Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 13: QUẠT ĐIỆN.




Trong phòng thay đồ có một nhà tắm riêng, trên kệ có đầy đủ dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt, khăn tắm được phân loại theo kích cỡ.  

Hạ Xán đặt quần áo sạch lên bồn rửa mặt, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân mà mình mang theo và đẩy cửa kính phòng tắm.  

Không biết Hứa Trường Khê khi nào mới về, cô gội đầu qua, trước khi ra ngoài còn dọn sạch đống tóc rụng đọng lại ở miệng cống.

Hạ Xán nghĩ rằng trong phòng chắc chắn sẽ có máy sấy tóc, nhưng dù đã lục tung tất cả các ngăn tủ mà vẫn không tìm thấy.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, cô đóng ngăn kéo cuối cùng lại, thu tay và đứng thẳng dậy.

Hứa Trường Khê khoác một chiếc khăn tắm, tóc ướt rượt rủ xuống trán vẫn đang nhỏ nước. Cậu vuốt tóc ra sau, để lộ vầng trán sáng bóng đầy đặn.

“Tắm xong chưa?”

“Xong rồi.” Hạ Xán chạm vào đuôi tóc ẩm ướt của mình rồi hỏi: “Cậu có máy sấy tóc không?”

“Có.” Hứa Trường Khê bước về phía quầy bên tường, mở ngăn kéo lấy đồ bên trong đưa cho Hạ Xán.

Hạ Xán nhìn thiết bị cầm tay hình trụ, mắt cô dần mở to: “Đây là máy sấy tóc à?”

Lúc nãy cô có nhìn thấy, nhưng tưởng nó là máy ủi quần áo cầm tay.

“Đúng vậy.” Hứa Trường Khê sờ dây điện, cầm phích cắm và cắm máy sấy tóc vào ổ điện: “Mẹ tôi mua, tôi cũng thấy nó có hình thù rất kỳ lạ.”

Hạ Xán nhận lấy chiếc máy sấy tóc có kiểu dáng đặc biệt từ tay cậu, chỉ cảm thấy mới lạ, không để ý đến câu cuối cùng cậu nói.

“Cậu sấy tóc đi, tôi đi tắm đây.”

“Được, cảm ơn.”

Phòng tắm mù mịt hơi nước, ẩm ướt và nóng bức lạ thường.

Hứa Trường Khê đứng dưới vòi sen, nước nóng từ trên đầu xối xuống, xua tan cái lạnh khắp người, cậu ngửa đầu và nhắm mắt lại.

Đang định tận hưởng khoảnh khắc thư giãn như thường lệ, cậu bỗng dưng rụt người lại.

“Má ơi…”

Hứa Trường Khê mở mắt, ngơ ngác nhìn công tắc nóng lạnh gần như đã được vặn đến mức tối đa.  

Nóng như vậy, cô ấy định luộc chín mình sao?  

Máy sấy tóc nhà Hạ Xán đã sử dụng được bảy, tám năm, là do một năm Hạ Phong Minh được cơ quan cấp phát. Máy rất ồn, sấy xong tóc còn dễ bị xơ rối. Cô phát hiện ra cái ống tròn nhỏ này tuy hình dáng hơi kỳ dị nhưng hiệu suất lại tốt đến bất ngờ.

Chỉ sau ba đến năm phút, tóc cô gần như đã khô hoàn toàn và còn rất mềm mượt.

“Cái này của thương hiệu nào nhỉ…” Hạ Xán giơ máy sấy lên trước mặt, lắc qua lắc lại.

Cạch một tiếng, khóa cửa mở, cô vội vàng đặt đồ trong tay xuống, quay người đứng im.

Một bóng trắng lướt qua, Hạ Xán nhướn mày, chớp mắt.

Cửa hé mở, mười giây sau, Hứa Trường Khê mới từ bên trong bước ra. Cậu ho nhẹ một tiếng rồi hỏi cô: “Sấy tóc xong chưa?”

Cậu mặc áo phông đen rộng thùng thình, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau trông khác hẳn với ngày thường ngày. Hạ Xán nhìn chăm chú, miệng vô thức trả lời: “Ừ.”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“À, cái đó.” Hạ Xán gãi cánh tay, “Cậu làm thẻ VIP ở đây hả? Bao nhiêu một lần vậy? Tôi sẽ gửi lại tiền trả cậu.”

“Không cần, không tốn tiền.”

Nghĩ rằng cậu đang khách khí, Hạ Xán nói: “Tôi phải trả lại tiền cho cậu chứ, không thì tính theo mức giá bên ngoài nhé?”

“Thật sự không cần.” Hứa Trường Khê nhấn mạnh, “Đây cũng không phải phòng VIP, là ông nội tôi cho xây riêng, thật sự không tốn tiền.”

Hạ Xán: “……”

Cô mất nửa phút mới nghe hiểu hàm ý của câu này.

Rời khỏi bể bơi, tiệc đầy tháng cũng đã kết thúc, xe của Hạ Phong Minh đậu ngay trước cửa.

Hạ Xán mở cửa xe ngồi vào, Dương Nam Thanh ngồi ghế trước đưa tới một hộp nhựa rồi nói: “Ăn chút trái cây trước, mọi người đã gói một ít đồ ăn cho con đấy.”

“Ồ.”

Hạ Xán cầm một quả cà chua bi cho vào miệng, dùng răng hàm nghiền nát, nước cà chua ngọt ngào bùng nổ trong khoang miệng.

Xe ô tô đi qua cánh cổng sang trọng, nhìn thấy dòng chữ “Khách sạn Quốc tế Lâm Khê” to lớn, Hạ Xán chợt nhận ra.

——Lâm Khê, Ân Lâm Trường Khê.

Hóa ra là thế.

“Bố.” Cô gọi Hạ Phong Minh đang ngồi phía trước.

“Ơi?”

“Bố nói xem tại sao ông nội không phải là chủ tịch hội đồng quản trị? Nếu thế thì bố đã là tài phiệt đời thứ hai, còn con sẽ là tài phiệt đời thứ ba rồi.”

“Haha.” Hạ Phong Minh phát ra một tiếng cười lạnh, “Con còn trông cậy ông nội con làm chủ tịch hội đồng quản trị cơ à? Bố chỉ mong ông ấy hiểu chuyện một chút, ngày nào cũng chơi bài, chơi đến nỗi không muốn về nhà.”

Dương Nam Thanh cũng cười: “Người ta đều mong con cái hóa rồng, còn con thì khác, lại mong ông nội hóa rồng.”

Hạ Xán ném hai quả cà chua bi vào miệng, nhai mạnh cho hả giận.

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc tế lao động, toàn bộ học sinh lớp 12 chính thức trở lại trường.

Kiều Dạng đếm trên đầu ngón tay, học kỳ này ngoại trừ ngày Quốc tế Lao động hôm qua thì chỉ có ngày Thanh Minh là cô không đến trường, còn lại mỗi ngày cô đều ngồi ở chỗ đó làm những bài tập đáng ghét, học những tiết học đáng ghét.

“Sau khi thi tốt nghiệp, mình nhất định sẽ không đặt chân đến nơi này thêm một lần nào nữa.”

Khi bước vào cổng trường, Kiều Dạng nắm chặt dây đeo cặp, tức giận nghĩ.

Trong lớp đã có không ít bạn học, hoặc là đang làm bài tập, không thì đang tụ tập trò chuyện.

Lưu Gia Lạc ngồi ở chỗ của Kiều Dạng, cô bạn và Mạch Sơ mỗi người cầm một miếng pizza, thấy Kiều Dạng đi tới thì đứng dậy định nhường chỗ cho cô.

“Không sao, bạn ngồi đi.” Kiều Dạng bỏ balo trên vai xuống, dùng chân móc vào chân ghế ngồi lên ghế của Hàng Dĩ An, “Giờ này hai cậu mới ăn trưa à?”

“Ừ.” Mạch Sơ nâng hộp pizza đưa cho cô: “Cậu ăn không?”

“Không ăn, mình no rồi.”

Lưu Gia Lạc nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Chúng tớ vừa đi xem phim xong.”

“Đúng ba tiếng đồng hồ.” Mạch Sơ giơ tay làm số 3: “Bàng quang của tớ tưởng nổ đến nơi rồi.”  

“Avengers 4 à?” Kiều Dạng hỏi.  

“Ừ.” Lưu Gia Lạc méo miệng, lại cảm thấy buồn, “Nyny của tớ.” (Lynn: ý chỉ Tony Stark – tên thật của Iron Man)

Mạch Sơ vừa ăn vừa khóc: “Bé Na của tớ!” (Lynn: Na ở đây là Natasha Romanoff hay Natalia Alianovna Romanova, tên thật của Black Widow đời đầu)

Kiều Dạng gãi đầu: Nyny là ai, Bé Na lại là ai nữa?

“Này.” Lưu Gia Lạc giơ tay chỉ vào tai Mạch Sơ: “Bà đổi khuyên tai rồi.”

Kiều Dạng nhìn theo, trước đây sợ vi phạm quy định của trường, Mạch Sơ chỉ đeo những loại nút tai đơn giản nhất, bây giờ bên tai cô ấy là đôi khuyên hình hai ngôi sao sáu cánh, điểm xuyết những viên đá bạc lấp lánh, cá tính nhưng không quá nổi bật.

“Đúng rồi, anh trai tôi tặng.” Mạch Sơ lắc đầu qua lại, “Đẹp không?”  

“Đẹp, rất hợp với bà.”

Kiều Dạng dán mắt vào đôi bông tai, lòng thầm ngưỡng mộ. Cô hỏi Mạch Sơ: “Xỏ lỗ tai có đau không?”

“Từ hồi tớ còn rất nhỏ, mẹ đã dẫn tớ đi xỏ, quên mất rồi.” Mạch Sơ cắn một miếng pizza: “Chắc cũng không đau đâu, giống như đi chích ngừa thôi.”

“Á?” Kiều Dạng rụt cổ ôm lấy mình, nghe thấy hai chữ đó trong lòng không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, “Tớ sợ nhất là chích ngừa.”

Lưu Gia Lạc nói: “Sau khi thi đại học xong, tôi cũng đi xỏ một cái.”

“Được đấy, nhưng bây giờ là mùa hè, dễ bị nhiễm trùng lắm đó.”

“Thế à.”

Các cô gái lại bắt đầu thảo luận về vấn đề này, một lúc sau lại nói về việc nhuộm tóc màu gì. Kỳ thi tuyển sinh đại học còn chưa đến, nhưng kế hoạch sau kỳ thi đã được lập ra hết cái này đến cái khác.

Hàng Dĩ An vừa vào lớp đã phát hiện chỗ ngồi của mình bị Kiều Dạng chiếm giữ, thế là cậu ấy liền chuyển sang xâm chiếm lãnh thổ của Trần Thiên Cù.

Mạch Sơ đưa hai miếng pizza còn lại cho cậu ấy, Hàng Dĩ An vui vẻ nhận lấy hộp và bắt đầu thưởng thức.

“Cậu cũng chưa ăn trưa à?” Kiều Dạng hỏi cậu.

“Ăn rồi.” Hàng Dĩ An mở miệng ngoạm một miếng pizza to, gật đầu với vẻ hài lòng rồi đánh giá: “Ngon!”

Tháng Năm đã có dấu hiệu của mùa hè, Mạc Tri kêu ca cả buổi chiều đòi mở điều hòa, Trần Thiên Cù bảo vệ điều khiển từ xa không chịu đưa cho cậu ta.

“Chỉ mở một chút thôi, thật sự nóng chết đi được.” Cậu ta đong đưa vai làm nũng với Trần Thiên Cù.

Người nào đó không bị lay động: “Không được, hôm nay chưa đến ba mươi độ, nếu bị cảm thì sao?”

“Đúng thế.” Mạch Sơ quay lại nói: “Không phải đã bật quạt rồi sao?”

Mạc Tri lạnh mặt chỉ trong một giây, giơ tay chỉ lên trần nhà: “Các ông các bà có giỏi thì ngẩng đầu lên xem, dãy bàn cuối của bọn tôi gió có thổi đến tí nào không?”

Hàng Dĩ An ngồi ngay ngắn, nhắm mắt nghiền, chậm rãi nói: “Tâm tĩnh thì tự nhiên mát, ông thử thiền xem có đỡ không.”

“Tôi không thiền.” Mạc Tri từ phía sau ôm chặt cổ Trần Thiên Cù, cố gắng với tay giành lấy, “Nếu cứ tiếp diễn thế này thì chắc tôi hẹo mất.”

“Ê ê ê, đừng đánh nhau.” Kiều Dạng từ trong bàn lấy ra một cái quạt cầm tay màu hồng, “Cái này cho cậu, còn có thể phun nước nữa.”

“Hứ.” Mạc Tri buông tay, rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đi nhận cái quạt điện trong tay Kiều Dạng, “Vẫn là Kiều Dạng tốt nhất.”

Trần Thiên Cù thở dài lắc đầu, nhìn Kiều Dạng rồi nói: “Cậu nuông chiều cậu ta quá rồi.”

“Thì cậu ấy nóng mà.” Kiều Dạng nói thầm.

Hồ Lượng cầm cốc nước xuất hiện ở cửa lớp, mọi người lập tức im bặt.

Hoàng hôn buông xuống, những rặng mây tía rực rỡ giăng kín trời, nhưng tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối lại phá nát vẻ đẹp ấy.

“Tiết này không làm đề thi nữa, lấy bài tập kỳ nghỉ ra tôi sẽ giảng.”

Kiều Dạng lén thở phào một hơi, mở nắp bút đỏ.

Quạt chạy phát ra tiếng ồn, Hồ Lượng giảng bài một lúc thì thấy bực mình, quay sang nói với bạn nữ đang ngồi dựa vào tường: “Tắt quạt đi.”

Mọi người đều không muốn, đồng thanh nói “Nóng ạ.”

“Vậy thì bật điều hòa, đóng cửa sổ và cửa ra vào lại.”

“Yesss!” Mạc Tri vỗ tay hoan hô, vươn cổ về phía Trần Thiên Cù để khoe khoang, “Ai bảo ông không bật cho tôi.”

Ầm——

Nam sinh đang ngồi trong góc bỗng bật dậy.

Mạc Chí giật mình. Bàn ghế rung lắc khiến mọi người giật mình nhìn sang. Hồ Lượng buông tay, hỏi Trần Thiên Cù: “Em đang làm gì vậy?”

“Có……” Trần Thiên Cù vừa mở miệng đã phát hiện giọng mình đang run rẩy: “Có gián.”

Trong lớp học lập tức xôn xao, mọi người như gặp phải kẻ thù, nhìn đông nhìn tây, đều hỏi “Ở đâu ở đâu?”.

“Được rồi.” Hồ Lượng giơ tay ra hiệu cho Trần Thiên Cù ngồi xuống, “Trong văn phòng của tôi có thuốc diệt côn trùng, Mạch Sơ, nhớ ngày mai qua văn phòng thầy lấy về xịt nhé.”

Mạch Sơ lớn tiếng đáp: “Vâng, thưa thầy.”

“Thời tiết nóng lên, sau này ít ăn đồ trong lớp học nhé, người trực nhật cũng phải đổ rác một lần vào buổi trưa.”

Cho đến khi kết thúc tiết tự học toán buổi tối, Trần Thiên Cù vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác choáng váng từ cái nhìn đầu tiên đó.

Sinh vật kỳ dị có râu, nhỏ dẹt và có màu nâu sẫm.

Đã thế Mạch Sơ còn đổ thêm dầu vào lửa: “Các bạn biết không, gián là loài động vật sống theo bầy đàn, nếu bạn phát hiện một con, có nghĩa là nơi này có thể có hàng nghìn con.”

Kiều Dạng bịt tai lại, chỉ nghe mô tả đã thấy rùng mình: “Cậu đừng nói nữa, ghê quá.”

“Trần Thiên Cù.” Mạc Tri đi từ chỗ ngồi đến: “Đi căng tin không?”

Trần Thiên Cù dẫm lên vách ngăn dưới bàn, đưa tay ra nói: “Ông lại đây cõng tôi.”

“Ông bị què à? Hay là bị anh Gián của tôi cắn?”

Trần Thiên Cù nói: “Tôi không muốn đi trên chỗ mà gián đã bò qua.”

Hàng Dĩ An nghi ngờ: “Về lý thuyết thì mọi chỗ đều đã bị gián bò qua rồi mà.”

“Ê.” Mạch Sơ dùng ngón cái và ngón trỏ chống cằm, đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Peter bị nhện cắn thì trở thành Spider Man (Người Nhện), vậy nếu bị gián cắn thì sao nhỉ?”

Nghe vậy, Kiều Dạng thấy trước mắt như tối sầm lại: “Thế thì còn kinh tởm hơn ấy, bà cố của tôi à.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận