Ông lão đứng bên cạnh vườn rau nhỏ nhìn mấy quả cà chua trên giàn thấp, hái hai quả bỏ vào túi bên cạnh.
Một con vịt đứng bên cạnh ông nhìn đám lá xanh trong vườn, nó vươn cổ ra, nhanh chóng mổ vài miếng ăn ngon lành.
"Tránh ra." Ông lão đẩy con vịt ra nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc, lại thò mỏ đớp thêm vài miếng rau.
"Mày xem mày kìa!" Ông lão nhíu mày, lại đẩy con vịt ra xa.
"Mày là vịt đực lại còn to khỏe thế này, Tiểu Sở mà nhìn thấy mày thể nào cũng đem mày đi mổ, nhổ sạch lông đem về nấu canh, quay vịt luôn."
"Quác quác!" Con vịt dang cánh ra thị uy, nó ưỡn ngực lông xù lên, hống hách còn muốn mổ vào tay ông lão.
Ông lão lập tức rụt tay lại, đứng dậy đá nhẹ vào con vịt, nó lập tức kêu "quác quác" một tràng rồi chạy vụt vào đám vịt.
"Đồ vịt chết bầm, mày cứ chờ đấy." Ông lão chỉ vào nó, trợn mắt quát lớn, "Đợi Tiểu Sở đến, tao sẽ bảo nó bắt mày đầu tiên!"
Ông lão liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng hái rau cho vào túi, chưa được bao lâu thì nghe tiếng xe dừng ngoài sân, ông dựng tai lắng nghe thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tiểu Sở." Ông vội vàng ra mở cửa nhưng trước mắt lại là một người đàn ông xa lạ.
Ông lão nhìn quanh, không thấy người mình đang mong đợi.
"Chào ông ạ." Trợ lý Hứa mỉm cười, "Tư tiên sinh nhờ cháu đưa ông đi bệnh viện tái khám."
"Cảm ơn cậu." Ông lão nhìn vào trong xe với vẻ mặt lạ lẫm, "Tiểu Sở có ở đó không?"
"Cậu Sở không còn ở Ninh Thành nữa rồi." Trợ lý Hứa mỉm cười đáp, dù sao cả Ninh Thành cũng đều đã biết chuyện, anh ta cũng không giấu tính ông cụ.
"Cậu Sở đã hồi phục trí nhớ, hiện tại đã quay về thủ đô rồi."
"Tiểu Sở khôi phục trí nhớ rồi à?" Ông lão hơi bất ngờ, "Thế bao giờ thằng bé quay lại?"
Trợ lý Hứa nhìn ông, vẫn giữ nụ cười, "Chuyện đó cháu cũng không rõ lắm ạ."
"Ra là nhớ lại rồi." Ông lão lẩm bẩm, suy nghĩ một lúc rồi xách tũi rau đã nhổ trong vườn mang ra.
Trợ lý Hứa thấy vậy vội đỡ lấy hai túi rau tươi đầy ắp trong tay ông cụ.
"Mấy túi rau này phiền cậu mang tới cho bác sĩ Tư." Ông lão thở dài, "Sớm biết Tiểu Sở không đến tôi đã làm thịt trước mấy con gà con vịt rồi."
"Cảm ơn ông ạ." Trợ lý Hứa xách hai túi rau nặng trịch bỏ vào cốp xe, ông lão thu dọn xong cũng lên xe ngồi xuống hàng ghế sau rồi được trợ lý Hứa đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện rất đông người, trợ lý Hứa không thạo việc như Sở Quân Liệt, có một kết quả phải chờ đến ngày mai mới có, ông lão nói với trợ lý Hứa đang xếp hàng lấy kết quả một tiếng rồi cầm tạm mấy tờ kết quả hiện có định đi tìm bác sĩ Ôn xem trước.
Phòng khám của bác sĩ Ôn đang đóng cửa, ông lão hỏi mấy người xung quanh mới biết bác sĩ Ôn đã xin nghỉ phép, mấy hôm nay đều không đến làm.
"Cũng khổ thật." Một bệnh nhân bên cạnh thở dài, "Con gái bác sĩ Ôn ly hôn rồi, còn có một đứa con nhỏ, bác sĩ Ôn phải lo chuyện trong nhà, chăm cháu gái, nghe đâu đã xin nghỉ phép ở bệnh viện một thời gian dài rồi."
"Phải rồi, cậu con nuôi của ông đâu rồi?" Người bệnh kia tò mò nhìn ra sau lưng ông lão, không thấy chàng thanh niên quen thuộc.
"Về thủ đô rồi." Trong mắt ông lão hiện lên vài phần nhung nhớ.
Lần này nuôi thêm mấy con gà con vịt, vốn định để Tiểu Sở "xử lý" cho, ai ngờ cậu lại đi, một mình ông vốn chẳng thể ăn xuể, giờ chỉ có thể tiếp tục nuôi.
Tiểu Sở rời đi, rau trong vườn không có ai thu hoạch cũng già cả rồi.
"Dạo trước con rể tôi có ra ngoài công tác, hình như cũng từng gặp con nuôi ông đấy." Người bệnh kia thở dài, "Nó hào hứng kể với tôi một hồi, tôi cũng chẳng hiểu nó nói gì, chỉ lờ mờ nghe được là con nuôi ông phát đạt rồi. Kết quả mấy hôm trước nó lại đến kể lể với tôi, lúc đấy tôi mới biết con nuôi ông ly hôn rồi."
Ông lão đứng sững lại, một lúc lâu không phản ứng gì.
"Ông nói gì cơ?"
Thấy vậy, người bệnh kia cũng sững sờ, mấp máy môi nhưng không dám nói tiếp.
"Ly hôn cái gì?" Ông lão mặt đầy vẻ không tin nổi, hai đứa nó mà ly hôn được à?
Ngay từ lần đầu gặp Tiểu Sở, ông đã nghe cậu suốt ngày gọi "anh nhà cháu", nói câu nào câu nấy đều liên quan đến bác sĩ Tư.
Tư tiên sinh cũng là người tốt, năm xưa không chỉ giúp hai đứa giải quyết chuyện rắc rối mà còn đưa ra một khoản tiền lớn để ông làm phẫu thuật, mua nhà, an dưỡng tuổi già.
Hai đứa nhỏ sao có thể ly hôn chứ?!
"Tôi cũng không rõ, chắc là tin đồn thôi." Người bệnh kia nói lập lờ.
Nhưng chuyện này thì đâu thể chờ được! Ông lão cau chặt mày, cầm tờ phiếu kết quả kiểm tra nhanh chóng đi tìm trợ lý Hứa.
"Ông làm sao thế ạ?" Trợ lý Hứa bị khí thế của ông cụ làm cho giật mình, "Bác sĩ nói sao rồi ạ?"
"Đừng lo đến kết quả!" Ông lão giật lấy tờ kết quả mà trợ lý Hứa vừa mới lấy xong, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Cậu nói rõ cho tôi, chuyện Tiểu Sở với bác sĩ Tư ly hôn là thế nào?!"
Lúc nhận được điện thoại từ trợ lý Hứa, Tư Vân Dịch vừa rời khỏi phòng họp, anh đứng trước một chậu cây xanh cao ngang người, lặng lẽ nghe hết báo cáo của trợ lý Hứa.
Ông lão đã biết chuyện hai người ly hôn nên không chịu phối hợp tái khám, chỉ khăng khăng đòi gặp mặt anh.
Tư Vân Dịch chăm chú nhìn những chiếc lá bản to trước mắt, bình tĩnh dặn dò trợ lý Hứa giữ kỹ toàn bộ kết quả kiểm tra của ông lão lần này.
Chiều hôm đó, Tư Vân Dịch đến căn nhà nhỏ của ông lão. Xe vừa dừng lại, còn chưa kịp gõ cửa thì cổng viện đã mở sẵn.
"Bác sĩ Tư." Ông lão sốt ruột đến mức mép miệng nổi cả vết lở.
"Nghe tiếng xe là ông biết ngay là cháu."
Tư Vân Dịch bảo tài xế mang mấy hộp thực phẩm bổ dưỡng vừa mua vào sân, ánh mắt anh vẫn như thường lệ, bước vào trong khoảng sân nhỏ.
Vừa thấy tài xế rời đi, ông lão lập tức đóng cổng viện lại, nhìn người đàn ông trước mặt, ông rót cho anh một ly trà, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề với vẻ mặt lo lắng.
"Bác sĩ Tư, cháu với Tiểu Sở... có phải đang hiểu lầm gì không?"
"Ông đừng lo." Tư Vân Dịch đưa hai tay đón lấy ly trà, giọng ôn hòa, "Cháu đã liên hệ với bác sĩ Ôn rồi. Dù cháu và Sở Quân Liệt có ở Ninh Thành hay không, dì ấy cũng sẽ theo dõi tình trạng bệnh của ông đến cùng."
"Bác sĩ Tư, cháu cũng sắp đi sao?" Ông lão sững người, ánh mắt lộ ra chút tươi cười, "Là đi tìm Tiểu Sở phải không?"
Tư Vân Dịch mỉm cười nhẹ, không trả lời.
"Ông biết ngay mà, chuyện ly hôn các kiểu toàn là tin đồn bịa đặt." Ông lão thở phào nhẹ nhõm, "Dù Tiểu Sở có phát đạt hay không, ông vẫn thấy rõ tình cảm của hai đứa trong cuộc sống thường ngày."
Tư Vân Dịch cụp mắt, anh nâng chén trà lên, khẽ thổi lớp bọt bên trên rồi uống một ngụm.
Ông lão vẫn giữ thói quen cũ giống Sở Quân Liệt trước kia, trong trà nhất định phải cho chút đường.
"Bác sĩ Tư, Tiểu Sở không ở đây, cháu cũng gầy đi rồi đấy." Ông lão quan sát người đàn ông trước mặt.
Trước đây nhờ có Tiểu Sở "nuôi", Tư Vân Dịch mới đầy đặn được một chút, giờ lại bị "đánh về nguyên hình", thậm chí còn gầy hơn trước đôi chút.
"Có lẽ do gần đây trời trở lạnh nên cháu ăn uống không ngon miệng." Tư Vân Dịch ngẩng lên, ánh mắt trong trẻo và điềm tĩnh.
"Giờ là lúc cần bồi bổ rồi còn gì?" Ông lão cười híp mắt nhìn anh, "Năm ngoái tầm này Tiểu Sở còn đến đây bắt gà bắt vịt, nhổ rau, thằng bé nhiệt tình lắm, còn bảo ông nuôi thêm vài con gà ác để tẩm bổ cho cháu đấy."
Tay cầm ly trà của Tư Vân Dịch hơi khựng lại.
"Tiếc là ông vẫn chưa tìm được chỗ nào bán gà ác giống." Ông lão có chút ngại ngùng, "Ông nghe nói trên mạng có bán đủ thứ, tính nhờ Tiểu Sở mua giúp vài con mà mấy lần đều quên. Gần đây mới nhớ ra, ông có gửi tin nhắn nhưng chắc Tiểu Sở bận nên chưa trả lời."
Tư Vân Dịch ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên nhìn ông lão, "Cháu sẽ bảo người đưa vài con đến trong hôm nay hoặc ngày mai, làm phiền ông chăm một thời gian."
"Được được." Ông lão xoa tay, vui vẻ ra mặt.
"À đúng rồi, mấy hôm trước ông có lên phố mua ít hạt óc chó, để ông kẹp cho cháu vài hạt." Ông lão bỗng nhớ ra chuyện ăn uống liền đứng dậy đi lục tủ ngăn kéo ở kệ tivi. Ông lấy ra một túi hạt óc chó kèm theo đó là một cây quạt màu hồng "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Ông lão nhặt chiếc quạt lên nhét lại vào ngăn kéo rồi mang túi hạt trở lại, dùng kẹp hạt để tách vỏ.
"Gần đây ông có tham gia hoạt động gì không?" Tư Vân Dịch nhìn tay ông đang tách hạt, nhẹ nhàng hỏi.
"À..." Ông lão có chút ngại ngùng, biết là Tư Vân Dịch đã nhìn thấy cây quạt lúc nãy.
"Dạo này ông thử tham gia nhảy quảng trường để rèn luyện sức khỏe, ai ngờ vừa tham gia mà rắc rối lắm, hôm nay mua găng tay, mai lại phải mua quạt, rồi còn phải sắm đôi giày nữa..."
Khóe môi Tư Vân Dịch khẽ nhếch lên, "Về tiền nong thì ông đừng lo, ra ngoài giao lưu làm quen cũng là chuyện tốt."
"Cũng quen được thêm nhiều người đấy, nhưng rắc rối cũng không ít." Ông lão vừa kẹp vỡ một hạt óc chó vừa than thở, "Họ biết ông sống ở đây, tưởng ông là người giàu, cứ khăng khăng muốn giới thiệu bạn già cho ông."
Tư Vân Dịch mỉm cười nhìn ông, "Nếu gặp người hợp ý thì tìm một người bầu bạn cũng tốt mà."
Vẻ mặt ông lão khẽ trầm xuống nhưng vẫn cười, tiếp tục kẹp hạt óc chó.
"Ông đâu phải người có tiền, bệnh của ông còn có khả năng tái phát, tìm bạn già chẳng phải là làm khổ người ta sao."
Ông bóc phần nhân óc chó đưa đến trước mặt Tư Vân Dịch.
"Cảm ơn ông." Tư Vân Dịch đưa tay đón lấy.
"Nhưng mà bác sĩ Tư này." Ông lão thu tay lại, tiếp tục cười cười, cúi đầu bóc tiếp, "Cháu nói xem có lạ không, vợ ông đã mất bao năm rồi mà ông vẫn luôn cảm giác bà ấy ở ngay bên cạnh. Lúc ông làm sai chuyện gì, bà ấy sẽ thầm chê cười ông, khi ông làm được những điều trước kia chưa làm nổi, bà ấy như đang đứng bên cạnh cổ vũ, cùng chia vui cùng với ông."
Ông lão ngẩng đầu, nở nụ cười hiền hậu nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Ông không thấy cô đơn đâu vì ông còn có các cháu mà."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn ông, một lúc sau ánh mắt anh khẽ trầm xuống, nhìn vào miếng nhân óc chó trong tay.
"Xin lỗi nếu cháu quá đường đột, nhưng cháu muốn hỏi ông một chuyện."
Ông lão gật đầu, hào sảng đáp, "Cháu cứ hỏi."
"Sau khi vợ ông mất..." Tư Vân Dịch ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ông lão, "Ông đã vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy bằng cách nào?"
Động tác kẹp óc chó của ông lão khựng lại, ông nhìn người đàn ông trước mặt, từ từ nở một nụ cười chua xót.
"Cháu xin lỗi vì đã gợi lại chuyện xưa." Tư Vân Dịch hơi cụp mắt xuống, giọng nhẹ đi, "Nếu ông không muốn nói cũng không sao cả."
"Cũng không phải là không muốn." Ông lão thở dài một hơi, "Vợ ông mất rồi, lúc đó ông cũng không hiểu nổi mình đang làm gì nữa. Cứ cẩm thấy bản thân dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, mà có cố thế nào cũng không tìm ra.
Ông từng đi đập tường ở công trường, thẫn thờ ngồi một mình, có lúc lại muốn uống rượu. Ông vốn không hút thuốc mà dạo ấy ngày nào cũng hút hai bao.
Ông trở thành một ông bố đơn thân, còn phải chăm con trai, đêm đêm mất ngủ. Về sau, một câu nói vô tình của đồng nghiệp đã khiến ông hiểu ra mình đang tìm cái gì."
Ông lão nhìn Tư Vân Dịch.
"Ông đang tìm lại niềm vui khi được sống. Khi vợ ông ra đi, niềm vui trong ông cũng biến mất. Đồng nghiệp bảo đã lâu không thấy ông cười, ông nhìn mình trong gương, ông thật sự đã quên mất cảm giác cười là như thế nào."
"Ông cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi sống trong trạng thái tê dại đó." Ánh mắt ông lão trở nên mơ màng, "Cho đến một ngày ông lại mất ngủ, sáng hôm sau mới vội vã đưa con đi học, luống cuống hết cả lên, con trai ông nhìn đồng hồ thấy muộn thì không dám đến trường, cứ đứng đó khóc mãi không chịu đi..."
"Ông cũng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy con trai khóc, ông cũng bắt đầu khóc theo. Nỗi đau mất vợ như ập đến quấn chặt lấy ông, ông cứ thế khóc mãi, con trai đã ngừng khóc mà ông vẫn không ngừng được."
"Nỗi đau ấy thật sự rất khủng khiếp, đến mức ông từng nghĩ hay là cứ để mọi thứ kết thúc tại đây. Nhưng ông không thể để con mình thành trẻ mồ côi được." Trong mắt ông lão thấp thoáng nước mắt.
"Ông đã từng ghen tị với vợ mình vì bà ấy có thể nhẹ nhàng mà rời đi, còn ông thì vẫn phải bám lấy thế giới này, tự tay lo liệu từng bữa ăn để nuôi lớn con trai."
Ánh mắt Tư Vân Dịch trở nên lặng lẽ, trầm lắng.
"Nhưng cuối cùng ông vẫn vượt qua được." Ông lão hít sâu một hơi, dường như đã trút ra cả những nhọc nhằn từng đè nặng trong lòng.
"Ông lật xem những bức ảnh chụp cùng vợ, xem lại những đoạn băng bọn ông từng quay chung, nhớ lại từng khoảnh khắc ông và bà ấy yêu nhau."
"Vợ ông là người rất dè dặt, kín đáo trong việc biểu lộ tình cảm." Ông lão như nhớ ra điều gì, khẽ mỉm cười.
"Ông nhớ rõ từng lần bà ấy bày tỏ tình yêu. Ông biết bà ấy nhất định muốn ông sống tiếp, bà ấy sẽ buồn nếu ông đau khổ và sẽ vui nếu ông được hạnh phúc."
"Nếu nhất định phải nói điều gì giúp ông vượt qua quãng thời gian đó... thì ông nghĩ đó là vì ông biết rõ tình yêu mà bà ấy dành cho ông." Ánh mắt ông lão lộ ra vài phần nghiêm túc, "Những ngày tháng sau này dù có cực khổ đến đâu, điều khiến ông gắng gượng đi tiếp, khiến ông không ngừng muốn thoát khỏi nỗi u ám, cố gắng làm cho cuộc sống tốt hơn... cũng vẫn là vì bà ấy."
"Ông muốn bà ấy nhìn thấy ông sống thật tốt, đừng khóc vì ông, chỉ nên vì ông mà vui thôi."
Tư Vân Dịch nhìn ông lão, ánh mắt khẽ rung động.
"Bác sĩ Tư, người khác thế nào ông không rõ, nhưng ông biết rõ tình cảm của Tiểu Sở dành cho cháu... thật sự rất sâu đậm." Ông lão nhìn anh.
"Hai đứa đều còn trẻ, đều khỏe mạnh, càng phải sống tốt những ngày tháng thuộc về hai đứa. Có thể nương tựa vào nhau thì mới có thể đi được thật xa."
Tư Vân Dịch im lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn ông, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn ông."
Rời khỏi nhà ông lão, Tư Vân Dịch ngồi trong xe, chậm rãi đưa miếng nhân óc chó đã nắm chặt bấy lâu vào miệng.
Vị thơm bùi đặc trưng của óc chó lan dần nơi đầu lưỡi, anh nhìn ra ô cửa sổ bên cạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh Sở Quân Liệt từng bám vào cửa xe, cố nhịn cười háo hức nhìn ra ngoài.
Cùng lúc ấy, trong quán trà sữa Bảy Con Mèo, Tư Huyên Huyên đang bê hai ly trà sữa tiến về phía hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Không biết hôm nay mấy người này làm sao mà không bắt cô nhóc thử nghiệm sản phẩm mới nữa, họ chỉ tới đây bao trọn cửa hàng để uống trà sữa như thường.
Kiếm tiền từ họ thì dễ thật, nhưng mấy ngày nay quán đóng cửa không đón khách, ngày nào cũng có người đến hỏi bao giờ mở lại.
Tư Huyên Huyên đầy âu lo, nếu tiếp tục thế này, e là sẽ mất một tệp khách quen mất thôi.
"Đáng thương thật đấy." Một người đàn ông đang vuốt con mèo nhỏ trọc lóc dưới tay, bỗng thở dài một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, chắc chắn không muốn để người xung quanh nghe thấy...
"Thật sự không hiểu nổi, làm cháu trai nhà họ Sở tốt thế kia, còn có chuyện gì mà nghĩ không thông cơ chứ."
Tư Huyên Huyên lập tức dựng tai lên, động tác chậm lại, đặt hai ly trà sữa trước mặt hai người đàn ông.
Họ vừa nói gì?
Cháu trai nhà họ Sở?
Chẳng lẽ là... c** nh* của cô nhóc ấy hả?
"Nghe nói là vì tình cảm." Người đàn ông dẫn đầu nhận lấy ly trà sữa uống một ngụm, "Ly hôn rồi nghĩ quẩn, nửa đêm nhảy xuống hồ, suýt chút nữa thì không cứu về được."
Tim Tư Huyên Huyên như bị hụt một nhịp, ánh mắt đảo nhanh.
Họ Sở, ly hôn, hoàn toàn khớp rồi!
"Ông Sở đang tìm cách bịt kín tin này không để lộ ra ngoài." Người đàn ông dẫn đầu lạnh nhạt liếc nhìn Tư Huyên Huyên một cái.
"Chúng ta cũng đừng nói nhiều, nói nhiều dễ rước họa vào thân."
Tư Huyên Huyên lập tức ngậm miệng, nhanh chóng quay người trở lại.
"Chị Sa Sa, tự nhiên em đau bụng quá." Tư Huyên Huyên nhìn thoáng mấy ông anh mặc vest đang ngồi trong tiệm, một tay ôm bụng, gương mặt đầy vẻ khổ sở.
"Em mau đi đi, chỗ này để chị lo." Cát Sa Sa lo lắng nhìn cô chủ nhỏ, nghiêng người tới thì thầm bên tai, "Em đến tháng sớm à?"
"Không phải, chỉ là đau bụng bình thường thôi." Tư Huyên Huyên gượng cười với mấy người khách, ôm bụng chạy nhanh vào nhà vệ sinh, trong một buồng riêng, tay run rẩy lấy ra chiếc điện thoại đã giấu sẵn từ trước.
Về đến nhà, sau khi dùng xong bữa cơm do dì giúp việc chuẩn bị, Tư Vân Dịch vừa ngồi trong phòng làm việc chưa được bao lâu thì bỗng nhận được tin nhắn của Tư Huyên Huyên.
【Chú nhỏ, không xong rồi!】
【Cháu vừa nghe được tin c** nh* nhảy xuống hồ, suýt chút nữa là không cứu được!】
Tư Vân Dịch nhìn dòng chữ trên màn hình, đọc đi đọc lại mấy lần.
【Là thật đó, không sai được!】
Tư Huyên Huyên đứng trong buồng vệ sinh, ngón tay lia nhanh trên bàn phím 26 chữ.
【Ông Sở đang bịt tin! Cháu gửi xong sẽ xoá luôn tin nhắn bên cháu!】
Tư Vân Dịch nhìn tin nhắn liên tục được gửi đến, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Anh đặt điện thoại lên bàn, ngồi yên một lát, mắt dán chặt vào màn hình vừa tắt, không hề nhúc nhích.
Ánh mắt dần dần trở nên u tối, lát sau, anh đứng bật dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, mở cánh cửa phòng ngủ mà trước đây Sở Quân Liệt từng ở, từ sau khi cậu rời đi, anh vẫn chưa bước chân vào căn phòng này lần nào.
Ổ chó của Liệt Phong vẫn yên lặng nằm ở cuối giường, trên đó còn có vết lõm do nó nằm tạo ra, nhưng thứ Tư Vân Dịch đang tìm lại không phải là cái đó...
Tư Vân Dịch bước vào phòng thay đồ, thử mở tủ quần áo ra.
Quần áo bên trong gần như vẫn còn nguyên.
Anh tiện tay rút một bộ ra, không ngờ phát hiện bộ đồ này chẳng hề đứng đắn như bề ngoài, nhiều chỗ chủ yếu khoét lỗ hoặc xuyên thấu, chất vải thì mỏng đến mức chỉ cần kéo nhẹ là rách.
Lặng đi vài giây, Tư Vân Dịch treo lại chiếc bộ đồ lên móc, lấy một bộ khác ra, lần này là một bộ đồ với phần ngực trống không, chỉ dùng một chiếc nơ to để buộc lại.
Im lặng thật lâu, anh lại treo trả nó về chỗ cũ, lục tiếp đống đồ còn lại trong tủ, chất liệu đa dạng, kiểu dáng phong phú đến mức Tư Vân Dịch cũng khó hình dung nổi, hình như chẳng có lấy một bộ đồ nào đủ đoan chính để đường hoàng mang đến nhà họ Sở ở thủ đô.
Đột nhiên, anh như chợt hiểu ra vì sao mỗi tháng Sở Quân Liệt lại đưa cho anh xem bảng chi tiêu với phần lớn các khoản thanh toán đều tại cửa hàng đồ ngủ gợi cảm như vậy.
Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng anh cũng chỉ cầm ra được mấy bộ đồ mỏng nhẹ mang về phòng làm việc, bình tĩnh nhìn đống quần áo chẳng thể gọi là "quần áo" này, cố gắng hồi tưởng lại mọi thứ.
Nhớ tới lúc anh ghé thăm ông lão, ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ động, anh mở két sắt lấy ra một cuốn sách y học được bọc kỹ trong túi hồ sơ.
Không dày cũng chẳng mỏng, nhưng trọng lượng thì đã đủ nặng.
Tư Vân Dịch cầm lấy vali, đặt vài bộ quần áo của Sở Quân Liệt cùng cuốn sách ấy vào trong, lại thêm vào mấy bộ đồ cá nhân để thay và đồ dùng một lần, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đó.
Vé máy bay trong đêm thì đã không còn, anh đặt chuyến bay sớm nhất vào sáng hôm sau rồi gọi điện cho trợ lý Hứa, sắp xếp ổn thỏa mọi việc sau khi rời đi.
Đêm đó, anh nằm trên giường suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Tư Vân Dịch huỷ vé, gọi lại cho trợ lý Hứa yêu cầu thuê một chiếc chuyên cơ riêng, nhưng vì là chuyến nội địa nên cho dù gấp thì vẫn phải đợi thêm một ngày nữa.
Anh tự nhủ, chỉ cần kiên nhẫn thêm một ngày.
×××
Tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Sở ở thủ đô, sắc mặt Sở Quân Liệt trắng bệch ngồi dựa vào giường bệnh, một tay đang truyền dịch, tay kia bị trói vào thành giường.
Quản gia bước vào phòng VIP, vừa vào đã thấy cậu chủ mặc đồ bệnh nhân tựa đầu vào giường, mắt nhắm nghiền, im lặng không nói gì.
"Tôi xin lỗi, cậu chủ." Quản gia giơ tay ra hiệu cho những người khác trong phòng rời đi.
"Bác sĩ tâm lý đã đánh giá tình trạng tâm thần của cậu vào tối qua, cho rằng cậu vẫn còn có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân nên mới phải làm như vậy, đó cũng chỉ là để đảm bảo an toàn cho cậu thôi."
Sở Quân Liệt nhắm chặt hai mắt, trên mặt không còn chút huyết sắc.
"Nhưng tôi nghĩ cách làm này cho dù có thể giữ an toàn cho cậu cũng chưa chắc đã thật sự tốt." Quản gia đứng bên giường, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở khóa trói trên cổ tay cậu chủ.
Cổ tay vừa được tự do, Sở Quân Liệt cũng không nhúc nhích lấy một chút, mí mắt cũng chẳng động đậy, như thể mọi thứ trên đời này đều không còn ý nghĩa với cậu nữa.
"Cậu chủ." Quản gia liếc nhìn quanh phòng, cúi người hạ thấp giọng.
"Cậu có muốn biết vì sao Tư tiên sinh lại đưa ra yêu cầu ly hôn không?"
Nghe thấy cái tên khiến tim mình rung động, lại nghe đến từ "ly hôn", Sở Quân Liệt nghiêng mặt né tránh ánh nhìn của quản gia, mắt vẫn nhắm, chỉ là nơi khóe mắt đã hơi ướt.
"Sau khi lão gia tới Ninh Thành, ông ấy đã gặp Tư tiên sinh trước khi gặp cậu.." Quản gia tiếp tục giữ giọng trầm thấp.
"Tư tiên sinh đã liên lạc với nhà họ Sở từ rất lâu trước đó nhưng lão gia lại hiểu lầm rằng cậu ấy biết rõ thân phận của cậu mà vẫn kết hôn là có mưu đồ riêng. Vậy nên lão gia mới đưa ra lời đề nghị hợp tác với công ty bảo hiểm Lạc An, kèm theo mười tỷ để cậu ấy rời xa cậu nhưng cậu ấy đã từ chối."
Sở Quân Liệt nhắm chặt mắt, bàn tay siết chặt tấm ga giường dưới tay.
"Nhưng cậu lại không biết gì, không những thúc đẩy sự hợp tác đó mà còn đích thân quyên góp mười tỷ." Quản gia liếc nhìn thiết bị đo bên cạnh, phát hiện nhịp tim của Sở Quân Liệt đang tăng nhanh.
"Tôi đoán là Tư tiên sinh có lẽ nghĩ rằng cậu làm tất cả theo lệnh của lão gia cho nên mới quyết định ly hôn với cậu. Cũng có thể là vì nghĩ cho cậu, không muốn cậu vì cậu ấy mà trở mặt với lão gia nên mới lựa chọn gánh hết tất cả."
Lời còn chưa dứt, ông ta đã thấy ống truyền dịch bắt đầu trào máu ngược lại.
"Tôi nói đến đây thôi, nên làm gì trong lòng cậu chắc hẳn đã rõ."
Nhìn con số dần ổn định lại trên máy theo dõi, quản gia lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trước khi đóng cửa còn quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Ngay khi cánh cửa khép lại, chỉ số nhịp tim trên máy theo dõi lập tức vọt lên. Sở Quân Liệt nhanh chóng mở mắt, cố kiềm chế sự hưng phấn trong mắt, bật dậy rút phăng kim truyền rồi xoay người tắt nguồn máy.
Không gì khiến cậu vui mừng hơn việc biết Tư tiên sinh vẫn còn yêu cậu.
Tư tiên sinh không hề vứt bỏ con chó hoang mà anh từng nhặt về, cũng chưa từng xem cậu là một thanh kẹo cao su đã nhai đến nhạt vị.
Lòng đầy phấn khích, Sở Quân Liệt bật dậy khỏi giường, phát hiện thứ mình được truyền chỉ là glucose. Cậu rút dây truyền, ngậm đầu túi truyền, uống ừng ực chất lỏng bên trong để nhanh chóng hồi phục thể lực.
Chỉ dùng một chân, Sở Quân Liệt nhảy lò cò mang giày, dụ hai vệ sĩ ngoài cửa bước vào rồi dùng cùi chỏ hạ gục một tên, tên còn lại bị cậu vật ngược qua vai rồi ngã xuống. Cậu cởi áo khoác và quần của hai người, khoác tạm lên người mình.
Tránh né toàn bộ camera giám sát, Sở Quân Liệt trèo qua hàng rào bệnh viện, gần như lao đi như bay ra ngoài.
Khi đến gần biệt thự nhà họ Sở, Sở Quân Liệt huýt một tiếng sáo, chẳng bao lâu sau, một bóng dáng lông xù màu xanh đen lén tránh các bảo vệ tuần tra, vui mừng nhảy ra từ trong sân.
Sở Quân Liệt xoa đầu Liệt Phong, cố gắng kiềm chế sự kích động. Liệt Phong vẫy đuôi liên tục, rúc vào người chủ nhân đầy thân thiết.
"Liệt Phong, về nhà với tao nào." Sở Quân Liệt cầm dây xích, gương mặt không giấu nổi niềm vui rạng rỡ.