Liệt Phong lăn lộn làm nũng bên chân anh còn len lén liếc nhìn chủ nhân một cái, thấy chủ nhân không có ý ngăn cản, lập tức nằm lăn ra đất, lộ cái bụng trắng nõn với chủ nhân xinh đẹp.
Không ai có thể từ chối một chú chó lông xù to lớn, nghiêng đầu, lộ bụng ra trước mặt.
Tư Vân Dịch cúi người, xoa nhẹ phần bụng mềm mại của Liệt Phong, chú chó vui vẻ thè lưỡi, nằm trên sàn ngọ nguậy người không ngừng.
Bên cạnh không còn tiếng động, Tư Vân Dịch ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt nhíu mày, vừa hoang mang vừa khó tin của Sở Quân Liệt.
Cậu chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo, thon dài và sạch sẽ ấy đang vùi trong lớp lông mềm màu xám tro của Liệt Phong, nhẹ nhàng v**t v* từ trên xuống dưới, một lần rồi lại một lần. Bất chợt động tác tăng tốc, bóp nhẹ mấy cái hai bên hông khiến Liệt Phong sướng đến mức chân sau cũng vô thức giơ lên.
Yết hầu Sở Quân Liệt khẽ chuyển động, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đồng cảm.
Cửa vang lên tiếng chuông, Tư Vân Dịch đi ra lấy bữa sáng cho hai người, mang vào phòng ăn.
Sở Quân Liệt nhìn đồ ăn trên bàn, cảm thấy bụng mình hơi đói, nhưng vẫn cứng miệng nói, "Tôi không ăn không của ai cả."
"Đợi tôi có tiền, tôi sẽ trả anh."
"Không cần trả." Tư Vân Dịch điềm nhiên đáp, gắp một đũa rau vào hộp cơm của mình, "Ăn xong thì dọn dẹp bàn ăn cho sạch."
Sở Quân Liệt muốn nói là mình chưa từng làm việc này nhưng nghĩ đến con số lèo tèo trong ví điện tử, bèn cố nén xuống, gật đầu.
Tư Vân Dịch ăn xong liền vào phòng ngủ thay quần áo ra ngoài, còn Sở Quân Liệt ấm ức dọn bữa sáng, rất thuần thục lấy giẻ lau bàn, chà rất kỹ.
Tư Vân Dịch ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng ngủ, vừa đi vừa cài nút tay áo. Sở Quân Liệt đang lau bàn thì nhìn sang, thấy anh mặc một bộ vest màu xám nhạt, đeo kính gọng mảnh, dây kính bạc mảnh tinh tế buông bên thái dương, tóc dài buộc gọn gàng sau đầu.
Bộ vest ôm sát càng tôn lên dáng người cao gầy, eo thon chân dài, tư thế thẳng tắp, khí chất cao nhã lạnh lùng. Chiếc sơ mi trắng trong bộ đồ được cài cúc nghiêm chỉnh, tỏa ra nét cấm dục lạnh nhạt và khí thế bẩm sinh của người đứng trên cao.
Sở Quân Liệt mím chặt môi, cố gắng nhớ lại cảnh ân ái đêm qua nhưng chỉ nhớ được cảm giác cực kỳ dễ chịu về cả thể xác lẫn tinh thần khi tỉnh dậy sáng nay.
Thấy Tư Vân Dịch xách cặp tài liệu định ra ngoài, Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn bộ đồ nhàu nát trên người mình, vội mở miệng hỏi.
"Anh nói chúng ta là vợ chồng, vậy quần áo của tôi đâu?"
Tư Vân Dịch chỉ về phía phòng ngủ, ra hiệu cho cậu vào tìm.
Sở Quân Liệt lập tức vứt cái giẻ, rửa tay đến hai lần rồi đi vào phòng theo hướng chỉ.
Tư Vân Dịch ngồi đợi trong phòng khách, không lâu sau liền thấy Sở Quân Liệt mắt trừng lớn, vẻ mặt đầy khiếp sợ bước ra.
"Anh chắc chắn cái này là tủ đồ của tôi?!"
Tư Vân Dịch bước vào phòng, tiện tay rút ra một bộ đồ tình thú trong tủ của Sở Quân Liệt, tay vẽ một vòng cung ở trước ngực bộ đồ rồi yên lặng nhìn cậu.
Phần ngực bộ đồ đã bị kéo căng phồng rõ ràng.
Ngoài cậu ra, trong nhà không ai có thể mặc nổi thứ lộ ngực thế này.
Sở Quân Liệt nhìn động tác vẽ vòng cung, lại cúi đầu nhìn ngực mình rồi nhìn đống quần áo tình thú đầy trong tủ, đồng tử rung lên mãnh liệt.
Không! Không thể nào!
Làm sao cậu có thể mặc mấy thứ này!
Cậu không cần thể diện nữa chắc?!!
Thấy bộ dạng của cậu, Tư Vân Dịch tiến lên vài bước, mở một tủ khác nhỏ hơn ở bên cạnh.
Trong đó mới là quần áo bình thường của Sở Quân Liệt.
Như thấy được cứu tinh, Sở Quân Liệt bước nhanh tới, nhìn quần áo có thể mặc ra đường, thở phào nhẹ nhõm.
Tư Vân Dịch quay lại phòng khách chờ, không lâu sau liền thấy Sở Quân Liệt đã ăn mặc gọn gàng, đang cúi đầu chỉnh lại quần áo bước ra.
"Anh định đi với tôi?" Thấy đối phương như đang đợi mình, Sở Quân Liệt vô thức hỏi.
"Anh sẽ đưa em đến công ty." Tư Vân Dịch ngước mắt xem giờ, biết rõ với tình trạng hiện tại của Sở Quân Liệt, cậu không thể yên phận ở nhà.
Sở Quân Liệt không nhớ công ty mình ở đâu, đành ngoan ngoãn lên xe cùng anh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, vừa xa lạ vừa quen thuộc, có cảm giác rất kỳ lạ.
Tư Vân Dịch đưa cậu đến trước cửa công ty, thấy vẻ mặt hoang mang của Sở Quân Liệt liền trầm lặng dẫn cậu đi vào.
"Chào buổi sáng, giám đốc Tư, giám đốc Sở!"
Nhân viên vui vẻ chào hỏi. Sở Quân Liệt nhíu mày, không hiểu vì sao tên mình lại xếp sau người kia.
Hơn nữa, anh... họ Tư sao?
"Đây là văn phòng của em." Tư Vân Dịch giới thiệu đơn giản rồi dặn dò, "Tan làm đừng chạy lung tung, anh sẽ cho tài xế đến đón."
Sở Quân Liệt ngồi vào ghế chủ tịch, nhìn người đàn ông vừa nói vừa ra lệnh, cậu mím môi, quay người sang hướng khác, không nhìn anh nữa.
"Biết rồi."
Tư Vân Dịch nhìn gáy của Quân Liệt, đóng cửa văn phòng lại rồi rời khỏi công ty tài chính.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Quân Liệt chưa từng bị ai sai khiến như thế, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa văn phòng, cậu liền xoay người lại, nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc, sau khi suy nghĩ liền lấy điện thoại ra.
Hôm qua tâm trạng ông Sở khá tốt, uống không ít rượu, hôm nay vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa thấy cháu trai gọi video đến, trong lòng nghĩ chắc là có chuyện gì, bèn lập tức bắt máy.
Trong video, Sở Quân Liệt vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt còn mang theo vài phần truy cứu, ông Sở chau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Sở Quân Liệt nhìn ông nội trên màn hình, hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
"Người cháu đang kết hôn bây giờ... là do ông ép cháu à?"
Ông Sở sững người vài giây, dù phản ứng có nhanh đến đâu cũng không kịp trở tay.
Nghe cho rõ xem cháu ông đang nói gì đi.
Đây lời mà một con người có thể nói ra sao?
Hồi trước thì sống chết đòi chết đòi sống, mở miệng ra là "Tư tiên sinh không cần cháu nữa rồi", bây giờ quay lại hỏi ông nội, hỏi rằng đối tượng kết hôn có phải do ông ép buộc không?!
Trên đỉnh đầu ông Sở như mọc ra vài dấu chấm hỏi to tướng, trong thoáng chốc không biết nên mở miệng từ đâu.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm màn hình, bản thân đã nghĩ rất lâu, lý do duy nhất có thể khiến cậu kết hôn khi còn trẻ như vậy tám phần là vì một cuộc hôn nhân thương mại.
Nghe nhân viên công ty ai nấy đều gọi "giám đốc Tư", hai người rõ ràng là kiểu liên hôn để hợp tác làm ăn.
Thấy ông nội mãi không nói ra nổi một câu, Sở Quân Liệt dứt khoát tắt video, để điện thoại qua một bên, hai tay đan lại đặt dưới cằm, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Một cuộc hôn nhân thương mại như vậy... vì tiền tài mà hợp tác, liệu có thể có tình yêu thật sự không?
Cậu trầm ngâm chớp mắt vài cái, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội cầm điện thoại lên xem lại, suýt nữa thì nhảy dựng khỏi ghế.
Ảnh đại diện của cậu!
Sao lại là một con chó màu xanh lá cây?!
Lúc nãy gọi video cho ông nội, thoáng thấy ánh xanh lướt qua còn tưởng mình hoa mắt!
Không ngờ thật sự là một con chó!
Mà còn là kiểu chó làm màu, lè lưỡi giả vờ đáng yêu!
Cổ còn đeo một sợi dây dắt chó màu đỏ!
Một giám đốc của công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, thân giá bạc tỷ!
Sao có thể dùng loại ảnh đại diện thế này trong đời sống riêng tư được chứ!
Sở Quân Liệt cau mày, lục tìm ảnh mạng rất lâu mới chọn được một bức biển xanh trời biếc vừa ý, thay ảnh xong, cậu đang định lướt xem lại lịch sử trò chuyện để tìm kiếm chút ký ức gần đây, liền phát hiện ảnh đại diện của người dùng được ghim đầu danh sách lại là một bàn tay đang cầm dây dắt chó.
Sở Quân Liệt suy nghĩ vài giây, nhận ra sợi dây trong tay kia... hình như chính là cái đang đeo trên cổ con "chó xanh" kia.
Nhìn tên được ghi chú là "Tư tiên sinh yêu yêu", Sở Quân Liệt mới chợt nhận ra hai người dùng ảnh đại diện đôi!
Cậu cố nén những thắc mắc trong lòng, mở khung trò chuyện ra xem, bên trong là đủ thứ chuyện vụn vặt trong sinh hoạt thường ngày.
"Tư tiên sinh chiều nay muốn ăn gì ạ?"
"Tư tiên sinh mấy giờ tan làm vậy?"
"Tư tiên sinh, tối nay em xin dùng một lần cơ hội được không?"
"Tư tiên sinh, em sắp đến rồi."
"Tư tiên sinh muốn uống gì không, em đi mua."
Sở Quân Liệt lướt xem từng đoạn trò chuyện, trong đó còn có những cuộc gọi video kéo dài một đến hai tiếng, điều khiến cậu khó hiểu hơn nữa là từ lịch sử trò chuyện, cậu chẳng khác nào một kẻ nói nhiều không ngừng nghỉ!
Càng đọc, Sở Quân Liệt càng cau mày chặt hơn, toàn là ba chữ "Tư tiên sinh" dày đặc, còn đủ loại sticker chó xanh, thậm chí có cái... chó xanh còn mặc mỗi cái quần đùi đen, ngậm hoa hồng làm tư thế quyến rũ!
Sở Quân Liệt giơ tay che mặt, vội đặt điện thoại sang một bên, vừa nhớ tới tủ đầy quần áo tình thú kia, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt xộc thẳng lên đầu, khiến vành tai cũng bắt đầu nóng bừng.
Sao cậu lại có thể...
Mất mặt đến mức này!
Ông Sở thấy cháu trai cúp video, cảm giác quen thuộc này như thể là Sở Quân Liệt trước kia đã quay lại.
Ông Sở suy nghĩ chốc lát, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phát hiện ảnh đại diện của cháu trai cũng đã đổi.
Từ ảnh đại diện đôi với Tiểu Tư, đổi thành bầu trời xanh và biển lớn.
Liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra trên bàn tiệc tối qua, sắc mặt ông Sở trở nên nghiêm túc, ông lập tức gọi điện cho Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch không ngoài dự đoán đã nhận được cuộc gọi của ông Sở, không cần đoán cũng biết, tám chín phần là Quân Liệt đã gọi cho ông để hỏi chuyện.
"Tiểu Tư, chuyện thôi miên này sao lại..." Ông Sở nhíu chặt mày, nhớ lại cảnh tượng hôm qua, rõ ràng giáo sư Bạch đã say đến mức không ngồi dậy nổi, vậy mà thôi miên lại thật sự có hiệu quả?
"Cháu vừa thử liên lạc với giáo sư Bạch, điện thoại của ông ấy tắt máy." Tư Vân Dịch bình thản nói, "Cháu sẽ tiếp tục liên lạc, nhưng trước khi có tin tức, chỉ có thể trông vào bản thân Quân Liệt."
"Thật xin lỗi Tiểu Tư." Ông Sở có phần áy náy, "Hôm đó cháu giao Quân Liệt cho ông trông nom, là ông không giữ được nó..."
"Không phải lỗi của ông, là chính Quân Liệt đồng ý chấp nhận thử thách của giáo sư Bạch." Ánh mắt Tư Vân Dịch vẫn điềm tĩnh như thường.
Tuy anh nói vậy, nhưng trong lòng ông Sở vẫn cảm thấy khó xử.
"Cháu còn phải bận trăm công nghìn việc, giờ lại phải chăm lo cho Quân Liệt. Lần này ông đến Ninh Thành, tiện thể mang theo vài người dưới quyền, ông sẽ cử một người đến giúp cháu xử lý vài việc lặt vặt, cháu thấy sao?"
"Cháu cảm ơn ông." Tư Vân Dịch lễ độ cảm ơn.
"Ông cho đứa nhỏ kia sang, cháu cứ yên tâm, nó là đứa ông chu cấp nuôi nấng từ nhỏ, gốc gác sạch sẽ, năng lực làm việc cũng không tồi."
Thấy Tư Vân Dịch không từ chối, ông Sở cũng yên tâm phần nào.
Người ông Sở cử tới nửa tiếng sau đã đến công ty. Dáng dấp anh ta ngay ngắn sáng sủa, mặc bộ vest màu xanh đậm phối cùng cà vạt đồng màu, tóc đen, mày kiếm, dáng đứng thẳng tắp.
"Chào giám đốc Tư, tôi là người của ông Sở, tên tôi là Triệu Tứ Song, anh cứ gọi tôi là Tiểu Triệu."
"Đây là thư ký Lâm." Tư Vân Dịch để thư ký Lâm tiếp nhận và sắp xếp công việc cho Triệu Tứ Song, "Có việc gì thư ký Lâm sẽ nói với cậu."
"Chào anh." Thư ký Lâm thân thiện đưa tay ra, nở nụ cười lịch sự khi nhìn thấy chàng trai trước mặt.
"Chào chị." Triệu Tứ Song rút điện thoại ra, "Chúng ta thêm thông tin liên lạc nhé, để tiện trao đổi."
Thư ký Lâm lấy điện thoại quét mã QR, vừa thấy ảnh đại diện của người đàn ông thì không khỏi nhướng mày liếc nhìn về phía Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch liếc qua màn hình điện thoại mà thư ký Lâm đưa tới, phát hiện ảnh đại diện của Triệu Tứ Song là một bàn tay, ngón trỏ quấn sợi chỉ đỏ, trông rất giống với ảnh đại diện của anh.
"Tiểu Triệu thật có duyên với công ty chúng ta." Thư ký Lâm không nhịn được bật cười.
"Thật vậy sao?" Triệu Tứ Song mỉm cười, nhìn qua ảnh đại diện khác trên điện thoại của thư ký Lâm, là một bàn tay trắng trẻo, thon dài, xương khớp rõ ràng đang cầm một sợi dây đỏ.
"Ảnh đại diện của tôi, là... với chồng tôi..." Tư Vân Dịch thuận tay mở điện thoại, nhìn ảnh đại diện của người đang ghim trên đầu, im lặng trong chốc lát.
Biển xanh, trời trong.
Một bầu trời rộng mở, khoáng đạt.
Tư Vân Dịch im lặng hồi lâu, nhìn sang ảnh đại diện của Triệu Tứ Song rồi mở phần cài đặt, tùy ý đổi sang ảnh một chậu cây trong nhà.
Như vậy cũng tiện phân biệt.
"Giám đốc Tư, lẽ ra là tôi nên đổi mới đúng." Nhìn thấy hành động của Tư Vân Dịch, Triệu Tứ Song có phần bất an. Anh ta vốn là người ông Sở cử đến giúp đỡ, vậy mà vừa tới đã khiến giám đốc phải thay ảnh đại diện.
"Không sao." Tư Vân Dịch đặt điện thoại xuống, nét mặt vẫn bình thản như trước.