Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 165.




Lời của chú hai nhà họ Lưu vừa dứt, mấy nhân viên văn phòng và vệ sĩ đứng bên không nhịn được liếc nhìn nhau.

 

Là diễn kịch hay không, bọn họ đều biết rõ hơn ai hết.

 

Nội bộ nhà họ Lưu đã ổn định, mà quan hệ hợp tác giữa hai bên cũng không bị ảnh hưởng, nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành theo một cách khác. Trên đường trở về, trong xe yên lặng đến cực độ.

 

Xe dừng trước tổng công ty, mọi người tận mắt nhìn thấy trợ lý Ngô xuống xe, ánh mắt bất giác dừng lại trên người đội trưởng nhiệm vụ lần này.

 

"Anh Mặc, báo cáo nhiệm vụ lần này... phải viết sao đây?" Một nhân viên cấp C cẩn thận lên tiếng.

 

"Còn viết sao được nữa." Mạc Hệ Châu nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, giọng nói không kìm được nặng thêm vài phần.

 

"Viết đúng sự thật."

 

"Nhưng mà..." Nhân viên kia có chút do dự, "Chúng ta suýt nữa làm nhiệm vụ thất bại."

 

"So với thất bại, tội lớn hơn là che giấu." Mạc Hệ Châu cố kiềm chế hô hấp, hít sâu vài lần rồi nhìn về phía cấp dưới.

 

"Cậu tưởng tôi không muốn lấp l**m cho qua, không muốn nói chúng ta bị tên nhãi con nhà họ Lưu lừa gạt, không điều tra kỹ càng đã vội vàng đưa ra quyết định sao?

 

Mấy chuyện này mà báo cáo thật, cùng lắm chúng ta bị trừ chút điểm cống hiến rồi bị phó tổng Phương mắng cho một trận.

 

Nhưng nếu các cậu giấu nhẹm sự thật, một khi tổng giám đốc Sở phát hiện, mấy cậu chỉ còn nước ôm đồ ra khỏi công ty, rõ chưa?"

 

Mạc Hệ Châu nhíu chặt mày, ánh mắt lại nhìn ra ngoài xe, giọng nói thấp đi một chút.

 

"Các cậu còn đỡ, cấp bậc thấp, cùng lắm mang đồ rời khỏi thủ đô là xong. Tôi làm nhiều chuyện như vậy, biết bao nhiêu bí mật, nếu phạm lỗi kiểu này,Ttổng giám đốc Sở sẽ lột da tôi, khiến tôi không thể mở miệng lần nào nữa."

 

Nghe đến đây, mấy người lập tức im bặt, lại nhìn máy tính trong tay, trong mắt hiện lên vài phần ủ rũ.

 

xxx

 

Sáng hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc, phó tổng Phương đứng bên cạnh với vẻ mặt áy náy, nhìn Sở Quân Liệt đang lật xem bản báo cáo nhiệm vụ.

 

Sở Quân Liệt cụp mắt, ánh mắt dừng lại ở đoạn đối thoại trong phòng họp nhà họ Lưu, vẻ mặt khẽ biến đổi.

 

"Tổng giám đốc Sở, thật sự xin lỗi." Phó tổng Phương cúi đầu, "Là tôi giám sát không chu toàn."

 

"Mạc Hệ Châu cũng coi như người anh dẫn dắt." Sở Quân Liệt lật tiếp bản báo cáo, "Giờ cậu ta đã lên tới vị trí này, lý ra làm việc không nên bất ổn như vậy."

 

"Tiểu Mặc lần này đúng là làm không tốt." Phó tổng Phương lập tức gật đầu, "Tôi đã trách phạt cậu ta, yêu cầu tự kiểm điểm và trừ điểm cống hiến hai quý gần nhất."

 

"Có phạt thì cũng nên có thưởng." Sở Quân Liệt nhìn cái tên quen thuộc trong bản báo cáo, khóe môi khẽ cong lên.

 

Thấy nét mặt tổng giám đốc Sở, phó tổng Phương lập tức hiểu ra, "Trợ lý Ngô lần này xoay chuyển tình thế, cậu ấy sẽ được trao phần trăm đóng góp của nhiệm vụ lần này là tám mươi phần trăm."

 

"Chỉ có vậy?" Sở Quân Liệt nhướng mày, quay mặt nhìn phó tổng Phương.

 

Phó tổng Phương khựng lại, cố gắng nở nụ cười, "Thêm thưởng ngoài là một nghìn điểm cống hiến và tiền mặt, cậu thấy thế nào?"

 

Sở Quân Liệt quay lại, ánh mắt lần nữa dừng trên đoạn báo cáo có câu, "Muối ăn thì nhiều, quản thì rộng", trầm mặc một lúc.

 

"Về sau bớt nhận những nhiệm vụ liên quan đến nội bộ các gia tộc khác đi."

 

"Vâng, tổng giám đốc Sở." Phó Tổng Phương cũng bất đắc dĩ, "Lúc tôi duyệt nhiệm vụ cũng định từ chối nhưng cháu trai trưởng nhà họ Lưu đích thân tới gặp, mà công ty lại còn đang hợp tác với nhà họ Lưu nên mới miễn cưỡng nhận."

 

"Hy vọng đây là nhiệm vụ cuối cùng." Sở Quân Liệt xem xong báo cáo, gập lại tài liệu.

 

"Nếu nhà họ Lưu lộ ra bê bối, lập tức chấm dứt tất cả dự án hợp tác, tiếp tục đầu tư giúp họ dập lửa là việc không còn cần thiết."

 

"Rõ, tổng giám đốc Sở." Phó tổng Phương gật đầu, khẽ thở phào, biết rằng chuyện này xem như đã êm xuôi.

 

Trong phòng họp, Ngô Cố lặng lẽ nhìn chú chó mắt chột trước mặt. Liệt Phong ngồi dưới đất, nghiêng nghiêng đầu, cái đuôi to khẽ phe phẩy.

 

Điện thoại trong túi áo rung lên, Ngô Cố hoàn hồn, lấy ra xem thì thấy trên app nội bộ của công ty hiện thông báo nhiệm vụ mới nhất.

 

Giống như mọi khi, có người cần anh dẫn Liệt Phong vào văn phòng tổng giám đốc.

 

Ngô Cố nhìn thời gian, phát hiện hôm nay thông báo nhiệm vụ đến sớm hơn nửa tiếng.

 

Anh lặng lẽ cầm dây dắt Liệt Phong bước ra khỏi phòng họp, chỉ mấy bước đã đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

 

"Mời vào."

 

Ngô Cố bước vào văn phòng, dắt Liệt Phong đến đúng chỗ rồi đứng dậy, anh vừa quay lại đã thấy người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa văn phòng, có vẻ vừa mới khóa cửa lại.

 

"Trợ lý Ngô, nhiệm vụ đội nhóm đầu tiên của anh làm rất tốt." Nét mặt Sở Quân Liệt nét mặt nhưng đáy mắt lại có một cảm giác tựa như kiêu hãnh.

 

"Có lẽ tôi phải chúc mừng anh trước, chúc mừng anh đã trở thành người đầu tiên trong công ty thăng ba cấp trong vòng nửa năm."

 

"Cảm ơn." Ngô Cố cụp mắt, giọng bình tĩnh.

 

"Tôi có món quà nhỏ muốn tặng anh." Sở Quân Liệt mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa tới trước mặt Ngô Cố.

 

Ngô Cố nhìn chiếc hộp nhỏ, im lặng một hồi. Sở Quân Liệt cầm hộp bước lại gần, cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt.

 

"Cái này coi như... phần thưởng mà công ty dành cho anh."

 

Nghe vậy, ánh mắt của Ngô Cố khẽ động, lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt một cái. Sở Quân Liệt gần như không đợi được mà xé bỏ lớp giấy gói bên ngoài chiếc hộp nhỏ, bên trong là một hộp kính tinh xảo.

 

"Tôi xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe khi anh vào công ty nên biết được độ cận của anh." Sở Quân Liệt mở hộp kính ra, quay mặt kính về phía Ngô Cố.

 

Trong hộp là một cặp kính gọng nửa bằng kim loại mạ vàng, chế tác tinh xảo, tròng kính sáng trong như mới.

 

"Thử xem." Sở Quân Liệt mỉm cười.

 

Ngô Cố cụp mắt nhìn cặp kính trước mặt, một lát sau mới ngẩng lên, nhìn thẳng vào Sở Quân Liệt.

 

"Tôi không thích kiểu người như cậu."

 

Sở Quân Liệt cầm hộp kính ngẩn người, ánh mắt vô thức tránh đi, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, "Anh nói gì, tôi nghe không hiểu lắm."

 

"Nhiệm vụ hoàn thành hôm qua, báo cáo sớm nhất cũng phải sáng nay mới tới tay cậu, mà chiếc kính này là đặt làm, cậu đã chuẩn bị từ ít nhất ba ngày trước." Sắc mặt Ngô Cố bình thản, "Ba ngày trước cậu đã biết tôi sẽ thăng cấp, lại còn nói đây là phần thưởng?"

 

"Anh hiểu lầm rồi." Sở Quân Liệt quay mặt đi, cổ khẽ căng lên, "Tôi sắp phải đi dự một buổi vũ hội nên muốn chuẩn bị trước, tôi cần có người phối hợp cùng nên mới đặt cặp kính này, tôi định nhờ anh giúp."

 

Ngô Cố im lặng nhìn người trước mặt, nhất thời không thể phân biệt được câu nói đó là thật hay giả.

 

"Anh đã ăn của tôi không biết bao nhiêu bữa, giúp tôi chút chuyện cũng là hợp tình hợp lý." Sở Quân Liệt mím môi, "Cặp kính cũ của anh chẳng hợp với thân phận hiện tại chút nào, anh là trợ lý của tôi, tôi yêu cầu anh chỉn chu một chút về ngoại hình cũng là điều dễ hiểu."

 

Ngô Cố im lặng vài giây, anh tháo cặp kính gọng đen trên mặt xuống, lấy chiếc kính gọng vàng nửa khung trong hộp đeo thử.

 

Khác hẳn với vẻ nặng nề u ám của cặp kính cũ, cặp kính mới tôn lên đường nét khuôn mặt của Ngô Cố, làm nước da anh trông càng trắng hơn.

 

Đôi mắt tĩnh lặng sau tròng kính phối hợp cùng ánh kim nơi gọng kính toát lên một vẻ tinh tế và cao quý khó nói thành lời.

 

Nhìn người trước mặt, Sở Quân Liệt bất giác nhướng mày, lời định nói bỗng dưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Cậu vừa định nói gì ấy nhỉ?

 

Ngô Cố nhìn vị tổng giám đốc tự cho mình có quyền yêu cầu ngoại hình trợ lý, đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc mái trước trán, để lộ vầng trán trắng trẻo.

 

"Chủ tịch Sở còn yêu cầu gì khác không?" Ánh mắt Ngô Cố lãnh đạm.

 

Sở Quân Liệt ngẩn người nhìn dáng vẻ của anh, ánh mắt lướt qua vài sợi tóc đen rũ xuống trước trán, cổ họng khẽ động, một lúc lâu sau mới tìm lại được suy nghĩ ban đầu.

 

"Tôi chưa từng yêu cầu ngoại hình với bất cứ nhân viên nào, tôi luôn đối xử công bằng với mọi kiểu ăn mặc. Vừa nãy tôi chỉ là..." Sở Quân Liệt mấp máy môi, nuốt xuống câu "sợ anh không nhận quà của tôi", ánh mắt vừa dời đi lại chẳng nhịn được mà quay về nhìn người trước mặt.

 

"Thật ra, trước kia anh như vậy... cũng rất đẹp."

 

Chỉ một chữ "cũng", đã đủ nói lên rất nhiều điều.

 

Ngô Cố trầm mặc, đặt kính gọng đen vào lại hộp kính. Thấy vậy, Sở Quân Liệt lấy điện thoại ra, chọn vài bản nhạc có tiết tấu dịu dàng.

 

Ăn của người thì miệng ngắn*, ánh mắt Ngô Cố ánh mắt, tiếp tục cùng Sở Quân Liệt luyện tập, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, Sở Quân Liệt nắm chặt một tay anh, tay còn lại đặt lên lưng vai đối phương.

 

(*diễn tả một sự thật tâm lý và xã hội sâu sắc về sự mất tự do và phải chịu lệ thuộc khi nhận ân huệ, đặc biệt là vật chất từ người khác.)

 

Nhạc du dương, Sở Quân Liệt cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, môi cậu mím lại rồi lại buông, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

 

"Vừa nãy anh nói không thích kiểu người như tôi là có ý gì?"

 

"Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn mình." Ngô Cố thản nhiên đáp.

 

Sở Quân Liệt khựng lại, lông mày khẽ nhíu, cúi đầu nhìn người trước mặt.

 

"Anh cho rằng nhỏ tuổi thì không đủ chín chắn, hay là người trẻ không biết chăm sóc người khác?"

 

Ngô Cố nghiêng đầu, không đáp.

 

"Luôn phải có lý do chứ?" Sở Quân Liệt vòng tay qua ôm anh chặt hơn, vô thức rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

 

"Có người tuy nhỏ tuổi nhưng tâm lý trưởng thành, có sự nghiệp thành công, ngoại hình cũng không tệ, chẳng lẽ không thể bù đắp khuyết điểm tuổi tác sao?"

 

"Dù tâm lý có trưởng thành đến đâu, tôi cũng không có ý định kết hôn." Ngô Cố thẳng thừng, muốn dứt khoát chặn lời đối phương.

 

Nghe vậy, Sở Quân Liệt im lặng, nửa bản nhạc trôi qua, ánh mắt cậu khẽ động, ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

 

"Không kết hôn thì có thể yêu lâu dài mà, chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi, biết đâu đối phương cũng chẳng để tâm?"

 

"Ép buộc sẽ không có kết quả tốt." Ánh mắt Ngô Cố vẫn lãnh đạm.

 

"Ép hay không, tôi không biết." Sở Quân Liệt nhướng mày nhẹ, "Nhưng tôi thì rất ngọt."

 

Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Sở Quân Liệt đành tiếc nuối buông tay, tắt nhạc rồi ra mở cửa, thấy nhân viên giao cơm mang theo hai hộp.

 

"Tổng giám đốc Sở, hai phần cơm, phần của anh theo như yêu cầu đã thêm..."

 

Sở Quân Liệt lập tức ra hiệu im lặng, người đưa cơm thấy vậy bèn ngậm miệng, thoáng nhìn thấy trong phòng còn có người liền mỉm cười quay người rời đi.

 

Sở Quân Liệt xách hộp cơm cao cấp quay lại văn phòng, như thường lệ đẩy một phần tới trước mặt Ngô Cố.

 

"Bảo mẫu lại làm dư."

 

Khi hộp cơm mở ra, bên trong vẫn là những món ăn phong phú như thường, Ngô Cố trầm mặc nhìn phần canh gà trong hộp cơm của anh hôm nay được thêm nhân sâm và một vài vị thuốc bổ khác.

 

"Sau này cậu không cần mang cơm cho tôi nữa." Ngô Cố nhìn người đối diện, "Nếu lỡ có làm dư, có thể cho Liệt Phong."

 

Ngửi thấy mùi thơm thức ăn, lại nghe tên mình được gọi, Liệt Phong liền hào hứng vẫy đuôi.

 

"Anh cũng từng nuôi chó, biết rõ đồ ăn của người không nên cho chó ăn nhiều." Sở Quân Liệt cố tạo ra một nụ cười nhẹ nhàng, "Món ăn của tôi, thực ra là tốt nhất."

 

Sở Quân Liệt cúi đầu ăn cơm, không nhịn được nói thêm một câu, "Cơm căng-tin hay đồ đặt ngoài đều không bằng."

 

Ngô Cố cụp mắt, không nói gì.

 

"Trợ lý Ngô, ăn xong rồi luyện với tôi thêm chút nữa." Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đối diện, nhớ đến cảm giác khi nắm tay vừa nãy, trong lòng cậu biết rõ, người trước mặt so với một hai tháng trước chẳng thêm được chút thịt nào.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận