có cho rằng anh là người không nghiêm túc?

Anh cũng không biết hóa ra mình lại có phần "bi.ến th.ái" như vậy, hay chỉ là với người mình thích mới thế?

-

Tác giả có lời muốn nói: Hehe, ôm nhau rồi nha~


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận