"Tôi nghe nói, Tư tiên sinh có một bản lĩnh, có thể nhìn ra người khác có nói dối hay không."
Trong một biệt thự xa hoa ở thành phố biên giới nước Mĩ, một người đàn ông trung niên đeo nhẫn vàng trên tay, mặt đầy ý cười, cầm ly cocktail trong tay, nằm dài trên ghế bên hồ bơi. Ông ta ra hiệu cho phiên dịch mở miệng, ánh mắt đầy hứng thú nhìn người đối diện.
Đôi mắt đen và mái tóc đen đặc trưng của người Hoa khi đặt trên người người đàn ông họ Tư này dường như mang theo một vẻ đẹp rất riêng. Giống như một bức tranh thủy mặc được bán đấu giá, cổ điển, thần bí, chỉ cần liếc mắt một cái là biết giá trị không nhỏ, mà cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải xem có đủ duyên hay không.
"Ông nghe không sai." Tư Vân Dịch cất giọng trong trẻo, trầm ổn, ánh mắt hờ hững lướt qua cánh tay thô kệch đầy lông của người đàn ông kia, trên đó xăm hình lá bài poker và xúc xắc.
Phiên dịch lập tức truyền đạt lại nguyên văn. Trợ lý Hứa đứng sau lưng Tư Vân Dịch, cố đè nén sự căng thẳng, ngẩng đầu liếc nhìn sếp mình, lại nhìn sang mấy gã đàn ông lực lưỡng phía sau người đàn ông trung niên, ai nấy đều mang súng bên hông.
Trời mới biết cổ đông nhà họ Tư kia đã đắc tội với tên đầu sỏ địa phương này thế nào, bị giam mấy ngày trời, con trai út của ông ta khóc lóc gọi điện cầu cứu xuyên đại dương, cả nhà giờ đã rối tung cả lên.
Sếp và anh ta thuê chuyên cơ bay xuyên đêm đến đây, vừa xuống máy bay đã bị ép đưa đến chỗ này. Hiện tại đừng nói là cứu người, chỉ cần sơ sẩy một chút, e là hai người bọn họ cũng khó lòng toàn mạng trở về.
Nghe xong câu trả lời của Tư Vân Dịch, người đàn ông trung niên hài lòng vẫy tay, hai tên thuộc hạ kéo một khối gì đó tới ném sang một bên. Trợ lý Hứa nhìn kỹ lại, không phải chính là vị cổ đông mà họ đang tìm sao!
Người kia đã bị tra tấn đến mức không còn ra hình người, tay chân bị xích sắt khóa lại, may mà vẫn còn thoi thóp thở, ông ta nằm trên mặt đất, lồng ngực khẽ phập phồng yếu ớt.
"Nhìn mặt thì có thể hơi khó nhận ra, nhưng đúng là người các vị đang tìm." Người đàn ông trung niên uống cạn ly rượu, phiên dịch liền lên tiếng theo sát. Ông ta đặt ly rỗng lên bàn bên cạnh, khó nhọc ngồi dậy.
Thuộc hạ mang đến một chiếc ghế, đặt sau lưng khách. Tư Vân Dịch phối hợp ngồi xuống đối diện với người đàn ông trung niên, bình thản chờ ông ta đưa ra điều kiện.
"Người bạn này của cậu cũng lớn gan thật." Người đàn ông trung niên thong dong liếc nhìn hồ bơi, nơi đó có hơn chục người đẹp dáng người nóng bỏng mặc bikini khêu gợi đang nô đùa nghịch nước.
"Ngay cả người của tôi mà cũng dám động vào."
Phiên dịch vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, Tư Vân Dịch vẫn giữ im lặng.
"Nhưng tôi xưa nay rất rộng lượng, lại thích chơi trò mạo hiểm." Người đàn ông trung niên giơ tay, lấy chiếc chìa khóa cài ở thắt lưng thuộc hạ, lắc lư trước mặt Tư Vân Dịch.
"Cậu chơi một ván với tôi, nếu cậu thắng, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu. Còn nếu tôi thắng..." Gương mặt đầy thịt của ông ta nở nụ cười.
"Ba người các cậu đều phải ở lại, để bảo bối Lucy của tôi 'thử món mới' một chút."
Lucy?
Trợ lý Hứa còn chưa kịp phản ứng với cái tên đó, chỉ thấy hai tên thuộc hạ kéo sợi xích lớn ra, dẫn theo một con cá sấu bị bịt mõm dài bước tới.
Con cá sấu này to hơn cả một người trưởng thành, lại hoàn toàn chưa được huấn luyện, hai gã thuộc hạ kéo xích mà vẫn không thể khống chế được. Nó lao thẳng về phía hồ bơi, giữa tiếng la hét thất thanh, mấy người đẹp cuống cuồng bò lên bờ, thân hình khổng lồ của con cá sấu lao xuống nước, đầu to nổi lên khỏi mặt nước.
Con ngươi dọc vàng óng, hai hàm răng sắc nhọn lộ rõ. Trợ lý Hứa lập tức quay đầu đi, so với việc bị quăng cho cá sấu ăn, anh ta chỉ mong mình có thể chết theo cách nào khác.
"Ông muốn chơi thế nào?"
Ánh mắt lướt qua lớp vảy xanh đen trên người cá sấu, Tư Vân Dịch nhìn sang người đàn ông đối diện, ánh mắt vẫn bình thản.
"Đơn giản thôi." Người đàn ông trung niên vung tay, mấy gã thuộc hạ lùa đám người đẹp vừa bò lên từ hồ bơi đến, xếp thành một hàng.
"Trên người cậu ta có hai cái khóa, tôi có hai cái chìa." Người đàn ông trung niên lắc lắc chùm chìa trong tay, giọng điệu nhàn nhã, phiên dịch cũng nở nụ cười.
"Tôi sẽ đưa chìa khóa cho hai người đẹp. Còn cậu chỉ được nhìn, nếu đoán đúng hai người đang giữ chìa, xem như cậu thắng."
Tư Vân Dịch liếc nhìn mười ba người đẹp ăn mặc hở hang trước mặt rồi điềm nhiên quay người.
Ánh mắt chạm phải ánh nhìn của người đàn ông trung niên, trợ lý Hứa cũng vội vàng quay đi, cố gắng hết sức lắng nghe tiếng bước chân. Chỉ cần đối phương dừng lại một chút ở vị trí nào đó là có thể phân biệt được sơ sơ.
Tiếng nhạc ồn ào bất chợt vang lên, rõ ràng là để loại bỏ mọi khả năng nghe được tiếng động.
Người đàn ông trung niên bật nhạc, đưa chìa khóa cho thuộc hạ. Thuộc hạ đi ngang qua hàng người đẹp, phân phát chìa khóa. Một lát sau quay lại vị trí cũ.
Nhạc ngừng. Tư Vân Dịch quay lại, lần lượt dừng lại trước từng người đẹp, chăm chú quan sát nét mặt từng người.
Hơn mười người đẹp ai nấy đều có nét đẹp riêng, ăn mặc mát mẻ, trên người chỉ có vài mảnh vải. Một vài người đặc biệt phóng túng, khi bị Tư Vân Dịch quan sát còn cố ý nháy mắt, gửi nụ hôn gió.
Trợ lý Hứa lo lắng nhìn gương mặt lạnh lùng của sếp rồi lại nhìn người đàn ông trung niên, phát hiện ông ta hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác đụng chạm người của mình.
Ánh mắt của vài tên thuộc hạ của người đàn ông trung niên nhìn đám người đẹp cũng vô cùng thô lỗ, không chút kiêng dè. Trợ lý Hứa cau mày, nhìn về phía cổ đông đang hấp hối, trong lòng càng lúc càng dấy lên cảm giác bất an.
Người đàn ông này căn bản không hề để tâm đến việc người khác động vào người của ông ta. Có lẽ vị cổ đông kia bị tra tấn thành ra thế này không phải vì lý do đó.
Sau khi quan sát xong mười ba người đẹp trước mặt, vẻ mặt của Tư Vân Dịch vẫn không thay đổi.
"Thế nào, cậu tìm ra chưa?" Người đàn ông trung niên thong thả ngả người lại trên ghế, cầm ly cocktail từ tay thuộc hạ, nhấp một ngụm, người phiên dịch lập tức truyền đạt lại.
Tư Vân Dịch bước đến trước một người đẹp, đưa tay ra.
Người đẹp ấy liếc nhìn người đàn ông trung niên, thấy ông ta gật đầu tỏ ý không sao, bèn cười híp mắt, mở miệng lấy chiếc chìa khóa giấu trong miệng ra, trước khi đưa cho Tư Vân Dịch còn cố tình cọ nhẹ vài cái lên ngực mình, đầy vẻ trêu chọc.
Cầm lấy một chiếc chìa khóa, bước chân Tư Vân Dịch vẫn đều đặn, chậm rãi đi đến trước mặt một người đẹp khác.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy vậy, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, mấy thuộc hạ phía sau cười phá lêc, bọn họ chính mắt thấy đồng bọn đưa chìa khóa cho người bên cạnh người đẹp kia chứ không phải cô ta.
Thấy Tư Vân Dịch đưa tay ra, người đẹp tóc vàng không cầm chìa khóa chỉ biết vô tội nhún vai, tiếc nuối nói, "G."
"Back." Ánh mắt sau tròng kính của Tư Vân Dịch vẫn lãnh đạm.
Người đẹp tóc vàng nghe vậy liền đưa tay ra sau lưng, chỉ nghe một tiếng "keng" khẽ vang lên, có vật gì đó rơi xuống đất. Mọi người cúi đầu nhìn, chính là chiếc chìa khóa nhỏ kia.
"Ôi trời ơi!" Người đẹp tóc vàng kinh ngạc nhặt lấy chìa khóa, cẩn thận đặt vào tay Tư Vân Dịch.
Mấy tên thuộc hạ ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, đến cả người đàn ông trung niên cũng ngồi thẳng dậy.
Người đẹp đứng cạnh người tóc vàng, người thực sự cầm chiếc chìa khóa rồi đưa cho kẻ khác cũng ngây ra kinh ngạc.
Từ nhỏ cô ta đã theo các anh lăn lộn ngoài đường, trộm cắp, lừa gạt còn nhiều hơn số lần người khác đi qua cầu. Vậy mà hôm nay lại không qua mắt nổi ánh nhìn của người đàn ông này.
"Bộp, bộp."
Người đàn ông trung niên vỗ tay hai cái, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng.
Thấy vậy, người phiên dịch cũng giơ ngón cái về phía Tư Vân Dịch, làm theo ông ta.
"Quá tuyệt vời." Giọng người đàn ông trung niên vang lớn, "Nếu cậu có thể tìm ra hai chiếc chìa khóa, chứng tỏ đúng là có bản lĩnh thật."
Tư Vân Dịch cầm chìa khóa, nhanh chóng tiến đến mở khóa trên người cổ đông. Dây xích được tháo ra nhưng thuộc hạ của người đàn ông trung niên lập tức bao vây lại, không hề có ý định thả người.
"Tôi chỉ nói là nếu cậu thắng thì sẽ đưa chìa khóa, chứ đâu có nói sẽ thả người."
Người đàn ông trung niên đứng dậy, ra hiệu cho thuộc hạ giãn ra, nhận điếu xì gà từ tay phiên dịch, đưa lên mũi ngửi một chút, thong thả nói, "Trò chơi đến đây là hết, giờ thì chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
Vừa dứt lời, trợ lý Hứa thấy đám thuộc hạ của ông ta đồng loạt rút súng, nòng súng đen ngòm nhắm vào cổ đông đang nằm dưới đất và cả chính mình.
Bị hàng chục khẩu súng chĩa vào, trợ lý Hứa cố gắng kìm nén nỗi kinh hoàng, đến cả động tác nuốt nước bọt cũng phải cẩn trọng.
"Luật chơi vẫn như cũ." Người đàn ông ngậm điếu xì gà, nhìn về phía đám người đẹp, một thuộc hạ giúp ông ta châm lửa.
"Trong số họ, có một người là đặc vụ do FBI cài vào, trên tay cô ta có một món đồ mà tôi bị mất. Cậu phải tìm ra cô ta. Tôi cho cậu ba phút, nếu không tìm ra, người dưới đất sẽ chết trước. Sau đó ba phút nữa, người tiếp theo là trợ lý của cậu. Ba phút cuối cùng, mạng của cậu cũng không giữ được."
"À đúng rồi." Người đàn ông rít một hơi xì gà, giơ chân đá vào cổ đông dưới đất, nửa cười nửa không nhìn Tư Vân Dịch.
"Cho cậu một gợi ý, chúng tôi đã chặn được tin nhắn, người các cậu muốn cứu chính là người thân của tay đặc vụ kia."
Trợ lý Hứa nhìn người cổ đông bị tra tấn đến mức không còn hình người, lập tức bừng tỉnh.
Dựa theo biểu hiện vừa rồi của người đàn ông trung niên, ông ta căn bản không quan tâm chuyện người khác động vào người phụ nữ của mình thì việc cổ đông bị tra tấn thành ra thế này, chắc chắn không phải vì lý do đó mà là vì ông ta muốn moi từ miệng ông ấy ra danh tính của kẻ nằm vùng.
Bây giờ thì cả hai người bọn họ cũng vô tình bị cuốn vào vũng lầy này.
"Bắt đầu đếm ngược." Người đàn ông ngậm điếu xì gà ngồi xuống một bên, chăm chú nhìn Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch nhìn về phía cổ đông đang bị súng chĩa vào và trợ lý Hứa, im lặng đứng trước hàng người đẹp.
Đám người đẹp bắt đầu lo lắng, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.
Tư Vân Dịch vẫn im lặng lướt qua từng người một.
Bên hồ bơi hoàn toàn yên ắng. Người đàn ông trung niên nhìn đồng hồ, khi chỉ còn năm giây cuối cùng của ba phút đầu tiên, người đàn ông tóc đen mắt đen kia dừng lại trước một người.
Chính là cô gái lúc nãy nhận được chìa khóa rồi đưa cho người bên cạnh.
"Không, không phải tôi!" Cô gái vội vàng xua tay, hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông trung niên, "Thật sự không phải tôi!"
Trong mắt người đàn ông trung niên bắt đầu xuất hiện vài phần nghi ngờ, một thuộc hạ không nhịn được lên tiếng, "Lão đại, Jennifer là em gái tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy tuyệt đối không thể là đặc vụ!"
"Lão đại, mấy hôm trước tôi thấy Jennifer nói chuyện với một gã lạ mặt." Một thuộc hạ khác bước ra, nhìn hai anh em họ đầy thù địch.
"Freddie, anh vu khống!" Cô gái có vẻ nóng nảy, "Chỉ vì tôi từng từ chối anh thôi mà!"
"Lão đại, chắc chắn không phải Jennifer." Lại thêm một tên nữa đứng ra, "Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy sẽ không phản bội chúng ta!"
Trợ lý Hứa ngơ ngác nhìn đám người đang cãi nhau rồi lại liếc sang những họng súng đang chĩa về phía mình và cổ đông dường như đã lệch đi một chút.
Người đàn ông trung niên cau mày nhìn cảnh thuộc hạ tranh cãi hai phe, vừa định lên tiếng ngắt lời, lại cảm thấy cổ họng nghẹn ứ khó chịu.
"Các người..." Ông ta cố mở miệng, không nhịn được ho khan vài tiếng, lập tức khiến bầu không khí yên lặng hẳn. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ho ngày càng dữ dội, cuối cùng còn phun ra một ngụm máu tươi.
Trợ lý Hứa trợn to mắt kinh hãi, nhìn sang người sếp vẫn đứng bên cạnh với vẻ mặt điềm tĩnh, dường như đã sớm đoán được tình hình này, ánh mắt không hề dao động chút nào.
Người đàn ông trung niên thở ngày càng khó khăn, sắc mặt tái xanh, vươn tay ra, phiên dịch đứng gần nhất vội bước tới đỡ lấy ông ta, lại thấy máu cũng chảy ra từ mũi ông.
Chỉ trong vòng hai ba phút ngắn ngủi, mấy chục người tận mắt chứng kiến cái chết của ông ta. Đúng lúc này, Flea như chợt nhớ ra điều gì, anh ta chỉ tay về phía ly cocktail trên bàn rồi nhìn sang người đồng bọn đứng bên kia.
"Là mày bưng rượu đến! Bọn mày bỏ thuốc vào rượu!"
"Chúng tôi không có!"
Chẳng biết ai nổ phát súng đầu tiên, tiếng súng liên tiếp vang lên, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Trợ lý Hứa nhanh chóng cõng cổ đông dậy, né tránh làn đạn lạc, tai bị tiếng súng chấn động đến suýt ù đi.
"Đi!" Tư Vân Dịch dẫn trợ lý Hứa cúi người, nhanh chóng lẩn vào căn biệt thự bên cạnh hồ bơi.
"Bên ngoài toàn là người của bọn họ." Hai người chạy lên tầng trên, tạm thời tìm được một căn phòng còn an toàn. Tư Vân Dịch lấy hộp thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương cho cổ đông, lúc này tiếng súng đã vang ra tận đường phố.
"Lão đại của bọn họ chết rồi, cuộc hỗn chiến này không thể kết thúc trong thời gian ngắn."
"Sếp ơi, chúng ta phải làm sao?" Trợ lý Hứa áp sát mũi cổ đông, phát hiện thương thế quá nặng, giờ đây hơi thở đã yếu ớt đến mức gần như không còn.
Tư Vân Dịch cau mày, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng súng dày đặc. Anh đứng sát vách tường cạnh cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một đội quân trang bị đầy đủ đang theo đội hình xung phong, áp chế hỏa lực dữ dội khiến hai phe đang đấu đá lập tức im bặt.
Nhìn phù hiệu trên người đội này, hai bên đối đầu lần đầu tiên không nổ súng. Dường như nhóm người kia có mục tiêu rõ ràng, không sa vào giao chiến mà nhanh chóng chiếm lĩnh biệt thự.
Sự xuất hiện của thế lực thứ ba khiến tình hình càng thêm rối ren khó đoán. Tư Vân Dịch nghiêng người đứng cạnh cửa sổ, thấy đội quân kia bắt đầu lục soát biệt thự với tốc độ kinh người.
Bọn họ đưa từng người trong biệt thự ra ngoài, tập trung ở bãi cỏ trước cửa rồi lần lượt kiểm tra nhận dạng.
Tư Vân Dịch suy nghĩ nhanh chóng, bảo trợ lý Hứa cõng cổ đông rời khỏi phòng. Trong lúc né tránh ở hành lang, anh thấy một người đẹp tóc vàng mặc đồ bơi hoảng loạn chạy vào một căn phòng, một hồi lâu vẫn chưa đi ra.
Tư Vân Dịch dẫn trợ lý Hứa đi theo người phụ nữ ấy, đẩy cửa bước vào không gây một tiếng động, phát hiện đây là phòng làm việc của người đàn ông trung niên. Người phụ nữ đang đứng trước giá sách mở sẵn, mồ hôi túa đầy trán vì gấp gáp.
Tư Vân Dịch tiến đến từ phía sau bịt miệng cô ta, cô gái ban đầu hoảng sợ nhưng lập tức nhận ra người đàn ông Hoa Quốc từng đứng cạnh hồ bơi lúc trước.
"Bên ngoài có rất nhiều người, cô mà kêu lên sẽ thu hút sự chú ý của họ, chúng ta ai cũng không chạy thoát, hiểu chứ?" Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào mắt cô, điềm tĩnh nói.
"Tôi không có ý làm hại cô, chỉ muốn đưa người của tôi rời khỏi đây. Tôi đếm đến ba rồi thả ra, cô giữ im lặng, chúng ta cùng rời đi."
Cô gái gật đầu liên tục.
"Một, hai, ba." Tư Vân Dịch thả tay ra khỏi miệng cô, cô gái nghe tiếng động ngoài kia, sốt ruột chỉ vào ổ khóa số trước mặt.
"Đằng sau chỗ này là một đường hầm bí mật, hôm trước ông ta uống say vô tình để tôi biết được, nhưng tôi hoàn toàn không biết mật mã!"
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, từng cánh cửa lần lượt bị mở.
Tư Vân Dịch bảo trợ lý Hứa và cô gái cùng nhau đẩy bàn ghế ra chắn cửa.
Anh nhìn vào giá sách đặt mật mã, trên giá hầu hết là sách còn mới nguyên, chỉ có vài quyển liên quan đến rượu, xì gà và cờ bạc là có dấu hiệu bị lật giở.
"Có người ở đây!" Giọng nói từ bên ngoài vang lên, ai đó đẩy cửa nhưng bị bàn ghế bên trong chặn lại.
"Mau tới đây!" Ánh mắt Tư Vân Dịch chợt lóe sáng, cô gái tóc vàng và trợ lý Hứa lập tức chạy đến, chỉ thấy Tư Vân Dịch nhanh chóng nhập một dãy số, một lối đi ngầm trượt xuống lập tức hiện ra.
"Trời ơi, anh làm sao biết được?" Cô gái tóc vàng ngẩn người, cánh cửa phòng làm việc bị đập mạnh.
"Đi mau!" Ánh mắt Tư Vân Dịch trở nên nghiêm nghị, không ai dám chần chừ nữa, cô gái kia lập tức chui vào trước.
Trợ lý Hứa đưa cổ đông vào đường ngầm, cánh cửa đã không chịu nổi thêm, chỉ một lần nữa là sẽ bị phá vỡ.
Tư Vân Dịch nhanh chóng đẩy trợ lý Hứa vào trong, không kịp dặn dò gì thêm, lập tức đóng cửa đường hầm rồi kéo lại giá sách bên ngoài.
"Rầm!" Một tiếng vang lớn, cánh cửa phòng làm việc bị phá tung hoàn toàn. Tư Vân Dịch đứng trước giá sách, nhìn những người mang thiết bị phá cửa, trang bị vũ khí đầy đủ bước vào.
Khói súng đặc quánh trong không khí, Tư Vân Dịch bị đưa ra khỏi phòng làm việc, đứng chung với những người khác trước bãi cỏ ngoài biệt thự.
Biệt thự được lục soát hoàn toàn. Ngay sau đó, một người đàn ông thân hình cao lớn, đi đôi giày tác chiến đen, tay cầm khẩu CM901, bước qua cánh cửa bị phá nát, tiến đến trước mặt mọi người.
"Giám đốc Sở, tất cả mọi người đều đã đối chiếu xong, không phát hiện ra mục tiêu." Một nhân viên kỹ thuật chiến đấu bước tới, khẽ báo cáo bên cạnh người đàn ông cao lớn.
"Tình báo không thể sai." Giọng người đàn ông trầm thấp, "Lúc lục soát có phát hiện cửa ngầm hay mật đạo nào không?"
"Có một chỗ hơi kỳ lạ." Nhân viên kỹ thuật hạ giọng nói. Người đàn ông cao lớn lập tức nhìn theo ánh mắt của anh ta, dừng lại trên người đàn ông nổi bật giữa đám đông, là Tư Vân Dịch.
"Anh có thấy Lily không?" Jennifer khoác một chiếc khăn tắm, nhìn gương mặt tái nhợt của Tư Vân Dịch, "Sao lại không thấy cô ấy ở đây?"
Tư Vân Dịch ra hiệu bảo cô ta im lặng. Jennifer lập tức hiểu ra, khẽ nở một nụ cười yếu ớt.
Nhìn thấy Jennifer đi tới gần, hơn chục cô gái mặc đồ bơi cũng bước theo. Không biết vì sao, ở người đàn ông này dường như toát ra một cảm giác an toàn khác lạ.
Tư Vân Dịch nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt của Jennifer, cúi đầu nhìn tay cô ta đang giữ chặt lấy một bên người, phát hiện máu đỏ đang thấm ra ngày càng nhiều.
Jennifer rốt cuộc không thể trụ vững nữa, ngã quỵ xuống đất. Tư Vân Dịch lập tức đỡ lấy cô ta, dùng tay ép lên vết thương đang chảy máu.
"Có người bị trúng đạn lạc!" Tư Vân Dịch lo lắng nhìn về phía lực lượng đang kiểm soát biệt thự, cảm nhận rõ dòng máu ấm đang tuôn ra dưới tay.
"Cứu cô ấy đi!"
Tay Tư Vân Dịch nhuộm máu, nhìn Jennifer được người trong đội ngũ y tế xử lý khẩn cấp rồi đưa đi, phía sau anh là mười mấy cô gái nối bước theo, ánh mắt đều lộ vẻ buồn bã khi nhìn Jennifer.
"Các người... chắc là thú vui của chủ nhân biệt thự." Một nhân viên kỹ thuật bước đến thống kê, nhìn mười mấy cô gái trước mặt, không tìm được từ nào phù hợp hơn để hình dung.
"Tính cả người vừa được đưa đi, vừa đúng mười ba người." Nhân viên ấy liếc nhìn người đàn ông duy nhất trong nhóm, với sắc vóc thế này thì cũng chẳng có gì lạ.
Tư Vân Dịch vẫn giữ im lặng, nhìn sang những cô gái khác, mười mấy người rất ăn ý không lên tiếng phản bác.
Nếu để bọn họ biết Lily biến mất, e là có lật tung cả nơi này lên cũng phải tìm bằng được.
"Còn anh là..." Nhân viên kỹ thuật chỉ vào Tư Vân Dịch.
"Anh ấy là Lily!" Một cô gái lanh trí cướp lời trả lời.
Nhân viên kỹ thuật cau mày, chỉ về phía Tư Vân Dịch, "Lily, đi theo tôi."
Tư Vân Dịch bình tĩnh đi theo sau nhân viên kỹ thuật, dưới ánh mắt lo lắng của các cô gái, tiến về phía người đàn ông cao lớn đang chỉ huy công việc.
"Giám đốc Sở, đây là người bị phát hiện trong phòng làm việc." Nhân viên kỹ thuật báo cáo đầy đủ.
Người được gọi là 'giám đốc Sở' trang bị vũ trang đầy đủ, đội mũ bảo hộ và mặt nạ đen, chỉ lộ đôi mắt lạnh lùng, sắc bén, lặng lẽ nhìn người đàn ông tuấn tú, khí chất như tiên nhân đang đứng trước mặt, trong khi tai vẫn nghe thấy cấp dưới nói anh là "thú vui".
"Tên gì?" Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo từ tính.
"Lily." Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh nhạt.
"Đi theo tôi." Người đàn ông cầm súng đi trước dẫn đường, Tư Vân Dịch giữ khoảng cách vừa phải, đi phía sau, cho đến khi quay trở lại căn phòng làm việc nơi mình bị phát hiện.
Khi Tư Vân Dịch bước vào phòng làm việc, người đàn ông kia giơ tay đóng cánh cửa đã hư hại lại rồi tháo mặt nạ đen trên mặt xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi với ngũ quan rõ nét, anh tuấn và sắc sảo.