Dựa vào ăn dưa trở thành chính cung

Chương 10.




Từ Thanh Dã bước tới xem thử, tuy chỉ là vài món cơm nhà đơn giản, nhưng trông cũng không tệ lắm.

“Không ngờ em còn biết nấu ăn đấy.”

Từ Thanh Dã buột miệng khen một câu. Ai mà nghĩ nổi, trong nguyên tác, một ảnh đế kiểu Long Ngạo Thiên ngầu lòi lại có ngày tự tay xuống bếp nấu cơm. Cảm giác này thật thần kỳ, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy sướng.

“Trước đây em chưa từng nấu, chỉ xem video học theo. Cơ bản thì cũng hiểu được, chỉ là phần nêm nếm toàn nói ‘vừa đủ muối’, ‘vừa đủ đường’, mà cái gọi là ‘vừa đủ’ này thì em vẫn chưa nắm chắc được.”

Thẩm Xác lắc đầu, mang món cuối cùng bày lên bàn rồi cởi tạp dề treo qua một bên.

Từ Thanh Dã há hốc miệng ngạc nhiên, lần đầu vào bếp mà nấu được đến mức này thì đúng là không đơn giản.

“Năng lực học hỏi của em cũng ghê thật.”

Từ Thanh Dã giơ ngón tay cái khen ngợi, rồi gắp thử một miếng thịt xào cho vào miệng nếm. Hương vị không tệ, chỉ hơi nhạt một chút, nhưng không ảnh hưởng mấy đến tổng thể.

“Làm quen hơi vội, anh còn chưa biết rõ về m. Em học ngành gì? Có sở thích hay thói quen nào không lành mạnh không? Hiện tại còn độc thân không? Có quá khứ tình cảm nào không ổn không? Nếu đã muốn bước chân vào giới này, thì mấy thứ như lịch sử đen tối gì đó đừng giấu anh, nói hết ra đi, cái gì xử lý được anh sẽ giúp xử lý hết.”

Cơm nước xong, Từ Thanh Dã nghiêm túc nhìn Thẩm Xác. Giới giải trí là nơi người ăn người, Thẩm Xác muốn ra mắt thì tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào. Dù trong cốt truyện gốc, Thẩm Xác là kiểu thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, nhưng vì sự xuất hiện của anh – Từ Thanh Dã – mọi thứ rất có thể sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Phòng trước vẫn hơn.

“Thẩm Xác, 22 tuổi, chuyên ngành Triết học. Không có sở thích xấu, cũng không đặc biệt mê mẩn gì. Lúc rảnh thường suy nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng viết vài bài thơ, hoặc mấy đoạn văn vặt than thở vu vơ, đều đăng lên blog cá nhân. Anh muốn biết thêm thì cứ vào blog em xem là rõ. Còn yêu đương… thì em chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó. Sau này nếu có gì, nhất định sẽ nói với anh.”

Thẩm Xác suy nghĩ một chút, thật ra anh cũng là kiểu người khá tẻ nhạt, thích ru rú trong phòng, cả ngày ngẩn ngơ, viết viết lách lách vài thứ linh tinh, coi như là để giết thời gian chán chường.

“Còn chuyện theo đuổi thần tượng thì sao? Em chẳng phải là fan của Giang Bác Tề à? Còn thích nghệ sĩ nào khác không?”

Từ Thanh Dã nhớ lại lần đầu họ gặp nhau đêm khuya ở sân bay, giữa đám đông chen chúc, Thẩm Xác ôm quà ra đón Giang Bác Tề.

“Em không theo đuổi thần tượng. Lần đó là giúp người khác đi.”

Thẩm Xác lắc đầu. Anh vốn chẳng có chút hiểu biết nào về giới giải trí, nên ngay từ đầu, những lời Từ Thanh Dã nói, anh nghe chẳng hiểu mấy.

Tất nhiên, bây giờ… vẫn chưa hiểu.

“Vậy thì học từ từ. Anh sẽ lập cho em một danh sách phim, toàn là những bộ mà anh thấy rất ổn. Khi nào rảnh, em xem thử đi, với tâm thế của một diễn viên đang học hỏi. Xem kỹ nội tâm nhân vật, có thể ghi lại chút cảm nhận. Nếu đã bước chân vào giới này, chúng ta phải đặt mục tiêu lớn một chút, trước là giành ảnh đế trong nước, rồi nhắm tới cả quốc tế!”

Từ Thanh Dã ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Xác, ngữ khí đầy chắc chắn, như thể đã trông thấy hình ảnh Thẩm Xác đứng trên sân khấu, ôm cúp ảnh đế vào lòng.

Thẩm Xác không hiểu Từ Thanh Dã rốt cuộc lấy đâu ra sự tin tưởng lớn đến thế. Bản thân anh đối với diễn xuất có thể nói là dốt đặc cán mai, dù bây giờ có bắt đầu học cũng e là không theo kịp những diễn viên chuyên nghiệp.

“Người khác lúc vẽ bánh cho em ít nhất còn giới thiệu rõ ràng bối cảnh, có thể kéo được tài nguyên gì, hứa hẹn một năm cho em đóng bao nhiêu phim, bao nhiêu quảng cáo, kiếm được bao nhiêu tiền đều liệt kê rành mạch. Còn bánh vẽ của anh là lớn nhất, mà anh thì dựa vào cái gì thế?”

(*Bánh vẽ: chỉ những lời hứa hẹn đẹp đẽ nhưng xa vời, không thực tế)

“Dựa vào ngoại hình của em á, sự nỗ lực của em, thiên phú và vận may của em. Tin tưởng bản thân đi, em có thể làm được! Anh sẽ là fan trung thành nhất của em.”

Từ Thanh Dã nghiêm túc nhìn Thẩm Xác, rồi bật cười, chính anh nói mà còn cảm thấy mình như một tay lừa đảo chuyên nghiệp.

“Đùa em thôi. Trước mắt chưa cần nghĩ xa vậy, em cũng chưa từng đóng phim bao giờ, không thể cưỡi rồng ngay được. Anh sẽ tìm cho em vài video tài liệu học trước, sau đó sắp xếp một giáo viên dạy diễn xuất, đồng thời chụp vài bộ ảnh tạo hình, chúng ta sẽ làm bước xây dựng hình tượng cá nhân.”

Trong lòng Từ Thanh Dã thực ra đã có sẵn kế hoạch. Dù Thẩm Xác mang theo hào quang của nam chính, không cần làm gì cũng có thể nổi bật trong giới này, nhưng anh cảm thấy nếu có thể đẩy nhanh tiến trình một chút thì vẫn tốt hơn.

Thẩm Xác cũng không từ chối đề xuất của Từ Thanh Dã. Dù là thế giới nào, con đường này cũng cần phải bước đi một cách cẩn trọng. Từ Thanh Dã sẵn sàng giúp anh lên kế hoạch, vậy cứ làm theo kế hoạch ấy từng bước một.

Khi Thẩm Xác ngồi ở phòng khách xem TV, Từ Thanh Dã chui vào phòng làm việc nhỏ bắt đầu công việc, cầm tiền của Mã Na thì đương nhiên phải xử lý được vấn đề.

Fan của Tô Tử Du quá đông, lại không có người quản lý hiệu quả, dẫn đến không ít rắc rối. Nghiêm trọng nhất là vụ fan Tô Tử Du từng xúc phạm nữ diễn viên cùng tổ, khiến Tô Tử Du bị đổi vai. Chuyện tuy bị đè xuống, không làm ầm lên, nhưng trong giới thì ai cũng biết, và sau đó Tô Tử Du cũng mất không ít cơ hội vì chuyện này.

Fan của Tô Tử Du phần lớn còn trẻ, thiếu sự định hướng, thiếu tinh thần lãnh đạo. Việc đầu tiên Từ Thanh Dã cần làm là tạo ra vài "đại fan”,  những người dẫn dắt và điều phối cộng đồng fan, ít nhất có thể giảm thiểu tình trạng mất kiểm soát.

Muốn nổi bật trong fandom kỳ thực không khó. Fan vốn sùng bái người mạnh, nên “phú bà fan” – fan nhiều tiền, chịu chơi – luôn dễ dàng thu hút sự chú ý và tôn sùng của cộng đồng.

Ở thế giới trước của anh, có vài chị đại trong cộng đồng fan còn dựa vào lối đi này để vừa kiếm lời, vừa xây dựng hình ảnh, thậm chí còn gom tiền từ fan để mua nhà mới.

Fan bình thường thì vừa bị công ty môi giới "cắt máu", lại còn bị đại fan "cắt thêm một đợt" nữa.

Từ Thanh Dã quyết định khởi động nhanh vài tài khoản “đại phú fan”. Cách làm của anh rất đơn giản và trực diện: khoe của. Nói thẳng ra luôn :“tôi chính là fan phú bà”. Đầu tiên là một bộ bốn bước cơ bản: like, share, theo dõi, bình luận. Sau đó là các màn rút thăm trúng thưởng, tặng quà phiên bản giới hạn Tô Tử Du, cơ hội vào hậu trường, phần thưởng tiền mặt v.v... Tất cả đều tặng, tất cả đều rút. Theo kế hoạch của anh, chưa tới nửa tháng là có thể gom được trăm vạn fan nhẹ nhàng.

Tất nhiên, bên cạnh việc khoe của cũng cần xây dựng một chút hình tượng cá nhân. Ví dụ như tiểu thư nhà giàu làm trong công ty giải trí, người trong giới có quan hệ rộng, nói chung lên mạng thì thân phận gì cũng có thể tự dựng. Có điều, Từ Thanh Dã vẫn thiếu một gương mặt đại diện. Anh chỉ có thể đứng sau, chứ không tiện lộ diện. Dù sao, một người thật truy idol vẫn đáng tin hơn.

Người này, hắn chỉ có thể nhờ Mã Na bên kia lo liệu.

Mã Na hành động cũng rất nhanh, chưa đầy ba ngày đã đưa người tới. Đó là một nhân viên bộ phận tuyên truyền của công ty quản lý, đúng theo yêu cầu của Từ Thanh Dã: trẻ trung, xinh đẹp, có khả năng biểu hiện tốt.

Cô gái tên Phẩm Càng, là nhân viên truyền thông cấp dưới, ngày thường phụ trách một phần công việc quảng bá cho Tô Tử Du, đã làm trong ngành được vài năm.

Phẩm Càng là người chủ động đề nghị tham gia. Sau khi bị Từ Thanh Dã dùng chiêu bài “liên minh nạn nhân” xoay chuyển tình thế, cô thật sự bị thuyết phục, cảm thấy đáng để theo học hỏi, nên mới quyết định đến thử sức.

“Ngồi đi, uống gì không? Có nước ngọt, cà phê, sữa tươi.”

Từ Thanh Dã quan sát Phẩm Càng vài lần, trong lòng khá hài lòng. Cô trang điểm tinh tế, trên người mang không ít hàng hiệu xa xỉ, khí chất tổng thể nổi bật đúng kiểu mà một "fan phú bà" cần có.

Trong kế hoạch của Từ Thanh Dã, Phẩm Càng thật ra không cần phải lộ mặt. Chỉ cần thỉnh thoảng khoe tay, hoặc để lộ một số món phụ kiện, vật dụng cao cấp, tạo nên một không khí sang chảnh, thần bí là đủ.

Mà thật ra, một người có giàu hay không vốn nằm ở những chi tiết nhỏ như vậy. Ban đầu, Từ Thanh Dã còn tính lên hẳn một bộ kịch bản đóng gói hình tượng, nhưng hiện tại hắn thấy không cần thiết phức tạp như thế khí chất của Phẩm Càng vốn đã rất ổn rồi.

“Tôi uống nước ấm là được, không cần phiền đâu.”

Phẩm Càng nở nụ cười vừa phải, lịch sự, đồng thời cũng kín đáo quan sát xung quanh. Vì Từ Thanh Dã mới dọn đến, đồ đạc cá nhân còn ít, nên cả căn nhà trông có phần trống trải.

Từ Thanh Dã mời cô vào phòng làm việc, bắt đầu trình bày kế hoạch của mình.

Tài khoản mạng xã hội chủ yếu vẫn do Từ Thanh Dã tự vận hành. Phẩm Càng chỉ cần phối hợp xuất hiện vài lần ở các sự kiện offline và hỗ trợ quay vài phân đoạn nhỏ khi cần.

Từ Thanh Dã nói rất kỹ càng, nhưng nội dung hầu hết đều là những lĩnh vực Phẩm Càng chưa từng tiếp xúc. Thế nên, hai người không tránh khỏi vài lần bất đồng quan điểm.

“Thầy Từ à, thầy muốn dựng hình tượng một fan phú bà có nội tình trong giới giải trí như vậy… thật sự fan sẽ tin sao? Tôi thấy chưa chắc đâu. Dù gì thì ai cũng vì yêu thích thần tượng mà theo đuổi, đâu phải cứ có tiền là bảo gì nghe nấy?”

Phẩm Càng nghĩ thử một chút, thấy nếu đặt mình vào vị trí fan, thì theo đuổi idol là chuyện để vui vẻ, ai lại muốn bị người khác điều khiển?

“Cô nói cũng đúng, nhưng những kiểu fan như vậy thì thật ra không cần quản lý. Họ vốn rất lý trí, thích một người chỉ là đơn thuần xem phim, nghe nhạc, gần như không quan tâm đến hoạt động offline hay fandom.”

“Còn những người tôi muốn kiểm soát là nhóm fan cuồng, fan trẻ tuổi, thiếu kiểm soát cảm xúc,  những người khi yêu thích một nghệ sĩ sẽ nảy sinh tâm lý chiếm hữu. Họ sẵn sàng chi tiền, bỏ thời gian, nhưng đồng thời cũng đòi hỏi sự ‘đáp lại’ từ thần tượng. Đó mới là đối tượng cần định hướng.”

Nhưng trên thực tế, nghệ sĩ vốn không thể thật sự đáp lại điều gì cụ thể cho fan. Vào lúc này, nếu xuất hiện một "đại fan" nội bộ, một người tự nhận có quan hệ gần gũi với nghệ sĩ, thỉnh thoảng hé lộ vài thông tin nửa thật nửa giả, truyền đạt chút sự quan tâm hay lời nhắn nhủ mơ hồ từ nghệ sĩ đến fan thì không nghi ngờ gì nữa, điều đó sẽ kéo gần đáng kể khoảng cách giữa hai bên.

Một người như vậy, theo thời gian, sẽ dần trở thành thủ lĩnh tinh thần trong cộng đồng fan. Nếu người đó cũng thể hiện tình cảm cuồng nhiệt với thần tượng giống như họ, thì fan sẽ càng dễ dàng coi người ấy như người thân.

Mà nếu là "người thân", vậy thì khi người thân đưa ra vài yêu cầu nhỏ, họ tự nhiên cũng sẽ sẵn lòng nghe theo.

Trước đây, khi fan của Tô Tử Du xúc phạm nữ diễn viên cùng tổ, nếu khi đó có một đại fan đủ lý trí đứng ra điều hướng, thì sự việc đã không phát triển thành cục diện rối rắm không thể thu dọn như sau này. Chúng ta không cần fan phải răm rắp nghe theo đại fan, chỉ cần có người dẫn đường, định hướng họ về phía tích cực là đủ.

Từ Thanh Dã hồi tưởng lại những cuộc chiến kinh hoàng giữa fan và anti mà mình từng thấy, sức chiến đấu của fan thực sự rất đáng sợ. Thế giới này tuy ngành giải trí còn phát triển chậm, văn hóa fandom vẫn đang hình thành, nhưng dấu hiệu đã rất rõ ràng. Không bao lâu nữa, kỷ nguyên của lưu lượng sẽ đến.

Tư bản sẽ bị sức mạnh của lưu lượng cuốn theo, fan mới chỉ lộ ra chút góc cạnh đã khiến người ta thấy lo ngại. Đáng tiếc là sự chuyển biến này không đi theo hướng tích cực, từ góc nhìn của khán giả, chất lượng phim truyền hình sau khi bước vào thời đại lưu lượng ngày càng đi xuống, kịch bản ngày một tệ hơn. Những cái gọi là “đại chế tác” hay “đầu tư khủng”,  anh chẳng cảm nhận được chút chất lượng nào.

Cách vận hành của thế giới này, thực ra không khác gì thế giới cũ của anh. Từ Thanh Dã không thể thay đổi quỹ đạo phát triển của thời đại, nhưng anh có thể chủ động sắp xếp trước một vài bước.

“Nghe cũng có lý đấy,” Phẩm Càng sờ cằm, có chút bị thuyết phục.

“Vai trò của đại fan là kết nối giữa nghệ sĩ và cộng đồng fan. Một khi có sự trao đổi lợi ích, mối quan hệ giữa hai bên sẽ trở nên chặt chẽ hơn rất nhiều. Sau này, khi tài khoản đã phát triển ổn định, chúng ta còn có thể dẫn dắt fan tham gia hoạt động thiện nguyện, tuyên truyền tích cực ngoài đời. Chỉ cần định hướng tốt, những rắc rối trước đây sẽ không còn là vấn đề lớn.”

Từ Thanh Dã đưa bản kế hoạch chi tiết cho Phẩm Càng. Cô là người phụ trách mảng truyền thông của Tô Tử Du, rất nhiều nội dung cần có sự phối hợp từ phía cô. Nếu Phẩm Càng đồng thuận với kế hoạch này, cả hai mới có thể triển khai hợp tác một cách trôi chảy.

“Cô cứ xem qua trước. Nếu đồng ý với những gì tôi nói, chúng ta có thể chính thức bắt đầu vận hành tài khoản này.”

“Được, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời anh sau. Nhưng nói chuyện với anh hôm nay, tôi thấy mình học hỏi được rất nhiều.”

Phẩm Càng chưa lập tức đưa ra câu trả lời, nhưng về cơ bản đã bị thuyết phục bởi quan điểm của Từ Thanh Dã. Trước giờ, việc quản lý fan vẫn luôn mang tính áp đặt từ trên xuống. Thông báo được phát qua tài khoản chính thức, dần dần hình thành cảm giác như công ty và fan là hai thế lực đối lập. Kế hoạch của Từ Thanh Dã lại đi một hướng hoàn toàn khác hòa nhập vào cộng đồng fan, thậm chí còn trở thành người dẫn đầu.

Hai người nói chuyện rất hợp, sau đó Phẩm Càng mời Từ Thanh Dã đi ăn tối. Từ Thanh Dã nhìn đồng hồ, liền gọi Thẩm Xác đi cùng, nhưng cũng không để Phẩm Càng phải thật sự trả tiền bữa ăn


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận