"Còn nữa." Ngô Cố cảm nhận được sức lực trên cổ tay đã được nới lỏng, anh nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Liệt, giọng điệu bình thản.
"Người mà Mạc Hệ Châu sùng bái... là cậu."
Đối diện với đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy, Sở Quân Liệt khựng lại một nhịp, khóe môi bất giác cong lên, giọng trầm xuống.
"Trợ lý Ngô đang ghen à?"
Nghe vậy, Ngô Cố hơi nhướn mày.
"Giống như anh chờ tôi ăn cơm đến mức đồ ăn nguội lạnh, tìm tôi lại thấy tôi đang ăn cùng người khác, người ta còn đưa nước cho tôi." Khóe môi Sở Quân Liệt càng nhếch cao hơn, "Thế là trong lòng anh bực bội, nhìn gì cũng ngứa mắt, thậm chí còn muốn để lại dấu ấn trên người tôi, để người khác vừa nhìn là biết tôi là của anh."
Ngô Cố không thấy mình đang ghen, chỉ là người trước mặt này dường như đang ôm bình giấm rồi ép anh phải uống cho bằng được.
Lực trên cổ tay lại lơi lỏng thêm chút nữa, Sở Quân Liệt ý thức được chân mình kẹp hơi chặt, vừa cúi đầu kiểm tra thì Ngô Cố đã nhân cơ hội thoát khỏi một bên tay bị giữ, ngẩng đầu bất ngờ húc thẳng vào sống mũi huấn luyện viên.
Sống mũi bị đụng đến tê dại, Sở Quân Liệt bật người dậy, Ngô Cố lập tức đá một cú vào xương hông cậu, nhanh chóng xoay chuyển tư thế, đè ngược lại cậu.
Chóp mũi Sở Quân Liệt đỏ ửng, cậu biết đối phương đã nương tay, bằng không khi anh thoát ra được, lẽ ra nên dùng cùi chỏ đánh thẳng vào huyệt thái dương của cậu.
Nhìn trán Ngô Cố hơi ửng đỏ, Sở Quân Liệt bất giác nhíu mày, "Đau không?"
"Người đau hơn chắc là cậu." Ngô Cố biết rõ anh dùng lực vừa đủ, mũi là bộ phận yếu, cảm giác đau phải gấp mấy lần trán.
"Không sao." Giọng Sở Quân Liệt pha chút âm mũi, định gượng dậy nhưng lại đành bất lực nằm thẳng trên tấm thảm mềm.
Ngô Cố cụp mắt, vẫn giữ chặt hai tay huấn luyện viên, đề phòng cậu hành động, đồng thời lặng lẽ đếm thời gian còn lại.
Sở Quân Liệt ngửa đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người sát gần nhau, thấy anh đeo cặp kính mà cậu tặng, thấy đôi môi có màu sắc nhạt nhòa, cậu khẽ nghiêng đầu, tai đã đỏ bừng.
"Có ai không? Có ai không!" Sở Quân Liệt đột nhiên hét to về phía cửa sân huấn luyện, Ngô Cố đang đè cậu hơi khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đối phương quay lại nhìn anh, trong mắt dường như có chút ánh sáng lấp lánh.
"Tôi suýt nữa quên, nơi này cách âm rất tốt, dù có xảy ra chuyện gì bên ngoài cũng không nghe thấy."
Sở Quân Liệt dịch người, nằm thoải mái hơn chút, tay bị khống chế cũng không gấp gáp giãy giụa.
"Nếu anh muốn làm gì tôi thì lúc này... có vẻ là thời điểm rất thích hợp." Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Cố, cố gắng không để ý tới đôi tai đang nóng rực của mình.
"Nơi này không có camera."
Ngô Cố lặng lẽ nhìn người trước mặt, dường như cậu đang thật sự mong điều gì đó xảy ra.
"Tôi không ghen, càng không định làm gì cậu." Ánh mắt Ngô Cố lý trí, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hai tay anh chống hai bên thân Sở Quân Liệt đột nhiên bị phản khống, mất điểm tựa, thân trên lập tức đổ xuống.
Mặt úp vào ngực cậu, sống mũi kề sát khe hở giữa cổ áo.
Ngô Cố im lặng rất lâu.
Sở Quân Liệt cũng không lên tiếng.
Vốn dĩ tính để trọng lực hỗ trợ, khiến trợ lý Ngô vô tình hôn lên mặt cậu.
Nhưng cậu đã tính sai... Ngô Cố bổ nhào xuống hơi mạnh quá.
Ngô Cố điều chỉnh lại cảm xúc, anh chậm rãi ngẩng đầu, thấy cổ Sở Quân Liệt đỏ ửng, ánh mắt dõi theo anh không rời, trong mắt tựa như phản chiếu ánh trăng vỡ vụn trên mặt hồ.
Tránh đi ánh nhìn ấy, Ngô Cố lặng lẽ đứng dậy, liếc nhìn thời gian.
"Mười phút rồi."
Lúc nãy bị Sở Quân Liệt khống chế chưa tới một phút, điều đó có nghĩa là anh đã giành lại được thời gian nghỉ trưa, cũng không cần tăng cường huấn luyện.
"Ngô Cố." Sở Quân Liệt ngồi trên tấm thảm, một tay chống đất, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Đường nét tấm lưng trắng trẻo phơi bày ngay trước mắt khiến lòng cậu bối rối. Thấy đối phương định đi nhặt chiếc áo thể thao bị ném sang một bên, Sở Quân Liệt lập tức bật dậy, nhanh chân nhặt lấy chiếc áo khoác, cuộn vài vòng quanh cánh tay rồi đưa chiếc áo khoác huấn luyện của mình tới trước mặt Ngô Cố.
"Áo của anh... chắc tôi làm rách rồi, anh mặc tạm của tôi đi." Sở Quân Liệt hơi nghiêng đầu.
Ngô Cố nhìn thoáng qua chiếc áo trong tay cậu, hiểu rõ ý đồ của cậu.
Sở Quân Liệt liếc mắt thấy tay Ngô Cố khẽ nâng lên nhưng lát sau lại từ từ buông xuống.
Cậu mím môi, dứt khoát cởi áo khoác, kiên quyết phủ lên người Ngô Cố.
"Không được cởi!" Tim Sở Quân Liệt như bốc lửa, muốn quấn chặt lấy người trước mặt.
Bàn tay đặt trên áo của Ngô Cố thu về, nhìn dáng vẻ của cậu, không nói lời nào.
"Trợ lý Ngô, tôi rộng lượng hơn anh nghĩ đấy, nhất là với người tôi thích." Sở Quân Liệt nhìn thẳng vào mắt Ngô Cố, giọng chắc nịch, "Chỉ cần anh nghĩ tới, không có gì tôi không thể làm được. Dù là tiền tài hay danh vọng, tôi cũng sẽ không keo kiệt."
"Tôi không cần những thứ đó." Ngô Cố mặc áo khoác vào, vóc dáng Sở Quân Liệt lớn hơn anh ít nhất một size, mặc đồ của cậu rộng thùng thình thấy rõ.
"Anh nhất định sẽ có thứ mình muốn." Ánh mắt Sở Quân Liệt thoáng lạnh, nếu Ngô Cố không có, cậu sẽ tạo ra nhu cầu cho anh.
Nhận ra ánh mắt Sở Quân Liệt hơi khác thường, Ngô Cố trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu, "Nếu thứ tôi muốn là một sự thành thật không bình đẳng, chỉ cần cậu thẳng thắn với tôi, còn tôi thì không, vậy cậu có đồng ý không?"
"Tôi..." Ánh mắt Sở Quân Liệt khựng lại, không ngờ điều Ngô Cố muốn lại là điều này.
"Không nói cũng được." Ngô Cố liếc nhìn đồng hồ, quay người bước về phía cửa sân huấn luyện, "Tổng giám đốc Sở, ngày mai tôi sẽ trả lại áo cho cậu."
"Tôi từng... kết hôn một lần." Nhìn theo bóng lưng người trước mặt, Sở Quân Liệt cắn răng lên tiếng, ánh mắt mang theo tuyệt vọng.
"Năm, sáu năm trước tôi gặp tai nạn, bị mất trí nhớ, bị người ta đưa đi kết thân, trở thành con rể nhà người ta."
Bước chân Ngô Cố hơi khựng lại, đứng yên tại chỗ.
"Giữa tôi và người kia không có chút tình cảm nào, họ chỉ coi tôi là công cụ để lấy lòng gia tộc, là người hầu, thậm chí là nô lệ." Nắm tay Sở Quân Liệt siết chặt bên hông.
"Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi dẫn người xử lý triệt để, khiến người kia và gia đình của cậu ta biến mất hoàn toàn."
Hô hấp Sở Quân Liệt trở nên khó khăn, "Trong khoảng thời gian mất trí nhớ đó, tôi từng rung động với một người, chỉ vì thấy đôi mắt anh ấy trên TV."
Ngô Cố không nói lời nào, lại tiếp tục cất bước về phía cửa.
"Tôi không muốn lừa anh. Khi ông nội bắt tôi đi xem mắt, không hiểu sao tôi lại tra cứu thông tin về người ấy. Anh ấy tên là Tư Vân Dịch. Không lâu sau khi tôi khôi phục trí nhớ, anh ấy gặp tai nạn xe và qua đời." Nhìn bóng lưng ngày một xa dần, giọng Sở Quân Liệt hạ thấp.
"Trừ những chuyện đó ra, tôi không có bất kỳ tình cảm nào khác trong quá khứ."
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi... đã đủ khiến người ta phản cảm.
Ánh mắt Sở Quân Liệt trở nên ảm đạm.
Cánh cửa sân huấn luyện vẫn chưa phát ra tiếng động nào, Sở Quân Liệt ngồi trên tấm thảm, phải mất một lúc lâu mới lấy lại phản ứng, ngẩng đầu lên thì phát hiện Ngô Cố vẫn chưa rời đi.
Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông ấy, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác cậu từng mặc, nay đang phủ trên người Ngô Cố.
Nghe thấy cái tên quen thuộc đến kinh ngạc, Ngô Cố đứng yên, mãi đến khi hoàn hồn mới phát hiện bản thân đã thất thần rất lâu.
Sở Quân Liệt chăm chú nhìn theo bóng lưng Ngô Cố, thấy anh quay đầu lại, đôi mắt sau gọng kính nửa vành ánh lên vẻ trong suốt lạnh lẽo, dường như nhìn thấu tâm can cậu.
Cậu vô thức đứng bật dậy, đối diện ánh mắt ấy.
Tim Sở Quân Liệt bỗng đập thình thịch như thể xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt, sôi trào đến mức bốc hơi trắng xóa.
Ánh mắt cậu càng lúc càng nóng rực, Ngô Cố theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa sân huấn luyện.
"Hẹn gặp lại ngày mai." Giọng Ngô Cố vang lên như thể từ sâu trong lồng ngực trào ra, vừa rõ ràng lại vừa kiên định.
Sở Quân Liệt đứng bất động, câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cậu dõi theo bóng lưng anh rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy...
Hẹn gặp lại ngày mai... liệu có nghĩa là...
Đôi mắt Sở Quân Liệt dần sáng rực lên.
Cậu vẫn còn cơ hội!
Ngô Cố bước ra khỏi sân huấn luyện, trong lòng hiểu rõ, anh không nên nói câu ấy.
Nghe được thông tin bất ngờ từ miệng Sở Quân Liệt, cái tên ấy quá quen thuộc, lại kèm theo hai chữ "rung động"...
Như có một linh hồn bị đánh thức, bị kéo lên từ hồ băng giá lạnh.
"Trợ lý Ngô!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ngô Cố ngẩng đầu, thấy Mạc Hệ Châu đang bước nhanh tới.
"Tôi nhắn tin cho anh sao anh không trả lời?" Mạc Hệ Châu vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho Ngô Cố xem, "Thấy chưa, có một nhiệm vụ luyện tay tuyệt vời thế này, tôi đã nói người khác đừng nhận để giữ lại cho anh."
Ngô Cố nhìn lên màn hình, thấy đó là một nhiệm vụ nhóm cấp C, yêu cầu vận chuyển một món cổ vật quý giá từ nơi này đến nơi khác, không có kỹ thuật đặc biệt hay tranh chấp con người, đúng là nhiệm vụ luyện tay rất tốt.
"Tôi đã tìm người xong rồi, hai vệ sĩ cấp D, cộng thêm hai chúng ta, vừa đủ bốn người." Mạc Hệ Châu cười không giấu được sự đắc ý.
"Tôi tính rồi, cả đi cả về sáu tiếng, để hai người kia luân phiên lái, chúng ta có thể nghỉ ngơi, nửa đêm là xong việc, về còn kịp ngủ thêm mấy tiếng."
Ngô Cố nhìn giá trị cổ vật, lấy điện thoại ra nhận nhiệm vụ.
"Ơ?" Mạc Hệ Châu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đánh giá Ngô Cố từ trên xuống dưới, đột nhiên nhận ra chiếc áo khoác kia nhìn rất quen.
Chiếc áo đó rõ ràng không vừa người Ngô Cố mà còn rộng hơn một size.
"Trông giống áo huấn luyện của tổng giám đốc Sở." Một vệ sĩ cấp D bên cạnh nói, "Tôi từng thấy anh ấy mặc rồi."
Mạc Hệ Châu lập tức im bặt, nhìn Ngô Cố chằm chằm.
"Cậu ấy cho tôi mượn." Ngô Cố nói rồi nhanh chóng đi về phía phòng thay đồ, chỗ đó còn bộ vest anh đã thay ra lúc trước.
Mạc Hệ Châu đứng ngoài, vẻ mặt không mấy vui vẻ, cậu ta cố nhẫn nhịn chờ Ngô Cố ra ngoài. Thấy anh đã thay đồ xong, cậu ta đè nén sự khó chịu trong lòng, quyết định đợi làm xong nhiệm vụ mới hỏi rõ.
Tổng giám đốc Sở chưa từng cho người khác mặc đồ của mình, huống chi đây là áo huấn luyện được đặt may riêng!
Mạc Hệ Châu cố dằn lòng, giúp điều xe công ty. Vừa lên xe đã thấy Ngô Cố cắm cúi tra cứu thông tin về món cổ vật.
Cậu ta định nói gì đó thì chợt phát hiện cổ tay Ngô Cố có vết bầm rõ rệt.
Lúc mặc áo huấn luyện rộng thùng thình thì không thấy, giờ thay đồ rồi, chỉ cần hơi nhấc tay lên là lộ ngay.
Mạc Hệ Châu nhớ rõ lúc trưa ăn cùng, cổ tay Ngô Cố vẫn bình thường. Mới nửa ngày trôi qua, sao lại thành thế này...
Một suy đoán bất chợt hiện lên trong đầu Mạc Hệ Châu nhưng cậu ta lại không muốn tin vào điều đó.
"Mức phí vận chuyển món cổ vật này có vẻ hơi bất hợp lý." Ngô Cố lật xem các trường hợp vận chuyển cá nhân trước đây, lần này giá cả rõ ràng cao hơn bình thường.
"Hả?" Mạc Hệ Châu hoàn hồn, nghiêng qua nhìn màn hình điện thoại Ngô Cố, chỉ một cái liếc mắt, cậu ta liền sững người, cổ tay bên kia của Ngô Cố còn có một vết bầm nặng hơn, thậm chí có thể thấy rõ dấu vết ngón tay từng siết chặt để lại.