Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 152.




Sở Quân Liệt đứng bên cạnh bàn ăn, lặng lẽ nhìn hai người kia dùng bữa sáng, Liệt Phong nằm phục dưới gầm bàn, vẫy đuôi chờ thời xem có thể kiếm được miếng nào không.

 

Hắn thấy Tư Vân Dịch gắp nửa quả trứng gà, cúi đầu đút vào miệng Liệt Phong, Liệt Phong sung sướng đến mức đuôi suýt nữa vẫy thành vòng hoa, ngậm quả trứng chạy về phòng ngủ.

 

"Tư tiên sinh, anh ăn nhiều một chút." Sở Quân Liệt mặc tạp dề vừa tự xúc cơm vào miệng vừa không quên gắp đồ ăn cho anh nhà cậu.

 

Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của Tư Vân Dịch rung lên, Sở Quân Liệt nhìn sang, là một lời nhắc chuẩn bị khởi hành, bốn tiếng sau họ sẽ bay từ Ninh Thành đến thủ đô.

 

Nghe thấy tiếng chuông, Sở Quân Liệt mặc tạp dề cũng ghé đầu lại xem, thấy là thông báo khởi hành, đôi môi mím lại đầy không vui.

 

"Tư tiên sinh, sinh nhật lần này của em... thật sự nhất định phải đến thủ đô à?"

 

Sở Quân Liệt sững người, nhìn dáng vẻ trong mơ của chính mình, ánh mắt hơi xao động.

 

Cậu... vẫn sẽ tổ chức cái sinh nhật mà hắn đã giả vờ không quan tâm từ rất lâu.

 

"Phải." Hắn nghe thấy Tư Vân Dịch nhẹ giọng đáp lại, thấy anh gắp miếng há cảo tôm nhỏ cuối cùng trên đĩa, đặt vào bát của "mình", giọng nói mang theo mấy phần dỗ dành.

 

"Trước đó đã hứa với ông nội em rồi, lần này đến thủ đô chỉ làm đơn giản, hai ba ngày là có thể về."

 

Sở Quân Liệt thấy bản thân trong mơ vẫn lộ vẻ không vui nhưng lại ngoạm miếng há cảo nhỏ đó vào miệng một cách dứt khoát.

 

"Còn nữa..." Hắn nghe thấy người bên cạnh hạ giọng thêm một chút, ánh mắt của hắn và của người trong mơ cùng lúc rơi lên gương mặt của anh.

 

"Cái giường nước em đặt trong viện... mới dùng có một lần thôi đấy." Tư Vân Dịch nói chậm rãi, đôi mắt đen dưới kính gọng bạc trong suốt mang theo một kiểu dụ hoặc lạnh lẽo khác thường.

 

Sở Quân Liệt nhìn thẳng vào người trước mặt, không thể rời mắt suốt một lúc lâu, bên tai vang lên tiếng bát đũa chạm vào nhau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy "mình" đang ôm cái bát to giả vờ xúc cơm, khoé miệng thì đã muốn nở ra đến tận mang tai.

 

"Vậy Tư tiên sinh, chúng ta nhanh một chút." Sở Quân Liệt mặc tạp dề ăn nhanh hơn một nhịp, cậu che giấu sự ngọt ngào trong mắt, nghiêm túc nói, "Đừng để lỡ chuyến bay."

 

Tư Vân Dịch khẽ nhếch môi cười, Sở Quân Liệt nhìn thấy nụ cười ấy, bản thân cũng bất giác mỉm cười theo.

 

Hắn nhìn hai người bận rộn, chuẩn bị mọi thứ trước khi khởi hành, có một đứa bé cỡ thiếu niên đến nhà, gọi Tư Vân Dịch là "chú nhỏ", ngoan ngoãn gọi Sở Quân Liệt trong mơ là "c** nh*", trên lưng vác một túi đầy đồ ăn và đồ ăn vặt cho chó rồi dắt Liệt Phong đi.

 

Vì sợ Liệt Phong mệt khi theo đường xa hai ba ngày, hai người quyết định nhờ cháu trai chăm sóc giúp. Sở Quân Liệt nhìn theo bóng lưng thiếu niên bị Liệt Phong hớn hở kéo đi, trầm mặc thật lâu.

 

Hắn đi theo "mình" đã thay sang đồ thường, trước khi rời đi như đang đi một vòng kiểm tra lãnh địa, kiểm tra khắp các phòng.

 

Tắt nước, điện, khí gas, Sở Quân Liệt thấy "mình" đóng từng cánh cửa sổ trong nhà, cuối cùng đứng ở ban công tưới nước cho mấy chậu cây cảnh.

 

Sở Quân Liệt nhìn người kia, lại nhìn cả căn nhà, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy một khái niệm đã xa lạ từ lâu, "nhà".

 

Một nơi cần chăm chút tỉ mỉ, bất kể đi đâu, chỉ cần nghĩ đến nó liền cảm thấy yên tâm, một bến cảng khiến người ta an lòng.

 

"Quân Liệt, xong chưa?" Hắn thấy Tư Vân Dịch bước tới, đi xuyên qua cơ thể hắn, đứng bên cạnh Sở Quân Liệt đang mặc đồ thường.

 

"Xong rồi, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt cầm bình tưới hoa, tràn đầy vui vẻ chỉ vào một nụ hoa nhỏ trên chậu cây, khoe với người bên cạnh.

 

"Tư tiên sinh nhìn nè, nó sắp nở rồi, đợi chúng ta về là có thể thấy hoa."

 

"Ừm." Tư Vân Dịch cúi người, lấy điện thoại chụp một tấm hình.

 

Sở Quân Liệt thấy "mình" trong mơ lập tức tranh thủ chen vào khung hình, ló đầu ra bên cạnh nụ hoa.

 

Tư Vân Dịch chẳng tỏ ra tức giận chút nào, anh khẽ cong môi, đưa điện thoại lên chụp thêm mấy tấm nữa.

 

"Tư tiên sinh có chỉnh ảnh không đó?" Sở Quân Liệt cầm bình tưới hoa, ghé đầu qua nhìn ảnh chụp.

 

"Không dùng filter mà em vẫn rất đẹp."

 

Sở Quân Liệt đi sau Tư Vân Dịch, nghe bản thân nói, nhìn thấy "mình" trong màn hình tươi cười rạng rỡ.

 

Sở Quân Liệt cầm bình tưới nghe vậy thì đôi mắt đầy ý cười, cậu đặt bình xuống, ôm lấy eo Tư Vân Dịch, không kìm được mà hôn lên.

 

"Tư tiên sinh cũng đẹp, Tư tiên sinh là người đẹp nhất."

 

Hai người đứng trong ánh nắng rực rỡ, thân mật đầy ý cười, giọt nước trên lá cây bên cạnh khẽ rơi, nụ hoa nhỏ đung đưa, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt Sở Quân Liệt không kìm được lộ ra sự ghen tị khó giấu.

 

Cậu có một... mái nhà mà hắn chưa từng dám mơ tới.

 

"Giám đốc Sở, giám đốc Sở..."

 

Bên tai vang lên tiếng gọi, Sở Quân Liệt đột ngột bừng tỉnh, trong đầu vẫn còn chút choáng váng, hắn mở mắt ra, trước mặt là ánh đèn chói lòa cùng bố cục quen thuộc của phòng làm việc.

 

Sở Quân Liệt cau mày đứng dậy, thấy tập tài liệu trên bàn mới nhận ra mình vừa rồi lại ngủ thiếp đi khi đang xem tài liệu của Tư Vân Dịch.

 

"Giám đốc Sở, anh không sao chứ?" Trợ lý bên cạnh dè dặt hỏi.

 

Làm trợ lý lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy giám đốc Sở ngủ gục trên bàn làm việc.

 

Sở Quân Liệt không đáp, chỉ nhíu mày giơ tay nhìn đồng hồ, không ngờ đã là sáng sớm.

 

Giống như bị kéo khỏi một giấc mộng đẹp để rơi vào hiện thực thô ráp, cảm giác chênh lệch quá lớn khiến lông mày Sở Quân Liệt mãi không giãn ra được, trong lòng cứ nghẹn nghẹn như có thứ gì đó mắc kẹt trong lồng ngực.

 

Cơ thể vì giữ nguyên một tư thế quá lâu mà mỏi nhừ, Sở Quân Liệt đứng dậy với áp suất thấp khiến trợ lý bị dọa đến lùi lại hai bước.

 

Sở Quân Liệt nhìn về phía trợ lý, tâm trạng bỗng dưng bực bội.

 

"Có chuyện gì quan trọng sao?"

 

"Hôm, hôm nay..." Trợ lý lắp bắp, Sở Quân Liệt liền giật lấy lịch trình trong tay anh ta, liếc qua một lượt rồi vo tờ giấy lại ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

 

"Hôm nay đừng ai liên hệ với tôi." Sở Quân Liệt vừa bước ra khỏi phòng làm việc, lại như nhớ ra điều gì, quay đầu lấy tập hồ sơ trên bàn.

 

Trợ lý thấy tấm ảnh trên tài liệu, cắn răng lấy hết can đảm đưa thêm một xấp tài liệu nữa.

 

"Giám đốc Sở, đây là tài liệu do vệ sĩ bảo vệ ông Sở gửi đến."

 

Trợ lý nhìn ra được hôm nay tâm trạng giám đốc Sở rất tệ, nhưng người ta đưa tài liệu tới từ sáng sớm, anh ta nào dám không nộp.

 

Trợ lý thấp thỏm nhìn người đàn ông cao lớn dừng lại, sau đó quay đầu, vẻ cau có giữa chân mày dường như giãn ra một chút, cả động tác nhận hồ sơ cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Sở Quân Liệt nhận lấy tập tài liệu, lật giở trang đầu xem nội dung rồi lật tiếp một trang, nhìn thấy một tấm ảnh đời thường chụp của người ấy.

 

Trợ lý tận mắt thấy giám đốc Sở nhanh chóng giãn mày giãn mặt.

 

Giống như vừa nhận được một thứ gì đó quý báu, Sở Quân Liệt khép hồ sơ lại, siết chặt trong tay, sải bước rời khỏi phòng làm việc.

 

Hắn ra lệnh cho tâm phúc không được để bất kỳ ai bước vào trang viên rồi ngồi phịch xuống sofa trong đại sảnh, mở một chai rượu, vừa uống vừa xem từng trang tài liệu trong tay.

 

Bản tài liệu này chi tiết hơn hẳn, bên trong còn có nhiều ảnh chụp đời thường của anh, Sở Quân Liệt không để ý đến thời gian trôi qua, hắn xem đi xem lại rất nhiều lần, trong đầu dần hiện lên hình ảnh hai người bọn họ có một mái nhà, có thể thoải mái hôn nhau dưới ánh mặt trời, ánh mắt cũng dần say mê.

 

Ánh sáng trong đại sảnh lóe lên vài lần, bóng tối quen thuộc cùng cảm giác mất trọng lực lại ập đến, chai rượu trong tay Sở Quân Liệt rơi xuống đất, chất lỏng màu hổ phách từ từ loang ra trên sàn nhà.

 

"Bùm!" một tiếng vang lên, Sở Quân Liệt choàng mở mắt, những dải ruy băng và ánh kim rơi xuống từ không trung, xung quanh vang lên tiếng reo hò của vài người.

 

"Chúc mừng sinh nhật!"

 

Sở Quân Liệt thấy ông Sở, thấy các tâm phúc trong công ty cố vấn an ninh của mình và cả người đàn ông rực rỡ chói mắt giữa những ánh kim bay lượn.

 

"Biết em ghét nhất là xã giao và tiệc tùng nên anh không mời nhiều người." Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch mặc bộ âu phục sáng màu, ánh mắt đầy ý cười bước về phía hắn, trái tim như muốn tan chảy khiến hắn vô thức giơ tay ra.

 

Một bàn tay khác lập tức xuyên qua cơ thể hắn, nắm lấy tay Tư Vân Dịch, Sở Quân Liệt quay đầu, thấy một "mình" khác đầy phấn khởi, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.

 

"Cảm ơn Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt nhìn thấy một Sở Quân Liệt khác xuyên qua cơ thể mình, hớn hở ôm chặt lấy Tư Vân Dịch, ngẩng đầu lên là những nụ hôn túi bụi lên mặt người đàn ông kia.

 

"Í~"

 

"Chậc chậc chậc!"

 

Vài tâm phúc cười tươi như vắt chanh, trong tay vẫn cầm ống pháo giấy còn vương khói trắng.

 

Dù số người không nhiều nhưng mọi thứ cần có đều không thiếu, đồ ăn trong khách sạn khá ổn, Báo Tử và Việt Quất, một nam một nữ phối hợp làm MC cho buổi tiệc, Gấu Xanh chuẩn bị tiết mục, lên sân khấu múa côn tam tiết "vù vù", Phong Diệp cũng góp một bài đàn, Sở Quân Liệt ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch, nhìn góc nghiêng gương mặt anh, chỉ cần nghĩ những điều này đều do Tư Vân Dịch chuẩn bị cho mình, lòng đã không ngừng cuộn trào.

 

Một Sở Quân Liệt khác thì ngồi phía bên kia của Tư Vân Dịch, Sở Quân Liệt không hiểu sao đột nhiên lại không muốn nhìn thấy bản thân cho lắm.

 

Thế nhưng đây lại là giấc mơ của hắn, hắn không thể khống chế được nó.

 

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh liên tục gắp đồ ăn cho Sở Quân Liệt bên kia, cúi đầu thì thầm thân mật.

 

Chương trình vừa kết thúc, đèn trong phòng bỗng vụt tắt, Sở Quân Liệt theo phản xạ đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh, không ngờ lại chạm trúng một góc vải của bộ vest.

 

Sao lại thế này?!

 

Sở Quân Liệt giật mình, đưa tay chạm lại lần nữa nhưng không sao chạm được.

 

"Chúc mừng sinh nhật ~"

 

Hai tâm phúc đẩy một chiếc bánh sinh nhật ba tầng bước vào, trên bánh cắm đầy nến lung linh, Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.

 

"Sếp, mau ước đi!"

 

Việt Quất vui vẻ giục, Sở Quân Liệt nhìn thấy "mình" bên kia đứng trước bánh sinh nhật nhìn sang Tư Vân Dịch nở một nụ cười, sau đó cúi đầu ước nguyện bên ánh nến.

 

Sở Quân Liệt nhìn tay mình, im lặng vài giây rồi đứng lên, bước đến phía đối diện bánh sinh nhật, hơi vụng về nhắm mắt lại, thử ước cho riêng mình một điều ước.

 

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đang cúi đầu ước nguyện, lại nhìn về phía ánh nến, xung quanh tối om, trong ánh sáng của những ngọn nến, dường như có một bóng hình mờ mờ khác cũng đang cúi đầu trước chiếc bánh sinh nhật.

 

Tư Vân Dịch tháo kính xuống, nhìn vào tròng kính một chút, xác nhận không có vấn đề gì.

 

"Ước xong rồi!" Tư Vân Dịch ngẩng đầu lên, thấy Sở Quân Liệt hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ thổi tắt toàn bộ nến.

 

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Sở Quân Liệt còn nhìn chằm chằm vào cây nến một lúc, thấy không có dấu hiệu cháy lại mới hài lòng vỗ tay.

 

Đèn bật sáng, đến phần chia bánh kem và tặng quà. Ông Sở là người đầu tiên bước tới, trong mắt mang theo ý cười, đưa một tập tài liệu như một món quà sinh nhật cho cháu trai.

 

Sở Quân Liệt nhìn người đối diện là một "mình" khác, lại nhìn người ông vẫn còn tinh anh khỏe mạnh rồi cúi đầu nhìn cơ thể mình, rõ ràng không như điều đã ước, không thể ngưng tụ thành thực thể để bọn họ nhìn thấy.

 

Trong mắt Sở Quân Liệt hiện rõ vẻ thất vọng nhưng lại thấy "mình" kia hơi nhướng mày như có phần kinh ngạc.

 

Sở Quân Liệt nhìn sang thì phát hiện đó là tài liệu chuyển nhượng cổ phần tập đoàn nhà họ Sở.

 

"Ông cũng già rồi." Ông Sở nhìn cháu trai trước mặt với vẻ mãn nguyện, "Cháu làm việc ở Ninh Thành không tệ, ông chuẩn bị lần lượt giao lại nhà họ Sở cho cháu, xem như đây là một sự khởi đầu."

 

Sở Quân Liệt nhìn ông mình rồi lại nhìn bản thỏa thuận chuyển nhượng trong tay "mình", trong mắt thoáng nét ngờ vực.

 

Khi đó hắn muốn giành quyền tiếp quản nhà họ Sở từ tay ông, ông đã phản đối trăm bề cơ mà.

 

"Nói thật thì cháu ở Ninh Thành cũng bận lắm rồi..."

 

Sở Quân Liệt thấy "mình" đang bất mãn định mở miệng, Tư Vân Dịch liếc mắt nhìn sang, cậu lập tức im lặng, chớp mắt, đổi giọng, "Cảm ơn ông nội."

 

Ông Sở nhìn cháu trai như vậy, không nhịn được cười ha hả.

 

"Sếp, còn có quà của tụi em nữa!"

 

Sở Quân Liệt nhìn nhóm tâm phúc đang tặng đủ loại quà cho "mình".

 

Tư Vân Dịch cũng lấy ra một chiếc hộp tinh xảo to bằng lòng bàn tay, đưa cho Sở Quân Liệt kia.

 

Sở Quân Liệt bước đến bên cạnh, không nhịn được mà mong chờ thứ bên trong chiếc hộp đó.

 

Hắn nhìn thấy "mình" mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền nam với thiết kế đơn giản, trông vô cùng chắc chắn, mặt dây là một miếng kim loại rộng bằng ngón út, mặt trước khắc chữ viết tắt tên và ngày sinh của hai người, mặt sau là dòng chữ "Love forever".

 

Mãi mãi yêu em.

 

Sở Quân Liệt không tự chủ được mà nở nụ cười, chỉ thấy "mình" nhanh chóng đeo sợi dây chuyền lên cổ, giữa chốn đông người hôn thật mạnh lên mặt kim loại ấy.

 

Không khó để nhận ra, đây chính là món quà cậu thích nhất.

 

Trong lúc chia bánh, Báo Tử định lấy bánh bôi lên mặt sếp, vừa định hành động thì đã bị Sở Quân Liệt và Tư Vân Dịch đồng loạt nhìn qua, thế là anh ta đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Tư Vân Dịch dùng đầu ngón tay chấm chút kem, bôi nhẹ lên mặt Sở Quân Liệt coi như tượng trưng.

 

Bánh ăn được hơn nửa, nhóm Báo Tử kể cho ông Sở nghe chuyện họ trải qua khi ở nước ngoài, ông Sở cười tít mắt lắng nghe.

 

Tư Vân Dịch đứng dậy đi vệ sinh, Sở Quân Liệt liền đi theo, chỉ thấy "mình" cũng nhanh chóng đứng dậy theo sau.

 

"Tư tiên sinh, em cũng muốn đi."

 

Sở Quân Liệt nhìn hai người họ, giơ tay định chạm vào ống tay áo Tư Vân Dịch nhưng lại không còn cảm nhận được sự chân thật như trước.

 

"Tư tiên sinh, em rất thích món quà này." Hai người vẫn đang trò chuyện bên bồn rửa tay, Sở Quân Liệt đứng giữa, từ trong gương nhìn hai người họ.

 

"Ây da ây da, uống nhiều quá rồi, cậu chờ tôi ở đây." Bên ngoài bỗng truyền đến giọng lè nhè, Sở Quân Liệt nghe rất quen tai, quay đầu nhìn thì ra là gã con trai nhà họ Chu.

 

Sở Quân Liệt nhíu chặt mày, theo bản năng nhìn về phía "mình" trong giấc mơ.

 

"Ây, chẳng phải là cậu chủ nhà họ Sở đây sao?" Gã con trai nhà họ Chu lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, vừa thấy người đang đứng trước bồn rửa tay liền nhận ra ngay người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở.

 

"Cậu Sở, chúng ta... từng học cùng lớp đấy nhé!" Người kia đầy mùi rượu, mặt đỏ bừng, lảo đảo tiến lại gần.

 

"Tôi nghe nói ông Sở định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho cậu, sao lại hủy rồi? Có phải không muốn nghe người ta bàn tán nữa không?"

 

"Tôi nói thật, né cũng chẳng được đâu!" Gã đứng không vững, ngón tay chỉ thẳng vào bạn học cũ, "Cậu từ nhỏ đã làm ra mấy chuyện b*nh h**n như thế, không có cha mẹ dạy dỗ, lớn lên chắc chắn cũng..."

 

Sở Quân Liệt siết chặt mày.

 

Những lời này hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần. Dù họ không nói thẳng trước mặt thì sau lưng cũng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy dị dạng.

 

Tại sao đến trong mơ rồi mà vẫn không thể thoát khỏi?!

 

"Cậu có cha mẹ mà còn bị dạy dỗ thành cái dạng này, thà không có còn hơn."

 

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, thấy Tư Vân Dịch đã chắn trước mặt "mình", dùng thân thể ngăn cách cậu với gã con trai nhà họ Chu.

 

Sở Quân Liệt đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo.

 

"Anh, anh là ai?" Gã con trai nhà họ Chu miệng toàn mùi rượu, khinh khỉnh nhìn người đàn ông trước mặt, "Tôi đang nói chuyện với bạn học cũ, liên quan gì đến anh?"

 

"Tất nhiên là liên quan." Sở Quân Liệt ngẩn người nhìn Tư Vân Dịch lạnh lùng kéo cổ áo người kia, bắt gã nhìn vào gương trên bồn rửa, sau đó ấn đầu gã xuống.

 

Vòi nước vốn chưa tắt, giờ đã đong đầy bồn. Gã con trai nhà họ Chu bị ấn xuống không kịp phản ứng, sặc một ngụm nước, hai tay vùng vẫy dữ dội.

 

"Cậu say rồi. Là người yêu của bạn học cũ cậu, tôi giúp cậu tỉnh rượu."

 

Giọng Tư Vân Dịch lạnh nhạt, lời nói nhẹ tênh.

 

Sở Quân Liệt khẽ nhướng mày, khóe miệng bất giác nhếch lên, nhìn sang "mình" bên cạnh cũng đang mím môi, cố kìm nén niềm vui trong đáy mắt.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận