Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 159.




Tiếng nhạc dần đi đến hồi kết, Sở Quân Liệt nhìn em bé năm mới một lần nữa quay trở lại đứng trước mặt mình, âm tiết cuối cùng vang lên, cậu và người đối diện cúi người chào nhau.

 

"Tiếp theo đây, nếu bạn có cảm tình với người trước mặt, xin hãy tháo mặt nạ, tự do giao lưu. Nếu không có, bạn có thể tiếp tục đeo mặt nạ để tham gia những hoạt động tiếp theo."

 

Người dẫn chương trình nhảy đến mức thở hổn hển, trong hai hàng người có không ít người tháo mặt nạ nhìn nhau mỉm cười, cũng có những cặp lúng túng cười gượng vì không hợp rồi lại tản ra tìm bạn mới.

 

Ngô Cố lấy cây bút trong túi ra, đưa cho người đàn ông đang đeo mặt nạ nửa mặt màu đen đứng trước mặt anh.

 

Sở Quân Liệt không chần chừ, cậu trở lại chỗ cũ, tại vị trí ký tên, mạnh tay ký tên mình xuống bằng nét chữ rồng bay phượng múa.

 

Ngô Cố đưa tay định lấy lại, ai ngờ người trước mặt nhanh tay hơn, gập ngay tập tài liệu lại, người hơi ngả ra sau, tựa vào lưng ghế sofa.

 

"Đột nhiên tôi nhớ ra, anh làm trợ lý cho tôi bao nhiêu ngày nay, vậy mà chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt."

 

Sở Quân Liệt thong thả mở lời, nhìn tập tài liệu trong tay như thể đang nói chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình.

 

Ngô Cố im lặng chốc lát, đối diện người trước mặt, tháo chiếc mặt nạ khỏi gương mặt mình.

 

Sở Quân Liệt vốn nghĩ sẽ phải mất thêm vài lời, không ngờ người trước mặt lại phối hợp đến vậy. Ngón tay thon dài trắng trẻo móc lấy chiếc mặt nạ hình em bé năm mới gỡ xuống. Bên dưới là một gương mặt có khung xương cực kỳ nổi bật, so với xương mặt thì ngũ quan lại có phần không cân xứng.

 

Lông mày đen nhạt, đôi mắt trầm lặng, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi trễ xuống, không phải kiểu khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại có một vẻ thu hút lạ kỳ, tạo cho người khác cảm giác dễ chịu và an toàn trong phạm vi vừa đủ.

 

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tĩnh lặng kia, không biết có phải do ánh đèn hay không, dường như có thể thấy được vài phần u sầu và mệt mỏi với cuộc sống ẩn sâu trong đáy mắt người đó.

 

Khi đang khiêu vũ, Sở Quân Liệt đã chú ý đến tư thế của anh, lưng thẳng, từng cử chỉ đều toát lên sự tao nhã và cao quý, khí chất khiến người ta phải kinh ngạc.

 

Còn chưa nhìn đã mắt, người trước mặt đã lấy từ túi ra một cặp kính gọng đen, tiện tay lau sơ qua tròng kính rồi đeo lên mặt.

 

Đôi mắt được cho là đẹp nhất trên gương mặt kia liền bị kính gọng đen che mất. Sở Quân Liệt khẽ nhíu mày, chú ý đến mái tóc che trán phối hợp với chiếc kính, quả thực là tổ hợp "xấu hơn cả tổng cộng" của hai thứ này.

 

Ngô Cố đưa tay ra, vẻ mặt bình thản muốn lấy lại tập tài liệu từ tay Sở Quân Liệt.

 

Sở Quân Liệt im lặng trong chốc lát, cậu tháo mặt nạ nửa mặt màu đen trên gương mặt mình, để lộ gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng cùng ánh mắt thâm sâu rồi đưa tài liệu cho người trợ lý trước mặt.

 

"Tôi không có ý gì với anh cả." Sở Quân Liệt không quên nhắc nhở, "Tôi chỉ cảm thấy hoạt động kiểu này thật nhàm chán, muốn rời đi sớm một chút thôi."

 

Ngô Cố nhận lấy tài liệu, đứng dậy, lễ độ mở miệng, "Chào tổng giám đốc Sở."

 

Sở Quân Liệt ngồi trên sofa, nhìn bóng lưng trợ lý mới xoay người rời đi, chăm chú nhìn một lúc, chợt nhận ra sau khi tháo mặt nạ, người kia thậm chí còn chẳng liếc cậu lấy một lần.

 

Sở Quân Liệt vô thức đưa tay sờ mặt mình, đến khi nhận ra bản thân đang làm gì mới vội vàng thu tay lại.

 

Rời khỏi câu lạc bộ, nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trên cửa xe, Sở Quân Liệt rút điện thoại ra.

 

"Phong Diệp, giúp tôi tra một người."

 

×××

 

Ngô Cố vẫn như thường lệ ngồi trong phòng họp chơi đùa với Liệt Phong. Con chó lớn thường thò nửa cái đầu ra, trốn bên cạnh bàn họp, vẫy đuôi nhìn người trước mặt.

 

Ngô Cố tiến đến, v**t v* đầu Liệt Phong, ánh mắt dừng lại ở con mắt bị mù của nó cùng với những vết sẹo dữ tợn quanh đó.

 

Dường như nhận ra người trước mặt đang nhìn vết thương trên mặt mình, Liệt Phong giơ một chân lên, cố gắng che đi nhưng có vẻ hơi vụng về, nó dứt khoát nằm vật xuống, nghiêng đầu, dùng chân che lấy nửa gương mặt xấu xí.

 

Ngô Cố xoa nhẹ sống lưng nó, phát hiện con chó lớn hình như hơi buồn bã.

 

Thư ký Tô đi ngang qua phòng họp, thấy Ngô Cố đang ngồi trên ghế, cúi đầu gọt gì đó bằng dao gọt hoa quả, con chó to như sói đang nằm dài trên bàn họp, mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cái đuôi thi thoảng còn vẫy vẫy.

 

Thư ký Tô không nhịn được thở dài một hơi. Cô ta và chú chó to của tổng giám đốc cũng coi như quen biết đã lâu, nhưng con chó này từ trước đến nay chưa từng tỏ ra thân thiện với ai. Có lần cô ta vô tình vào văn phòng, suýt chút nữa bị nó cắn.

 

Nhưng Ngô Cố thì lại khác. Liệt Phong rõ ràng rất thích anh, mới ở cạnh hai ngày đã thân thiết không tưởng. Người nào không biết nhìn thấy có khi còn tưởng con chó này do anh nuôi từ nhỏ.

 

Có vẻ phát hiện có người đang nhìn, Ngô Cố ngẩng đầu lên, đặt dao gọt xuống, chào thư ký Tô một tiếng.

 

Thư ký Tô cười nhẹ, vẫy tay với anh.

 

"Gâu!" Liệt Phong lập tức từ bàn họp nhảy xuống, quay đầu gầm gừ sủa về phía thư ký Tô.

 

Cô ta vội ôm chặt tập tài liệu trong tay, nhanh chóng bước nhanh qua phòng họp, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

 

Tổng giám đốc đã mấy ngày không đến công ty, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian ghé qua, mà cô ta thì có cả đống văn kiện đang chờ tổng giám đốc phê duyệt ký tên.

 

Ngô Cố đưa tay xoa dịu Liệt Phong, ra hiệu cho nó nằm xuống. Liệt Phong hừ hừ vài tiếng, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng họp, thấy không có ai lạ mới yên tâm nằm lại.

 

Ngô Cố vừa quan sát những đường nét trên khuôn mặt Liệt Phong, vừa dùng bật lửa hơ mềm chiếc mặt nạ nhựa, uốn cong cho vừa vặn với khuôn mặt con chó sau đó dùng dao gọt trái cây tỉ mỉ gọt bỏ một bên mặt nạ, so với vị trí có vết sẹo của Liệt Phong rồi không ngừng điều chỉnh hình dạng mặt nạ.

 

Dùng giấy nhám đánh mịn các cạnh của mặt nạ, Ngô Cố dùng đầu ngón tay thử thử, thấy không còn gờ sắc nào nữa, lúc này mới xỏ dây thun bản rộng hai bên mặt nạ, thử đeo lên mặt chú chó to trước mặt.

 

Vừa khít.

 

Ngô Cố dắt Liệt Phong đến trước gương trong phòng rửa mặt, Liệt Phong đứng thẳng dậy, hai chân trước đặt lên bồn rửa, nhìn thấy nửa khuôn mặt bị thương của mình hiện lên trong gương nay được che bằng chiếc mặt nạ nhựa đen viền vàng, nó nghiêng nghiêng đầu, ngắm nghía từ mọi góc độ, cảm thấy mình cực kỳ đẹp trai!

 

Thấy Liệt Phong vui vẻ vẫy đuôi, Ngô Cố dịu dàng xoa đầu con chó lớn, vô thức ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt mình trong gương, thoáng ngây người.

 

Dù đã nhìn bao nhiêu lần, anh vẫn không thể quen nổi sự xa lạ ấy.

 

Buổi chiều, khi đưa Liệt Phong trở lại văn phòng tổng giám đốc, thư ký Tô trước khi mở cửa văn phòng đã nhỏ giọng nói với Ngô Cố rằng tổng giám đốc Sở đang ở bên trong.

 

Cửa văn phòng vừa mở, Ngô Cố ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế chủ tịch, cúi đầu lật xem tài liệu.

 

"Tổng giám đốc Sở." Ngô Cố dắt Liệt Phong bước vào văn phòng, giọng bình thản.

 

"Bên kia có chỗ buộc chó." Sở Quân Liệt không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn tài liệu trong tay.

 

Ngô Cố đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy góc phòng có máy cho chó ăn tự động và bình nước dành cho thú cưng liền xoa cằm Liệt Phong, dắt nó đến đó buộc lại.

 

Thấy Ngô Cố định rời khỏi văn phòng, Liệt Phong lập tức quay đầu, gạt cái móc khóa dây dắt chó ra, lao vút về phía Ngô Cố, vui vẻ đứng bằng hai chân, hai chân trước duỗi ra.

 

Ngô Cố lặng lẽ liếc nhìn người đang ngồi trên ghế chủ tịch, chỉ thấy tổng giám đốc lập tức dời mắt về tài liệu trong tay như thể chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

 

Ngô Cố vẫn như thường ngày, bế chú chó lớn lên, bước ra cửa văn phòng.

 

Tập tài liệu trong tay Sở Quân Liệt được hạ xuống một chút, cậu định nhìn ra cửa xem có chuyện gì thì thấy Liệt Phong đã bay vút trở lại văn phòng theo một đường vòng cung, vừa tiếp đất liền lao thẳng về phía cửa văn phòng đầy hào hứng.

 

Liệt Phong chạy quá nhanh, thư ký Tô sợ kẹp phải con chó nên chưa kịp đóng cửa, Ngô Cố lại lần nữa bế con chó lên, hít sâu một hơi rồi lại ném nó vào trong văn phòng.

 

Sở Quân Liệt sững người nhìn Liệt Phong lần nữa bị ném vào, vừa tiếp đất đã vẫy đuôi lia lịa, phấn khích lao về phía cửa.

 

Lần này còn bị ném xa hơn lần trước một chút, thư ký Tô nhanh tay đóng cửa lại đúng lúc, Sở Quân Liệt nhíu mày, nhìn thấy Liệt Phong bắt đầu cào cửa, tư thế đầy lưu luyến người bên ngoài.

 

"Liệt Phong." Sở Quân Liệt thấp giọng gọi chó nhà mình một tiếng, Liệt Phong ngoái đầu nhìn chủ, cụp tai không cào nữa.

 

Thấy Liệt Phong ủ rũ trở lại ổ, Sở Quân Liệt tiến lên buộc lại dây xích mới phát hiện trên mặt Liệt Phong có thêm một món đồ.

 

Đó là một chiếc mặt nạ bằng nhựa đen viền vàng, vừa khít với khuôn mặt chó, che được vết sẹo trên mặt.

 

Thấy chủ nhân nhìn mình, Liệt Phong nhớ đến chiếc mặt nạ ngầu lòi liền vui vẻ nghiêng đầu cho cậu nhìn rõ hơn.

 

Đẹp chưa?

 

Thư ký Tô nhìn đồng hồ, gõ cửa bước vào, vừa vào đã thấy tổng giám đốc đang đứng trước mặt Liệt Phong, cúi người định gỡ vật trên mặt nó, Liệt Phong ra sức né, ngay lúc cậu sắp gỡ xuống, nó bỗng ngậm lấy tay cậu.

 

Thư ký Tô nín thở, Sở Quân Liệt nhìn con chó nhà mình đang bước vào thời kỳ nổi loạn, rút tay ra, nghiêm mặt đếm trước mặt nó.

 

Liệt Phong ấm ức không dám động đậy nữa, trơ mắt nhìn chủ nhân gỡ mặt nạ ra, sờ bên trong, cúi đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.

 

"Tổng giám đốc Sở?" Thư ký Tô cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với cả người và chó.

 

Sở Quân Liệt cầm chiếc mặt nạ chó trong tay, sờ thử bên trong không có thiết bị nghe lén hay gì khác, lại sờ đến viền mặt nạ, không có chút góc sắc nào.

 

Dường như là để mặt nạ không làm trầy mặt chó, phần viền được xử lý rất cẩn thận, dây đeo cũng là loại dây bản rộng, không siết chặt vào đầu chó.

 

"Thích lắm à?" Sở Quân Liệt cầm mặt nạ, nhìn về phía Liệt Phong.

 

Liệt Phong uể oải gật đầu, nhìn thấy thư ký Tô mới vào phòng, nó theo bản năng quay đầu, đưa bên mặt lành lặn ra phía người khác.

 

Sở Quân Liệt cầm mặt nạ lặng im giây lát, cúi người đeo lại cho Liệt Phong.

 

Cảm giác lại được đeo chiếc mặt nạ ngầu lòi, Liệt Phong không kiềm được mà vẫy đuôi, lộ rõ sự vui vẻ.

 

"Là anh ta làm à?" Sở Quân Liệt gõ nhẹ lên lớp nhựa của mặt nạ, thấy bộ dạng vui vẻ của Liệt Phong, khóe môi cũng khẽ nhếch.

 

"Vâng, tổng giám đốc." Thư ký Tô có phần tò mò nhìn Liệt Phong đang đeo mặt nạ, phát hiện sau khi có mặt nạ, con chó này trông không còn đáng sợ như trước nữa.

 

Thấy đám hai chân cách đó không xa không còn nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi, Liệt Phong tự tin ngồi đó, đuôi vẫy không ngừng.

 

"Xử lý xong đống văn kiện kia rồi." Sở Quân Liệt ra hiệu về chồng văn kiện trên bàn làm việc, thư ký Tô nhanh chóng bước tới ôm hết đi.

 

Chờ thư ký Tô rời khỏi, Sở Quân Liệt quay lại bàn, lấy từ ngăn kéo ra một phong bì giấy kraft, lấy tài liệu bên trong ra.

 

Chỉ mấy tờ giấy mỏng lại có thể nói hết nửa đời người của một con người. Sở Quân Liệt dựa lưng vào ghế chủ tịch, nhìn tấm ảnh chụp khuôn mặt thanh tú trong tài liệu, dừng lại một chút rồi chuyển ánh mắt sang phần văn bản.

 

Một cậu bé sinh ra trong gia đình trung lưu, cha là chủ một công ty nhỏ, mẹ là giáo viên dạy múa, sống một cuộc đời theo quy luật, tiểu học lên cấp hai rồi lên cấp ba, sau đó thi đỗ vào trường đại học mà mình mong ước, nhưng không lâu sau cha mẹ lại gặp tai nạn xe hơi.

 

Anh đã bán căn nhà cũ, mua nhà mới ở thành phố nơi trường đại học tọa lạc nhưng trạng thái tinh thần thì rõ ràng không ổn, thành tích bết bát suốt bốn năm đại học là minh chứng rõ ràng nhất.

 

Tốt nghiệp một cách miễn cưỡng, anh không đi làm, từ chẩn đoán của bác sĩ tâm thần, tình trạng tinh thần của anh rất tệ.

 

Cứ như thế lững lờ vài năm, có thể vì tiêu hết số tiền cha mẹ để lại, hoặc cũng có thể nhờ vào sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, anh bắt đầu ra ngoài, làm vài công việc thu ngân đơn giản, còn nhận nuôi một chú chó nhỏ.

 

Ngay lúc cuộc sống tưởng chừng sắp vào guồng, con chó lại mắc bệnh Care, anh hết lần này đến lần khác đưa nó đến bệnh viện thú y, tốn hàng vạn tệ, cuối cùng vẫn không giữ được nó.

 

Sau đó anh biến mất một thời gian rồi quay lại siêu thị cũ làm việc, ông chủ siêu thị vô tình biết được học lực của anh bèn xúi anh thử nộp hồ sơ vào công ty hàng không Sở thị đang tuyển người, không ngờ lại qua được cả vòng thi viết lẫn phỏng vấn, chỉ trong hơn một năm đã lên chức thư ký tổng giám đốc.

 

Sở Quân Liệt nhìn tập tài liệu trước mặt, cảm thấy có gì đó là lạ nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.

 

Mẹ anh là giáo viên dạy múa, giải thích được tại sao anh nhảy giỏi đến vậy, cha mẹ mất sớm, giải thích được đôi mắt đầy u uất và chán đời.

 

Còn về chuyện con chó...

 

Sở Quân Liệt nhìn Liệt Phong đang vui vẻ ăn thức ăn trước mặt, bước đến xoa đầu nó, trong mắt mang theo chút thương cảm.

 

"Biết không, anh ta đối xử với mày tốt như thế có lẽ là vì xem mày như thế thân."

 

Liệt Phong nhai nhồm nhoàm thức ăn, nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận