Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 170.




"Anh Mạc?" Vệ sĩ cẩn thận giơ tay, tiếp tục vẫy vẫy trước mặt Mạc Hệ Châu.

 

"Sao thế?" Mạc Hệ Châu cau mày quay đầu nhìn anh ta, chợt cảm thấy ngưa ngứa trên má, đưa tay lên sờ thì phát hiện đó là nước mắt.

 

"Vừa rồi tôi bị làm sao vậy?" Mạc Hệ Châu mơ hồ nhớ được chút gì đó nhưng lại giống như nửa mê nửa tỉnh, ký ức trở nên không rõ ràng.

 

"Vừa rồi cậu đang trò chuyện với tôi." Ngữ điệu của Ngô Cố vẫn điềm nhiên, liếc gương chiếu hậu, "Mệt quá nên lú lẫn rồi à?"

 

Mạc Hệ Châu sờ mặt, lau khô vết nước mắt, nghĩ lại vừa rồi hình như thật sự có nghe thấy gì đó, cậu ta cũng nói không ít nhưng lại không thấy chân thực, ký ức như có một lớp sương mỏng bao phủ.

 

Giống như cảm giác buồn ngủ trên lớp học, tay cầm bút, cố gắng mở mắt nhìn bảng lắng nghe thầy giảng, miệng còn phụ họa theo nhưng tay thì nguệch ngoạc vẽ toàn mấy ký hiệu loằng ngoằng, vậy mà còn tưởng mình viết được kha khá.

 

"Tôi... vừa nói gì vậy?" Mạc Hệ Châu liếc nhìn thời gian, chỉ ngủ muộn hơn bình thường một hai tiếng, sao lại buồn ngủ đến thế?

 

"Cậu nhắc đến một đứa trẻ tầm tuổi như Tiểu Linh Đang." Ánh mắt Ngô Cố vẫn thản nhiên, "Cậu nói mình đã mắc sai lầm."

 

Mạc Hệ Châu khựng người, nhìn về phía những người trong xe, gương mặt dần hiện ra vẻ tiếc nuối, tự nhiên tiếp lời.

 

"Chuyện đó xảy ra từ một hai năm trước, lúc đó tôi đi theo phó tổng Phương làm nhiệm vụ. Đến giai đoạn cuối, chúng tôi cần bảo vệ một đứa trẻ nhưng lại xảy ra sự cố."

 

"Sự cố gì?" Ngô Cố nhìn thẳng phía trước, giọng nói trầm ổn.

 

"Đứa trẻ ấy còn đang học tiểu học. Chúng tôi tưởng ở trường thì sẽ an toàn, ai ngờ nguy hiểm lại đến từ những đứa trẻ đồng trang lứa."

 

Mạc Hệ Châu thở dài, "Sau khi nhiệm vụ thất bại, cả tổ đều rất áy náy. Tôi cũng day dứt mãi, thường xuyên mơ thấy cảnh thằng bé vùng vẫy trong nước, phải đi trị liệu tâm lý mới khá hơn chút."

 

"Anh Mạc, anh cũng đừng nghĩ nhiều." Vệ sĩ bên cạnh an ủi, "Nhiệm vụ làm gì có chuyện thành công trăm phần trăm."

 

Ngô Cố ngồi ghế phụ phía trước, ánh mắt dời khỏi gương chiếu hậu, lặng lẽ nhìn đường.

 

"À đúng rồi, trợ lý Ngô, sao anh để tâm đến chuyện trẻ con vậy?" Mạc Hệ Châu nhìn về phía ghế phụ, ngồi thẳng lên một chút, khoé môi mang theo nụ cười.

 

"Vì Tiểu Linh Đang, anh cũng phá không ít quy định đấy, về đến nơi bị báo cáo khả năng cao sẽ bị phạt."

 

"Tôi thích trẻ con. Hơn nữa, tôi không đồng tình với quan điểm của cậu." Ngô Cố nghiêng đầu nhìn Mạc Hệ Châu, "Trẻ con ít nhiều sẽ có bóng dáng cha mẹ, nhưng bản thân chúng là một cá thể độc lập, chúng biết học hỏi, biết suy nghĩ, khi có thế giới quan hoàn chỉnh, chúng sẽ tự biết phân biệt đúng sai. Tội lỗi của cha mẹ càng không nên đổ lên đầu con cái."

 

"Phần lớn trẻ con sau khi chứng kiến hành vi xấu của cha mẹ, trong lòng sẽ không ngừng tự nhắc nhở bản thân đừng trở thành người như vậy. Mỗi lần thấy mình có dấu hiệu giống cha mẹ, chúng sẽ tự phản tỉnh, tự kiểm soát, cố gắng đi một con đường khác tốt hơn."

 

Ngô Cố chăm chú nhìn sắc mặt người phía sau.

 

"Những người như vậy càng nhiều, thế giới này sẽ càng tốt đẹp hơn. Từ những đứa trẻ, chúng tự dựng nên một thế giới lý tưởng trong lòng mình và chính chúng sẽ thay đổi thế giới ấy."

 

Mạc Hệ Châu nhìn chằm chằm Ngô Cố, hồi lâu sau bật cười.

 

"Trợ lý Ngô, không ngờ anh nói chuyện cũng hay phết đấy."

 

Ngô Cố hơi nhướn mày, quay người ngồi thẳng lại, tiếp tục nhìn về phía trước.

 

Mạc Hệ Châu quay lưng về phía vệ sĩ bên cạnh, giả vờ vẫn đang cười nhưng ánh mắt thì khẽ lay động.

 

Ngoài cửa xe, ánh sáng nhấp nháy ban nãy đã biến mất, xe áp tải đã đi vào vùng ngoại ô Ninh Thành, đèn đường lác đác rải rác trong bóng đêm, gió đêm gào thét, xa xa là cảnh tượng rực rỡ ánh đèn.

 

Xe vừa vào nội thành, mưa phùn bắt đầu rơi theo gió, lách tách đập lên cửa kính, Ngô Cố vẫn im lặng, dõi theo từng giọt mưa chéo nghiêng trên kính chống đạn, ánh mắt sau tròng kính khẽ khép lại hồi lâu.

 

Khi giao xe áp tải về công ty và hoàn tất thủ tục thì đã là nửa đêm, ngoài đường gần như không còn xe cộ, Mạc Hệ Châu lấy một chiếc ô từ văn phòng đứng chờ trước cửa công ty, thấy Ngô Cố đi ra liền bước nhanh tới.

 

"Trời mưa to rồi đấy." Mạc Hệ Châu đắc ý lắc lắc chiếc ô trong tay, "May mà tôi có chuẩn bị sẵn một cái trong văn phòng."

 

Ngô Cố điềm tĩnh nhìn người trước mặt, gương mặt không có biểu cảm dư thừa.

 

"Đi thôi, để tôi đưa anh về." Mạc Hệ Châu bung dù ra, trong mắt ngập tràn ý cười.

 

"Làm việc với anh đúng là thú vị thật. Sau này chắc còn hợp tác nhiều."

 

"Cũng có thể." Ngô Cố đi về phía cổng công ty, Mạc Hệ Châu nhanh chóng đuổi theo.

 

"Này, chờ tôi với." Mưa ngoài trời trút như thác đổ, mặt đường đã đầy những vũng nước như muốn rửa trôi cả thành phố. Mạc Hệ Châu nghiêng dù về phía Ngô Cố nhưng Ngô Cố lại bước nhanh khỏi vùng che, vai gần như lập tức bị mưa xối ướt.

 

Mạc Hệ Châu cau chặt mày, muốn đưa ô che tiếp lên đầu anh nhưng Ngô Cố lại đi nhanh hơn như cố ý tránh né.

 

Tiếng mưa "lộp bộp" đập mạnh lên ô, nước theo xương ô chảy xuống. Mạc Hệ Châu trơ mắt nhìn Ngô Cố dầm mưa bước đến bên đường, giơ tay bắt một chiếc taxi. Quãng đường ngắn ngủi ấy cũng đủ để anh bị mưa thấm ướt hết cả người.

 

"Không sao chứ trời..." Mạc Hệ Châu lẩm bẩm vài câu, nhìn chiếc taxi khuất dần khỏi tầm mắt.

 

Người tài xế không nói gì liếc nhìn hành khách ở hàng ghế sau, cần gạt nước liên tục quét qua lớp mưa trên kính chắn gió phía trước, bánh xe lăn qua mặt đường bắn lên màn nước đục mờ.

 

Đến cổng khu dân cư, Ngô Cố không để tài xế lái xe vào bên trong, anh lấy ra mấy tờ tiền màu hồng từ trong ví ra đưa cho tài xế.

 

"Xin lỗi, làm ướt ghế của anh rồi."

 

Tài xế còn chưa kịp phản ứng đã thấy vị khách mở cửa xuống xe, không hề tránh né mà sải bước đi dưới cơn mưa, như thể vì đã ướt cả rồi nên càng đi càng thản nhiên.

 

Mang theo cơ thể dính đầy nước mưa bước vào hành lang, Ngô Cố lần mò lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

 

Căn phòng mờ tối, Ngô Cố bật đèn, cởi bộ quần áo ướt sũng trong phòng tắm, anh đứng trước gương lặng lẽ nhìn hình ảnh mình trong gương rồi mở vòi sen để nước xối trôi tất cả.

 

Dòng nước lướt qua vùng bụng với những vết sẹo gồ ghề và méo mó như một tấm mạng nhện trắng đục của Ngô Cố, những vết sẹo tương tự còn xuất hiện ở khắp nơi trên cơ thể, là dấu tích của những lần khâu vá sau phẫu thuật, chứng minh sức sống kiên cường của cơ thể này.

 

Khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, Ngô Cố đi vào căn phòng làm việc được cải tạo từ phòng ngủ, kéo lớp rèm che xuống, bật máy chiếu, nhìn tấm sơ đồ quan hệ phủ kín một mặt tường rồi chậm rãi đeo kính lên.

 

Gần đây xảy ra vài chuyện ngoài dự kiến nhưng nếu xử lý tốt, ngược lại có thể tiết kiệm không ít nhân lực và vật lực.

 

Ngô Cố tiến lại gần bức tường, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Sở Quân Liệt ở vị trí trung tâm sơ đồ quan hệ, ánh mắt hơi trầm xuống.

 

Ngồi trước bàn làm việc, Ngô Cố chỉnh lý lại một tập tài liệu nhưng khi đứng dậy thì lại loạng choạng, suýt không trụ nổi.

 

Toàn thân lạnh run từng cơn, trước mắt mờ dần, cảm thấy cổ họng đau rát, Ngô Cố đưa tay sờ trán, phát hiện mình sốt cao đến mức đáng sợ.

 

Kéo rèm che bức tường lại, Ngô Cố vịn vào đồ đạc lần mò tìm hộp thuốc nhưng trong ấm chẳng còn giọt nước nào.

 

Nuốt thuốc khô, anh cố gắng lê bước đến giường, nhìn lướt qua đồng hồ, gom chút sức tàn gửi đi tin nhắn xin nghỉ phép.

 

Giao diện tin nhắn còn chưa kịp hiện phản hồi, Ngô Cố đã lịm đi, tay vẫn còn cầm điện thoại, ý thức chìm vào bóng tối.

 

Thế giới tối đen này, anh đã quá quen rồi, sau vụ tai nạn nằm liệt giường bao lâu, gần như ngày nào anh cũng trải qua trong bóng tối, tinh thần như sa vào vũng bùn, mãi không thể thoát ra.

 

Nhưng đến khi thực sự thoát được, Ngô Cố lại thà rằng mình mãi mãi ở trong vùng đất hoang vắng ấy còn hơn.

 

×××

 

Lần đầu tiên Sở Quân Liệt trông đợi ngày mai với tất cả tâm ý như vậy.

 

Tiếng mưa giữa đêm nghe như một bản nhạc, trời còn chưa sáng mà Sở Quân Liệt đã bật dậy, vào phòng thay đồ chọn tới chọn lui, thử đi thử lại.

 

Nghĩ đến việc anh thích phong cách trưởng thành một chút, Sở Quân Liệt chọn một bộ âu phục màu trầm, ngay cả cà vạt cũng chọn loại tối màu, không dám để có chút hoa văn hay sắc màu sặc sỡ nào.

 

Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, Sở Quân Liệt tắm táp sạch sẽ, ăn sáng xong thì thay bộ vest đã chuẩn bị kỹ càng, đến cả người giúp việc trong biệt thự cũng nhận ra hôm nay tổng giám đốc Sở có gì đó khác lạ.

 

Nghĩ muốn đặt một bó hoa, lại thấy hoa hồng quá phổ biến, không đủ để tạo ấn tượng với anh, Sở Quân Liệt phân vân giữa hoa diên vĩ và hoa lưu ly, còn chưa chọn được thì đã nhận được một tin nhắn mới.

 

Là đơn xin nghỉ phép từ trợ lý Ngô.

 

Sở Quân Liệt tức đến mức suýt cắn gãy răng.

 

Lập tức đến địa chỉ mà cậu đã điều tra được từ lâu, Sở Quân Liệt mặc một bộ vest sẫm màu, toàn thân mang theo áp suất thấp bước ra từ trong xe, đến khi đứng trong hành lang tòa nhà cậu lại chần chừ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra đặt một bó hoa.

 

Nửa tiếng sau, Sở Quân Liệt ôm bó diên vĩ đứng trước cửa, tay dừng lại trên chuông cửa nhưng lại do dự không dám nhấn.

 

Hành động đuổi đến tận cửa thế này có phải hơi mất phong độ không?

 

Nếu Ngô Cố thật sự có việc nên xin nghỉ, cậu tới đây liệu có làm phiền anh không?

 

Hay là anh không muốn gặp cậu, hối hận vì những lời đã nói hôm qua nên mới xin nghỉ?

 

Sở Quân Liệt ôm bó hoa, đứng im lặng rất lâu, trong đầu đã lướt qua hàng chục khả năng cho đến khi hàng xóm đối diện đưa con đi học, mấy người đứng trong hành lang nhìn cậu với ánh mắt đầy kỳ lạ.

 

Sở Quân Liệt lấy dũng khí, nhấn chuông cửa.

 

Nhưng nhấn rồi mà không thấy động tĩnh gì, cậu không cam tâm lại nhấn mấy lần nữa, phát hiện chuông dường như hết pin, hoàn toàn không phát ra âm thanh nào.

 

"Nhà này bình thường chẳng có ai tới, chắc chuông hết pin mà chưa để ý." Bà dì đối diện tốt bụng lên tiếng, "Cậu thử gõ cửa xem."

 

"Cảm ơn dì." Sở Quân Liệt mỉm cười với bà cụ đang đưa cháu đi học, mấy ngón tay dừng lại trên cửa, gõ nhẹ ba cái.

 

Ba cái rồi lại ba cái, rồi thêm ba cái nữa.

 

Sở Quân Liệt bắt đầu gõ mạnh hơn, bà cụ bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái.

 

Sở Quân Liệt gần như chắc chắn, anh hối hận rồi!

 

Có thể là vì không chấp nhận được chuyện cậu từng làm rể nhà người ta, cũng có thể là cảm thấy cậu không đạt tiêu chuẩn làm bạn đời của anh, nói chung là bây giờ anh đến cửa cũng không chịu mở!

 

"Ngô Cố!" Sở Quân Liệt nghẹn một hơi trong ngực, gõ cửa liên tục.

 

"Anh có bản lĩnh hẹn gặp tôi hôm nay mà không có bản lĩnh mở cửa gặp tôi sao?"

 

"Trốn tránh thì có ích gì!" Sở Quân Liệt tiếp tục gõ, "Tình cảm có thể bồi đắp, ít ra anh cũng nên thử một lần!"

 

Bà cụ nheo mắt nhìn chàng trai trẻ trước mặt, hai tay bịt chặt tai đứa cháu, kéo nhau nhanh chóng xuống lầu.

 

"Ngô Cố, anh ra đây gặp tôi đi!"

 

Trong bóng tối thấp thoáng vang lên tiếng gọi kèm theo tiếng gõ cửa không ngừng, Ngô Cố cố gắng mở mắt ra, nghe thấy giọng nói từ bên ngoài vọng đến.

 

"Ngô Cố, anh không thể cho tôi hy vọng rồi lại làm ngơ với tôi như vậy, anh phải giữ lời, ra gặp tôi đi..."

 

Gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, Ngô Cố cố nén cảm giác choáng váng, lảo đảo đi đến trước cửa.

 

"Tổng giám đốc Sở." Giọng Ngô Cố khàn khàn, bên ngoài vừa nghe thấy có động tĩnh, tiếng gõ cửa lập tức dừng lại.

 

"Tôi bị dính mưa, người không được khỏe." Ngô Cố tựa vào cửa, cố gắng nói ra tiếng, "Cho tôi xin nghỉ một ngày..."

 

"Anh không khỏe?" Sở Quân Liệt gần như áp tai vào cửa, loáng thoáng nghe được tiếng bên trong, cau mày lại, "Anh mở cửa đi, để tôi xem tình hình thế nào."

 

Ngô Cố liếc nhìn về phía phòng làm việc, bên ngoài lại vang lên tiếng nói tiếp theo.

 

"Anh bị bệnh rồi, tôi càng không thể đi." Sở Quân Liệt ngắm nghía ổ khóa trước mắt, "Trợ lý Ngô, không giấu gì anh, tôi biết phá khóa đấy."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận