Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Chương 8.




24

Bệ hạ lại cho triệu kiến một mình ta. Quỳ trong Ngự Thư phòng, lòng ta thấp thỏm không yên. Nếu như lần trước dao đâm lệch không gây thương tổn đến bệ hạ thì lần này, Tuyên Vương thật sự bị thương. Nghe ngục tốt canh giữ ngục nói tất cả thái y trong cung đều lấy ra bản lĩnh giữ nhà, canh giữ bên giường ba ngày ba đêm.

Cuối cùng giữ lại được mạng nhưng Tuyên Vương gia biến thành Tuyên công công. Đến giờ vẫn còn phải dùng thuốc thang để giữ mạng. Trong mắt Tuyên Vương hoàn toàn mất đi ánh sáng, ngay cả những lời ngày ngày rêu rao "Tiên đế bất công, ngôi vị nên truyền cho ta" cũng không còn nghe thấy nữa. Dường như trị vì một vương triều, chỉ dựa vào hai lạng thịt dưới háng kia vậy.

Bệ hạ cười tủm tỉm hỏi ta:

"Khương cô nương, ngươi đã biết tội chưa?"

Ta lại lần nữa treo lên vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng:

"Chuyện này đều là do nhà họ Liễu mưu đồ, mong bệ hạ xử phạt thật nặng."

Bệ hạ gật đầu:

"Đã như vậy thì giáng nhà họ Liễu làm thứ dân, những người không tham gia vào việc này, cứ thế mà bỏ qua."

"Còn ngươi ——"

"Thì ban thưởng vạn lượng vàng đi."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu. Trên gương mặt trẻ tuổi của Bệ hạ lộ ra vẻ phẫn nộ cùng với sự vui sướng khi người khác gặp họa không thể che giấu:

"Tuyên Vương ỷ vào mình là trưởng tử của phụ hoàng, trước đây đã có nhiều lời nói khó nghe với Trẫm, nay trong dân gian lại càng oán thán."

"Trẫm kiêng dè thân phận của hắn, không thể tự mình ra tay, nếu không sẽ mang tội danh tàn hại huynh đệ, không biết đám ngôn quan kia sẽ bịa đặt Trẫm thế nào."

"Nhưng chiêu này của ngươi quả thật là tuyệt vời, vừa có thể khiến Tuyên Vương từ nay về sau không còn uy h**p đến ngôi vị, lại có thể khiến hắn không thể nói ra chuyện bị thương, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, càng không thể cướp đoạt dân nữ."

"Ngươi đã giải quyết mối họa trong lòng cho Trẫm, khiến lòng dân của Trẫm càng thêm vững vàng. Đương nhiên trẫm phải ban thưởng cho ngươi thật hậu."

25

Khương phủ ngày càng khí phách. Người đến người đi không dứt. Những ban thưởng trong cung như nước chảy vào phủ. Các thế gia khác thấy gió chiều nào theo chiều đó, cũng nhao nhao đến bái kiến. Cha mẹ ở nhà cười không khép được miệng, thậm chí còn cầm vô số bức tranh của những thanh niên tuấn tú, chuẩn bị chọn phu quân cho ta.

Ta bị ồn ào đến mức phiền não không thôi. Lấy cớ đi đến cửa tiệm ở ngoại ô thành, lặng lẽ rời khỏi nhà. Xe ngựa lọc cọc, đột nhiên dừng lại ở phía tây thành. Tiếng phu xe vang lên:

"Huyện chúa, phía trước có người đánh nhau, chặn mất đường rồi."

Ta vén rèm nhìn ra. Là Liễu Xuyên Trạch. Trước đây gặp hắn, trên người hắn mặc toàn là gấm vóc lụa là thời thượng nhất của Cẩm Tú phường. Cho dù Liễu thừa tướng bị giáng làm Liễu học sĩ, nhà họ Liễu sa sút, quần áo trên người hắn cũng chưa từng thay đổi. Nhưng hôm nay, trên con phố người đến người đi. Hắn mặc một bộ vải thô xám xịt giống hệt như bộ dạng ta bán thịt trước kia.

Có mấy vị công tử thế gia đang cười nhạo:

"Ui cha, còn tưởng mình là công tử nhà thừa tướng nữa chứ, cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì. Một kẻ áo vải còn muốn ngồi cùng bàn với chúng ta?"

"Người ta đã bị thư viện khai trừ rồi, e là con đường khoa cử cũng đến hồi kết rồi."

"Hừ, Vân Tề thư viện là do Thái phó đại nhân sáng lập. Từ trước đến nay chỉ cần con cháu thế gia. Áo vải lại còn muốn bước vào, thật đúng là trò cười."

Từ những lời nói xôn xao của họ, ta biết được toàn bộ sự tình. Liễu Xuyên Trạch đã bị thư viện khai trừ. Nhưng hy vọng duy nhất để hắn lật mình bây giờ chỉ còn lại con đường khoa cử. Trước đây ỷ vào gia thế nhà họ Liễu cao, việc đọc sách cũng không bỏ nhiều tâm tư. Nay chỉ còn con đường khoa cử, muốn liều mạng đọc sách nhưng đã muộn.

Vân Tề thư viện không nhận, vậy thì cũng chỉ có thể tìm những tú tài không danh tiếng trong dân gian tới giảng bài. Trình độ thế nào, cũng có thể đoán được. Hôm nay Liễu Xuyên Trạch gặp mấy người bạn cùng lớp. Muốn nhờ mấy người này đến thư viện cầu xin Thái phó nói giúp, để hắn vào học lại. Ai ngờ, những người trước kia đi theo hắn nịnh bợ, giờ lại trở mặt không nhận người, ngược lại còn chế giễu nhục nhã hắn một trận.

Liễu Xuyên Trạch nghiến răng nghiến lợi:

"Đồ mắt chó nhìn người thấp, các ngươi có biết muội muội ruột của ta là ai không?"

"Nàng là Huyện chúa do bệ hạ đích thân phong!"

26

Câu nói này vang lên đầy khí phách. Dường như ta thật sự là bảo vật mà hắn nâng niu trong lòng, cẩn thận che chở bao nhiêu năm.

Tiếng cười rộ lên, vừa chói tai lại vừa châm chọc.

"Muội muội hả? Haha, người ta họ Khương, ngươi họ Liễu, Huyện chúa nhận ngươi làm ca ca sao?"

"Phải đó pahir đó, trong kinh thành có ai mà không biết, ngươi vì một món đồ giả mà làm mất muội muội Huyện chúa, thật là nhặt hạt mè bỏ dưa hấu."

"Mau về tìm nhũ mẫu muội muội của ngươi đi."

Tiếng cười vẫn còn tiếp tục. Mặt Liễu Xuyên Trạch đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền, vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn vừa định cúi đầu quay người rời khỏi đây. Vừa quay người lại, đối diện với ánh mắt của ta. Ánh sáng trong mắt hắn bỗng nhiên bừng lên:

"Nam Nam?"

"Muội đến tìm ta sao?"

"Ta biết, muội vẫn khao khát tình thân với nhà họ Liễu. Ta đã bàn bạc với phụ thân, nguyện ý nghênh đón muội trở về nhà họ Liễu, nhập từ đường, ghi vào gia phả."

"Dù thế nào đi nữa, rốt cuộc muội cũng là muội muội ruột thịt của ta."

Ta vui mừng khôn xiết, thò đầu từ trong xe ngựa ra, vén rèm xe lên, thân thiết gọi một tiếng:

"Huynh trưởng!"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận