Sở Quân Liệt đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Câu nói này, ba năm trước Tư Vân Dịch đã lường trước được. Không phải do Sở Quân Liệt nói thì cũng sẽ là anh chủ động đề cập.
Tư Vân Dịch lấy ra thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Sở Quân Liệt.
"Tôi đã ký rồi." Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt vẫn đứng bất động, "Ba năm trước chúng ta đã ký thỏa thuận trước hôn nhân. Về vấn đề phân chia tài sản, giữa cậu và tôi sẽ không có bất kỳ tranh chấp nào."
Sở Quân Liệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tư tiên sinh trước mặt, ánh mắt lấp lánh ánh nước.
Trong đầu như chợt trở nên trống rỗng, Sở Quân Liệt phải cố gắng rất lâu mới gom góp lại được một chút ý thức.
"Tư tiên sinh, em đã làm sai gì sao?" Sở Quân Liệt cố kìm nén sự nghẹn ngào, lồng ngực như bị một cú đấm mạnh giáng xuống, đau đến mức ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn.
"Có phải vì em không nói cho anh biết thân phận của mình sớm hơn không, hay là anh vẫn còn giận chuyện lần trước, hay là do em quá ngốc, lại làm sai chỗ nào mà không biết..." Sở Quân Liệt thấy mũi cay xè, cố kiềm chế nét mặt để trông không quá thảm hại.
"Tư tiên sinh, anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa ngay, hay anh đánh em đi, mắng em cũng được, em chắc chắn sẽ không cãi lại đâu."
Đừng ly hôn, đừng rời xa em, xin anh...
"Cậu không làm sai gì cả." Tư Vân Dịch cụp mắt trong chốc lát rồi ngẩng lên nhìn Sở Quân Liệt.
"Từ lúc bắt đầu tôi đã biết cậu là người nhà họ Sở."
Lồng ngực Sở Quân Liệt khẽ co rút, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
"Tôi từng muốn đưa cậu trở về nhưng không thể thực hiện được." Tư Vân Dịch bình thản nói, "Vì vậy tôi đành giữ cậu ở bên cạnh để chăm sóc, những chuyện sau đó... đều nằm ngoài dự liệu của tôi."
"Nếu anh đã sớm biết thân phận của em vậy thì tại sao lại ký thỏa thuận trước hôn nhân, tại sao..." Sở Quân Liệt khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cậu đau đớn, đưa tay ôm chặt ngực, hơi thở trở nên khó khăn.
"Vậy tức là..." Sở Quân Liệt siết chặt vạt áo trước ngực, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, mắt đỏ hoe, nước mắt tràn qua hàng mi dưới, rơi thẳng xuống.
"Vậy tức là, Tư tiên sinh, anh... chẳng hề coi trọng em chút nào sao?" Sở Quân Liệt đau khổ cất lời, âm cuối nghẹn lại.
"Tiền của em, địa vị của em, thân thể của em, tất cả mọi thứ của em... không có thứ nào lọt vào mắt anh, có đúng không?"
Bản thân cứ ngỡ đã có được tất cả, cuối cùng lại nhận ra... chẳng giữ nổi người mình yêu.
"Em có rất nhiều tiền mà." Nước mắt Sở Quân Liệt rơi không ngừng, vẻ mặt vừa tủi thân vừa tuyệt vọng, "Tư tiên sinh, anh nhìn những tấm thẻ này đi, bên trong thật sự có rất nhiều tiền..."
"Tư tiên sinh, nhà họ Sở, nhà họ Sở thật sự rất lợi hại." Sở Quân Liệt mắt đỏ hoe, cố gắng giới thiệu, "Anh muốn gì, em đều có thể mang đến cho anh, cái gì cũng có."
"Em cũng... em cũng không kém đâu." Nước mắt Sở Quân Liệt không ngừng tuôn rơi, cậu nắm lấy tay Tư Vân Dịch, giọng khàn đi, "Em biết làm rất nhiều việc, sức khỏe cũng tốt, em còn có thể điều hành công ty, em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày, buổi tối em cũng sẽ khiến anh vui vẻ, em..."
Sở Quân Liệt gần như nghẹn lời vì đau đớn, cậu siết chặt tay người trước mắt, trái tim như bị đặt lên lửa nướng.
"Tôi biết cậu rất tốt." Tư Vân Dịch cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực, nhớ đến những lời ông Sở từng nói, ngón tay lướt qua, lau đi giọt lệ trên gương mặt Sở Quân Liệt.
"Chúng ta... nên kết thúc trong yên ổn. Sau khi ly hôn, chúng ta... vẫn có thể làm bạn." Tư Vân Dịch ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Sở Quân Liệt, giọng điềm đạm.
"Có chuyện gì vui, hay không vui, cậu vẫn có thể nói với tôi. Tôi sẽ an ủi cậu, sẽ ở bên cậu."
"Ai muốn làm bạn với anh chứ!" Sở Quân Liệt như bị câu nói đó k*ch th*ch, mắt đỏ hoe, siết chặt lấy áo Tư Vân Dịch, từng bước ép sát cho đến khi sau lưng Tư Vân Dịch là bức tường, không còn đường lui.
"Em không thể nào làm bạn với Tư tiên sinh, cả đời này cũng không thể!" Cơ thể Sở Quân Liệt run rẩy, cậu giật phắt áo khoác của mình, xé bung áo sơ mi, ép sát vào người đối diện.
"Tư tiên sinh, anh nói cho em biết đi, là ai, ai muốn thay thế em?!" Sở Quân Liệt nhanh chóng cởi cúc áo của Tư Vân Dịch, khẩn thiết hôn lên cổ anh, né qua động mạch cảnh, để lại dấu vết rõ ràng trên làn da trắng mịn.
Tư Vân Dịch bị ép sát vào tường, phía sau đầu được Sở Quân Liệt đỡ nhẹ, cổ bị m*t mạnh đến đau rát.
"Là ai vậy, Tư tiên sinh?" Sở Quân Liệt thở gấp, cậu nhìn tác phẩm của mình, cúi đầu để lại thêm một dấu nữa.
"Không có ai cả." Tư Vân Dịch muốn đẩy Sở Quân Liệt ra, nhưng cậu như dồn hết sức lực khiến anh không thể nhúc nhích.
"Là A Đan, hay bác sĩ Nhậm, hay là Yến An?" Sở Quân Liệt bế bổng Tư Vân Dịch lên, lồng ngực phập phồng dữ dội, mắt đỏ hoe, ôm anh vào trong phòng thay đồ.
Tư Vân Dịch bị đè lên băng ghế dài bọc da màu đen, cố gắng ổn định hơi thở.
"Không có ai cả."
"Hay là... em không còn khiến Tư tiên sinh vui vẻ được nữa?" Sở Quân Liệt nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, mắt đỏ hoe, cúi xuống hôn người trước mặt.
"Không phải... chỉ có mình cậu thôi." Tư Vân Dịch vuốt dọc lưng Sở Quân Liệt, hạ giọng xuống như để trấn an cậu.
Động tác của Sở Quân Liệt hơi chậm lại, cúi đầu thật sâu, đôi vai run lên không ngừng.
"Vậy tại sao Tư tiên sinh lại muốn ly hôn với em?" Sở Quân Liệt vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào cất tiếng, "Có phải... Tư tiên sinh không thích em của bây giờ, mà thích em khi mất trí nhớ hơn phải không?"
Tư Vân Dịch không trả lời.
Trong Sở Quân Liệt lúc mất trí có hình bóng của cậu hiện tại, mà trong Sở Quân Liệt bây giờ cũng có vết tích của cậu khi mất trí.
Vẫn là một người.
"Trên mạng nói..." Sở Quân Liệt ôm chặt người phía dưới, đứng dậy, áp người anh vào gương toàn thân.
"Đàn ông giống như kẹo cao su, nhai vài lần là hết vị, Tư tiên sinh có phải cũng cảm thấy... em đã hết vị rồi không?"
Sở Quân Liệt cắn nhẹ vành tai Tư Vân Dịch, đè nén cơn cuồng loạn trong mắt mà thì thầm, "Tư tiên sinh, đừng ly hôn được không? Em vẫn còn mùi vị mà, anh thử thêm một chút nữa đi."
Thử thêm một chút nữa.
Khi Tư Vân Dịch tỉnh lại, anh đã mất hoàn toàn khái niệm về thời gian.
Anh chỉ nhớ rằng Sở Quân Liệt từng mấy lần đút anh uống nước, cho anh ăn chút cháo dinh dưỡng do cậu nấu, có điện thoại gọi đến cũng bị Sở Quân Liệt nhận rồi qua loa cho qua.
Như thể muốn bù lại tất cả những gì đã đánh mất trước kia, lần cuối cùng mở mắt, Tư Vân Dịch nhìn thấy Sở Quân Liệt đang xé bản thỏa thuận ly hôn, cậu nhìn thấy vài điều khoản bên trong, tức giận đến mức giật cả phần giấy ấy nhét vào miệng nhai loạn.
Tư Vân Dịch nằm rất lâu, anh gắng gượng chống tay ngồi dậy lê bước vào phòng tắm, sau khi dựa tường rửa mặt sơ qua thì cố gắng thay quần áo. Đứng trước gương toàn thân nhìn bản thân một lát, anh khẽ dời ánh mắt, có chút không tự nhiên.
Trên mái tóc dài còn vương vài vết trắng đục, Tư Vân Dịch cũng không rõ Sở Quân Liệt là vô tình hay cố ý.
Rửa sạch qua loa, Tư Vân Dịch mở cửa phòng ngủ, mùi cơm canh quen thuộc tỏa đến. Anh ngồi xuống chỗ quen thuộc, thấy Sở Quân Liệt m*nh tr*n nửa thân trên đang bưng đồ ăn tới.
"Tư tiên sinh, anh dậy rồi à?" Sở Quân Liệt cười rạng rỡ, "Cơm sắp xong rồi, anh chờ một chút nha."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn mâm cơm trước mặt, Sở Quân Liệt nhanh chóng mang nốt những món còn lại lên.
Cả một bàn đầy ắp món như muốn dốc hết tài nghệ nấu nướng tích góp cả đời.
Tư Vân Dịch bình thản ăn chén cháo trước mặt, Sở Quân Liệt cẩn thận dùng đũa gắp chung, gắp thức ăn vào đĩa trước mặt anh.
"Tư tiên sinh, anh thử xem có được không?"
Sở Quân Liệt căng thẳng dõi theo người trước mặt, mãi đến khi Tư Vân Dịch động đũa gắp một miếng đưa lên miệng.
"Tư tiên sinh, hương vị thế nào?" Sở Quân Liệt tràn đầy chờ mong.
"Giống như trước đây." Tư Vân Dịch thành thật nhận xét.
Sở Quân Liệt nở nụ cười, vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện ăn lấy ăn để.
Ăn được nửa chừng, điện thoại trong túi Sở Quân Liệt bỗng vang lên. Cậu không né tránh gì, thoải mái bắt máy, còn bật cả loa ngoài để Tư Vân Dịch nghe rõ.
"Cậu chủ, lão gia tìm cậu mấy ngày nay rồi, sao cậu lại..."
"Ông nói cái gì vậy?" Vẻ mặt Sở Quân Liệt mơ hồ, "Cậu chủ nào? Lão gia gì? Ông gọi nhầm người rồi đấy?"
Dứt lời, Sở Quân Liệt cúp máy, kéo thẳng số của quản gia vào danh sách đen.
Tư Vân Dịch nhìn vào danh sách chặn cuộc gọi của Sở Quân Liệt, trong đó đã có cả một dãy số dài.
"Tư tiên sinh, bọn họ kỳ lạ quá." Sở Quân Liệt ra vẻ chẳng lấy gì làm lạ, cậu đặt điện thoại xuống trước mặt Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch nhìn cậu mấy giây, hiểu ra cậu đang bắt chước dáng vẻ lúc mất trí nhớ.
Vụng về mà nghiêm túc.
Sau khi ăn sáng xong, Tư Vân Dịch vào phòng thay đồ, trước khi ra cửa, anh ngoái đầu nhìn Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt lập tức bước tới hai bước, vui mừng như thể sắp vẫy đuôi.
"Tiểu Sở, có vài chuyện... rất khó thay đổi." Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ trầm xuống.
Sở Quân Liệt đã đoán được người trước mặt muốn nói gì, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang dâng đầy trong hốc mắt.
"Tối nay nếu tôi về mà cậu vẫn còn ở đây, tôi sẽ đi chỗ khác nghỉ." Giọng Tư Vân Dịch bình tĩnh mà dịu dàng, "Hiểu rồi chứ?"
"Hiểu, hiểu rồi." Sở Quân Liệt cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Tư tiên sinh, em... thật sự rất thích anh."
Tư Vân Dịch nhìn cậu, nhớ đến lời ông Sở từng nói, ông ta sẽ tìm cho cậu một người thích hợp hơn. Nghĩ đến chuyện Sở Quân Liệt chẳng mấy chốc sẽ gặp được người mình thực sự yêu cả đời, Tư Vân Dịch giơ tay, dịu dàng xoa đầu cậu.
Cảm nhận sự v**t v* trên đỉnh đầu, mắt Sở Quân Liệt nhòe đi vì nước, cậu dùng mu bàn tay quệt nhanh khoé mắt, nhìn người trước mặt như mọi ngày bước vào thang máy.
Nhưng cậu biết, mình sẽ không thể ra đón anh trở về như trước nữa.
Trái tim Sở Quân Liệt như bị khoét mất một mảnh, cậu quay người lại trong cơn tê dại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tủ quần áo chất đầy những bộ đồ mà cậu mua cho Tư tiên sinh.
Chiếc đồng hồ là quà Tư tiên sinh tặng nhân lễ tình nhân.
Giày không phải do Tư tiên sinh tặng thì cũng là dùng tiền của anh để mua.
Ngay cả chiếc điện thoại này cũng là Tư tiên sinh tặng.
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về Tư tiên sinh, kể cả chính bản thân cậu.
Sở Quân Liệt ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ lau nước mắt.
Nhưng giờ đây, Tư tiên sinh không cần cậu nữa rồi.
xxx
Chỉ trong vài ngày, tài liệu đã chất thành đống. Tư Vân Dịch lặng lẽ ngồi đó, không chút động lực nhìn đống công việc trước mắt.
Từ khi mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống, đống hồ sơ ban đầu vẫn chưa được đụng vào, ngược lại còn nhiều thêm vài phần.
Đến giờ tan sở, tài xế đưa Tư Vân Dịch vào bãi đỗ xe của khu chung cư. Từ xa, anh nhìn căn phòng chìm trong bóng tối, biết rõ Sở Quân Liệt đã đi rồi.
Tư Vân Dịch mở cửa, phát hiện cả Liệt Phong cũng bị mang theo.
Anh lặng lẽ bật đèn, ăn cơm, làm việc, rửa mặt rồi đi ngủ. Tư Vân Dịch nằm trên giường, nhắm mắt lại, trở về với cuộc sống như ba năm trước.
Dường như mọi thứ đều không thay đổi.
Nhưng thực ra, tất cả đều đã thay đổi.
Sở Quân Liệt mặt không cảm xúc dắt theo Liệt Phong đang hơi ủ rũ nhìn khoảng sân vườn trước mặt. Hai bên là hàng dài người giúp việc đứng nghiêm chỉnh, thần sắc đều nghiêm túc đến mức căng thẳng.
"Quân Liệt à, cuối cùng cháu cũng về nhà rồi." Trên gương mặt vốn nghiêm nghị của ông Sở hiếm khi xuất hiện vài phần vui mừng, "Mấy hôm tới cứ nghỉ ngơi thật tốt sau đó cùng ông tới tập đoàn xem qua tình hình, được không?"
Sở Quân Liệt lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt, không nói một lời.
"Chắc cậu chủ đã mệt rồi." Quản gia thấy vậy, vội vàng đứng ra giải vây, "Lão gia, để tôi đưa cậu chủ về phòng nghỉ ngơi trước."
"Đi đi." Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cháu trai, ông Sở có phần lo lắng, ông ta xoay người trở về phòng làm việc lấy ra mấy tập hồ sơ, chăm chú xem nội dung bên trong.
Tất cả đều là những người trẻ tuổi có cùng độ tuổi với Quân Liệt, cho dù không thể thành đôi thì làm bạn cũng không tệ, biết đâu trong số đó lại có một người khiến Quân Liệt vui lên được.