Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 154.




"Tư tiên sinh, anh có thể yêu em như cách anh yêu cậu ta không?" Sở Quân Liệt không đeo miếng kim loại khẽ nghiêng người đến gần Tư Vân Dịch, ánh mắt như bốc lửa, nhẹ nhàng nói sát bên tai anh.

 

Tư Vân Dịch mặt không đổi sắc, chỉ cảm thấy người bên kia cũng càng lúc càng áp sát lại gần.

 

"Cậu nằm mơ đi." Sở Quân Liệt "chính chủ" vươn tay, ôm chặt lấy Tư tiên sinh như rồng dữ giữ lấy kho báu của mình, một tay đưa lên chắn giữa Tư tiên sinh và người còn lại.

 

"Quân Liệt." Tư Vân Dịch mở miệng, muốn nhắc cậu nhẹ tay một chút, anh vừa mới ăn no, thật sự không chịu nổi bị siết mạnh, vừa dứt lời đã thấy hai Sở Quân Liệt đồng loạt quay sang nhìn mình.

 

"Tư tiên sinh, anh sao vậy?" Sở Quân Liệt mới xuất hiện cau mày, phát hiện điều không ổn, "Cậu ôm anh ấy chặt quá rồi."

 

Sở Quân Liệt đeo miếng kim loại nới lỏng vòng tay một chút, ánh mắt có chút uất ức.

 

"Em xin lỗi, Tư tiên sinh."

 

"Không sao." Tư Vân Dịch ngước lên, thở phào nhẹ nhõm.

 

Người còn lại cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng khoác lấy anh, Sở Quân Liệt "mới" nhướng mày làm mẫu, "Thấy không, nên ôm thế này mới đúng."

 

"Tôi ôm người yêu mình mà cũng cần cậu dạy à?!" Sở Quân Liệt chính chủ tức đến mức đẩy ngay tay kẻ còn lại ra.

 

"Tư tiên sinh cũng là người yêu của tôi!" Sở Quân Liệt mới không hề chột dạ phản bác, lại vòng tay ôm lấy Tư Vân Dịch lần nữa.

 

Trên người người kia có một mùi hương dễ chịu, Sở Quân Liệt nhích lại gần, cúi đầu hít nhẹ một cái, khóe môi bất giác cong lên.

 

Ông Sở và quản gia đứng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nhìn nhau một cái, cả hai đều hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

 

"Cậu nói vớ vẩn! Chỉ có tôi mới là người của Tư tiên sinh!" Một bên lại bắt đầu kéo kéo giằng giằng.

 

"Cả hai dừng tay!" Tư Vân Dịch đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hai người.

 

"Tư tiên sinh......" Sở Quân Liệt chính chủ mím môi, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vừa oan ức vừa buồn bã.

 

"Anh sẽ đưa hai người đi làm xét nghiệm ADN." Tư Vân Dịch quay sang nhìn Sở Quân Liệt mới xuất hiện, "Trước đó, chúng ta cần nghĩ cho cậu một tên gọi khác."

 

×××

 

Trong phòng chờ của trung tâm xét nghiệm ADN, hai người ngồi đối diện nhau như thể đang soi gương.

 

"Nói cho tôi biết." Sở Quân Liệt chính chủ gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông giống mình y hệt, sắc mặt nghiêm túc, "Phải làm thế nào thì cậu mới chịu rời đi?"

 

Người còn lại hơi nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích, "Nếu tôi không muốn thì sao?"

 

"Trong lòng cậu tự biết rõ ràng, chúng tôi đã thống nhất gọi cậu là 'Sở Nhị', cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Cậu chẳng qua chỉ là một bản sao thay thế của tôi thôi!"

 

Sở Quân Liệt khoanh tay trước ngực, vô thức phô bày chiếc vòng cổ nam trên cổ mình.

 

"Tôi không bận tâm." Sở Nhị ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nét cười.

 

"Lúc cậu đi làm, tôi sẽ thay cậu ở cạnh Tư tiên sinh, nói chuyện, tản bộ, dắt Liệt Phong đi dạo, có khi còn làm những việc khác nữa."

 

"Cậu không biết xấu hổ à?" Ánh mắt Sở Quân Liệt hiện lên vài phần lạnh lùng, liếc qua phía người đang ngồi gần mình kia, "Cậu tin không, tôi có thể khiến cậu biến mất khỏi thế giới này mà không để lại dấu vết."

 

"Tôi chính là cậu, có mất mặt hay không, cậu là người rõ nhất." Sở Nhị cười nhìn thẳng vào mắt đối phương.

 

"Cậu tin không, tôi cũng có thể khiến cậu biến mất khỏi đây mà chẳng để lại dấu vết nào."

 

"Hừ." Sở Quân Liệt khẽ bật cười khinh thường, "Cậu chẳng hiểu gì cả. Nếu tôi biến mất, thế giới này cũng sẽ không còn tồn tại. Tất cả những gì cậu làm đều trở nên vô nghĩa. Người Tư tiên sinh nhớ mãi, chỉ có tôi."

 

Đôi mắt Sở Nhị nheo lại, "Cậu có ý gì?"

 

"Nếu cậu thật sự là tôi thì cậu phải hiểu tôi đang nói gì." Sở Quân Liệt tự tin tựa vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương.

 

"Cậu tuy trông giống tôi, vóc dáng cũng tương tự, nhưng thiếu đi rất nhiều điều." Trong mắt cậu ánh lên vẻ đắc ý.

 

"Cậu đã từng cùng Tư tiên sinh ra tàu ngắm bình minh, cùng câu cá trên băng, cùng cho hải âu ăn chưa?

 

Cậu đã từng chơi game với anh ấy, từng tìm hiểu nhau, từng chăm sóc khi anh ấy bệnh chưa?

 

Cậu đã từng bế anh ấy đi khám bệnh, cùng anh ấy vun đắp một mái nhà chưa?"

 

Khóe môi Sở Quân Liệt cong lên, "Cậu chưa từng. Cậu chỉ có một lớp vỏ rỗng mang hình tôi, đó là lý do vì sao Tư tiên sinh yêu tôi và sẽ không yêu cậu."

 

Sở Nhị lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt trước mặt, cố gắng che đi ánh nhìn đầy khao khát trong mắt, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh.

 

Nếu có cho hắn một cơ hội, những điều đó... hắn cũng có thể làm được.

 

Hai người đối mặt, tay khoanh trước ngực, ánh mắt không mấy thiện chí, động tác lại giống nhau đến lạ. Mấy nhân viên làm xét nghiệm DNA đi ngang qua, ai nấy đều không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

 

Trong phòng chờ còn có một cặp cha con, sắc mặt người cha không tốt lắm, nhưng để dỗ con vẫn mua cho nó một cây kem.

 

"Hôm nay cha dẫn con ra ngoài chơi, không được nói với mẹ, biết chưa?"

 

Đứa trẻ vừa l**m kem, hoàn toàn không biết đây là đâu, vui vẻ gật đầu đồng ý.

 

Nghe thấy tiếng động bên cạnh, Sở Quân Liệt liếc nhìn hai cha con, ánh mắt dừng lại trên cây kem trong tay đứa bé một thoáng rồi lại quay về chăm chăm nhìn cái người giống hệt mình không biết xuất hiện từ đâu.

 

Người kia cũng nghe thấy, hắn nhìn sang cặp cha con đối diện, trong mắt thoáng qua chút lạnh lẽo.

 

Cửa lớn phòng chờ bất ngờ bị đẩy ra, Sở Quân Liệt quay đầu lại, chỉ thấy Tư tiên sinh bước vào, trên tay cầm hai cây kem ốc quế, lại còn là loại hai vị khác nhau!

 

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt lập tức vui vẻ đứng dậy tiến lại gần, Tư Vân Dịch đưa một cây kem cho cậu.

 

Người còn lại cũng đứng lên, nhìn cây kem trong tay Sở Quân Liệt, hắn hơi nghiêng mặt đi, giả vờ như chẳng để tâm.

 

"Cậu cũng nếm thử xem." Tư Vân Dịch nhẹ nhàng đưa cây kem còn lại cho "Sở Quân Liệt" kia, người vẫn giả vờ quay đầu đi một cách không để lộ sơ hở.

 

Người kia liếc nhìn anh, môi mím lại, cẩn thận nhận lấy cây kem thuộc về mình, cúi đầu nếm thử một miếng.

 

Là vị sữa và dưa gang, mát lạnh, quyện cùng hương sữa béo ngậy, lại thêm chút ngọt ngào của trái cây.

 

Hoàn hảo giống như thế giới này vậy.

 

"Mẫu xét nghiệm của hai người đã được đưa vào phòng thí nghiệm, anh đã trả phí làm nhanh." Tư Vân Dịch ngồi giữa hai người, Sở Quân Liệt đưa cây kem của mình đến, anh theo thói quen cúi đầu nếm một miếng.

 

Sở Quân Liệt cầm cây kem đã được Tư tiên sinh nếm qua, đắc ý nhìn người đối diện, ngay trước mặt hắn, cậu cúi đầu cắn một miếng đúng chỗ Tư tiên sinh vừa ăn, mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn ngọt ngào.

 

Người kia nhìn dáng vẻ của Sở Quân Liệt, lại cúi đầu liếc cây kem của mình, bỗng thấy... thiếu đi một thứ quan trọng nào đó.

 

"Chờ thêm ba tiếng nữa là có kết quả." Trong miệng Tư Vân Dịch còn vương vị ngọt của kem.

 

Dưới trung tâm xét nghiệm DNA là một cửa hàng kem, hình như được mở ra để dỗ bọn trẻ, lúc Tư Vân Dịch gọi hai cây kem, nhân viên còn tò mò hỏi một câu có phải anh có hai đứa con không.

 

Nhìn hai Sở Quân Liệt đang ăn kem, thỉnh thoảng lại liếc nhau một cái, Tư Vân Dịch vừa định cất điện thoại thì thấy có cuộc gọi từ công ty.

 

"Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát." Tư Vân Dịch rời khỏi phòng chờ.

 

Sở Quân Liệt nhìn theo bóng anh, mãi đến khi không còn thấy nữa mới quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy người kia đang chăm chú nhìn về hướng Tư tiên sinh rời đi, còn đang chậm rãi ăn cây kem trên tay như sợ ăn nhanh quá sẽ hết.

 

Sở Quân Liệt giơ tay vẫy mạnh trước mặt hắn, ánh mắt tỏ rõ sự khó chịu.

 

Bị làm phiền, người kia mới hồi thần, nhìn đối diện, ánh mắt không chịu yếu thế.

 

"Cha ơi, hai anh kia trông y hệt nhau luôn á." Đứa trẻ bên cạnh vừa ăn kem vừa tò mò nhìn hai người, nghiêng đầu nói nhỏ với cha mình.

 

Người đàn ông nghe thế cũng liếc qua, nhìn hai gương mặt như cùng đúc từ một khuôn, suýt nữa thì bật cười.

 

"Nhìn y chang vậy rồi còn cần xét nghiệm DNA à, hay là đem hai, ba ngàn đó cho tôi đi, tôi dùng mắt là biết các cậu là anh em ruột."

 

Sở Quân Liệt nghe xong, liếc nhìn người đối diện với ánh mắt đầy chán ghét, người kia cũng đáp lại y như thế.

 

"Cha ơi, xét nghiệm DNA là gì ạ?" Đứa bé tò mò ngẩng đầu hỏi.

 

"Trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này!" Người đàn ông nghe xong liền gắt, cúi đầu quát đứa trẻ.

 

Đứa bé bị mắng thì hơi tủi thân, cúi đầu ăn một miếng kem, đôi mắt chớp chớp rồi như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi tiếp, "Cha ơi, có phải cái lần trước con làm đó không, phải lấy máu ấy?"

 

"Bảo đừng hỏi là đừng hỏi!" Người đàn ông mất kiên nhẫn đáp, cau chặt mày lại.

 

"Vậy sao cha không cho con nói với mẹ ạ?" Đứa bé tò mò, tiếp tục bám lấy hỏi, người đàn ông đã hoàn toàn mất bình tĩnh, giơ tay đẩy đứa trẻ một cái.

 

Đứa bé mất đà ngồi phịch xuống đất, cây kem trong tay cũng rơi ra, cả Sở Quân Liệt và Sở Nhị đồng loạt nhìn sang, thấy đứa trẻ cố gắng nhặt cây kem dưới đất lên, nước mắt thì cố kìm không rơi.

 

Kem đã tan chảy, nhỏ lên sàn, tay nhỏ nhặt mãi cũng không được, chỉ làm sàn nhà thêm bẩn. Nhân viên trung tâm cầm cây lau sàn đi tới, người đàn ông kia thô bạo kéo đứa bé sang một bên, quát rồi đánh vào mông nó mấy cái.

 

"Hỏi hết cái này đến cái khác! Cầm cái gì cũng không vững, đúng là mất mặt!"

 

Bị cha đánh, lại thấy cây kem bị nhân viên lau dọn, đứa trẻ khóc nức nở, hai chân quẫy loạn cố thoát khỏi tay cha mình, nhưng không tài nào thoát ra được.

 

"Này!" Sở Quân Liệt không nhịn được nhíu mày, lên tiếng ngăn cản cảnh đánh con giữa nơi công cộng.

 

"Chính ông đẩy con ngã, bây giờ lại trách con không giữ được đồ, mặt dày quá rồi đấy?"

 

Người còn lại nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Sở Quân Liệt.

 

"Con tôi, tôi đánh thì liên quan gì đến cậu?" Gã đàn ông hung dữ ngẩng đầu đáp trả.

 

"Con ông?" Sở Quân Liệt nhướng mày, một tay chống lên bàn, làm tư thế chuẩn bị đứng dậy, "Vậy ông làm xét nghiệm quan hệ cha con làm gì?"

 

Tiếng khóc của đứa bé khựng lại, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn cha mình. Tuy không hiểu "giám định DNA" là gì, nhưng "xét nghiệm quan hệ cha con" thì cậu bé nghe hiểu được, lập tức khóc càng dữ dội hơn.

 

Người đàn ông mặt đỏ gay, nhìn hai anh em bên kia đều cao lớn, nhất thời không nói được lời nào khác.

 

Nhìn người đàn ông kéo đứa bé rời khỏi phòng chờ, Sở Quân Liệt lại ngồi xuống chỗ cũ rồi liếc sang nhìn vẻ mặt của Sở Nhị, đối phương dường như đang suy nghĩ điều gì.

 

"Đang nghĩ gì vậy?" Sở Quân Liệt cảnh giác nhìn người trước mặt, người này xuất hiện quá đột ngột, không thể không khiến người khác nghi ngờ.

 

"Thế giới của các cậu thật là chân thực." Sở Nhị chậm rãi ăn từng miếng kem.

 

"Tất nhiên là chân thực rồi..." Sở Quân Liệt ngừng một thoáng, đột nhiên nhận ra điều gì, liền ghé sát lại nhìn Sở Nhị.

 

Hắn đang nói gì? Thế giới này rất chân thực? Vậy tức là trong tiềm thức, hắn cho rằng nơi này vốn không phải thật?

 

"Vậy trong suy nghĩ của cậu, thế giới này vốn nên là thế nào?" Sở Quân Liệt lựa lời cẩn thận, ánh mắt thoáng trầm xuống.

 

Sở Nhị im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Quân Liệt.

 

"Ít ra sẽ không chi tiết đến mức có một người cha đầy nghi kỵ và một đứa trẻ buồn bã như thế."

 

"Vậy cậu muốn rời khỏi đây sao?" Sở Quân Liệt cố nén xúc động hỏi.

 

"Không." Sở Nhị hướng về phía người trước mặt, nở một nụ cười rạng rỡ.

 

"Ngược lại, tôi càng muốn ở lại, sống vui vẻ cùng Tư tiên sinh."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận