Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 40: Can đảm.




Ánh mắt của Lâm Niệm dần trở nên nghiêm túc, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trong đôi đồng tử long lanh của cô, khóe mắt hoe đỏ, mềm mại đến lạ.

Giang Dữ khẽ “ừ” một tiếng, giọng khàn khàn, lặp đi lặp lại từng lời:

“Tôi thích cậu, Niệm Niệm, tôi thật sự thích cậu.”

Tình cảm đã chôn sâu trong tim bao năm trời, chưa từng dám thốt ra miệng, giờ đây theo làn gió nhẹ tan vào đêm tối.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, cảm xúc của cả hai mới dần bình ổn lại dưới màn đêm dày đặc.

Họ ngồi tựa vào nhau, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của đối phương. Cả gương mặt Lâm Niệm đỏ bừng, như đang vô cùng mong đợi điều gì đó từ Giang Dữ.

“Niệm Niệm, bây giờ cậu mười bảy tuổi đúng không? Cách sinh nhật còn nửa năm nữa?”

Lâm Niệm gật đầu.

“Nửa năm nữa, cậu đủ mười tám. Đến lúc đó, mình ở bên nhau nhé?”

Cơn gió ngoài cửa sổ bất chợt ngưng lại, ánh đèn đêm lác đác dường như cũng vì họ mà nán lại, bao phủ lên thân ảnh cả hai, in bóng họ lên bức tường trắng thành một khung hình tuyệt đẹp.

Lâm Niệm nhận ra, dù đang đắp chăn dày, Giang Dữ vẫn luôn mặc áo dài tay, quần dài. Ngay cả vết sẹo hình chữ thập nơi cổ cũng luôn được cậu vô thức che lại.

“Giang Dữ, lần trước ở đại hội thể thao, sao cậu không chịu mặc áo ngắn tay?”

Lâm Niệm ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như mặt hồ thu, cẩn thận dò hỏi.

Giang Dữ không đáp, đôi mắt cụp xuống. Cậu vừa vén lọn tóc rũ bên tai cô thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng nói chuyện lác đác.

“Trời ơi, cậu yên tâm đi, Giang Dữ có bao giờ về giờ này đâu? Với cả tối qua cậu ta còn đi cùng Lâm Niệm mà, cậu nghĩ cậu ta nỡ quay về chắc?”

“Thật không đó?” Giọng con gái vẫn hơi do dự, “Nhỡ đâu cậu ấy về thật thì sao? Với lại cậu ấy không có ở nhà, tụi mình vào bằng cách nào?”

“Sợ gì chứ? Bình thường mười ngày nửa tháng cậu ta mới ló mặt về một lần. Hồi trước còn nhờ tôi chăm giúp con ba ba nhà cậu ấy nên mới đưa chìa khóa đây này.”

“Ba ba? Cậu ấy rảnh rỗi thế cơ à? Còn nuôi ba ba?”

Tiếng cười khúc khích của con trai vang lên: “Tôi tặng mà, Giang Dữ suốt ngày một mình, buồn chết đi được. Tặng cậu ta con ba ba cho có bạn, biết đâu còn giúp sống lâu trăm tuổi.”

Tiếng bước chân ngày một gần, Lâm Niệm hoảng hốt tái mặt, tròn mắt nhìn Giang Dữ, mấp máy môi không thành tiếng:

“Ai về vậy?”

Giang Dữ ngồi bật dậy, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc là Tôn Tề Thiên.”

“Giờ phải làm sao đây?” Lâm Niệm cuống lên, lật đật chồm dậy đi tìm giày.

Chìa khóa c*m v** ổ phát ra tiếng tách, tiếng nói chuyện ngoài cửa vẫn chưa dứt, xem chừng còn mấy người cùng tới.

Một bàn tay vững chắc kéo cô vào lòng, Giang Dữ nhét đôi giày xuống dưới gầm sofa, rồi kéo tấm chăn phủ kín cả hai người.

Cạch, cánh cửa bật mở.

Tôn Tề Thiên bước vào, bên cạnh là Nam Hướng Nhụy, theo sau là mấy thanh niên lêu lổng trông không giống học sinh.

Tim Lâm Niệm đập như trống trận, cô bị Giang Dữ ôm chặt trong lòng, tai nóng bừng như sắp nhỏ máu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Dù sao cũng là bạn cùng lớp, nếu để người khác thấy hai người họ nằm chung một chăn, có nói thế nào cũng không rửa sạch nổi.

Căn phòng khách đang tối om bỗng sáng bừng lên. Giang Dữ vô thức cau mày, đưa tay che mắt.

Tôn Tề Thiên sững người, liếc Nam Hướng Nhụy, lúng túng hỏi:

“Anh Dữ, nay cậu về nhà à? Còn ngủ ngay phòng khách nữa?”

Giang Dữ hờ hững “ừ” một tiếng, hờ hững liếc mấy người một cái, giọng nhạt nhòa:

“Không có gì, vào phòng đi. Tôi thay đồ một lát.”

“Sao vậy? Cậu lạ lắm đó, không khỏe à? Sao lại nằm ngủ trên ghế sofa? Còn trông nhợt nhạt nữa.” Tôn Tề Thiên vừa nói vừa bước lại gần.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lâm Niệm thậm chí nghe được cả tiếng tim mình đập thình thịch.

Thấy Giang Dữ không có ý định cản lại, cô nghiến răng cấu mạnh vào eo cậu một cái.

Lực không nhẹ. Giang Dữ biến sắc, khẽ ho một tiếng rồi cau mày nói:

“Đừng lại gần. Mệt chết đi được. Không về thì vào phòng mà chơi, tôi ngủ tiếp đây.”

Nói xong, cậu kéo chăn cao hơn chút, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy đôi mắt hạnh đỏ bừng vì căng thẳng của Lâm Niệm.

Trong chiếc chăn tối om, hai người chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của nhau, gần đến mức mũi gần chạm mũi, hơi thở lẫn vào nhau rõ mồn một.

Tiếng bước chân dần xa.

Lâm Niệm yên lặng lắng nghe nhịp tim mình dồn dập, bỗng bật cười khúc khích.

Giang Dữ đưa tay nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của cô, cũng bật cười khẽ, lặng lẽ hỏi:

“Cười gì đấy?”

Lâm Niệm vòng tay qua cổ cậu, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, thì thầm:

“Mình đang nghĩ… chuyện mình vừa làm, có tính là thông gian không nhỉ? Sao mình lại hồi hộp vậy chứ…”

Giang Dữ khẽ vén sợi tóc lòa xòa bên tai cô, ánh mắt rơi vào bờ môi đang mấp máy.

Nụ cười trong mắt dần tan đi, yết hầu cậu khẽ chuyển động, ngón tay chạm nhẹ lên khóe môi cô.

“Niệm Niệm à, tôi muốn hôn cậu quá.”

Nhưng vẫn chưa thể. Cô còn nhỏ quá. Cậu không thể làm vấy bẩn một cô gái trong sáng như vậy.

Giọng Giang Dữ trầm thấp, nhưng xung quanh lại lặng như tờ.

Đầu óc Lâm Niệm trống rỗng.

Cảm xúc nóng bỏng cùng hơi thở nghẹn ngào vang lên bên tai cô, như đang lặp lại từng lời ấy hàng trăm lần.

Từ nhỏ đến giờ, mối quan hệ của họ luôn là một người đuổi, một người trốn.

Giang Dữ luôn cố né tránh đủ kiểu.

Và vào một đêm dịu dàng như thế này, kẻ nhút nhát ấy, lần đầu tiên đã chủ động.

Đợi đến khi Tôn Tề Thiên và mấy người kia từ trong phòng đi ra, Giang Dữ và Lâm Niệm đã ngồi ngay ngắn trên sofa, quần áo chỉnh tề.

Cả hai chẳng ai nói câu nào, mỗi người chiếm một góc sofa, cúi đầu lướt điện thoại.

Lâm Niệm lộ rõ vẻ chột dạ, ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn vô cùng, thỉnh thoảng lại lén liếc mấy người kia, vành tai đỏ bừng như sắp bốc khói.

Còn Giang Dữ thì trông vẫn điềm tĩnh, lười biếng tựa lưng vào ghế, một tay cầm bật lửa nghịch qua nghịch lại, chầm chậm ngước mắt nhìn đám bạn đang ngẩn tò te.

“Kéo bè kết đội tới nhà tôi, định làm gì thế hả?”

Giọng cậu trong mà lạnh, nghe ra rõ ràng ý tứ xa cách, như muốn đuổi người.

Tôn Tề Thiên lúc này mới giật mình, cười gượng hai tiếng, lấy lòng ngồi sát lại, bóp vai cho Giang Dữ.

“Lâu rồi anh em mình không gặp mà anh Dự. Anh em tụ tập sao bỏ qua cậu được, bọn này qua là để tìm cậu đấy chứ.”

Giang Dữ chỉ nhướng mày, ánh mắt vẫn lãnh đạm, không vạch trần lời khách sáo của cậu ta.

Nam Hướng Nhụy cũng phải mất vài giây mới phản ứng, chớp mắt nói:

“Ơ, Niệm Niệm, cậu tới lúc nào vậy? Vừa nãy mình còn không thấy cơ mà.”

Lâm Niệm đang khẩn trương, nghe thế thì tim lập tức đập thình thịch, ánh mắt hơi né tránh, mãi mới lắp bắp nói:

“Vừa, vừa tới thôi, đúng lúc mấy cậu vào phòng ấy, ừm.”

Lời giải thích quá khiên cưỡng, Nam Hướng Nhụy nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ, định hỏi thêm thì đã bị Giang Dữ cắt ngang.

“Đủ rồi đấy.”

Bật lửa “tách” một tiếng khép lại, Giang Dữ nhíu mày nhìn bọn họ:

“Không có chuyện gì thì mau về đi.”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Tôn Tề Thiên lại thăm dò:

“Ờm, hay đợi lát nữa bọn này về, đồ nhậu với bia sắp ship tới rồi mà.”

“Còn định ăn ở đây à?” Sắc mặt Giang Dữ càng tệ, giọng nói rõ ràng khó chịu: “Bây giờ. Lập tức. Cút!”

“Đừng mà!” Tôn Tề Thiên hốt hoảng nói, “Tôi gọi bao nhiêu đồ ăn rồi, mình cậu cũng không ăn hết được đâu! Hơn nữa hôm nay nữ thần của tụi này còn lặn lội cả quãng đường dài đến đây, cậu cũng nể mặt đi chứ?”

Nói rồi cậu ta không ngừng ra hiệu mắt với Lâm Niệm, ai dè cô nàng làm bộ như không thấy, dứt khoát ngó lơ.

“Tôi vừa thất tình xong đấy! Không ai có chút tình thương nào à?!”

Thấy Giang Dữ vẫn cứng rắn, Tôn Tề Thiên dứt khoát ngồi bệt xuống sofa, giật lấy lon bia trên bàn, bật nắp tu ừng ực.

Giang Dữ hơi nhướng mày, liếc Lâm Niệm một cái rồi nhìn về lon bia.

“Cậu ấy với thằng đó chính thức rồi à?”

“Ờ.” Tôn Tề Thiên cụp mắt, thành thạo mở tủ lạnh lôi cả lốc bia ra.

“Tối qua tôi với thằng đó còn choảng nhau. Trần Âm Lạc chạy theo, rồi chẳng hiểu sao hai đứa tự nhiên lại thành đôi. Tối nay Trần Âm Lạc nhắn bảo sẽ xoá hết liên lạc với tôi, kêu đừng tìm cô ấy nữa.”

Nói rồi, cậu ta lại cười nhạt:

“Rõ là thằng Triệu Điển xúi giục, chứ Âm Lạc đâu có xấu tính vậy.”

Nét ngông nghênh thường ngày của Tôn Tề Thiên biến mất, giọng hơi khàn, cậu ngửa cổ uống liền mấy ngụm bia, khoé mắt bắt đầu hoe đỏ.

Những người còn lại đều lặng thinh nghe cậu nói. Toàn là bạn nhậu lâu năm, nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Tề Thiên, ai cũng không đành lòng.

“Thôi nào, đừng có ngồi uống một mình, nào, Khỉ, cụng với chị một ly.”

Đúng lúc đó, đồ nướng ship tới, bày kín cả bàn. Nam Hướng Nhụy mở lon bia, ngồi xuống bên cạnh Tôn Tề Thiên, cụng lon với cậu.

“Gì đấy? Cậu cũng thất tình à?” Tôn Tề Thiên nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ.

“Thất tình cái gì, tôi với bạn trai còn đang ngon nghẻ lắm.” Nam Hướng Nhụy làm bộ bình thản, nhưng khoé môi cười tươi không giấu được.

Tôn Tề Thiên sửng sốt: “Ủa? Cậu có bạn trai khi nào vậy?”

Người bên cạnh cười chen vào: “Cậu còn không biết tính Nam Hướng Nhụy à Khỉ? Lại bày đặt nổ đấy.”

“Ai bảo!”

Nam Hướng Nhụy liếc Giang Dữ một cái, rồi luống cuống móc điện thoại ra lục tìm: “Không tin tự xem đi, bạn trai tôi còn đẹp trai hơn Giang Dữ nhiều ấy. Nè, Niệm Niệm xem đi.”

Cô đưa điện thoại cho Lâm Niệm, cô cúi mắt nhìn.

Trong ảnh là một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng, đứng sát cạnh Nam Hướng Nhụy, trông lịch thiệp nho nhã.

Chỉ là ngũ quan kia sao mà quen quá, Lâm Niệm theo bản năng liếc Giang Dữ, hơi nhíu mày, nghi hoặc trong lòng càng sâu.

Nam Hướng Nhụy vẫn líu ríu khoe: “Bạn trai tôi nhà giàu lắm, quê chỗ khác, nghe bảo có biệt thự to đùng, lại là con một, sau này thừa kế gia nghiệp.”

Giọng cô đầy tự hào. Có người hừ mũi: “Bạn trai ngon vậy sao lại để ý cậu?”

“Không tin nhìn kỹ đi, anh ấy mặc vest Armani đặt may riêng đấy, bộ rẻ nhất cũng cả mấy chục triệu rồi. Mấy cậu lớn từng này ai từng thấy nhiều tiền vậy chưa?”

Điện thoại truyền tay khắp bàn, Giang Dữ không thèm nhìn, cứ lặng lẽ gắp đồ ăn.

Bất ngờ có người nói: “Đẹp trai thật, nhưng mà anh Dự, sao tôi thấy ông này giống cậu y đúc vậy?”

Không khí quanh bàn bỗng im phăng phắc. Bị nhắc vậy, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Giang Dữ.

Giống á? Không chỉ giống. Ngũ quan, nhất là ánh mắt kia, cứ như đúc từ một khuôn.

Giang Dữ khẽ nhướng mày, đón lấy điện thoại xem qua.

Ngay lập tức, vẻ mặt vốn hờ hững của cậu thay đổi, đồng tử đen lay động. Cậu ngước lên, nhìn thẳng vào Nam Hướng Nhụy, giọng đè thấp xuống:

“Cậu quen anh ta bao lâu rồi? Làm sao quen được?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận