Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Chương 4.




10.

Chỉ một câu đã định đoạt thân phận của ta. Dù chưa chính thức đổi họ nhập tộc
nhưng một khi hoàng đế đã mở miệng vàng, từ nay ta chính là người của họ Liễu. Cũng tức là trong “cửu tộc” của ta, không có cha mẹ nuôi, chỉ còn mấy chục miệng ăn của nhà họ Liễu và cả nghìn người ở nhánh phụ.

Đã đến lúc cho chợ phía Tây náo nhiệt rồi.

Hoàng đế lướt mắt nhìn qua dung mạo ta, bỗng gật đầu như chợt hiểu. Thái hậu thì lại thích cái dáng vẻ không kiêu ngạo, không khúm núm của ta, thêm cả thân hình mạnh mẽ, không ẻo lả yếu đuối như mấy tiểu thư khuê các khác. Ta xuất thân từ nhà đồ tể, cơ thể rắn chắc, sắc mặt hồng hào, nhìn là biết ít khi bệnh tật.

Thái hậu vui vẻ hỏi:

“Không biết Khương tiểu thư có tài nghệ gì không?”

Mắt ta sáng rỡ lên:

“Có chứ!”

Ám sát cũng được xem là tài nghệ. Lại còn là tài nghệ chưa ai từng trình diễn trong triều đình này! Liễu thừa tướng giật nảy mình, quát khẽ:

“Vớ vẩn! Trước mặt hoàng thượng và thái hậu sao ngươi dám vô lễ như thế?”

Thái hậu lại không giận mà còn hứng thú:

“Ai gia lại thấy Khương tiểu thư rất hợp ý, không bằng cứ để nàng biểu diễn một lần đi.”

11.

Liễu Nguyệt Ninh ngồi giữa đám người, lộ ra nụ cười mỉa mai. Ai ai cũng biết ta lớn lên trong lò mổ heo, chữ nghĩa, cầm kỳ thư họa đều không biết gì. Thứ duy nhất quen tay chính là con dao mổ. Nàng ta đang chờ xem ta làm trò cười. Rồi sẽ nhân cơ hội dâng lên tài đàn tranh đã luyện bao lâu, giành lấy danh tiếng.

Ta không vội vàng cũng không hoảng hốt, thong thả nói:

“Trước khi tiến cống tài nghệ, thần nữ có một lễ vật muốn dâng lên bệ hạ.”

Nói xong, tay ta khẽ sờ vào tay áo. Dao mổ chính thì đã bị thu. Nhưng vẫn còn một con dao nhỏ giấu trong giày. Nhỏ xinh, sắc bén, chính tay mẫu thân rèn cho ta để phòng thân. Sáng nay thay y phục, ta đã lén giấu nó vào tay áo. 

Hoàng đế không chút cảnh giác, nghi hoặc nhìn ta. Ta khẽ nở nụ cười, lúm đồng tiền lộ ra lấp ló. Rồi trong chớp mắt, rút dao từ tay áo, ánh mắt lạnh băng hệt như lúc ta giết mổ lũ heo béo. Dao giơ cao, miệng hô vang một tiếng theo nghi thức:

“Cẩu hoàng đế, chịu chết đi!”

12

Nhát dao đâm lệch. Nó cắm phập vào cánh tay của tên thị vệ đứng sau lưng Bệ hạ. Trong bữa tiệc, tiếng các nữ quyến thét lên thất thanh, vang lên không ngớt. Đôi mắt ta sáng rực lên vẻ phấn khích. Ta quay đầu lại nhìn Liễu thừa tướng, người đang có sắc mặt tím tái như màu đất, sau đó kích động nói:

“Phụ thân, nữ nhi đã nhẫn nhục phụ trọng, khổ luyện Sát Trư Đao Pháp suốt mười ba năm. Cuối cùng cũng có cơ hội hành thích tên cẩu hoàng đế mà người vẫn luôn chửi rủa.”

“Long bào người sai mẫu thân lén thêu, nữ nhi cũng đã cất kỹ trong ngăn bí mật giúp người rồi.”

“Tám nghìn lượng vàng có được từ việc gả con gái, tất cả đều đã dùng để mua chuộc tử sĩ, trải đường cho huynh trưởng lên ngôi Thái tử.”

“Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng, toàn bộ người nhà họ Liễu sẽ phò tá phụ thân soán vị xưng đế!”

Vô số thị vệ hốt hoảng như bầy chim vỡ tổ, rối rít la lớn:

“Hộ giá, hộ giá!”

“Bắt lấy Liễu thừa tướng!”

“Liễu tướng mưu phản rồi, hộ giá, mau hộ giá!”

Thị vệ quá đông, xem ra không còn cơ hội đâm nhát thứ hai nữa. Ta bèn rút dao kề lên cổ mình, ra vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

“Phụ thân, tuy nữ nhi hành thích thất bại nhưng con tin rằng sẽ có những người nhà họ Liễu nối gót nhau, không sợ hy sinh để hoàn thành đại nghiệp này.”

“Nữ nhi bất hiếu, không thể báo đáp ơn tình run rẩy trên giường của phụ thân mười sáu năm trước.”

“Kiếp sau, nữ nhi vẫn muốn đầu thai làm người nhà họ Liễu, tiếp tục hành thích cẩu hoàng đế, phò tá phụ thân soán vị đăng cơ!”

13

Tiệc sinh thần náo loạn như một bầy ong vỡ tổ. Liễu thừa tướng và Liễu Xuyên Trạch bị cấm quân xông vào ghì chặt xuống đất. Ở khu vực dành cho nữ quyến, Liễu phu nhân và vị thiên kim giả cũng bị nội giám lôi xềnh xệch ra giữa yến tiệc. Tóc tai rũ rượi, trông vô cùng thảm hại. Một nhà đoàn tụ, không thiếu một ai.

Con dao mổ lợn trong tay ta cũng bị ai đó giật mất, có lẽ họ sợ ta sợ tội tự vẫn thì sẽ chết không có đối chứng. Liễu thừa tướng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không ngừng gào lên:

“Bệ hạ, lão thần bị oan, lão thần một lòng trung thành…”

Giọng của các đại thần khác đã lấn át cả tiếng lão:

“Bệ hạ, thần chỉ mua quan tước từ tay Liễu tướng, số bạc đó tuyệt đối không liên quan đến chuyện mưu phản.”

“Thần có lén biếu phủ Thừa tướng ba nghìn lượng tuyết hoa ngân vào tháng trước, đó chỉ là chút quà hiếu kính thôi. Thần nào biết Liễu tướng lại có dã tâm lớn đến vậy! Số bạc đó không phải để giúp Liễu tướng mưu phản đâu ạ, xin Bệ hạ minh xét!”

“Khoản tiền cứu tế ba mươi nghìn lượng của hai năm trước, Liễu tướng đã tham ô hết mười nghìn lượng. Chuyện này trong phủ thần có sổ sách ghi lại, hôm nay xin dâng lên Bệ hạ để tỏ lòng thành.”

“...”

Chỉ là một tội mưu phản cỏn con thôi mà. Đồng liêu ngày xưa, hôm nay lại vội vàng chối bỏ quan hệ. Họ còn phanh phui sạch sành sanh những chuyện thối nát của nhà họ Liễu. Có lẽ trong mắt họ, tội tham ô và mua quan bán tước vẫn nhẹ hơn tội mưu phản rất nhiều.

Liễu thừa tướng nghe vậy thì ngất xỉu ngay tại chỗ. Toàn thân Liễu Xuyên Trạch run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội, vừa giãy giụa vừa kêu oan với Hoàng thượng:

“Bệ hạ, Khương Nam Nam được nuôi bên ngoài mười mấy năm, hôm qua mới được tìm về, việc nàng ta làm không liên quan gì đến nhà họ Liễu cả.”

“Mong Bệ hạ soi xét!”

Ta giả vờ kiên cường, lau vội giọt nước mắt rồi quay mặt đi:

“Huynh trưởng nói phải, ta hành thích thất bại, quả thực không còn tư cách làm người nhà họ Liễu nữa.”

Liễu Xuyên Trạch tức đến nghẹn họng, còn chưa kịp kêu oan thêm thì đã bị cấm quân đá cho một cước lộn nhào. Hắn đau đến mức chỉ biết nhe răng trợn mắt, không thốt ra nổi một lời. Cuối cùng, Bệ hạ giận dữ đập mạnh xuống ngự án:

“Tịch biên gia sản Liễu phủ, tống toàn bộ gia tộc vào chiếu ngục, trẫm sẽ tự mình thẩm vấn!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận