"Tư tiên sinh, em vẫn luôn nghĩ có nên đổi cái bồn tắm sang loại lớn hơn một chút không." Sở Quân Liệt lái xe rời khỏi khu dân cư, mặt nóng bừng.
Bồn tắm trong phòng tắm chỉ đủ cho một người. Nếu hai người cố gắng cùng ngâm thì chỉ có thể chơi trò xếp chồng.
Không phải kiểu chơi này không tốt, chỉ là nước sẽ tràn hết ra ngoài, vừa mất công dọn dẹp, lúc bước ra khỏi bồn còn dễ bị trượt chân.
Hồi ấy khi sửa sang lại phòng tắm trong phòng ngủ chính, Tư Vân Dịch vẫn chưa có ý định kết hôn.
Bây giờ có nhu cầu, sửa sang lại một chút cũng không phải chuyện không thể.
Tư Vân Dịch hơi nâng mắt, nhìn về phía ghế lái.
"Muốn đổi kiểu nào?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Sở Quân Liệt liền hào hứng hẳn lên.
"Tư tiên sinh, trước đó em có tìm hiểu vài kiểu, có một loại là bồn tắm đôi hình quạt có chức năng mát-xa, dưới đáy và xung quanh thành bồn đều có vòi phun tạo sóng mát-xa...
Còn có loại lắp âm, có thể giữ nhiệt độ ổn định, vừa có đèn, dưới đáy bồn còn có hệ thống mát-xa bong bóng. Hoặc là mình sửa lại phần ấy một chút, xây hẳn một cái bồn tắm lớn hơn cũng được."
Ánh mắt Sở Quân Liệt đầy mong chờ, giọng nói cũng hạ thấp xuống, "Nếu Tư tiên sinh muốn ngâm mình, em sẽ chuẩn bị nước ấm sẵn, rắc thêm ít cánh hoa, c** s*ch sẽ chờ anh."
Tư Vân Dịch nhìn thấy ánh mắt vừa thẹn thùng vừa sáng rực kia của Sở Quân Liệt qua gương chiếu hậu.
"Nếu thấy vẫn chưa đủ lớn, mình có thể cải tạo một căn phòng trống thành hồ bơi vô cực giữ nhiệt, vừa có thể bơi vừa có thể rèn luyện thân thể tại nhà."
Sở Quân Liệt có không ít ý tưởng, "Khi ấy mình có thể đặt thêm máy chiếu lên tường, vừa nghịch nước vừa xem phim nghe nhạc. Mình còn có thể lắp thêm đèn chiếu bầu trời sao kiểu Bắc Cực, lúc đó trong phòng chỉ có hai chúng ta và ánh sao lay động in bóng trên mặt nước..."
Càng nghĩ càng thấy phấn khích, khóe miệng Sở Quân Liệt không kìm được cong lên.
Tư Vân Dịch nhìn chằm chằm ánh mắt rực sáng trong gương chiếu hậu, trầm ngâm một lát.
"Tư tiên sinh, mình xây một cái được không?" Giọng Sở Quân Liệt mang theo chút khàn nhẹ đầy khẩn cầu.
"Đến lúc đó chuyện vệ sinh hồ bơi em sẽ lo hết, Tư tiên sinh còn có thể thưởng thức tiết mục chàng tiên cá biểu diễn nữa."
Tư Vân Dịch im lặng trong chốc lát, Sở Quân Liệt dừng xe bên đường, quay đầu nhìn anh đầy mong mỏi.
"Tư tiên sinh, bên cạnh hồ còn có thể đặt một chiếc sập mềm, nằm lên cực kỳ thoải mái. Nếu anh không muốn bơi thì có thể ngồi đó xem em bơi."
Từ chuyện đổi bồn tắm đến ý định cải tạo cả một căn phòng, Tư Vân Dịch nhìn vào đôi mắt đen láy kia của Sở Quân Liệt, lát sau mới lên tiếng.
"Chống thấm cho tốt."
"Dạ Tư tiên sinh!" Nghe Tư tiên sinh đồng ý, Sở Quân Liệt mừng đến độ như sắp vẫy đuôi, cậu tháo dây an toàn, với tay ra sau ôm chầm lấy Tư Vân Dịch, vui vẻ hôn liên tục lên mặt anh.
"Đến lúc đó em sẽ chuẩn bị một sợi dây thật dài." Ánh mắt Sở Quân Liệt ánh lên nụ cười, khẽ nói vào tai Tư tiên sinh.
"Tư tiên sinh giữ một đầu, nằm trên sập, người ta dắt mèo dắt chó, còn Tư tiên sinh có thể dắt cá!"
Sở Quân Liệt áp sát vào, nhiệt độ tỏa ra nóng hổi, nụ cười trên môi dường như có tính lây lan, gò má Tư Vân Dịch bị cậu nhẹ nhàng nâng lên, từng cái từng cái lại từng cái hôn xuống.
Tư Vân Dịch dịu dàng đáp lại mấy cái, đôi môi cọ sát, bầu không khí trong xe dường như cũng bắt đầu nóng dần lên.
"Không thể đậu lâu ở đây." Tư Vân Dịch hạ giọng, "Sẽ bị phạt tiền."
Sở Quân Liệt nghĩ tới khoản tiền tiêu vặt tháng này, không cam lòng hôn thêm hai cái lên má Tư tiên sinh rồi trở lại ghế lái, nhanh chóng thắt dây an toàn, khởi động xe.
Gặp phải kẹt xe nên tốn thêm chút thời gian, đến lúc đến công ty thì cũng đã muộn.
Sau khi xuống xe, Tư Vân Dịch nhìn đồng hồ, bảo Sở Quân Liệt không cần đưa mình lên lầu.
Với tính dính người của Sở Quân Liệt, lên đến văn phòng thể nào cũng không chịu đi ngay, phải yêu thương một hồi mới chịu rời đi.
Đến khi cậu đến công ty của mình, e là cũng đã vào giờ cơm trưa.
"Tư tiên sinh, để em đưa anh thêm lần nữa." Sở Quân Liệt đỗ xe xong lập tức bước đến, nắm chặt tay Tư tiên sinh, cùng anh đi vào công ty.
Mọi người trong công ty đã quen với cảnh này, ánh mắt Tư Vân Dịch thoáng chút bất đắc dĩ, cùng Sở Quân Liệt đi lên lầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa vào văn phòng Sở Quân Liệt đã khóa trái cửa, nhào tới hôn đã đời mới chịu tạm biệt, đợi đến khi cậu rời đi, trợ lý mới dám rón rén bước vào.
Chờ đến khi Sở Quân Liệt nhắn tin báo rằng cậu đã đến công ty, Tư Vân Dịch liếc nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là buổi trưa.
Sở Quân Liệt nghĩ đến chuyện hôm nay Tư Bắc Kỳ sẽ trở về nhà, sau này sẽ không còn ai làm phiền thế giới hai người của cậu và Tư tiên sinh nữa, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng vui vẻ.
Làm việc nửa tiếng lại tranh thủ lười biếng mười phút, Sở Quân Liệt tra ra chuyến bay của mấy người nhà họ Tư, chợt nhận ra trong nhà vẫn còn khá nhiều đồ của nhóc Kỳ, nếu đợi nhóc Kỳ tan học mới đến thu dọn thì không chỉ tốn thời gian, rất có thể còn bị giữ lại ăn tối, ăn xong còn có thể bị rủ ở lại qua đêm.
Sở Quân Liệt nhíu mày, nhớ đến kế hoạch ăn mừng tối nay liền đặt điện thoại xuống, tăng tốc xử lý công việc trên bàn, hủy hai cuộc họp rồi lập tức lái xe về nhà.
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Bắc Kỳ, đóng gọn vào hai chiếc vali, tính toán thời gian đáp chuyến bay của nhà họ Tư rồi cùng tài xế ra sân bay đón.
Nhà họ Tư rôm rả bước xuống máy bay, vừa nhìn thấy Sở Quân Liệt đích thân ra đón, ai nấy đều nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm không.
"Đi nhanh." Sở Quân Liệt tiến lên trước, liếc nhìn Tư Vân Thiên và chị dâu cả, gương mặt nghiêm túc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Con trai anh còn nửa tiếng nữa là tan học!"
Mấy người nhà họ Tư bị lôi lên xe đưa thẳng đến cổng trường tiểu học trong vẻ mặt mờ mịt, Sở Quân Liệt lấy thẻ đưa đón ra, là người đầu tiên xếp hàng trước cổng trường gọi Bắc Kỳ ra.
"Cậu!" Nhóc Kỳ tò mò nhìn c** nh* đứng trước mặt, lại quay sang ngó xung quanh.
"Còn chú nhỏ đâu rồi ạ?"
Sở Quân Liệt mỉm cười, nghiêng người sang một bên. Cửa kính của hai chiếc xe đậu bên lề đường từ từ hạ xuống, mấy người nhà họ Tư nhiệt tình vẫy tay chào nhóc.
Nhóc Kỳ nhìn từng người một, nụ cười trên gương mặt dần biến mất, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
"Bắc Kỳ, cha đi du lịch về rồi đây!" Tư Vân Thiên bước xuống xe, ôm con trai thật chặt, "Có nhớ cha không?"
Chị dâu cả cũng đi tới, lấy ra một túi to kẹo socola hạnh nhân như đã hứa, đưa cho đứa con trai còn đang ngẩn ngơ.
"Bắc Kỳ, đây là túi kẹo mẹ hứa với con, có muốn chia cho các bạn học chút không?"
Nhóc Kỳ buồn bã nhìn túi kẹo, đáng thương ngẩng đầu lên nhìn c** nh*.
"Cháu sắp phải về nhà rồi đó, vui không?" Sở Quân Liệt nở nụ cười tươi rói trên mặt.
"Mẹ ơi, con có thể ở lại nhà chú nhỏ thêm vài ngày nữa không..." Nhóc Kỳ quyến luyến chưa muốn rời đi, "Gần đây con học giỏi lắm, cô giáo cũng khen con nữa."
Chị dâu cả nghe thấy lời con, vô thức liếc nhìn Sở Quân Liệt, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông lập tức sa sầm, cả người như đang viết rõ hai chữ "không được".
"Bắc Kỳ, con đã làm phiền cậu và chú nhỏ một thời gian dài rồi." Chị dâu cả quay sang nhìn con trai nhỏ, nghiêm túc nói, "Cha mẹ cũng nhớ con nữa, mình về nhà được không?"
"Con không muốn về nhà..." Nhóc Kỳ rưng rưng nước mắt, nếu về thì lại phải làm cả đống bài tập, không có chó lớn chơi cùng, không ai cõng nhóc lên xe nữa.
"Tư Bắc Kỳ!" Chị dâu cả gọi cả tên đầy đủ, giọng có phần nghiêm khắc nhắc nhở.
"Hu hu hu..." Nhóc Kỳ tủi thân lau nước mắt.
"Đồ em đã thu dọn xong cả rồi." Sở Quân Liệt nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, khóe môi càng nhếch cao hơn, "Bây giờ em đưa mọi người về nhà!"
xxx
"Giám đốc Tư, có người tìm anh."
Gần đến giờ tan làm, trợ lý bước vào văn phòng, đưa ra một tấm danh thiếp.
Tư Vân Dịch liếc qua tên và chức vụ ghi trên danh thiếp liền biết là người của nhà họ Trần, nhà từng xảy ra xô xát với nhà họ Tư dạo trước.
Hôm nọ gặp người đàn ông trung niên trên đường, ông ta cũng từng nhắc đến con trai nhà họ Trần, nhưng Tư Vân Dịch hiểu rõ Tư Huyên Huyên luôn bận rộn với sự nghiệp ở thủ đô, vốn chẳng có ý định yêu đương gì.
Nhà họ Trần tám phần là thấy lợi lộc từ nhà họ Sở, muốn mượn cơ hội kết thân với nhà họ Tư.
"Không gặp." Tư Vân Dịch dứt khoát trả lại danh thiếp.
"Vâng, giám đốc Tư." Trợ lý nhận lấy, lặng lẽ lui ra.
Trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, không ít người muốn dựa vào nhà họ Tư để tiếp cận nhà họ Sở. Những kẻ gió chiều nào che chiều nấy như nhà họ Trần không gặp là tiết kiệm được bao nhiêu phiền phức.
Hiện tại nhà họ Tư đã không còn như xưa, chỉ cần nhà họ Sở còn đứng vững thì không ai dám động đến một sợi tóc của nhà họ Tư.
Chuyện nhỏ này chẳng ảnh hưởng gì, Tư Vân Dịch cúi đầu tiếp tục làm việc. Đến khi tan giờ, anh mới từ đống tài liệu ngẩng lên.
Dù chưa xem xong hết nhưng hôm nay Sở Quân Liệt nói sẽ ăn mừng Bắc Kỳ về nhà, còn muốn khoe chiếc "đuôi mới" của cậu.
Tư Vân Dịch xếp lại một số tài liệu mang về nhà đọc tiếp, khoác áo ngoài, cầm túi tài liệu rời văn phòng.
Khi bước ra khỏi công ty, anh không thấy xe của Sở Quân Liệt.
Tư Vân Dịch mở điện thoại mới thấy tin nhắn từ nửa tiếng trước, tài khoản tên "cún con" báo cậu và tài xế đã đón được nhà họ Tư ở sân bay, đang "đóng gói" Bắc Kỳ về nhà nhưng kẹt xe nên có thể đến trễ một chút.
Tư Vân Dịch nhìn xuống dòng tin nhắn kèm hình sticker, một chú cún lấy chân che mặt, bên trên đầu bay lơ lửng những bông hoa, khẽ cong môi.
"Giám đốc Tư!" Một giọng nam cấp thiết vang lên từ bên cạnh. Tư Vân Dịch cất điện thoại, quay lại nhìn người thanh niên đang bước nhanh về phía mình.
"Giám đốc Tư, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!" Người thanh niên mặt mày đau khổ, nhìn thẳng vào mắt anh, "Chuyện trước đây đều là lỗi của cha tôi, tôi thật sự rất thích cháu gái của anh."
Tư Vân Dịch liếc nhìn đối phương, không cần đoán cũng biết đây chính là đứa con trai nhà họ Trần đã gửi danh thiếp trước đó.
Giọng người thanh niên không nhỏ khiến không ít nhân viên tan ca xung quanh phải ngoái đầu lại nhìn.
Người đàn ông này là ai, sao lại có quan hệ với cháu gái của giám đốc Tư?
"Dựa theo những gì tôi biết, hai người còn chưa từng gặp mặt." Tư Vân Dịch tiếp tục đi lên trước, kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Còn chưa từng gặp mặt đã tới dây dưa?
Mấy nhân viên đứng gần đó bật ra tiếng cười khẩy, đúng là muốn bám đùi lớn đến phát điên rồi.
"Giám đốc Tư, tôi đã xem ảnh của Tiểu Huyên, tôi thật sự rất hài lòng. Mẹ của cô ấy cũng rất quý tôi, đều tại cha tôi hồ đồ, không nói với tôi một tiếng đã tự tiện đòi sính lễ từ bác gái."
Người đàn ông trẻ tuổi bước nhanh bám sát theo, ánh mắt đầy vẻ đau khổ, "Cha tôi đã biết sai, còn đặc biệt bảo tôi tới đây xin lỗi anh, mong anh hiểu rõ thành ý của nhà tôi."
Tư Vân Dịch còn có việc phải làm, không muốn phí thời gian nghe mấy lời dối trá không ngớt nhưng người đàn ông trẻ tuổi vẫn cứ bám riết không buông, bộ dạng vô cùng thành khẩn.
"Giám đốc Tư, chuyện hôm trước ở trà thất cũng chỉ là hiểu lầm, cha tôi bị người ta lừa..."
Khi người đàn ông trẻ tuổi tiến lại gần, Tư Vân Dịch khẽ cau mày, anh ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt.
Người kia thấy Tư Vân Dịch đi về phía lề đường, chú ý tới ánh mắt anh đang dõi theo dòng xe cộ qua lại liền lập tức hiểu ra.
"Giám đốc Tư, xe của anh chưa tới phải không? Xe tôi đỗ gần đây thôi, tôi đưa anh một đoạn!"
"Giám đốc Tư, xin hãy cho tôi một cơ hội!"
Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng bước lên, chặn trước đường đi của Tư Vân Dịch.
Ánh mắt Tư Vân Dịch trầm xuống, đúng lúc nhìn thấy một chiếc taxi trống đang chạy tới, anh giơ tay gọi xe.
"Giám đốc Tư, tôi thật lòng mà!" Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra vẻ si tình, "Tiểu Huyên là cô gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp, tôi thật sự muốn cô ấy trở thành vợ mình."
Chiếc taxi dừng lại trước mặt, Tư Vân Dịch vừa mở cửa xe, cậu ta liền lập tức giữ lấy cửa, khẩn thiết van xin.
"Giám đốc Tư, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm anh và Tiểu Huyên thất vọng!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Vân Dịch lướt qua mặt đối phương, dứt khoát đóng sập cửa xe, bàn tay của cậu ta không kịp rút lại, bị kẹp đến mức hét lên đau đớn.
"Nếu muốn diễn thì diễn đến tầm này mới đáng." Vẻ mặt Tư Vân Dịch thản nhiên, người đàn ông trẻ tuổi rút tay lại trong run rẩy, mặt mày tái nhợt vì đau.
"Đừng tưởng người khác không nhìn ra những suy tính trong lòng cậu." Tư Vân Dịch mở cửa xe, ngồi vào trong, ánh mắt lạnh như băng lướt qua đối phương.
"Liệu mà giữ cái miệng cho kỹ."
Chuyện hôn sự của Tư Tiểu Huyên là việc ông cụ Tư dặn dò trước lúc lâm chung, bắt buộc phải thông qua con mắt của Tư Vân Dịch.
Cái kiểu người như trước mặt đây, dám to tiếng giữa chốn đông người, giả vờ si tình, định lợi dụng danh tiếng của cô gái để mưu cầu riêng, chỉ cần vướng vào một chút thôi cũng là đại họa.
"Anh đi đâu ạ?" Tài xế taxi nhìn tình huống phía sau qua gương chiếu hậu, hạ bảng "xe trống" rồi lái xe đi.
"Chạy thêm đoạn phía trước là được." Tư Vân Dịch quan sát dòng xe xung quanh.
"Vâng." Tài xế nhìn qua gương, thấy người đàn ông trẻ bị kẹp tay khi nãy đã rời đi liền thở phào một hơi.
Tiếng còi xe vang lên liên hồi, phía trước kẹt xe, tài xế kiên nhẫn chờ đợi.
Sở Quân Liệt ngồi ở hàng ghế sau, đang soạn tin nhắn gửi cho Tư tiên sinh, vừa nghĩ tới cảnh nhóc Kỳ bị cha mẹ ép mang về, khóc lóc nức nở đến đứt ruột đứt gan liền không kìm được mà nở nụ cười rạng rỡ.
Soạn vài tin nhắn gửi đi, Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn dòng xe phía trước vẫn nhích từng chút một, hàng lông mày cau lại.
"Tới công ty Tư tiên sinh còn bao lâu nữa?"
"Ít nhất cũng phải nửa tiếng." Tài xế cũng bó tay.
Môi Sở Quân Liệt mím chặt, cậu bấm gọi cho Tư tiên sinh nhưng chỉ có tiếng chuông đổ dài, mãi vẫn không có ai bắt máy.