Người đàn ông đang v**t v* con chó kia trông có vẻ quen mắt đến lạ thường. Mặc dù chân mày đã chau lại nhưng đầu óc Mạc Hệ Châu đã không còn để tâm đến đống tài liệu trước mặt nữa. Cậu ta quay lại nhìn màn hình máy tính nhưng tâm trí đã sớm rời khỏi đó.
Cậu ta quay đầu nhìn kỹ một lần nữa, chăm chú quan sát trong chốc lát rồi chú ý đến bộ vest không vừa người cùng kiểu tóc tầm thường không mấy nổi bật của người đàn ông kia. Tất cả khiến cậu ta nghĩ ngay đến bóng dáng trong câu lạc bộ hôm đó, người đàn ông đeo mặt nạ hình em bé năm mới khiến người ta khắc ghi mãi không quên.
"Anh Mạc." Một nhân viên văn phòng để ý đến biểu cảm của cậu ta liền nhìn theo ánh mắt cậu ta, vừa nhìn liền thấy được người đàn ông đang v**t v* chú chó cách đó không xa.
"Người đó là ai?" Mạc Hệ Châu nhìn cặp kính gọng đen trên mặt người đàn ông, ánh mắt chăm chú dừng lại ở góc nghiêng trên gương mặt anh.
"Đó là trợ lý Ngô." Mấy người xung quanh đều có ấn tượng với Ngô Cố, "Anh ta mới đến có một hai tháng, vậy mà đã thăng lên cấp D rồi, gần như phá kỷ lục thăng tiến nhanh nhất ở đây."
"Mới một hai tháng mà lên được cấp D?" Mạc Hệ Châu nhíu mày chặt hơn, bản thân cậu ta khi xưa được coi là thăng tiến rất nhanh, nhưng cũng phải mất hơn một năm mới lên được cấp bậc ấy. Sao tên kia lại có thể...
"Dạo gần đây ngày nào trên nền tảng công khai cũng thấy nhiệm vụ mà tổng giám đốc Sở đăng, hầu như chẳng đòi hỏi kỹ thuật gì, toàn là dắt Liệt Phong vào văn phòng hoặc dẫn nó đi dạo ăn thức ăn cho chó, vậy mà điểm cống hiến lại cao, mà người khác thì lại không thể nhận mấy nhiệm vụ đó." Một nhân viên tỏ ra khá ấm ức.
"Chắc là nhờ mấy nhiệm vụ đó mà anh ta được thăng cấp."
"Không chỉ vậy đâu, tôi nghe nói tổng giám đốc Sở còn đích thân dạy anh ta kỹ năng phòng thân." Một vệ sĩ bên cạnh chen vào, trong giọng mang theo vài phần ghen tị, "Biết đâu học xong mấy chiêu phòng thân cũng có điểm cống hiến."
"Tổng giám đốc Sở đích thân dạy anh ta?" Mạc Hệ Châu nghe ra điểm bất thường, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cậu ta đi theo tổng giám đốc Sở bao lâu nay, cho dù có là nhân viên tài năng đến đâu, cậu ta cũng chưa từng thấy tổng giám đốc Sở tự mình chỉ dạy, cùng lắm chỉ là huấn luyện đối kháng, đánh đến mức không nương tay chút nào.
Cái tên trợ lý Ngô này, anh ta dựa vào đâu chứ?
Mắt Mạc Hệ Châu khẽ động, cậu ta tắt máy tính, dẫn theo mấy người bước tới, đứng chắn ngay trước mặt Ngô Cố.
Ngô Cố đang cúi đầu giúp Liệt Phong gãi phần lưng, bóng người kéo đến che khuất ánh sáng, anh ngẩng đầu liền trông thấy một nhân viên cấp B đang khoanh tay trước ngực.
Người nhân viên cấp B này có đường nét thiên về mềm mại, đôi mắt phượng hơi hẹp dài, dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ, thân hình cao gầy.
"Chào trợ lý Ngô." Mạc Hệ Châu giả vờ niềm nở, đưa tay ra như muốn tỏ thiện ý.
"Chào anh." Ngô Cố đứng dậy, nắm dây dắt chó, liếc thấy bảng tên trước ngực người đối diện, "Anh Mạc."
"Tôi không dám nhận cách gọi này." Mạc Hệ Châu rút tay về, đánh giá người đàn ông trước mặt, khẽ nở nụ cười.
"Trợ lý Ngô trông lớn tuổi hơn tôi nhiều, cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Ngô Cố vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như không để tâm đến lời nói ẩn ý mỉa mai của đối phương.
"Trợ lý Ngô, bên tôi đang có một nhiệm vụ theo nhóm, anh có muốn tham gia không?" Mạc Hệ Châu mỉm cười nói tiếp.
"Mặc dù chỉ là một nhiệm vụ cấp B nhưng hoàn thành rồi, các thành viên cấp dưới cũng được ít nhất ba trăm điểm cống hiến."
Ngô Cố thoáng suy nghĩ, liếc nhìn Liệt Phong, có vẻ hơi do dự.
"Trợ lý Ngô, bây giờ anh đã là cấp D rồi, không thể để người ta bàn ra tán vào, nói anh thăng tiến đều nhờ vào Liệt Phong chứ?" Mạc Hệ Châu liếc nhìn chú chó lớn, "Sau này nếu anh phụ trách đội ngũ hay nhiệm vụ gì, người khác khó mà phục."
"Nhưng tôi cần phải chăm sóc Liệt Phong, chiều nay còn phải đưa nó đi huấn luyện." Ngô Cố đưa tay đẩy gọng kính.
Chỉ nghe hai chữ "huấn luyện", nghĩ đến cảnh tổng giám đốc Sở thân thiết tiếp xúc với người đàn ông trước mặt, tâm trạng Mạc Hệ Châu càng thêm khó chịu, ngữ điệu lại càng tích cực, ra sức khuyến khích anh.
"Anh hoàn toàn có thể đưa Liệt Phong đi theo, khả năng tự bảo vệ của nó còn mạnh hơn cả anh với tôi, đủ sức thay thế một vệ sĩ cấp B rồi."
Ngô Cố nghe vậy, lại liếc nhìn Liệt Phong một cái rồi gật đầu với người đối diện.
"Tốt quá." Niềm vui hiện rõ trên mặt Mạc Hệ Châu, lập tức kéo tên của Ngô Cố vào danh sách nhiệm vụ nhóm.
Nhiệm vụ nhóm cấp B trở lên, sau khi hoàn thành đều phải viết báo cáo chi tiết nộp lên tổng giám đốc Sở, trong đó dĩ nhiên sẽ ghi rõ ai làm việc gì.
Nếu ai không cẩn thận làm chuyện ngu ngốc, nội dung cũng sẽ bị ghi lại rõ ràng, sau đó còn được lưu trữ trong kho dữ liệu, để người sau dễ dàng tra cứu.
Mạc Hệ Châu nhìn người trước mặt, nụ cười càng tươi hơn.
"Trợ lý Ngô, nội dung đại khái của nhiệm vụ tôi đã gửi cho anh, đây là một vụ rất phổ biến, gia chủ qua đời, phát sinh tranh chấp thừa kế.
Tôi đã quyết định ủng hộ cháu trai trưởng nhà họ Lưu nắm quyền, anh có ý kiến gì khác không?"
"Tôi muốn xem kỹ lại tài liệu một lần đã." Ngô Cố lướt điện thoại, đồng thời nhìn về phía kho dữ liệu, "Tôi cũng muốn xem xem trong các nhiệm vụ trước, có vụ nào tương tự không."
"Anh cứ từ từ mà xem." Mạc Hệ Châu liếc nhìn đồng hồ, giang tay tỏ vẻ không vội, "Tôi đã hẹn gặp cháu trai trưởng nhà họ Lưu, tốt nhất anh nên nhanh chóng theo kịp tiến độ bên tôi."
Ngô Cố bước nhanh đến kho dữ liệu, nhập mã số của mình, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, anh bắt đầu tra cứu các nhiệm vụ liên quan. Có hơn mười vụ tương tự, trong lúc lướt qua màn hình tra cứu, ánh mắt anh lướt thấy một chữ "Tư", nhưng phía sau hạng mục đó lại hiện lên dòng "quyền hạn không đủ".
Ánh mắt Ngô Cố khẽ tối đi, anh tiếp tục đọc từng vụ một. Mạc Hệ Châu ở phía sau cùng mấy người tỏ vẻ mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.
Thấy thời gian gần đến, Mạc Hệ Châu bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn sang, chỉ thấy Ngô Cố đang bấm "mục tiếp theo" nhưng không hề hiện ra báo cáo nhiệm vụ liên quan.
"Ở đây... hình như có vấn đề rồi." Ngô Cố quay đầu lại, có chút bất lực nhìn Mạc Hệ Châu.
"Trợ lý Ngô, mục tiếp theo cậu không đủ quyền hạn, đương nhiên không xem được." Mạc Hệ Châu nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt vô tội, chỉ vào dòng thông báo trên máy tính, "Thông báo hiện ra mấy lần rồi, là do chính anh không để ý thôi."
"Nhiệm vụ đội nhóm, thông tin có thể chia sẻ được không?" Ngô Cố thử hỏi, ánh mắt dịu dàng, "Tôi muốn xem hết các tình huống tương tự trước đây."
"Thông tin tất nhiên có thể chia sẻ, nhưng bọn tôi không có thời gian để đứng đây đợi anh."
Mạc Hệ Châu nhanh chóng nhập mã số và mật khẩu của mình, mở quyền xem các báo cáo còn lại cho Ngô Cố, "Đợi anh xem xong thì hoa cũng héo rồi."
"Các cậu có thể đến gặp cháu trai trưởng nhà họ Lưu trước." Ngô Cố nghiêm túc đề nghị, "Tôi xem xong sẽ bắt kịp tiến độ."
Mạc Hệ Châu liếc nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng, "Trợ lý Ngô, anh nghĩ ăn gian là kiểu như vậy sao? Nếu anh không đóng góp chút nào, với tư cách đội trưởng, tôi có quyền không chia điểm cống hiến cho anh trong nhiệm vụ lần này, hiểu chưa?"
"Tôi biết rồi." Ngô Cố đưa tay đỡ gọng kính, "Nhưng xem lại nhiệm vụ trước cũng rất quan trọng, vì nó là kinh nghiệm."
Mạc Hệ Châu nhịn xuống cảm giác muốn trợn trắng mắt, tiến sát lại gần Ngô Cố, hạ thấp giọng nói bên tai anh, ánh mắt quét quanh một vòng.
"Trợ lý Ngô." Cậu ta ghé sát lại, giọng đầy mỉa mai, "Tôi có thể cho anh một lời khuyên không?"
Ngô Cố khẽ gật đầu, đôi mắt phượng dài hẹp của Mạc Hệ Châu hơi nhướng lên, khóe môi mang theo nụ cười chế giễu.
"Dù sao cũng là trợ lý của tổng giám đốc Sở mà anh ăn mặc cứ như mấy người đi tiếp thị hồi thập niên trước. Kính thì xấu, đầu tóc cũng tệ."
Nói xong, Mạc Hệ Châu lùi lại một bước, lễ phép mỉm cười, dẫn người rời khỏi phòng dữ liệu.
Ngô Cố đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng người khuất dần rồi xoay người, tiếp tục nhìn vào tài liệu hiển thị trước mặt.
[Tập đoàn nhà họ Tư – Gia chủ nhà họ Tư tại Ninh Thành - Tư Vân Dịch qua đời vì tai nạn giao thông... nhà họ Tư đấu đá nội bộ...]
[Nhiệm vụ đội nhóm cấp B: Kiểm soát gia tộc nhà họ Tư, nâng đỡ một người thừa kế mới, theo dõi tình hình sau này tại Ninh Thành. Điểm cống hiến: 3K.]
[Nhiệm vụ đã nhận: Đội trưởng: Phương Trình Viễn. Thành viên: Đỗ Vũ, Tô Ân, Trình Thông Tuấn, Mạc Hệ Châu, Trương Kiến Thư.]
[Tình trạng nhiệm vụ: Thất bại.]
[Báo cáo chi tiết: Kế hoạch ban đầu... nâng đỡ Tư Vân Thiên làm gia chủ mới.]
[Đấu đá nội bộ gay gắt, nhà họ Yến chia rẽ khiến Tư Vân Địch và Tư Vân Thiên trở mặt...]
[Tư Vân Địch buộc con gái Tư Huyên Huyên liên hôn để mượn sức mạnh, thế lực nhà họ Tư suy yếu, Tư Huyên Huyên bị sỉ nhục, bị hủy hôn, dùng thuốc quá liều qua đời...]
[Tư Vân Thiên muốn từ bỏ chức vị gia chủ, cãi nhau và ly hôn với vợ, cháu trai Tư Bắc Thành và Tư Bắc Viễn đánh nhau, Tư Bắc Hâm can ngăn bị thương thành tàn tật.]
[Tư Bắc Thành, Tư Bắc Viễn lĩnh án ba năm tù giam, bốn năm án treo. Tư Y Y đoạn tuyệt với nhà họ Tư, đưa con trai rời Ninh Thành đi chữa trị.]
[Tư Vân Thiên uống rượu, vô tình làm cháy tài liệu, xác nhận tử vong.]
[Kế hoạch hiện tại: Bồi dưỡng Tư Bắc Kỳ, kiểm soát nhà họ Tư trước khi cậu ta trưởng thành.]
[Kế hoạch thất bại: Tư Bắc Kỳ bị bạn học ném cặp lên tảng đá giữa sông, ngã xuống nước khi trèo lên lấy, chưa tìm thấy thi thể.]
[Kế hoạch cuối cùng: Nâng đỡ Tư Vân Địch làm gia chủ nhà họ Tư.]
[Kế hoạch thất bại: Vợ chồng Tư Vân Địch vì báo thù cho con gái đã gây thương tích cho vị hôn phu cũ và gia đình cậu ta, bị tiêu diệt.]
[Tư Bắc Hâm không qua khỏi, Tư Y Y qua đời.]
[Tuyên bố nhiệm vụ thất bại.]
[Tự đánh giá:
Kế hoạch ban đầu sai lầm, đánh giá thấp khả năng của Tư Vân Thiên và mức độ nghiêm trọng của đấu tranh nội bộ.
Nhà họ Yến chia rẽ khiến hiểu lầm giữa Tư Vân Thiên và Tư Vân Địch càng sâu, dẫn đến thù hận.
Không bảo vệ tốt nhân vật quan trọng.]
[Hướng cải thiện:
Tư Vân Dịch qua đời không để lại di chúc, có thể làm giả để tạm thời xoa dịu đấu tranh nội bộ.
Giảm thiểu can thiệp từ bên ngoài.
Tăng cường bảo vệ nhân vật trọng yếu.]
[Phản hồi gần đây: Tư Bắc Viễn chết trong tù, Tư Bắc Thành tâm thần phân liệt, được chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng và rối loạn nhân cách, không thể giao tiếp bình thường, đã được đưa vào bệnh viện tâm thần tại Ninh Thành.]
[Nhà họ Yến tự nguyện tiếp nhận nhiệm vụ theo dõi tình hình Ninh Thành, bày tỏ mong muốn hợp tác lâu dài với công ty.]
Liệt Phong lơ đãng cào vài cái lên dây điện trước mặt rồi lại lén nhìn người đang dắt mình. Chỉ thấy người đàn ông ấy đứng im, ánh mắt dán chặt vào màn hình, không hề nhúc nhích.
"Gâu u?" Liệt Phong khe khẽ kêu, thấy người kia vẫn không phản ứng liền nhón người lên chen vào giữa chủ nhân và máy tính, "gâu u u" đòi ôm.
Ngô Cố ngẩng đầu nhìn trần nhà, chốc lát sau cúi người, ôm con chó to lông xù trước mặt, rời khỏi phòng tư liệu, bước vào nhà vệ sinh.
Có thể đây là nơi duy nhất trong công ty không có camera. Liệt Phong nghiêng đầu, l**m mấy cái lên mặt người đàn ông.
Ngô Cố vòng tay ôm lấy cổ chú chó to, những ngón tay thon dài, trắng trẻo vuốt nhẹ lưng nó, giống như ngày xưa trong tang lễ của cha, anh từng vỗ về đứa cháu nhỏ đang khóc nức nở. Chỉ là lần này, anh không thể mở miệng an ủi rằng "còn có chú nhỏ ở đây."
Một nhân viên bước vào nhà vệ sinh, Liệt Phong tiếp tục l**m mặt người đàn ông, con mắt tròn xoe màu lam ẩn chứa sự lo lắng của một chú chó.
Ngô Cố nhắm mắt lại, đợi đến khi người kia rời khỏi anh mới dắt Liệt Phong ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, tháo kính xuống, rửa mặt từng lần một.
Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, Liệt Phong dụi đầu vào chân chủ nhân. Ngô Cố đứng thẳng lên, nhìn vào gương thấy đuôi mắt mình đã đỏ lên, anh quay lưng, dùng khăn giấy lau tay, né tránh ánh mắt của người khác.