Sở Quân Liệt từng nghe kể về việc một cậu ấm nhà giàu nào đó chơi đùa tình cảm của người khác, hết mực lấy lòng, dùng tiền bạc làm mưa làm gió khiến đối phương cảm động đến rơi nước mắt rồi dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần.
Kết quả là sáng hôm sau, cậu ấm kia phủi mông bỏ đi, để lại người đang nằm trên giường kia trong trạng thái hoang mang, bất lực.
Lúc này, Sở Quân Liệt ngồi trên giường, cậu đột nhiên nhận ra, người chủ động lấy lòng là cậu, người bỏ tiền cũng là cậu, còn người đang ngồi đây, trơ mắt nhìn đối phương thay đồ rồi sắp rời đi... vẫn là cậu.
"Anh định đi đâu?" Sở Quân Liệt cảm thấy tim mình như bị kéo căng một cách khó hiểu. Dù lý trí liên tục nhắc nhở không được để anh nắm thóp nhưng ánh mắt cậu vẫn không cách nào rời khỏi người đàn ông trước mặt.
Tư Vân Dịch khoác lên người chiếc áo vest, đôi mắt sau gọng kính nửa viền ánh vàng trông trầm tĩnh, liếc nhìn Sở Quân Liệt.
"Đi làm việc tôi cần làm."
"Vậy còn tôi thì sao?" Sở Quân Liệt đứng dậy, chắn trước mặt Tư Vân Dịch, trong mắt chất chứa sự oán trách rõ rệt.
Rõ ràng tối qua hai người thân mật đến vậy, cả thân thể và tâm hồn đều hòa hợp, cùng nhau chìm đắm trong kh*** c*m mãnh liệt. Thế nhưng đến giờ phút này, anh lại như thể chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì đã xảy ra giữa họ.
"Xin lỗi." Tư Vân Dịch biết rõ Sở Quân Liệt muốn gì nhưng anh không thể cho cậu điều đó.
Một mối quan hệ ổn định, sự thừa nhận trong cảm xúc, một sự giao tiếp lành mạnh, tất cả những điều đó không nên tồn tại giữa họ. Hiện tại không có, sau này... cũng sẽ không.
Sở Quân Liệt mím chặt môi, cúi đầu định chạm vào môi Tư Vân Dịch, nhưng anh nghiêng mặt, tránh đi hơi thở đang cố gắng lại gần kia.
"Lãi tôi đã trả đủ." Tư Vân Dịch không nhìn vào ánh mắt u ám đang cúi xuống kia, bước thẳng về phía cửa, "Tôi sẽ tới buổi tiệc. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Sở Quân Liệt vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay bên người từ từ siết chặt lại.
Tại một công viên vắng người, Tư Vân Dịch ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt dõi theo lũ trẻ đang trao đổi đồ chơi phía trước. Một người ăn mặc kín mít đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt sau kính râm lặng lẽ quan sát xung quanh với vẻ đề phòng.
"Nơi này an toàn." Giọng Tư Vân Dịch bình thản, anh lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho người bên cạnh.
Người kia nhanh chóng nhận lấy điện thoại, nhập mật mã, mở một phần mềm rồi xem đoạn video bên trong.
Một người phụ nữ đang tưới hoa, tâm trạng dường như rất tốt, còn hít sâu dưới ánh mặt trời.
"Bệnh tình của vợ ông đang dần cải thiện." Tư Vân Dịch nhìn người đàn ông bên cạnh, "Ông có thể gọi video cho bà ấy."
"Thật chứ?" Người đàn ông kinh ngạc nhìn Tư Vân Dịch, nhanh chóng chuyển sang ứng dụng gọi video. Đợi một lúc, đầu dây bên kia kết nối, người phụ nữ nhìn thấy gương mặt ông ta thì sững người một thoáng, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
"Anh yêu của em, sao ăn mặc như cái bánh tét thế kia."
Người đàn ông nhanh chóng tháo khẩu trang, gỡ kính, lộ ra gương mặt của mình.
"Lão Phương." Người phụ nữ cười tít mắt, "Anh xem công việc đã giày vò anh thành ra thế nào rồi kìa."
Phó tổng Phương nhìn màn hình, nhanh tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, "Em yêu, em thấy đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi. Sau khi được giáo sư Bạch thôi miên trị liệu, em cảm thấy như tảng đá nặng đang đè trên người được gỡ bỏ từng chút một." Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập niềm vui, "Đã rất lâu rồi em không có cảm giác này."
Tư Vân Dịch đứng dậy, đến chỗ thiết bị tập cũ kỹ trong công viên khởi động cơ thể, để lại không gian riêng cho hai người.
Gần mười phút sau, anh quay lại băng ghế, phó tổng Phương đưa tay lau nước mắt trên mặt, trả điện thoại lại cho Tư Vân Dịch, nhưng nụ cười thì không cách nào che giấu được.
"Cậu không lừa tôi... Vợ tôi thật sự khá lên rồi."
"Chứng rối loạn hoảng sợ là bệnh dễ tái phát." Tư Vân Dịch nhận lại điện thoại, ánh mắt sau kính trông ôn hòa hơn.
"Giai đoạn duy trì điều trị vẫn cần tiếp tục."
"Cậu cứ nói đi, cậu muốn tôi làm gì?" Phó tổng Phương đeo lại khẩu trang, giọng gấp gáp.
"Phó Tổng Phương, với sự thông minh của ông và thân phận của tôi, ông chắc cũng đã đoán ra rồi." Ánh mắt Tư Vân Dịch trở nên lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn cảnh vật trong công viên.
"Chuyện năm đó của nhà họ Tư, ông cũng là một trong những người tham gia."
Phó tổng Phương cúi đầu im lặng hồi lâu rồi ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Muốn giấu cũng không thể giấu được.
Ngay khoảnh khắc thấy tổng giám đốc Sở dẫn người kia vào công ty cố vấn an ninh, phó tổng Phương đã hiểu, ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.
"Xin lỗi. Lúc đó sau khi rời khỏi thủ đô chưa được bao lâu, vợ tôi đột nhiên tái phát chứng hoảng sợ, cô ấy khóc gọi cho tôi, nói cảm giác mình như sắp chết, hoàn toàn không kiểm soát được cơ thể, cô ấy rất sợ.
Nhưng một khi nhiệm vụ đã bắt đầu thì không thể dừng lại, càng không thể đổi người chỉ huy. Tôi đã lén quay lại thủ đô và điều hành từ xa. Kết quả nhiệm vụ thất bại, tôi có trách nhiệm rất lớn."
"Cậu Tư." Phó tổng Phương ngừng một lát, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch.
"Tôi sẽ trả giá cho sai lầm của mình. Chỉ xin cậu hãy cứu lấy vợ tôi. Mỗi lần cô ấy phát bệnh đều vô cùng đau đớn. Tôi không muốn cô ấy phải trải qua cảm giác tuyệt vọng đó thêm lần nào nữa, dù có phải lấy mạng tôi đổi lấy mạng cô ấy... tôi cũng không do dự."
Phó tổng Phương vừa dứt lời, khoảng không giữa hai người chìm vào yên lặng, trong công viên, tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ vang lên khiến một con chim trên cành cây gần đó giật mình bay vút lên trời.
"Tôi đã xem báo cáo nhiệm vụ, cũng đã nghe chính miệng Sở Quân Liệt kể lại." Tư Vân Dịch chậm rãi mở lời, ánh mắt bình thản nhìn về phía xa.
"Tư Vân Thiên tỏ ý lấy lòng Sở Quân Liệt, còn ông là quân cờ do cậu ấy phái đến. Hơn nữa, suy nghĩ và hành động của ông không mang ác ý."
"Tôi rất rõ anh chị tôi là người thế nào." Tư Vân Dịch nghiêng đầu, nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Cho dù không có ông, chỉ cần có sự khiêu khích từ nhà họ Yến, họ cũng sẽ tự đấu đá nhau."
Phó tổng Phương hơi ngẩn người, chỉ nghe thấy người trước mặt nhẹ giọng nói.
"Nếu thực sự cần quy trách nhiệm, thì ba phần là lỗi của họ. Và họ cũng đã phải trả giá bằng chính mạng sống."
"Vậy còn tôi thì sao..." Phó tổng Phương chỉ vào mình, giọng mang chút do dự.
"Tôi hy vọng ông sẽ từ chức khỏi tập đoàn Sở thị." Sắc mặt Tư Vân Dịch điềm tĩnh, "Dù là tổng công ty hay công ty cố vấn an ninh, ông đều nên rời đi."
"Nhưng tôi không biết mình nên đi đâu." Ánh mắt phó tổng Phương hiện lên vẻ mông lung, "Tôi đã cống hiến cả nửa đời cho nhà họ Sở, giờ tôi thật sự không biết mình còn làm được gì nữa."
"Có lẽ... ông có thể trở thành một người chồng đúng nghĩa."
Phó tổng Phương ngẩng lên, nhìn theo bóng Tư Vân Dịch đang đứng dậy, bước về con đường nhỏ anh đã đi qua lúc đến, thân hình dần bị những bụi cây rậm che khuất.
Một người chồng đúng nghĩa?
Ông ta cúi đầu, bất chợt nhìn thấy chỗ ngồi ban nãy của Tư Vân Dịch có để lại một tấm danh thiếp.
Ông ta cẩn thận nhặt lên, nhìn địa chỉ và số điện thoại trên đó, trong mắt từng chút một ánh lên tia sáng.
"Phải rồi!" Phó tổng Phương như sực nhớ điều gì, vội chạy về phía bụi cây, thấy bóng lưng của người kia, liền nhanh chóng gọi với theo.
"Hồi đó có một chuyện rất kỳ lạ."
Tư Vân Dịch dừng bước, không quay lại.
"Hồi đó, chúng tôi định bồi dưỡng đứa trẻ ấy để làm gia chủ tương lai của nhà họ Tư. Vì sự an toàn của nó, tôi đã cử hai người luân phiên theo dõi bảo vệ, một người ngủ thì người kia canh. Kết quả lại là..."
"Người canh hôm đó là Mạc Hệ Châu." Tư Vân Dịch nghiêng người, nhìn ông, "Phải không?"
"Phải." Phó tổng Phương sửng sốt, không hiểu sao người kia lại biết chuyện này.
Tư Vân Dịch không đáp, chỉ quay người lại, tiếp tục bước đi trong im lặng về cuối con đường nhỏ.
×××
"Thư ký Ngô, thật sự rất xin lỗi."
Tại tổng công ty Sở thị, thư ký Tô đầy áy náy nhìn người trước mặt, không hiểu vì sao tổng giám đốc Sở lại đột ngột yêu cầu điều chuyển nhân sự như vậy.
"Không sao." Tư Vân Dịch chỉnh lý lại đồ đạc, ôm một thùng giấy đi thang máy từ tầng cao nhất xuống văn phòng của bộ phận hành chính.
"Thư ký Ngô, tôi sẽ cố gắng thuyết phục lại tổng giám đốc Sở." Thư ký Tô hạ thấp giọng, định an ủi đôi chút nhưng khi nhìn thẳng vào người trước mặt, cô ta lại phát hiện trong mắt anh còn lộ ra chút nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
"Thư ký Tô, không cần thuyết phục đâu, vị trí ban đầu của tôi vốn dĩ là ở đây." Tư Vân Dịch hơi mỉm cười.
Sau vài ngày liền đảm nhiệm công việc văn phòng, khi đang ôm tài liệu ra khỏi phòng làm việc, Tư Vân Dịch lại bất ngờ nhìn thấy Liệt Phong đang đứng ngoài cửa, dường như là cố tình đến tìm anh. Con chó lớn vừa thấy anh lập tức mừng rỡ vẫy đuôi lia lịa.
Tư Vân Dịch cúi xuống xoa đầu nó, những người khác không dám đến gần, chưa được bao lâu, cửa thang máy mở ra, Tư Vân Dịch ngẩng đầu, thấy Sở Quân Liệt mặt lạnh lùng bước tới, kéo lấy dây dắt của Liệt Phong.
"Ai cho mày chạy lung tung?" Sở Quân Liệt nhìn con chó lớn, ánh mắt lạnh băng.
"Ai mà rảnh rỗi suốt ngày nhớ đến mày? Mày tưởng mày có sức hút lắm à?
Tao có thể nói thích mày, thì cũng có thể thích con chó khác, mày tưởng mày là ai, tao rời xa mày thì sống không nổi chắc?"
Nghe giọng rõ ràng không phải đang mắng chó, Tư Vân Dịch chỉ im lặng nhìn Liệt Phong bị Sở Quân Liệt kéo đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn anh không ngừng, cho đến khi bị lôi vào thang máy.
Mấy lần đến công ty cố vấn an ninh, Tư Vân Dịch đều không gặp được Mạc Hệ Châu, chỉ vô tình nghe người trong nhà vệ sinh bàn tán rằng, Sở Quân Liệt không ít lần mắng Mạc Hệ Châu trước mặt mọi người, thậm chí còn điều cậu ta khỏi công ty, đưa về làm việc dưới trướng ông Sở.
Tin tức này chẳng mấy tốt đẹp.
Ở dưới trướng ông Sở, ở ngay thủ đô, muốn ra tay với Mạc Hệ Châu sẽ càng khó khăn gấp bội.
Mà tìm Mạc Hệ Châu trên địa bàn của ông Sở thì chẳng khác nào hành động ngu xuẩn. Sau khi tra ra địa điểm sắp tới Mạc Hệ Châu có thể xuất hiện, anh nhận ra đó chính là một buổi tiệc từ thiện.
Buổi tiệc này không quá khó để tham gia, khi có được thiệp mời, Tư Vân Dịch thay đổi trang phục, mặc một bộ vest cao cấp màu nhạt, ung dung bước vào hội trường.
Anh cầm một ly champagne, sắc mặt điềm nhiên, lắng nghe lời phát biểu của người dẫn chương trình như bao người khác.
Khẽ nhấp một ngụm rượu, Tư Vân Dịch nhận ra có người đang nhìn mình, anh tự nhiên nghiêng người nhìn lại liền bắt gặp Sở Quân Liệt vội vàng né tránh ánh mắt anh.
Sở Quân Liệt siết chặt ly rượu, giả vờ như không nhìn thấy người phía trước, chăm chú dõi theo người dẫn chương trình.
Anh vẫn đến.
Không biết anh có từng nghĩ tới cậu một chút nào không?
Những lời hôm đó, anh có giận không?
Nếu anh bước lại đây, cậu nên mở lời thế nào?
Tuyệt đối không được như trước nữa, không được để anh nắm thóp mãi như vậy.
Nếu anh nhắc lại chuyện cũ, nói cậu từng thích anh, cậu nhất định phải chối đến cùng, nhất định phải bắt anh thừa nhận trước là có nghĩ đến cậu.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm người dẫn chương trình, khóe mắt liếc sang, tầm mắt bám theo dáng người quen thuộc kia.
Sao anh vẫn chưa qua đây tìm cậu?
Mạc Hệ Châu cố gắng làm lu mờ sự hiện diện của mình, khi nhìn thấy cảnh phía trước, cậu ta không khỏi nhíu mày.
Tư Vân Dịch nhạy bén cảm nhận được ánh mắt phía sau, anh uống cạn ly champagne trong tay, nhân lúc đến lấy rượu từ phục vụ, ánh mắt khẽ lướt ra sau, không ngoài dự đoán liền nhìn thấy bóng dáng Mạc Hệ Châu.
Nhìn thấy người phía trước bắt đầu di chuyển, Sở Quân Liệt đè nén trái tim đang đập thình thịch, cậu nghiêng người qua một bên, vừa trò chuyện hời hợt với người lạ trước mặt, vừa chăm chú lắng tai nghe thử có tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau không.
Ít nhất anh cũng nên bước đến chào cấp trên một câu.
Sở Quân Liệt chờ đợi rất lâu, mãi vẫn không nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.
Không thể nhịn được nữa, cậu quay người lại, chỉ thấy Tư Vân Dịch cầm một ly champagne, có vẻ anh đã hơi chán ghét sự ồn ào nơi hội trường mà bước về phía góc ít người.
Nơi ít người, thích hợp để trò chuyện.
Sở Quân Liệt bắt đầu chầm chậm bước theo, giả vờ như vô tình đi về hướng ấy, nhưng trong tầm mắt đã thấy một bóng người bước nhanh hơn, đi về hướng mà Tư Vân Dịch vừa rời đi.
Thấy rõ đó là Mạc Hệ Châu, Sở Quân Liệt cau chặt mày, không kịp nghĩ nhiều, cậu lập tức đuổi theo.
Tư Vân Dịch rời khỏi hội trường, tìm được một chút yên tĩnh trong khu vườn nhỏ phía sau, chờ con mồi tự dâng tới cửa.
"Trợ lý Ngô."
Giọng của mục tiêu vang lên, Tư Vân Dịch quay đầu lại, nhìn Mạc Hệ Châu, khẽ nhướng mày.
"Tôi bây giờ không còn là trợ lý của tổng giám đốc Sở nữa."
"Tôi nghe rồi." Mạc Hệ Châu cười khổ, bước lên đứng cạnh Tư Vân Dịch, "Tôi còn nghe nói, mấy hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Sở rất tệ."
Tư Vân Dịch đưa tay, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, ánh mắt cụp xuống.
"Xem ra chúng ta là đồng bệnh tương liên." Mạc Hệ Châu cười nhạt, liếc nhìn người bên cạnh, "Sắp tới anh có dự định gì không? Vẫn làm văn thư hay là muốn điều sang vị trí khác?"
Tư Vân Dịch siết nhẹ ly champagne, nghe vậy liền lắc đầu.
"Không định thay đổi vị trí?" Mạc Hệ Châu nghiêng đầu, tò mò hỏi.
"Không phải vậy." Tư Vân Dịch nhìn Mạc Hệ Châu, ánh mắt khẽ động, "Tôi muốn từ chức, rời khỏi Sở thị, rời khỏi thủ đô. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi nơi khác sao? Thử sống một cuộc sống khác?"
Mạc Hệ Châu nhìn vẻ mặt của người trước mắt, không hiểu sao trong lòng cũng trỗi dậy một khát vọng mơ hồ.
Từ lúc tốt nghiệp cậu ta đã vào Sở thị và làm việc đến tận bây giờ, một cuộc sống khác hoàn toàn liệu sẽ ra sao?
"Có lẽ chúng ta còn có thể đồng hành cùng nhau." Tư Vân Dịch lại nhấp một ngụm champagne, trên môi nở nụ cười nhạt, "Tiết kiệm tiền xăng."
"Trợ lý Ngô, anh nói thật chứ?" Mạc Hệ Châu nhìn chăm chú người đối diện, trong mắt không kìm được ánh lên chút niềm vui.
"Đương nhiên rồi." Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào Mạc Hệ Châu, khóe môi cong nhẹ, "Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức, chuyện này tôi đã nghĩ kỹ từ lâu."
"Vậy... vậy anh đợi tôi một ngày." Mạc Hệ Châu nghĩ ngợi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, liên tục xua tay, "Không cần một ngày đâu, nửa ngày là đủ, ngày mai chúng ta đi luôn!"