Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 115.




Châu Khê Mạc im lặng một lúc, ngón tay siết nhẹ vạt áo vest trên người, sắc mặt bình tĩnh, không đỏ mặt cũng chẳng hồi hộp.

 

"Giám đốc Sở, tôi không nói dối. Bộ âu phục này là tôi mượn."

 

"Hôm nay là ngày đầu đi làm, tôi muốn để lại ấn tượng tốt cho mọi người nên đã mượn bạn mình bộ đồ này."

 

Nghe xong, trong ánh mắt Sở Quân Liệt vốn đã có sẵn sự giễu cợt, nay lại càng rõ rệt hơn.

 

"Vậy bạn cậu tốt thật đấy."

 

"Dáng người và hình thể cứ như là đo theo cậu mà may vậy."

 

Thư ký nghe thế thì không kìm được mà đánh giá người trước mắt kỹ hơn, đúng là bộ vest này mặc lên cực kỳ vừa người!

 

Ánh mắt thư ký nhìn Châu Khê Mạc dần trở nên kỳ lạ.

 

Hồ sơ xin việc của cậu ta hoàn hảo một cách đáng ngờ, các vòng phỏng vấn cũng ứng đối trôi chảy, khiêm tốn đúng mực, cư xử rất chừng mực. Thư ký vốn đã có thiện cảm với biểu hiện xuất sắc của cậu ta, giờ nghe Sở Quân Liệt nói lại thấy rất có lý, người này hoặc là quen nói dối, hoặc là đến đây với mục đích khác.

 

"Giám đốc Sở không cần phải vì tôi vô ý tông vào xe anh mà truy ép đến mức này." Sắc mặt Châu Khê Mạc hơi tái, tay bên người nắm chặt.

 

"Lúc xảy ra va chạm, tôi đã đưa hết tiền mặt cho anh, anh cũng đã nhận rồi rời đi."

 

"Hiện tại tôi vào công ty bằng con đường chính đáng, tôi đã vượt qua bài kiểm tra và các vòng phỏng vấn. anh còn chưa thấy được năng lực của tôi, chỉ vì chuyện ăn mặc mà chỉ trích, chèn ép như vậy..."

 

Châu Khê Mạc lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

 

"Giám đốc Sở, công ty tài chính của anh đang lúc cần người. anh là người đứng đầu và cũng đại diện cho hình ảnh của công ty. Nếu ứng viên biết được tính khí của anh cay nghiệt như thế, e là sẽ gây ra nhiều lời bàn tán không hay, cũng khiến những người tài đang cân nhắc về công ty này phải suy nghĩ lại."

 

Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, mỉm cười ngồi xuống ghế chủ tịch.

 

"Dáng vẻ bị hại này cậu diễn tốt thật, mặt dày cũng không vừa. Không biết còn tưởng là tôi đụng vào xe cậu, còn cậu thì dệt cả đống lời dối trá để được người ta thương cảm."

 

"Giám đốc Sở, tôi chỉ đang nói sự thật." Ánh mắt Châu Khê Mạc ngày càng kiên định, "Anh còn trẻ như vậy đã ngồi ở vị trí cao thế này, bên ngoài có người khen cũng không ít người chê. Rất nhiều người nghĩ anh chỉ nhờ vào cái bóng của nhà họ Sở mới có được thành tựu hôm nay."

 

"Bên ngoài không nhắc đến anh nhà tôi à?" Sở Quân Liệt vẫn giữ nguyên nụ cười.

 

"Tôi chủ yếu dựa vào anh ấy đấy, xem ra thông tin của cậu không chuẩn lắm rồi."

 

Châu Khê Mạc chợt nghẹn lời khi nghe Sở Quân Liệt nói "anh nhà tôi", ánh mắt thoáng tối đi một chút.

 

"Nhưng tôi thì không cùng quan điểm với những người bên ngoài hay với anh." Châu Khê Mạc nghiêm túc nói.

 

"Tôi nghĩ anh có thực lực, bản thân anh là một nhà lãnh đạo, nhà họ Sở dưới sự dẫn dắt của anh sẽ vươn đến những tầm cao chưa từng có. Còn bọn họ chỉ nhìn thấy tuổi tác, gia thế của anh mà bỏ qua năng lực thật sự."

 

Lời nói của Châu Khê Mạc khiến cả thư ký đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng.

 

"Tôi đến ứng tuyển vì tôi tin vào năng lực của anh, tôi tin rằng theo anh, tôi sẽ thoát khỏi khó khăn hiện tại." Châu Khê Mạc nhìn thẳng bằng ánh mắt nghiêm túc.

 

"Tôi đã có được vị trí này bằng con đường chính quy, tôi hy vọng anh có thể bỏ qua thành kiến đối với tôi, cho tôi một cơ hội để chứng minh."

 

Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sâu hơn.

 

"Nếu anh không cho tôi cơ hội này, vậy thì cũng không sao, điều đó chỉ chứng tỏ kỳ thi tuyển cùng mấy vòng phỏng vấn của công ty chỉ là hình thức, tôi đã nhìn nhầm người thôi." Châu Khê Mạc đứng thẳng người.

 

Thư ký nhìn Châu Khê Mạc một lát rồi quay sang nhìn Sở Quân Liệt.

 

Sở Quân Liệt cười mỉa mai.

 

"Quy trình tuyển dụng công ty không phải chỉ để cho có. Giờ cậu đã là thực tập sinh, vậy tôi cho cậu một tháng thử việc."

 

Sở Quân Liệt quay sang thư ký, "Thư ký Lâm, cô dẫn thực tập sinh có năng lực này đi làm quen với môi trường, tránh để cậu ta làm sai rồi lại đổ lỗi cho công ty."

 

"Vâng, giám đốc Sở." Thư ký Lâm đáp, Châu Khê Mạc thở nhẹ ra, theo thư ký nhanh chóng bước đi.

 

"Khoan đã." Sở Quân Liệt gọi lại hai người.

 

"Cậu nói muốn dùng lương để bồi thường vụ đâm đuôi xe phải không?"

 

"Vâng..." Châu Khê Mạc gật đầu.

 

"Thư ký Lâm, nói với phòng tài chính, toàn bộ lương thử việc của cậu ta sẽ chuyển cho tôi." Sở Quân Liệt nở một nụ cười lịch sự.

 

"Công ty chúng tôi tuân thủ pháp luật, dù nhân viên chỉ làm việc một ngày thì vẫn tính lương."

 

Nhìn hai người rời đi, nụ cười trên mặt Sở Quân Liệt biến mất, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

 

Một lát sau, thư ký Lâm mang hồ sơ và tài liệu của Châu Khê Mạc đến, trao tận tay cho Sở Quân Liệt.

 

Tan làm, Sở Quân Liệt cầm tài liệu đó đi đến công ty tư vấn an ninh.

 

"Tôi cho mấy người nửa ngày, sáng mai tôi muốn có toàn bộ thông tin về người này."

 

Mấy nhân viên cấp A đứng trước mặt Sở Quân Liệt, một người tiến lên, hai tay nhận lấy hồ sơ với ánh mắt nghiêm nghị.

 

"Hiểu rồi, giám đốc Sở."

 

"Người này có vấn đề." Sở Quân Liệt liếc qua người thân cận do mình đào tạo, "Mấy người thay phiên theo dõi, đừng bỏ qua bất cứ điểm khả nghi nào, một khi phát hiện gì thì báo ngay cho tôi!"

 

"Rõ, giám đốc Sở!"

 

Mấy người thẳng lưng, biểu cảm nghiêm túc kiên quyết.

 

"Báo Tử, hôm nay theo tôi huấn luyện." Sở Quân Liệt đứng lên, cau mày vận động vai, bước vào phòng thay đồ.

 

Mấy người khác nhìn đồng nghiệp mang mật danh "Báo Tử" bằng ánh mắt thương cảm.

 

Báo Tử mặt cau lại, biết hôm nay tâm trạng sếp không tốt, sợ là sẽ bị đánh cho mất một lớp da.

 

Sở Quân Liệt thay bộ đồ huấn luyện đặc chế rồi đến sân tập riêng, Báo Tử kéo theo bộ đồ bảo hộ dày nặng, hít sâu nhìn ông chủ.

 

Sau khi khởi động xong, cả hai nhanh chóng bắt đầu giao đấu. Báo Tử trong bộ đồ đặc chế nhìn ánh mắt đen kịt của sếp, nghiến răng chủ động tấn công bằng một cú đấm thốc lên. Sở Quân Liệt nhanh nhẹn thoắt người né tránh, đồng thời vươn tay chộp lấy cổ tay Báo Tử, xoay người nhanh như chớp rồi dùng lực quật mạnh Báo Tử qua vai.

 

Vừa chạm đất, Báo Tử đã bật dậy ngay lập tức. Chưa kịp đứng vững, Sở Quân Liệt ở phía đối diện đã tung ra một cú đá vòng như roi, Báo Tử vội vàng giơ tay lên, dùng miếng đệm bảo hộ ở cánh tay để đỡ đòn.

 

Sức lực của Sở Quân Liệt rất lớn, dù có đệm bảo hộ, Báo Tử vẫn bị đẩy lùi mấy bước.

 

Mấy người đứng bên cạnh xem nhìn bộ dáng của Báo Tử, ai cũng biết hôm nay sếp không vui.

 

Báo Tử hoàn toàn rơi vào thế bị động. Đến khi bị Sở Quân Liệt khóa chặt tay vào cổ, không thể nhúc nhích, cả hai mới tách ra, trở về vị trí ban đầu.

 

Vòng tập thứ hai có vũ khí. Báo Tử lấy một thanh thái cực đao chưa mài lưỡi, còn Sở Quân Liệt rút từ giá vũ khí ra một thanh trường đao cũng trong tình trạng tương tự.

 

Nhìn Báo Tử phía đối diện, Sở Quân Liệt cầm chắc thanh đao trong tay, vung một chiêu ngang về phía hông.

 

Báo Tử nuốt nước bọt, thấy đối phương tung chiêu, cậu ta nắm chặt cán đao, thuận thế vung mạnh, xoay người bật nhảy, chém thẳng lưỡi đao xuống.

 

Sở Quân Liệt vô cùng nhanh nhẹn, Báo Tử mở to mắt, hai tay vội vã chắn ngang thanh thái cực đao trước người. Một tiếng "bịch" vang lên, hai thanh đao va chạm, cánh tay Báo Tử tê mỏi, mặt mày căng thẳng.

 

Thấy vậy, Sở Quân Liệt nhanh chóng giơ đao khẽ chọc tới, ngay lập tức làm thanh thái cực đao rơi khỏi tay Báo Tử.

 

"Gần đây tập luyện thế nào vậy?" Mặt Sở Quân Liệt càng lạnh, "Thể hiện sức mạnh của cậu đi!"

 

Báo Tử nghiến răng nhặt lại đao, tiếp tục chiến đấu với Sở Quân Liệt.

 

Mấy người dưới sân giơ điện thoại quay lại video buổi tập của hai người để chuẩn bị về nghiên cứu kỹ. Phong Diệp đang quan sát Báo Tử dùng thái cực đao đấu với trường đao của sếp thì bỗng nghe có tiếng gì phát ra bên cạnh.

 

Phong Diệp liếc nhìn, thấy điện thoại của sếp đang đặt trên chiếc khăn.

 

Tiếng lưỡi đao va chạm trên sân cùng tiếng thở hổn hển của Báo Tử lấn át tiếng chuông điện thoại, Phong Diệp liếc nhìn sân tập rồi nhìn điện thoại, đành phải đợi hai người tập xong mới xử lý.

 

Đúng lúc đó, Sở Quân Liệt giả vờ đánh một chiêu, dụ Báo Tử chém sang phải sau đó làm lệch thanh đao của Báo Tử sang một bên rồi dùng một chiêu chém ngang, để lưỡi đao chạm thẳng vào cổ Báo Tử.

 

Báo Tử thở gấp, mồ hôi chảy trên trán, cảm nhận lưỡi đao lạnh lẽo kề sát bên cổ, cậu ta thở sâu, cúi đầu xấu hổ.

 

"Lần này khá hơn chút." Sở Quân Liệt thu đao lại, đặt trường đao lên giá.

 

Báo Tử thở dài, lau mồ hôi trên trán rồi lén nở nụ cười.

 

"Cười gì?" Sở Quân Liệt mặt lạnh, "Nếu tôi là kẻ thù của cậu thì không biết cậu đã chết bao nhiêu lần rồi, đến Hoa Quốc còn lơ là, tưởng ở đây không có cao thủ à?"

 

Báo Tử rụt đầu đặt thái cực đao xuống, cùng Sở Quân Liệt sang bên cạnh chọn súng không đạn.

 

Ở Hoa Quốc súng gần như không dùng được, nhưng không thể không tập luyện trong thời gian dài, chỉ có thể dùng cách này phối hợp công nghệ AR để giữ cảm giác.

 

Tiếng chuông điện thoại đã dứt, Phong Diệp bước tới gọi, Sở Quân Liệt quay đầu, thấy Phong Diệp chỉ vào điện thoại của mình.

 

Bỏ súng xuống, Sở Quân Liệt nhanh chân bước tới, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Tư tiên sinh.

 

Sở Quân Liệt gần như ngay lập tức gọi lại, nín thở hồi hộp chờ đợi.

 

Mấy người dưới sân nhìn nhau, nhìn thái độ sếp rồi lén trao đổi bằng ánh mắt, hạ giọng nói.

 

"Tao cá mười điểm, người gọi đến là vợ giám đốc Sở."

 

"Tao cá hai mươi."

 

"Sao lại không phải điện thoại công việc?"

 

"Mày mù à, từ khi sếp về Hoa Quốc, có bao giờ sếp quan tâm đến công việc đâu?"

 

Sở Quân Liệt nghe thấy thì lạnh lùng liếc qua, mấy người thấy vậy liền im bặt.

 

Khi điện thoại vừa kết nối, Sở Quân Liệt nhanh chóng giải thích, giọng dịu dàng hơn hẳn lúc nãy, "Tư tiên sinh, em xin lỗi, lúc nãy em đang tập luyện nên không nghe thấy chuông."

 

Đầu bên kia nói gì đó, mấy người chăm chú nhìn thấy ánh mắt sếp thay đổi, môi mím lại cố kìm nụ cười.

 

"Được, Tư tiên sinh, em đợi anh đến."

 

Tư tiên sinh sẽ đến đón cậu về nhà.

 

Sở Quân Liệt vui vẻ đặt điện thoại xuống, nhìn mấy nhân viên đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

 

"Sao nhìn tôi chằm chằm thế?" Ánh mắt Sở Quân Liệt lạnh đi, "Chưa thấy người có vợ bao giờ à?"

 

Mấy nhân viên đồng loạt lắc đầu.

 

Sở Quân Liệt giật mình, "Nếu đã vậy thì mọi người cùng vào tập luôn đi."

 

Mấy người quay đầu định chạy, Sở Quân Liệt thấy vậy thì bước nhanh tới, kéo cổ áo bọn họ lại rồi bắt đầu khởi động.

 

Tư Vân Dịch đến quầy lễ tân công ty thì Sở Quân Liệt mới từ phòng tập trên lầu chạy xuống, có vẻ cậu vừa tập xong, mồ hôi nhễ nhại trên trán, thở hổn hển.

 

"Tư tiên sinh, anh đi lên lầu với em trước nhé, để em thay bộ quần áo đã."

 

Tư Vân Dịch nhìn bộ đồ mà Sở Quân Liệt đang mặc.

 

Bộ đồ huấn luyện tác chiến màu đen được đặc chế, khá ôm cơ thể, các chỗ dễ bị thương trên người đều được tăng cường bảo vệ.

 

Tư Vân Dịch theo Sở Quân Liệt vào thang máy, thấy tay cậu quấn băng đen chỉ để hở các ngón tay.

 

Sau cổ Sở Quân Liệt còn ướt đẫm mồ hôi, Tư Vân Dịch nhìn thấy một giọt mồ hôi suýt rơi xuống cổ áo liền vô thức giơ tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vùng cổ sau cho cậu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận