"Gần đây tâm trạng cậu chủ không được tốt." Quản gia nghiêm mặt, dặn dò chàng trai trẻ đang bưng khay trong tay.
"Sau khi vào phòng, bất kể thấy gì cũng đừng tỏ ra kinh ngạc, nhiệm vụ của cậu là giúp cậu chủ chịu ăn chút gì đó, đừng làm chuyện vượt giới hạn, hiểu chưa?"
"Cảm ơn ông, tôi hiểu rồi." Chàng trai trẻ liếc nhìn khay thức ăn trong tay, mỉm cười đáp lại quản gia.
"Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cậu Sở chịu ăn chút gì đó."
Quản gia dừng lại trước cửa phòng cậu chủ, không tiến thêm mà chỉ đứng yên nhìn chàng trai trẻ đầy tự tin gõ hai cái lên cửa, nhưng bên trong lại yên ắng đến lạ thường.
Chàng trai trẻ hơi do dự liếc nhìn quản gia, thấy sắc mặt ông ta không hề thay đổi, chỉ hất nhẹ cằm ra hiệu cho cậu ta đi vào.
Chàng trai trẻ hít một hơi, hơi căng thẳng đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng bừa bộn trong phòng, mấy khung cửa sổ đều bị bịt kín, không có một tia sáng lọt qua.
Cậu ta lia mắt nhìn khắp một lượt, mãi mới xác định được vị trí người trong phòng, bên cạnh giường có một chiếc lều được dựng tạm bằng chăn đệm, lều phồng lên thành hình bán cung, dường như có người đang ngồi bất động bên trong.
Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, chàng trai trẻ ngoảnh đầu nhìn, rồi lại nhìn bóng tối bao trùm căn phòng, nghĩ tới xung quanh toàn là đồ đạc ngổn ngang, cậu ta đành lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng màn hình để soi rõ trước mắt.
Cậu ta nhích từng bước một về phía chiếc lều rồi bất ngờ đá trúng thứ đo làm phát ra tiếng động. Cúi đầu nhìn, hóa ra là mảnh vỡ của một món đồ sứ.
Chàng trai trẻ nhìn kỹ vài lần, nhặt lấy một mảnh, nhận ra đây là phần vỡ của món gốm sứ men lam, tám chín phần là đồ từ trung kỳ nhà Thanh, quý hiếm vô cùng.
Cậu ta mơ hồ nhớ lại lần trước khi nhìn thấy món đồ tương tự ở nhà đấu giá, nó đã được bán với giá hơn hai trăm vạn, vậy mà bây giờ, món đồ mấy trăm vạn ấy lại tan tành trước mắt cậu ta thế này.
Cậu ta cầm điện thoại chiếu một vòng xung quang căn phòng, dưới ánh sáng từ điện thoại, cậu ta nhìn thấy từng món đồ trang trí bị vứt ngổn ngang như rác rưởi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác rạo rực. Khi ánh mắt quay lại chiếc lều kia lại lộ ra vài phần quyết liệt và tham vọng.
So với nhà họ Sở có địa vị cao ngất thì nhà họ Diêm chỉ là bên dựa vào để hợp tác. Từ nhỏ, cha cậu ta đã căn dặn kỹ lưỡng rằng phải làm tốt mọi việc trước mặt người nhà họ Sở, nhất định phải khiến ông Sở hài lòng, điều đó cậu ta đã làm được.
Nhưng khiến ông Sở hài lòng vẫn chưa đủ. Muốn thật sự rút ngắn khoảng cách với nhà họ Sở thì phải tiếp cận được nhân vật cốt lõi nhất, người mà cha cậu ta nhắc đến suốt, cậu chủ duy nhất của nhà họ Sở đang ở trước mặt cậu ta lúc này.
Trái với vị thế vang dội của nhà họ Sở, người thừa kế này lại sống cực kỳ kín tiếng. Thường ngày chưa từng thấy cậu tham gia bất kỳ hoạt động nào, càng không lộ mặt trước công chúng. Trước kia còn có đôi lần thấy cậu ra vào nhà họ Sở nhưng mấy năm gần đây thì gần như bặt vô âm tín.
Bên ngoài đồn rằng người thừa kế duy nhất này có vấn đề về tính cách hoặc là do ông Sở bảo vệ quá kỹ nên không để lộ ra bất cứ tin tức gì. Nhưng trong mắt chàng trai trẻ, trước gia sản hàng trăm tỷ thì mọi khiếm khuyết đều không còn quan trọng.
Cơ hội lần này do chính ông Sở trao, là độc nhất vô nhị. Nếu nắm bắt tốt, cả đời này, cậu ta và nhà họ Diêm có thể vươn vai mà sống ở thủ đô.
Khóe môi chàng trai trẻ khẽ cong lên, tiếp tục bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên cạnh chiếc lều.
Chiếc lều bị bịt kín mít, chàng trai trẻ đặt khay đồ ăn sang một bên, một tay cầm điện thoại, tay kia cẩn thận tìm chỗ mở cửa lều.
Từng chút một, cậu vén khe hở nơi lối vào. Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi vào bên trong, lướt qua chiếc áo sơ mi, dừng lại ở một đôi mắt đen trống rỗng, đờ đẫn.
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở có ngoại hình khá nổi bật, xương mặt sắc nét đến mức gần như hoàn hảo. Chàng trai trẻ nhìn thấy đối phương đang cầm một con chó bông nhỏ làm từ len dạ, đối diện con chó là những chiếc vòng tay kim cương được xếp ngay ngắn, bên cạnh còn có một chiếc nhẫn đính hôn đỏ rực.
Cảnh tượng như thể đang chơi trò gia đình, khiến cậu đắm chìm trong thế giới ấy, không muốn tỉnh lại.
"Chào anh." Chàng trai trẻ hạ giọng, giữ vẻ mặt dịu dàng tự giới thiệu.
"Em tên là Diêm Nhuận, nghe ông Sở nói anh lớn hơn em hai tháng, anh có thể gọi em là Tiểu Diêm."
Diêm Nhuận chờ một lúc, thấy đối phương vẫn bất động.
"Ông Sở sợ anh đói nên bảo em mang đồ ăn vào." Thấy vậy, Diêm Nhuận tiếp tục nói rồi bưng khay đồ ăn đặt trước cửa lều.
"Ở đây có rất nhiều món ngon." Diêm Nhuận mở nắp các món ăn, để lộ những món ngon thơm nức mũi được trình bày đẹp mắt.
"Đây là cá tuyết sốt sâm banh, còn có bánh bao vi cá, món này là bánh nấm truffle..."
Diêm Nhuận lần lượt giới thiệu từng món, nhưng vừa dứt lời đã phát hiện đối phương dường như hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt vẫn dừng lại trên mấy món trang sức kim cương.
"Nếu anh không thích mấy món này, vậy anh có muốn ăn món gì khác không?" Diêm Nhuận không bỏ cuộc, cậu ta thử đưa tay ra định nhẹ nhàng chạm vào đối phương nhưng lại phát hiện trò chơi của Sở Quân Liệt đã thay đổi.
Không biết từ lúc nào, một chiếc thẻ ngân hàng đã xuất hiện cạnh những món trang sức. Ngay sau đó, tấm thẻ bị phía "trang sức" ném ra xa, chú chó vải nỉ nhanh chóng chạy tới, nhặt lại rồi tha về, vừa ân cần vừa sốt ruột.
Tấm thẻ bị ném ra nhiều lần, con chó vải cứ thế nhặt về không ngừng. Diêm Nhuận quan sát một lát, đại khái hiểu ra trò chơi, chỉ là trò ném và nhặt đơn giản.
Vì thế, khi chiếc thẻ ngân hàng được ném ra lần nữa, Diêm Nhuận chớp thời cơ, nhanh tay vươn tới bắt gọn lấy nó.
Sở Quân Liệt hơi khựng lại, cậu từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo đối diện với gương mặt trẻ trung đang cười rạng rỡ kia.
Thấy Sở Quân Liệt đã có phản ứng, dường như cậu vừa thoát khỏi thế giới riêng, Diêm Nhuận liền hào hứng giới thiệu, "Chào anh, em là người ông Sở mời đến để làm bạn với anh..."
Đôi mắt Sở Quân Liệt lạnh băng hạ xuống, dừng lại nơi bàn tay đang nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng kia.
"Chúng ta cùng chơi nhé?" Diêm Nhuận vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, "Anh ném, em nhặt."
Màn hình điện thoại của Diêm Nhuận đến giờ thì tối đi, cậu ta bật sáng lại, nhưng ngay khi ánh sáng vừa rọi lên cậu ta liền thấy người đối diện đã ở ngay trước mặt.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu tạo thành những mảng tối mờ mịt. Chiếc thẻ trong tay cậu ta bị kéo ra từng chút một. Ánh mắt đối phương khi nhìn cậu ta tăm tối và sâu thẳm như đáy vực khiến Diêm Nhuận cảm thấy một luồng nguy hiểm tràn đến. Cơ thể cậu ta căng cứng, tim đập thình thịch không kiểm soát được.
"Không... không muốn chơi cũng không sao, anh có thể ăn chút gì đó." Diêm Nhuận vẫn còn tự tin vào vẻ ngoài của mình, cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay lên định thử chạm vào người trước mặt nhưng lại bị cậu né tránh nhanh như chớp.
Đối phương cực kỳ ghét việc bị người khác chạm vào.
Ngay khi Diêm Nhuận vừa kịp đưa ra nhận định này, màn hình điện thoại trong tay cậu ta lại tối đi. Cậu ta còn chưa kịp bật sáng thì bỗng cảm giác được cổ mình bị một bàn tay siết chặt.
Diêm Nhuận không nói được gì, tứ chi quẫy đạp trong vô vọng, chỉ có thể cảm nhận được sức lực nơi cổ họng ngày càng siết mạnh.
Mắt cậu ta đảo trắng liên tục, giống như một con cá sắp chết khô, há miệng nhưng không sao thở nổi.
Cậu ta cảm giác mình bị người kia túm cổ kéo lê trên mặt đất. Đến khi lực đạo nơi cổ đột ngột thả lỏng, Diêm Nhuận còn chưa kịp hít một hơi, thì liền cảm nhận được một bên tay bị dẫm chặt xuống.
Trong cơn hoảng loạn, Diêm Nhuận bật sáng điện thoại, nhờ ánh sáng màn hình, cậu thấy người đàn ông kia mặt không biểu cảm, cúi xuống nhặt một mảnh sứ vỡ dưới đất như thể sắp dùng nó để cắt lấy một miếng thịt, phần sắc nhọn của mảnh sứ áp lên cổ tay cậu ta, cứ thế cứa tới cứa lui.
"Cứu... cứu mạng!" Cổ họng Diêm Nhuận đau rát dữ dội, gần như không thể phát ra âm thanh, tiếng cầu cứu vì khát khao sống sót gắng gượng bật ra, nhưng âm lượng cực kỳ yếu ớt.
Cổ tay đau đến cực điểm, đối phương hoàn toàn không nương tay, như thể thật sự định cắt lìa tay cậu ta. Diêm Nhuận hoảng loạn đến tột độ, cố gắng gào lên cầu cứu, lúc này cậu ta mới thực sự nhận ra, người thừa kế nhà họ Sở tuyệt đối không chỉ là một người có "thiếu sót" đơn giản!
Bị tiếng r*n r* khản đặc như giấy nhám ấy làm phiền, Sở Quân Liệt cuối cùng cũng buông tay cậu ta ra, một chân đạp lên vai chàng trai trẻ, tay cầm mảnh sứ kề sát vào cổ cậu ta.
Bản năng sinh tồn khiến Diêm Nhuận vùng vẫy điên cuồng, nước mắt nước mũi tèm nhem, tay ôm chặt lấy cổ mình, cuối cùng cũng bật ra được một tiếng kêu cứu dốc hết toàn lực.
Lúc Diêm Nhuận vào trong, quản gia vẫn đứng chờ cách đó không xa. Đợi vài phút vẫn chưa thấy cậu ta bị đuổi ra ngoài.
Ông Sở vốn đã không yên tâm với tình hình trong phòng, mới ăn được vài miếng đã đi sang xem thử. Vừa nghe nói Tiểu Diêm đã vào trong mấy phút, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia hy vọng.
Tiểu Diêm là đứa trẻ ông ta nhìn lớn lên, ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm việc cũng nhanh nhẹn gọn gàng, ngoại hình lại sáng sủa.
Trong số những đứa trẻ được chọn, dù Tiểu Diêm không phải người xuất sắc nhất nhưng ông Sở cảm thấy tính cách lạc quan và hòa nhã của cậu ta có thể kéo Sở Quân Liệt ra khỏi hố sâu cảm xúc kia. Chỉ cần hai đứa tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ có hi vọng.
Ông Sở và quản gia đứng trước cửa, cố ý không làm phiền để hai đứa có thời gian "giao lưu". Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông Sở bất ngờ nghe thấy vài âm thanh lộn xộn bên trong vọng ra.
Âm thanh khiến ông cụ cảm thấy bất thường, ông ta liền nín thở lắng nghe kỹ hơn. Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe rõ tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Diêm.
"Cứu mạng!"
Ông Sở sững người.
"Cứu mạng?"
Ông Sở lập tức phản ứng, nhanh chóng bước lên đẩy mạnh cánh cửa phòng ra. Ánh sáng từ bên ngoài lập tức chiếu rọi toàn bộ căn phòng. Đôi mắt ông ta trừng lớn, kinh hoàng nhìn thấy Sở Quân Liệt đang giẫm lên vai Tiểu Diêm, tay cầm một mảnh sứ vỡ dính đầy máu, vừa lướt qua cổ người đang nằm dưới chân.
Máu tươi phun ra tức thì, đồng tử ông Sở co rút lại, cả người ông ta cũng bị máu bắn lên.
"Cậu chủ!" Quản gia gần như nghẹt thở, lập tức lao đến đè lên vết thương ở cổ Diêm Nhuận, quay đầu ra sau hét lớn, "Mau gọi bác sĩ!"
Sở Quân Liệt vẫn lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mặt, chỉ cúi đầu lau máu trên tay lên người mình, sau đó đưa tay lật túi áo Diêm Nhuận, móc ra một mảnh sứ vỡ khác ném sang một bên. Kế đó, cậu cẩn thận nhặt lấy một chiếc vòng tay đính kim cương rồi quay trở lại lều của mình.
Quản gia ngẩng đầu nhìn ông Sở, thấy ông ta cau chặt mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Một lúc sau, bác sĩ vội vã chạy tới cùng quản gia cầm máu cho Diêm Nhuận, sơ cứu tạm thời rồi đưa thẳng vào bệnh viện.
Tối hôm đó, ông Sở nhận được tin Diêm Nhuận đã qua cơn nguy kịch, đồng thời cũng gặp mặt cha của cậu ta.
"Thưa ông Sở, nhà tôi thật sự chưa từng để nó thiếu thốn bất cứ điều gì." Cha của Diêm Nhuận mặt mày đau khổ, "Nhưng... nó trước giờ vẫn có tật hay trộm vặt, đặc biệt là khi bị áp lực. Chúng tôi cũng đã mời bác sĩ tâm lý giúp nó điều trị nhưng tôi chưa từng nghĩ nó lại dám động tay với cậu Sở. Lần này bị trừng phạt nặng như thế, chúng tôi chấp nhận. Sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm."
Sau khi cha Diêm Nhuận rời đi, ông Sở nhìn xấp hồ sơ đang cầm trong tay, lật xem từng trang giới thiệu hoàn hảo của Diêm Nhuận nhưng lại nhất thời không thể đưa ra bất cứ kết luận nào rõ ràng.
Đứa trẻ do chính ông ta nhìn lớn lên mà còn như vậy, vậy những người khác thì còn biết trông chờ điều gì?
Ông Sở gần như không thể nào quên được cảnh tượng xảy ra ban ngày. Trước kia, tuy Quân Liệt hành động khác biệt với người bình thường, nhưng rõ ràng ba năm nay cậu đã hồi phục rất nhiều. Vậy tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn?
Ông Sở không dám tưởng tượng nếu như Quân Liệt mạnh tay thêm chút nữa thì hậu quả sẽ thành ra thế nào.
"Lão gia, tôi có một ý kiến." Quản gia do dự suốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn tiến lên đề xuất, "Có lẽ... có thể khiến cậu chủ ăn được một chút gì đó."