Điều Tân Ngư không ngờ tới là Lục Gia Lương cũng có mặt ở quán ăn đó.
Một nhóm nam sinh ngồi ở bàn bên cạnh, hai bàn cách nhau khá xa, nhưng Lục Gia Lương liên tục liếc về phía cửa ra vào.
Cao Tử Ngang hỏi anh có kiêng món gì không, Lục Gia Lương đáp không có.
"Cậu làm sao thế, hồn vía lên mây à?"
Lục Gia Lương không đáp. Cao Tử Ngang thấy cậu cứ quay đầu lén lút thì nhíu mày: "Đổi chỗ cho cậu nhé, gặp người quen à?"
Lục Gia Lương lắc đầu: "Chắc là nhìn nhầm thôi."
Cá Nhỏ đang khó chịu trong người, anh mới liên lạc với cô xong. Vốn định mang cơm trưa đến cho cô, nhưng cô bảo sẽ sang ăn cơm ở nhà chú bên cạnh, ba cô đã dặn dò trước rồi. Trên đường về nhà, tình cờ gặp Cao Tử Ngang, hai người hẹn nhau ra sân bóng, sau đó theo đề xuất của một cậu bạn đến quán gà hầm cay nổi tiếng vì khẩu phần lớn và ngon miệng.
Mùi trong tiệm quả thật rất hấp dẫn. Nếu ăn thấy ngon thật, lần sau có thể dẫn Cá Nhỏ đến đây, hoặc mua mang về cho cô. Nghĩ vậy, Lục Gia Lương chụp ảnh menu giấy, gửi cho Tân Ngư.
Bên tai như có tiếng chuông vang lên, nhưng giữa căn phòng đầy hơi nóng bốc lên và tiếng người ồn ào, âm thanh nghe không rõ lắm. Tân Ngư không trả lời. Cao Tử Ngang thấy Lục Gia Lương cứ chăm chăm vào điện thoại thì giễu: "Nhìn cái gì thế, nghiện di động đến vậy hả?"
Lục Gia Lương không thèm đáp, gõ vào khung nhập tin nhắn: "Cậu ăn trưa chưa? Nếu chưa no thì tớ mang thêm đồ qua nhé. Có muốn ăn gà hầm cay không? Gần đây có nhiều quán lắm, cậu muốn ăn gì thì cứ nói, tớ mua cho."
Chưa kịp gửi thì một giọng nam vang dội vang lên trong tiệm, Lục Gia Lương nghe thấy quen quen, quay đầu nhìn theo tiếng, trước tiên thấy Đông Cao Dương đang cầm một chai nước bước tới, không hiểu sao tim anh chợt siết lại, rồi chuyển tầm mắt... liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc sững sờ của Tân Ngư.
Hoàn toàn không ngờ sẽ đụng mặt Lục Gia Lương! Một trận hoảng hốt dâng lên, Tân Ngư như đứa trẻ vừa làm điều xấu bị bắt quả tang, không dám nhìn thẳng anh.
Cô vô thức siết chặt đũa, bát gà trước mặt đầy đến mức sắp tràn. Đông Cao Dương hỏi cô bị sao vậy. Tân Ngư há miệng mà không biết nói gì, một tay che bụng, bụng cô lại bắt đầu đau từng cơn.
Đông Cao Dương chẳng hiểu gì, quay người lại thì thấy một cậu con trai đang nhìn chằm chằm vào Tân Ngư, mà nhìn quen mặt nữa chứ.
Anh ấy lập tức nhớ ra, lần trước dưới khu nhà, chính là cậu này đã cùng anh đánh cho Cao Hải một trận!
"Người theo đuổi em là cậu ta?" Đông Cao Dương xoa cằm suy tư: "Hồi đó anh gặp dưới lầu, cứ tưởng người nhiệt tình giúp đỡ, lúc ấy trời tối nên không nhìn rõ mặt, anh còn thấy cậu ta cũng đẹp trai đấy, nhưng cảm giác hình như gặp ở đâu rồi thì phải..."
"Thật không? Anh nhớ nhầm rồi." Tân Ngư giật bắn người, nhớ tới một chuyện cũ muốn chôn luôn, bèn cười gượng đánh trống lảng.
Đông Cao Dương nhíu mày, giơ tay gõ đầu mình: "Thấy ở đâu rồi nhỉ? Mặt mũi thế kia mà, nếu từng gặp thì anh tuyệt đối không quên được..."
Thì còn ở đâu nữa? Anh ấy bị hiểu nhầm thành tên cặn bã phản bội, ăn một trận đòn tơi tả, còn mắng Lục Gia Lương là đồ điên đấy!
Tân Ngư đảo mắt, quyết định giữ im lặng.
Cô mở màn hình, gửi tin nhắn cho Lục Gia Lương.
Cá Nhỏ: Trùng hợp ghê ha ha.
Cá Nhỏ: Cứ tưởng cậu về nhà rồi chứ, gà hầm cay ở đây ngon lắm đó. Bên cậu chưa gọi món à? Có đói không...
Gửi xong vài dòng, cô nhìn chăm chăm vào màn hình chat mà không khỏi xấu hổ, mình vừa gửi cái gì thế này? Lộn xộn tùm lum, toàn là kiểu lấy lòng vụng về như thể bị bắt gian.
Cô len lén ngẩng mắt nhìn sang bên kia. Thấy Lục Gia Lương cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình một cái, vài giây sau anh lại đặt xuống, cúi đầu im lặng không rõ đang nghĩ gì. Rồi bất chợt ngẩng lên, chính xác bắt được ánh mắt lấm lét của cô.
Quán ăn đang thơm nức mùi gà, bỗng trở nên ngột ngạt đến mức khó thở, chỉ còn vị cay len lỏi quanh đầu lưỡi và không khí.
Lục Gia Lương mặt không cảm xúc, hơi nước từ nồi gà bốc lên bao quanh cậu, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ. Chỉ có ánh nhìn kia là rõ ràng như thực thể, đinh chặt lên người Tân Ngư.
Tân Ngư càng lúc càng thấy bồn chồn, khó ngồi yên.
Ngay lúc đó, Lục Gia Lương đứng dậy đi về phía cô, cúi đầu hỏi khẽ: "Giờ đỡ chút nào chưa?"
Giọng rất nhẹ.
Anh kéo một cái ghế từ bàn bên qua, ngồi xuống cạnh cô.
Tân Ngư lựa lời: "Còn... còn hơi hơi đau..."
"Đau thì ở nhà nghỉ đi, ngoài này lạnh lắm." Anh liếc sang chai nước trên bàn: "Không phải đồ lạnh đấy chứ? Cậu không được uống."
Tân Ngư lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Lục Gia Lương như không nhận thấy sự hiện diện của người bên kia bàn, cứ thế rót cho cô một ly nước nóng. Thấy Tân Ngư nâng cốc, hai tay cẩn thận uống từng ngụm nhỏ ngay trước mặt Đông Cao Dương, cơn ghen trong lòng anh mới dịu đi đôi chút.
Lúc này anh mới nhớ ra phép lịch sự bị bỏ quên, quay sang Đông Cao Dương cười một cách xã giao: "Anh là anh hàng xóm mà Cá Nhỏ hay nhắc tới đúng không? Em là..." Anh ngừng lại vài giây, như đang suy nghĩ từ ngữ phù hợp, còn liếc nhanh về phía Tân Ngư, rồi nói tiếp: "...Coi như là bạn thân của cô ấy. Đã gặp nhau rồi, anh không ngại thì ăn cùng cho vui nhé?"
Lục Gia Lương vốn là kiểu điềm tĩnh chững chạc so với bạn đồng lứa, nhưng dù gì cũng chỉ là cậu trai mười bảy mười tám, khi đối diện với Đông Cao Dương, cả người lập tức căng thẳng, địch ý và cảnh giác lồ lộ, mùi nguy cơ lan khắp không khí.
Đông Cao Dương khoanh tay ngả người vào ghế, thấy Tân Ngư vốn hay nghịch ngợm mà lúc này ngoan ngoãn như con thỏ con bên cạnh Lục Gia Lương, thì khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Dù gì anh ấy cũng lớn hơn hai người vài tuổi, giữa cấp ba và đại học là một khoảng cách không nhỏ. Dù Lục Gia Lương học hành xuất sắc đến đâu, thì trước mặt cô gái mình thích, sự non nớt vẫn cứ lồ lộ ra ngoài.
Trẻ con vẫn là trẻ con.
Đông Cao Dương mỉm cười: "Là bạn của Cá Nhỏ thì cùng ăn đi." Anh ấy lại hỏi tiếp, "Mấy cậu nhóc bên kia có muốn ăn chung không?"
Cậu nhóc?
Lục Gia Lương mặt không biểu cảm gì, Tân Ngư ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng đá vào chân Đông Cao Dương, anh ấy chỉ cười cười không nói gì thêm, nhưng Tân Ngư không ngờ được là lúc ra về, anh ấy lại chơi một cú thật lớn.
Lục Gia Lương và đám bạn đi xe buýt đến, vốn định gọi xe chở Tân Ngư về nhà. Ai ngờ Đông Cao Dương lại lái thẳng xe tới trước cửa: "Có cần anh đưa em về không?"
"Không cần đâu, em bắt xe về là được." Lục Gia Lương tỏ ra rất bình tĩnh, hơi cúi người, đối mặt với Tân Ngư: "Lúc ăn cơm cậu cứ len lén nhìn tớ hoài, tớ không nghĩ nhiều đâu. Cậu coi anh ta là anh trai thôi mà. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, tối tớ gọi video cho cậu."
Hai người đứng một bên thì thầm, Tân Ngư đang căng như dây đàn cuối cùng cũng thở phào, nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Biết ngay mà! Ảnh vừa lấy xe xong thì rủ tớ ra ngoài ăn luôn, tớ đâu có cố tình từ chối cậu rồi lại đi với ảnh. Lúc đó tớ đỡ đau rồi, uống thuốc xong thấy khỏe hơn nhiều. Cảm ơn cậu nhe."
Lục Gia Lương giơ tay xoa đầu cô: "Lên xe đi, gió to lắm."
Tân Ngư vui vẻ ngồi lên ghế phụ, vừa định cài dây an toàn thì Đông Cao Dương bất ngờ nghiêng người qua, giành cài dây an toàn trước cô. Mặt cô đơ như tượng, anh ấy còn nín cười, dùng ánh mắt đậm chất "trai ngôn tình" nhìn cô, giơ tay xoa đầu cô một cái.
Kính xe đã đóng lại, bên ngoài chỉ nhìn thấy bóng lờ mờ.
"Đừng nhúc nhích, trên đầu em có cái gì ấy."
Tân Ngư bị hành động đó làm cho ngẩn người. Đang đến kỳ kinh, cả người cô vốn đã mệt rã rời, giờ chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn anh ấy: "Anh đang làm cái gì thế!"
"Người khác chạm vào được, còn anh thì không?" Đông Cao Dương tỏ vẻ không hài lòng: "Em nên tránh xa cậu kia ra một chút. Cái tuổi gì mà động tay động chân như vậy chứ, em lại còn không né tránh. Anh tổn thương quá đó."
Tân Ngư bực bội lườm một cái rõ to, định hạ kính xe xuống để tạm biệt Lục Gia Lương nhưng Đông Cao Dương đã đạp ga chạy mất tiêu.
Về đến nhà, cô ngủ một giấc. Tối đến chờ Lục Gia Lương gọi video, nhưng anh lại không gọi. Tân Ngư nghĩ chắc anh bận gì đó nên cũng không để tâm, đi ngủ sớm luôn.
Sau khi khai giảng, lớp quản lý chặt hơn. Tân Ngư chỉ tình cờ gặp Lục Gia Lương vài lần ở hành lang, anh trông không được vui, cũng không muốn nói chuyện, khiến cô chẳng biết phải làm sao. Cô chỉ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện gần đây.
Thứ Bảy gặp anh ở quán gà hầm cay xong, sau đó cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Lục Gia Lương còn nhắn hỏi tình hình sức khỏe, cô bảo uống thuốc xong chỉ muốn ngủ, rồi hai người không nhắn gì thêm nữa.
Đang cúi đầu dựa tường nghĩ ngợi, thì Lục Gia Lương vừa bước một chân vào lớp đã đột ngột quay lại, đi thẳng về phía cô, không nói lời nào đã nắm lấy tay cô kéo thẳng vào cầu thang cuối hành lang.
"Cậu..."
Câu hỏi còn chưa thoát ra miệng đã bị vẻ mặt tiều tụy của anh làm cho nghẹn lại. Quầng thâm dưới mắt anh rõ rệt, hơi thở dồn dập như đang kiềm chế điều gì đó, ánh mắt đen kịt như đáy nước sâu.
"Hành lang lạnh vậy, cậu dựa ở đó làm gì?"
Anh nói có phần gắt gỏng, Tân Ngư lẩm bẩm: "Cậu hình như không muốn để ý tớ."
Lục Gia Lương không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, hốc mắt tối om thoáng chút ửng đỏ.
Im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận à? Tân Ngư cũng thấy tủi thân, mím môi nhìn chằm chằm sàn nhà, lặng lẽ đếm vài giây, định quay vào lớp thì bị anh gọi lại.
"...Cá Nhỏ."
"Chúng ta có thể như trước kia được không? Nếu nhà cậu sợ nguy hiểm, tớ có thể gọi xe đến đón, tối mình vẫn đi dạo về, trên đường còn nghe tiếng Anh, tớ có thể giảng đề toán cho cậu... Mình trở lại như trước được không?"
"Bây giờ cứ thế này, mình chẳng có bao nhiêu cơ hội gặp nhau cả."
Tâm trạng u ám của Tân Ngư tan biến trong chớp mắt. Cô ngập ngừng một chút: "Để tớ về bàn lại với người nhà."
Cô cũng rất muốn được như trước kia mà.
Càng gần ngày thi đại học, áp lực học hành càng lớn. Dù hai người học chung trường, nhưng thời gian gặp nhau ít đến đáng thương. Cô còn cảm thấy cả hai đã trở nên xa cách nhiều rồi.
"Vậy cậu bàn kỹ vào nhé. Tớ chỉ muốn mỗi ngày đều được nói chuyện và đi dạo cùng cậu."
Chứ không phải tranh thủ giờ ra chơi chỉ được nhìn thấy nhau một lúc.
Tân Ngư gật đầu thật mạnh, thấy Lục Gia Lương như còn điều muốn nói, cô đứng thẳng lên nhìn anh: "Cậu còn muốn nói gì nữa à?"
Lục Gia Lương liếc cô, vẻ mặt đầy do dự.
Anh thực sự còn chuyện chưa nói. Không muốn giận dỗi với cô, nhưng hành động thân mật vô tình giữa Tân Ngư và Đông Cao Dương hôm đó đã khiến anh bị kích động mạnh. Dù biết cô xem anh ấy như anh trai, nhưng hai người đó nào có quan hệ huyết thống đâu, hơn nữa chỉ cách nhau ba bốn tuổi!
Giờ thì là học sinh cấp ba với sinh viên đại học, nhưng sau này khi cô tốt nghiệp, hai người đó trong mắt người ngoài chính là thanh mai trúc mã, là một cặp "trời sinh một đôi"...
Anh không thể không ghen.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hôm đó qua lớp kính xe nhìn thấy Đông Cao Dương cúi người cài dây an toàn cho cô, Lục Gia Lương đã thấy mắt mình nóng ran. Cầu thang âm u càng khiến cảm xúc anh dâng cao, anh cúi xuống sát gần cô, giọng khàn đặc: "Tớ không phải không muốn nói chuyện với cậu... Hôm đó về nhà..."
Anh ngừng lại một nhịp.
Thực ra anh đã chờ một lời giải thích từ cô. Trong mắt anh, việc con trai giúp con gái cài dây an toàn thực sự là chuyện quá đỗi thân mật.
Vậy mà Tân Ngư lại chẳng hề giải thích một lời.
Chẳng lẽ cô và Đông Cao Dương thường xuyên như vậy? Đến mức những hành động thân mật trong mắt người ngoài này, với họ chỉ là chuyện bình thường?
Anh nghiến răng, ánh mắt dịu dàng như phủ lên một lớp sương mỏng: "...Cá Nhỏ, tớ không muốn cậu thân thiết với Đông Cao Dương quá."
"Hôm đó anh ta cài dây an toàn cho cậu, tớ nhìn mà rất khó chịu."
Anh thấy à?!
Tân Ngư cuống cuồng giải thích: "Tớ cũng không hiểu sao anh ấy tự nhiên nổi hứng lên như vậy. Sau này nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa!"
"Nhưng ai đảm bảo được tương lai?" Tiếng bước chân vang lên từ hành lang, Lục Gia Lương lùi thêm mấy bước, cả gương mặt trắng trẻo hoàn toàn khuất vào trong bóng tối nơi cầu thang.
"Sao cậu không thể giữ khoảng cách với anh ta?" Giọng anh nhẹ tênh, nhưng nghe rõ nỗi uất ức trong đó: "Cho dù cậu không có ý gì với anh ta, cậu dám chắc anh ta cũng không có ý gì với cậu không?"
Tân Ngư nghiêm giọng nói rõ: "Từ nhỏ tới lớn tớ đều được anh ấy chăm sóc, không khác gì anh ruột cả! Với lại anh ấy có bạn gái rồi, tớ với ảnh hoàn toàn không thể nào đâu, cậu đừng nghĩ bậy."
Lục Gia Lương không nói gì thêm.
Nhìn dáng vẻ ấy của anh, Tân Ngư hơi bực: sao anh lại nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Đông Cao Dương chứ? Cô hít sâu một hơi, cố kìm lại, nhắc lại lần nữa: "Cậu đừng nghĩ linh tinh."
Cuối cùng hai người cũng chẳng tranh cãi ra kết quả.
Trong mắt Lục Gia Lương, vị trí của anh trong lòng Tân Ngư không nặng bằng Đông Cao Dương, khi phải lựa chọn, anh chính là người bị bỏ lại. Còn Tân Ngư thấy Lục Gia Lương thật vô lý, làm loạn vô cớ.
Trưa tan học, nhà Mục Tĩnh không có ai, cô nàng rủ Tân Ngư đi ăn. Tân Ngư nhắn cho Lục Gia Lương, rất lâu sau anh mới trả lời một chữ "Được".
Mấy ngày tiếp theo Tân Ngư chỉ quanh quẩn trong lớp; Lục Gia Lương trưa cũng không về nhà, ăn xong lại trở về lớp. Hai người chạm mặt cũng chẳng nói câu nào, chiến tranh lạnh bắt đầu, không ai chịu xuống nước.
Suốt một ngày không thấy Lục Gia Lương, Tân Ngư nghi anh cố tình lẩn tránh mình. Trưa nghỉ, cô lén lấy điện thoại, nhìn khung chat dừng ở mấy hôm trước, chạm đi chạm lại vào avatar của anh, vừa ấm ức vừa buồn. Xong, cô bỏ ghim trò chuyện với anh luôn, mắt không thấy tâm không phiền.
Vì trưa ngủ không ngon, tiết đầu buổi chiều cô vừa buồn ngủ vừa lơ đãng, suýt bị thầy phát hiện. Tân Ngư pha cốc cà phê hòa tan rồi nốc một hơi mà vẫn không tỉnh, bèn liếc ra cửa chuẩn bị ra vệ sinh rửa mặt.
Đúng lúc ấy, Tề Diệu Nhiên ôm hộp bánh quy đến, chìa ra mời: "Có người mình thích khác hẳn ha. Lục Gia Lương xin về nhà rồi, cậu cả buổi ngồi ngóng cửa. Nhìn là biết mong gặp người ta."
Tân Ngư ngơ ngác: "Cậu ấy... xin về nhà?"
"Cậu không biết à? Tớ nghe bạn bên lớp cậu ta kể, sáng nay mặt cậu ta đã nhợt nhạt, lúc trực nhật trước giờ tự học suýt xỉu. Đưa xuống phòng y tế mới biết sốt, nên xin nghỉ về."
Tề Diệu Nhiên chậc lưỡi: "Cậu không phải nên rõ hơn tớ sao?"
Sắc mặt Tân Ngư trắng bệch, chiến tranh lạnh gì quên sạch, chỉ còn lo lắng. Cô nhắn ngay cho Lục Gia Lương, nhưng chờ mãi không thấy hồi đáp.
Cả tiết học cô đứng ngồi không yên. Vừa hết giờ, cô trốn vào WC gọi điện nhưng không ai bắt máy.
Nhà anh chỉ có mỗi mình anh, nhỡ ngất đi thì sao? Nghĩ thế, cô quên sạch buồn giận, vừa mở cửa buồng vệ sinh liền đụng Tề Diệu Nhiên.
"Nếu cô hỏi thì bảo tớ đau bụng xuống phòng y tế nhé!" Hô một câu, Tân Ngư liền phóng đi.
Trốn học là việc bốc đồng thật, nhưng vừa nghe Lục Gia Lương suýt ngất, đầu óc Tân Ngư liền trống rỗng, chỉ muốn gặp anh ngay. Cô bắt taxi tới cửa nhà, vừa đi vừa gọi điện liên tục nhưng vẫn không có người nghe. Cô gõ cửa dồn dập, rồi áp tai lên gỗ, bên trong im lặng, vô vàn cảnh tượng đáng sợ thoáng hiện, cô lắc mạnh đầu xua đi, quay người chạy xuống phòng bảo vệ hỏi khóa dự phòng.
Mới xuống được mấy bậc cầu thang, cô đã nghe "cạch" một tiếng. Ngẩng lên thì thấy cửa mở.
Lục Gia Lương vẫn mặc nguyên đồng phục, mặt trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ vô hồn. Anh đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn cô từ trên xuống như pho tượng lạnh lẽo.
Cô bối rối: "Lục... Lục Gia Lương?"
Ánh mắt anh lơ mơ, Tân Ngư bước lên, tay sờ trán anh thì nóng hừng hực: "Sốt thế này ở nhà không ổn đâu, mặc áo ấm, mình tới bệnh viện truyền nước."
Lục Gia Lương khẽ chớp mi, khứu giác mất tác dụng nhưng não vẫn tưởng tượng ra mùi hương thuộc về Tân Ngư. Đúng là cô thật. Anh vội quay mặt, dán mắt vào khe tường, vành mắt đỏ hoe.
"Đừng ngẩn ra vậy nữa." Tân Ngư chen vào nhà, đóng cửa lại, cầm cốc nước nóng đưa anh: "Uống nước đi, môi khô cả rồi. Đi viện nhé?"
Anh không nhận cốc: "Cậu còn quan tâm tình trạng của tớ sao?" giọng khàn đặc pha mệt mỏi, bộ dáng tiều tụy đáng thương.
Tân Ngư chớp mắt, tính khí cũng dữ thật, trước kia đâu có vậy? Anh nói xong liền im bặt, đứng thẳng người, trán rịn mồ hôi, mắt đỏ ửng. Cô sợ anh ngã quỵ, dúi cốc nước vào tay nhưng anh lại né tránh.
"Cậu không muốn đi bệnh viện, thế đã uống thuốc chưa?"
Anh vẫn lặng im.
Tân Ngư bắt đầu gắt: "Thế rốt cuộc cậu muốn sao? Thế này cũng không, thế kia cũng không!"
Ánh mắt Lục Gia Lương chợt xoáy thẳng vào cô.
Khoảng cách gần đến mức cô thấy rõ tơ máu đỏ nơi mắt anh, mi dày đổ bóng xuống mí, hạt lệ lăn tách khỏi hốc mắt, làm đôi mắt anh nhòe sương.
"Tớ muốn sao à?" Giọng anh run bần bật. Ngực phập phồng rõ rệt.
"Nếu cậu thấy tớ không hợp ý cậu, bây giờ cứ đi đi, tới chỗ người cậu quan tâm, khỏi phải phí thời gian với tớ."
Nếu anh không lập tức đỏ mắt nói câu đó, có lẽ Tân Ngư còn tức đến bỏ đi. Nhưng gương mặt đẹp trai kia đầy uất ức, mắt rưng rưng, khiến cô chẳng giận nổi, ngược lại còn thấy có lỗi.
Từ ngày quen biết Lục Gia Lương đến giờ, anh luôn là người dịu dàng có lễ phép, hiểu chuyện còn biết quan tâm người khác, cho dù thi thoảng có hơi dính người, nhưng đều là ưu điểm được cộng thêm điểm của anh.
Trước nay chưa từng thấy dáng vẻ anh mất khống chế đến nỗi khóc đỏ mắt thế này.
Người đẹp trai làm chuyện gì cũng dễ thành công cả, ví dụ như hiện tại, bị một gương mặt đẹp chói mắt nhìn bằng dáng vẻ ấm ức, dù Tân Ngư có oan hơn Vũ Nương thì cũng không nỡ giận.
Chẳng lẽ cô sai thật?
Cô cụp mắt suy nghĩ, vừa muốn đặt cốc nước xuống bàn thì tay đã bị anh túm rồi lại buông, hai cánh tay anh ép sát người, mặt vẫn hằm hằm quay vào cửa, rõ ràng chắn lối không cho cô đi.
Tân Ngư định nghiêm nghị nhưng cuối cùng bật cười. Nghe cô cười, Lục Gia Lương càng cúi thấp, mắt dán chặt khe gạch dưới sàn, hận không thể nhìn ra hoa.
Cô đương nhiên hiểu rõ Lục Gia Lương đang để ý điều gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy anh đang vô lý làm loạn. Nghĩ đến chuyện anh đang bệnh, Tân Ngư cố nhẫn nại nói chuyện: "Tớ không thấy việc tới tìm cậu là phí thời gian. Cậu muốn sao thì cứ nói, tớ xem có làm được không. Cậu mà cứ không chịu mở miệng thì tớ cũng đâu có cách nào mà tính."
"Cậu biết thì có ích gì." Lục Gia Lương buông xuôi, "Dù sao cậu cũng chẳng quan tâm."
"Cậu có thể nhìn tớ rồi nói chuyện không?"
Lục Gia Lương không đáp. Tân Ngư vòng sang trước mặt anh, anh liền quay đầu đi hướng khác.
Lặp lại vài lần như thế, Tân Ngư không nhịn nổi nữa, nhón chân lên, hai tay giữ lấy mặt anh, ánh mắt chạm ánh mắt, suýt nữa bị nỗi tủi thân cuồn cuộn trong mắt anh nuốt trọn.
"Cậu muốn tớ không liên lạc gì với Đông Cao Dương nữa phải không?"
Lục Gia Lương mím môi, đôi mắt đẹp như chứa cả hồ nước, dưới hành động cưỡng ép của Tân Ngư, buộc phải đối diện với cô, trong mắt phản chiếu rõ ràng dáng vẻ hiện giờ của cô, anh nhìn cô rất chăm chú, rất nghiêm túc.
"Còn cậu với Dương Vũ là gì?"
Dương Vũ? Đó chẳng phải là bạn cùng bàn mới của cô sao? Tự nhiên lại hỏi tới người đó?
Tân Ngư cảm thấy Lục Gia Lương chắc chắn có lý do mới hỏi vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu ấy là bạn cùng bàn mới mà cô chủ nhiệm sắp xếp cho tớ."
Chứ không phải cô chủ động xin đổi, mà là do cô giáo phân công.
Lục Gia Lương nghẹn một bụng tức, nói chính xác cả ngày lẫn thứ: "Hôm đó nghỉ giữa giờ tớ đi ngang qua lớp 4, thấy cậu tận tay bóc giấy gói sôcôla, Dương Vũ nằm sấp trên bàn đối mặt với cậu..."
"Cậu chia sẻ đồ ăn vặt với bạn học thì tớ có thể hiểu. Nhưng tại sao cậu lại tận tay đút cho bạn nam? Bất kể là lý do gì... Cá Nhỏ, tớ thật sự không thể nào chấp nhận được... Cậu không thể như vậy."
Cái đó là chuyện đời nào kiếp nào rồi trời?
Tân Ngư cố nhớ kỹ lại: "Tớ nhớ ra rồi."
"Dù là lý do gì, cậu cũng không muốn nói?"
"Cậu nghe tớ nói đã."
Lục Gia Lương chớp mắt, đáy mắt mờ sương loé lên một tia hy vọng khó thấy.
"Dương Vũ bị hạ đường huyết. Hôm đó giữa tiết, cậu ấy gục xuống bàn trắng bệch như ma, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó. Tớ nghe mãi mới hiểu là cậu ấy muốn xin tớ ít đồ ăn. Trên bàn tớ lúc đó có sẵn sôcôla, nên tiện tay đút cho cậu ấy thôi..."
Mặc dù sau này Tân Ngư có hơi nghi ngờ Dương Vũ cố tình giả vờ, bởi vì hộp sôcôla đó nhìn khá bắt mắt, lúc cô đem vào lớp cậu ấy cứ nhìn chằm chằm, kiểu gì cũng phải nếm thử một miếng, lấy cớ hạ đường huyết để có cơ hội ăn được thứ mình thèm. Lý do đó cũng hợp lý lắm.
Lục Gia Lương thấy Tân Ngư bắt đầu lạc dòng suy nghĩ thì không vui, khẽ nhéo cánh tay cô một cái. Tân Ngư lập tức hoàn hồn, trừng mắt: "Không lẽ cậu nghi ngờ tớ với Dương Vũ có gì mờ ám?"
Cái đó thì không.
Lục Gia Lương biết rõ con người của Tân Ngư, anh chỉ lo người chiếm hết thiên thời địa lợi như Dương Vũ sẽ dần dần thay thế vị trí của mình trong lòng cô. Dù sao anh cũng xem qua thành tích của Dương Vũ, là học sinh xuất sắc ban xã hội, viết văn hay, còn từng đoạt giải lớn.
Anh khẽ lắc đầu: "Thế còn cậu với Đông Cao Dương..."
"Vậy tớ phải chứng minh kiểu gì rằng tớ với anh ấy là anh em ruột đây! Mặc dù cậu là học sinh khối tự nhiên, nhưng chắc cậu chưa biết, có những người tuy xét nghiệm không ra quan hệ huyết thống, nhưng thực tế họ vẫn là anh em thật, khoa học hiện đại còn chưa thể chứng minh được đâu, cậu sau này phải cố gắng học hành đó..."
Lục Gia Lương đang sốt, đầu óc phản ứng chậm cũng là điều dễ hiểu. Anh cau mày suy nghĩ những lời kỳ lạ Tân Ngư vừa nói, nghĩ hồi lâu rồi cúi đầu, thấy đôi mắt láo liên kia cùng nụ cười tinh quái bên môi cô.
Hiểu ngay là cô đang bịa chuyện, anh muốn bật cười nhưng lại nhịn.
"Vậy sao cậu không chịu xác nhận quan hệ với tớ?"
Cuối cùng Lục Gia Lương cũng hỏi ra điều khiến anh canh cánh bao lâu nay.
Ban đầu đúng là vì sợ ảnh hưởng đến việc học của Lục Gia Lương, nhưng sau đó Tân Ngư nghĩ lại, cảm thấy có lẽ do chính tính cách của mình. Cô có chút sợ hãi cảm giác bị ràng buộc, giống như nếu xác nhận quan hệ với anh rồi, sẽ có một sợi dây vô hình trói chặt cô lại, không còn tự do nữa.
Nhưng kiểu suy nghĩ mang tính tinh thần, mơ hồ và thiếu thực tế thế này thì chắc chắn không thể kể cho anh được.
Tân Ngư hắng giọng: "Cậu còn hỏi tớ lý do gì? Không rõ à? Mấy lời thầy chủ nhiệm nói hôm đó tớ vẫn nhớ rõ, rồi kết quả đúng y như vậy luôn. Mấy tuần gần đây điểm số của cậu nhìn thì có vẻ ổn, nhưng thực tế thế nào trong lòng cậu biết rõ. Tớ với cậu còn chưa..."
Cô ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: "...chưa xác định quan hệ, mà đã ảnh hưởng đến kết quả học tập. Nếu thật sự xác định, rồi cãi nhau này kia, thì cậu còn thi cử kiểu gì?"
Lục Gia Lương biết mình đuối lý, im lặng.
Nhưng trông anh vẫn ủ rũ như trước.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Không lẽ anh đang thiếu cảm giác an toàn?
Tân Ngư cảm thấy rất có khả năng. Những biểu hiện của Lục Gia Lương không giống người yêu có thể giữ được lý trí, thậm chí còn có hơi hướng "não yêu đương", kiểu người có thể vì cảm xúc mà bỏ hết tất cả.
Cô nâng mặt anh lên, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng ran của chàng trai, đối diện ánh mắt đong đầy uất ức lo lắng, rồi bỗng nhiên lấy hết dũng khí, nhón chân lên, bàn tay từ má luồn ra sau gáy, khẽ dùng lực kéo xuống, in một nụ hôn rõ ràng lên trán anh.
"Đóng dấu rồi!"
Tân Ngư đứng thẳng dậy, hai tay giấu sau lưng, đôi mắt còn vương chút ngại ngùng. Nhưng khi thấy Lục Gia Lương rõ ràng đứng đơ như tượng, cô cũng bớt căng thẳng.
"Vậy được chưa? Còn..."
Cô bắt đầu đếm ngón tay.
Ánh mắt Lục Gia Lương như ánh nến được thắp lên trong bóng tối, từng chút từng chút sáng bừng. Cuối cùng, những tia sáng rời rạc ấy kết thành ánh lửa lung linh. Anh không tự chủ mà giơ tay nắm lấy tay áo cô.
"Năm tháng."
"Đúng đó, năm tháng còn không kiên nhẫn được sao?"
Lục Gia Lương không tiếp tục chủ đề nữa, giơ tay như muốn chạm vào trán nhưng lại hạ xuống: "Tớ muốn uống nước."
Tân Ngư đi rót cốc nước khác đưa cho anh.
Lục Gia Lương vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình ra hiệu cô ngồi xuống. Tân Ngư không nhúc nhích, nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn về phía cửa. Chưa kịp hành động, Lục Gia Lương đã như bị kinh động, lập tức đứng bật dậy, bước tới cạnh cô, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
"Đừng đi."
"Ở lại đây với tớ." Lục Gia Lương lúc này đã hoàn toàn khác với dáng vẻ im lìm ban nãy, y như một chú chó lớn đang nũng nịu, "Tớ sốt, khó chịu, cậu không được đi."
Anh kéo tay Tân Ngư quay lại sofa.
"Cậu còn biết mình đang sốt à? Vậy đã uống thuốc chưa? Hay là vẫn nên đến viện..."
"Chỉ cần cậu ở lại, tớ sẽ mau khỏe."
Ban đầu anh còn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng cơn sốt vừa gặm nhấm lý trí vừa rút cạn sức lực. Nửa người dựa vào Tân Ngư mềm nhũn, đến lúc anh phản ứng lại thì đã vòng tay qua eo cô, vùi mặt vào ngực cô, hít lấy mùi hương quen thuộc khiến anh yên lòng.
"Tớ về nhà là uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ dậy sẽ khỏi. Trước giờ tớ toàn thế, ít khi vào viện. Thân thể tớ khỏe lắm..." Giọng anh ồm ồm, nhấn mạnh: "Cậu phải ở đây, không được đi."
Tân Ngư đồng ý.
Lục Gia Lương bỗng nghĩ ra chuyện: "Sao cậu đến được đây? Bây giờ hình như vẫn chưa tan học." Lúc nãy anh lướt theo ánh mắt cô thấy đồng hồ chỉ bốn giờ.
Biết Tân Ngư trốn học, tim anh như tách làm hai: một nửa ngọt ngào vì được cô quan tâm, nửa còn lại lo lắng.
Anh gọi cho ông nội, nhờ ông xin nghỉ hộ cho Tân Ngư: "Vâng ạ, con sốt cao, nhưng không sao. Cá Nhỏ đang ở viện cùng con truyền nước. Lúc ra khỏi trường cậu ấy chưa kịp xin phép... Ông giúp cậu ấy xin nghỉ một buổi chiều, nói là cơ thể khó chịu..."
"Nhưng sao phải nói dối? Bạn học giúp đưa đi viện là chuyện tốt mà."
"Ông nội, ông biết con thích cậu ấy mà. Bọn con từng bị giáo viên nghi ngờ yêu sớm, giờ cứ bị soi khiến con rất không thoải mái. Kể ra sự thật lại dễ thành đề tài đàm tiếu. Tụi con muốn tập trung học, không muốn vướng chuyện linh tinh."
Ông nội bị thuyết phục, đâu hay cháu trai mình ngay câu đầu đã nói dối!
Biết mình có cớ "chính đáng" xóa tội trốn tiết, Tân Ngư thấy thỏa mãn. Cô ở lại tới chín giờ, trong thời gian đó nấu một nồi cháo đặc, chỉ xào mấy món đơn giản như trứng xào cà chua. Lục Gia Lương ăn sạch không chừa một miếng.
"Không thể ở lại thêm chút nữa sao?"
"Trễ lắm rồi."
Cô không cho anh tiễn, dù sao anh cũng đang ốm. Nhưng Lục Gia Lương vẫn dùng điện thoại mình gọi taxi cho cô. Vừa xuống xe, cô nhận được tin nhắn anh gửi; lập tức ghim lại cuộc trò chuyện. Thấy tên chỉ là "Lục Gia Lương" bình thường, cô thấy không vừa ý.
Lăn tăn sửa đi sửa lại.
Cuối cùng đặt biệt danh cho anh là "Tiểu Lục công chúa".
...
Thời gian thấm thoắt, ve lại rộ khắp trời. Tân Ngư bước ra khỏi phòng thi cuối cùng. Hai người cùng thi ở Trường Thực Nghiệm, hẹn nhau gặp ở hòn giả sơn trong sân. Khi cô tới, Lục Gia Lương đã đứng chờ.
Vốn dĩ anh luôn lạnh mặt, nhưng vừa thấy cô, nụ cười đã nở. Hai người sóng bước theo dòng thí sinh thi xong ra cổng, bỗng một phóng viên cầm micro chặn lại, hỏi cảm nghĩ về kỳ thi.
Lục Gia Lương trả lời rất khuôn phép.
Phóng viên liếc máy quay, chớp mắt trêu: "Hai em là quan hệ gì?"
Lục Gia Lương im lặng, quay sang nhìn Tân Ngư dò hỏi. Thật ra chỉ mình anh biết, so với thi đại học anh còn bình tĩnh hơn; nhưng khi đối diện câu hỏi này, anh căng thẳng muốn chết, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Khung cảnh xung quanh tràn ngập tiếng reo hò giải phóng, tiếng cha mẹ quan tâm. Ngay bên cạnh còn có phụ huynh ôm bó hoa tặng con. Bị bầu không khí ấy lây sang, Tân Ngư đối diện ống kính, dạn dĩ nở nụ cười rạng rỡ tuổi mười tám.
Đến Lục Gia Lương còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị cô nắm kéo giơ lên.
"Cậu ấy á?" Cô nhìn vào camera, lắc lắc đôi tay đang đan chặt của hai người: "Cậu ấy là bạn trai em."
Nắng rải kín khuôn mặt cô, nhuộm cả dung nhan thành một màu vàng rực rỡ.
Lục Gia Lương giật mình ngoảnh qua, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ấy không rời được, rồi mới muộn màng bật cười theo cô. Anh khẽ siết chặt các ngón tay, như siết chặt mối quan hệ vừa được khẳng định này, trong mắt rực sáng vui mừng, chói lóa.
Anh là bạn trai của Tân Ngư.
Lục Gia Lương cuối cùng đã đường đường chính chính thuộc về cô.
- HOÀN CHÍNH VĂN -