Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 22: ĐÊM HÈ.




“Cậu không biết mấy tháng trước tớ đã muốn chết đến mức nào.” Rốt cuộc cô ấy cũng có cơ hội để tâm sự với bạn bè: “Liên tiếp nhận được vài email từ chối, tớ cảm thấy chắc chắn không còn hy vọng, ôn tập cũng chẳng ra làm sao. Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tớ đã chuẩn bị cho kỳ thi chuẩn hóa, nếu cuối cùng không đi được thì tất cả thời gian đó sẽ biến thành công cốc. Lúc đó cảm giác như mọi con đường đều bị chặn lại, tớ vừa cãi lộn với anh tớ vừa tranh chấp với trung tâm.”  

Mạch Sơ phì cười: “Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.”  

“Đi ra nước ngoài phức tạp như vậy sao?” Có lẽ do các nhân vật trong phim truyền hình lúc nào cũng có thể nói đi là đi, khiến Kiều Dạng cảm thấy du học chỉ đơn giản như chuyện mua một tấm vé máy bay.  

“Đúng vậy.” Nhớ lại, Mạch Sơ vẫn cảm thấy sợ hãi: “Tớ nghĩ sự cạnh tranh trong kỳ thi tuyển sinh đại học quá khốc liệt nên muốn tìm một con đường khác. Kết quả lại phát hiện đâu đâu cũng có người, mà ai cũng xuất sắc hơn mình, những cảm giác ưu việt ban đầu đều bị đập tan.”  

“Nhưng mỗi lần thi cuối kỳ, cậu đều thể hiện rất tốt mà, ngay cả kỳ thi đại học tớ cũng thấy cậu không vấn đề gì.”  

Mạch Sơ lắc đầu: “Chính vì thế, tớ mới sợ ông trời đang chờ tớ vấp ngã trong kỳ thi đại học.”

Kiều Dạng đưa tay ôm lấy Mạch Sơ, vỗ vai cô ấy nói: “Dù sao cũng đã qua rồi, chúng ta đều sẽ có tương lai tươi sáng!”  

“Tớ vẫn luôn muốn nói cho cậu biết.” Mạch Sơ nói: “Nhưng Gru dặn tớ đừng nói sớm với mọi người, sợ làm rối lòng quân, kết quả càng về sau càng không thể mở miệng.”  

Kiều Dạng gật đầu. Điều này cũng dễ hiểu, thời gian trước kỳ thi đại học, mọi người vốn đã hoang mang, không nói là đúng.  

Cô hỏi Mạch Sơ: “Mạc Tri biết chưa?”  

“Mạc Tri biết từ sớm rồi, Trần Thiên Cù cũng biết, cậu ấy nghe được lúc ở văn phòng của Mai Mai.”

“Hử?” Kiều Dạng bỗng thấy mất thăng bằng, chỉ vào mình rồi hỏi: “Vậy tớ là người cuối cùng được biết à?”

“Không.” Mạch Sơ nhếch khóe miệng: “Bố tớ vẫn chưa biết.”

Kiều Dạng nhướn mày: “Cậu muốn đi nước ngoài mà bố cậu không biết ư?”

“Ừ.” Mạch Sơ vẫn cười.

Kiều Dạng hỏi: “Là chú ấy không đồng ý cho cậu đi nước ngoài sao? Nhưng chẳng phải anh trai cậu cũng đang đi du học sao?”

“Trong mắt bố tớ, ra khỏi biên giới hoặc là cường quốc, không thì cũng là kẻ lang thang phiêu bạt.” Mạch Sơ nói rõ ràng: “Lúc anh tớ đi nước ngoài, ông ấy không đồng ý, sau đó anh ấy còn phải vay mượn tiền từ chỗ mẹ tớ nữa. Tớ đã từng thử nhắc đến chuyện này rồi, tớ nói rằng bây giờ có rất nhiều sinh viên các trường phổ thông trung học xin học bổng du học. Haizz, cậu không biết đâu, mặt ông ấy bỗng tối sầm lại, bảo tớ đừng có nghĩ linh tinh. Bố tớ chỉ sợ tớ và anh trai sẽ bay đi thật xa, sau này không bao giờ quay lại nữa.”

“Nhưng cậu sắp phải ra nước ngoài rồi, chuyện lớn như vậy, cậu phải nói cho chú ấy biết chứ.”

“Tất nhiên là phải nói rồi.” Mạch Sơ giơ điện thoại lên: “Không phải chỉ chờ kết quả công bố thôi sao? Làm vậy để cho ông ấy biết tớ không còn cách nào khác, cho nên dù không đồng ý thì ông ấy cũng phải đồng ý.”

Màn hình vừa sáng lên, cả hai vô thức liếc nhìn tin nhắn riêng tư vừa hiện lên.

Nhìn thấy tin nhắn từ Trần Thiên Cù, Mạch Sơ vội vàng liếc nhìn Kiều Dạng, cô thu tay lại, vuốt nhẹ vào màn hình.

Kiều Dạng ngồi thẳng dậy hỏi: “Cậu ấy nhắn gì thế?”

Tất nhiên Mạch Sơ không thể đọc thẳng câu “Kiều Dạng thi thế nào?”, cô bình thản trả lời: “Có gì đâu, chỉ hỏi thăm tình hình của mọi người thôi.”

“Vậy cậu ấy được bao nhiêu điểm?”

“Để tớ hỏi xem.”

Chỉ chốc lát, âm thanh gõ phím dừng lại. Trong lúc chờ đợi phản hồi từ Trần Thiên Cù, Kiều Dạng chống hai tay bên hông, cúi đầu nhìn mũi giày, không biết vì sao lại cảm thấy hơi hồi hộp.

“Ba trăm chín!” Mạch Sơ đưa ảnh chụp màn hình trên điện thoại cho Kiều Dạng xem.

“Thật à?” Trái tim treo lơ lửng giờ đã trở lại mặt đất, Kiều Dạng mỉm cười: “Vậy thì cậu ấy có thể vào đại học Ninh Thành rồi.”

“Còn cậu thì sao?” Mạch Sơ lập tức hỏi: “Điểm của hai người suýt soát nhau.”

Kiều Dạng lắc đầu: “Tớ xếp hạng 500, 600 lận, chắc không được đâu.”

“Vậy thì cậu cũng có thể vào một trường tốt rồi.” Mạch Sơ thật lòng vui mừng cho bạn bè, mắt ngấn lệ rồi lại thở dài: “Tốt quá rồi.”

Đã gần tám rưỡi tối, trong khung chat được ghim trên cùng vẫn không có động tĩnh gì.

Kiều Dạng có phần lo lắng cho Hạ Xán, cô đeo túi vải lên vai rồi đứng dậy: “Tớ phải về nhà đây, Hạ Xán vẫn chưa nhắn tin cho tớ, không biết cô ấy thế nào.”

“Vậy cậu nhanh về đi, tớ cũng đến giờ phải về nhà rồi.” Mạch Sơ không nói khi nào sẽ khởi hành, chỉ bảo cô: “Hôm khác tớ mời mọi người đi ăn.”

“Ừ.” Kiều Dạng đi được vài bước, rồi lại chạy về ôm chặt cô ấy một cái.

Mạch Sơ đón nhận cái ôm siết này, cười nói: “Cậu mau về đi.”

Xuống taxi ở cổng khu chung cư, Kiều Dạng chạy thẳng một mạch đến nhà Hạ Xán.

Đêm hè lặng gió, trời vẫn còn oi ả. Cô vừa chạy vừa đổ mồ hôi hột, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Đèn đường hai bên quảng trường mờ nhạt, muỗi bay tứ tung nương theo ánh sáng.

Hạ Xán thả chân trở lại mặt đất, đứng dậy khỏi ghế dài.

Từ dáng người, Kiều Dạng nhận ra là cô ấy. Cô thở hồng hộc đi tới: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”

“Tớ không muốn ở nhà, nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.”

Kiều Dạng đến gần mới phát hiện hàng mi của Hạ Xán đẫm lệ, rõ ràng là vừa mới khóc, khi nói còn đặc giọng mũi.

Cô cảm thấy nặng lòng, không nói một lời mà chỉ ôm chặt Hạ Xán vào lòng: “Không sao đâu, đời người còn rất nhiều con đường có thể…”

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Xán đã vùng vẫy đẩy cô ra: “Nóng chết đi được, trên người cậu toàn bốc ra hơi nóng.”

Kiều Dạng lảo đảo lùi lại, mặt mũi ngơ ngác.

Hạ Xán gãi cổ, hỏi cô: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

Kiều Dạng không hiểu cô ấy bị làm sao, đành trả lời: “Ba trăm tám mươi tám, cũng tạm.”

“Cậu đấy.” Hạ Xán đập cái “bốp” vào cánh tay cô.

Kiều Dạng bị đau, vừa ôm cánh tay vừa hét: “Cậu đánh tớ làm gì?”

“Cậu mãi không nhắn tin cho tớ, làm tớ còn tưởng cậu thi không tốt, sợ chết khiếp đi được.”

Kiều Dạng ấm ức kêu lên: “Thì tớ sợ cậu thi không tốt nên không dám nhắn mà.”

“Còn cậu? Thế nào rồi?” Cô xoa chỗ da đang nóng rát trên cánh tay, nếu còn có sức như vậy thì kết quả chắc cũng không đến nỗi tệ.

“Tổng điểm ba trăm bảy mươi sáu, Vật lý và Sinh học đều là loại A.”

“Vậy có thể vào trường y không?”

“Cái này tớ chưa kịp nghiên cứu, nhưng chắc chắn là không vấn đề gì với những trường 211 thuộc top trong tỉnh.”

Nghe vậy, Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, cô biết Hạ Xán luôn có thói quen nghĩ theo hướng tệ nhất, nhưng thực tế không tệ như vậy.

Cô đánh trả một cái thật mạnh vào tay cô ấy, miệng buông lời trách móc: “Vậy sao lại khóc chứ! Cậu có biết là vừa rồi mình đã lo lắng đến mức nào không?”

“Tớ cũng không biết.” Trong nửa giờ qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cộng với việc cả ngày không ăn gì, giờ Hạ Xán vẫn thấy lơ mơ, cô ra ngoài ngồi một lúc mới cảm thấy các chi ấm áp trở lại.

Hạ Xán nói với Kiều Dạng: “Khi nhìn thấy điểm số, tớ đã khóc rất to, bố mẹ tớ cũng bị dọa.”

— “Có lẽ là do mừng quá, cuối cùng thì tớ cũng có thể ngủ ngon rồi.”

Xe taxi dừng lại trước cổng biệt thự, Mạch Sơ mở cửa xe, thấy phòng sách trên tầng hai vẫn còn sáng đèn. Trong vườn cây cối um tùm, mùa này giống như là thiên đường của muỗi, cô gãi cánh tay ngứa ngáy, tăng tốc bước vào trong nhà.

Cô giúp việc đang rửa trái cây trong bếp, Mạch Sơ ném túi lên ghế sofa, gọi cô ấy một tiếng, hỏi: “Bố cháu có ở nhà không?”

“Có.” Cô giúp việc hỏi cô: “Cô chủ đã ăn tối chưa? Có muốn ăn bữa khuya không?”

“Không cần đâu.” Chỉ trong vài phút, cánh tay đã nổi lên một nốt muỗi đốt, Mạch Sơ dùng móng tay cào vài đường lên đó, nói: “Cháu lên phòng trước đây.”

“Vâng, tôi cắt xong trái cây rồi sẽ mang lên cho cô chủ.”

Cô ở trong phòng ngủ một lúc, tin nhắn nhóm liên tục hiện lên, hầu hết mọi người trong lớp đều thi tốt. Mạch Sơ mừng thay cho bạn bè cùng lớp, cũng mừng cho Hồ Lượng, xem ra năm nay Gru có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn rồi.

Sau khi làm mới liên tục mục Khoảnh Khắc mà vẫn không thấy nội dung mới. Mạch Sơ liếc nhìn đồng hồ ở góc trên bên phải. Đã chín giờ hai mươi ba phút, mà Mạch Húc Văn vẫn chưa đến tìm cô.

Điều này khiến cô khó chịu hơn cả việc bị mắng chửi. Mạch Sơ đặt đĩa trái cây xuống, không thể kiềm chế được nữa, đi dép lê rời khỏi phòng.

“Con đã có kết quả thi đại học.” Cô đẩy cửa phòng sách, hai tay nắm chặt, lao đến bàn làm việc của Mạch Húc Văn, quyết định chủ động trước.

Cửa đập mạnh vào tường, người đàn ông nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Con gái con đứa, đã lớn tướng rồi, có thể chững chạc một chút được không?”

Mạch Sơ không nghe, tiếp tục nói: “Con thi tệ lắm, dù sao cũng không thể vào trường tốt ở trong nước. Nhưng không sao, con đã nhận được thư mời du học, cũng ở bang New York, gần trường của Mạch Triết. Bố không cần lo lắng con ở một mình không an toàn, dù sao thì con chắc chắn sẽ đi du học.”

Cô nói một mạch, hoàn toàn không cho Mạch Húc Văn cơ hội lên tiếng.

Người đàn ông từ từ nhấc tách trà lên uống một ngụm, hỏi cô: “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi.” Mạch Sơ chớp mắt, có phần không hiểu phản ứng của ông ấy.

Mạch Húc Văn kéo ngăn kéo bên cạnh ra, lấy một phong bì đưa cho cô.

“Cái gì vậy?” Mạch Sơ cầm trong tay rồi nắm chặt, đồng tử bỗng co lại: “Thẻ ạ?”

“Còn một khoản tiền mặt, đủ cho chi phí học kỳ đầu tiên của con, nhớ tiêu xài tiết kiệm nhé.”

Mạch Sơ há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì.

“Không phải, bố biết rồi à?”

Mạch Húc Văn đặt tách trà xuống, khóe miệng nở nụ cười không thể che giấu, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc. Ông ấy nói: “Thầy Lỗ của con đã liên lạc với ta từ lâu rồi, chuyện lớn như vậy mà không nói với phụ huynh, biết nói gì với hai đứa đây.” 

“Lỗ…” Mạch Sơ nhíu mày, không nghĩ ra trong trường có lãnh đạo hay giáo viên nào họ Lỗ.  

“Thầy Lỗ nào ạ?”  

“Thì là thầy chủ nhiệm lớp con, cái người hói đầu đó.”  

Mạch Sơ hít một hơi: “Đó là thầy Hồ! Người ta họ Hồ mà bố!”  

“Ồ?” Mạch Húc Văn lại đặt cốc xuống: “Không phải ông ấy họ Lỗ sao? Tên là Lỗ Cách.”  

Mạch Sơ nhắm mắt, một tay vỗ vào trán, tay kia chống hông giải thích: “Thầy ấy họ Hồ, tên là Hồ Lượng, Cách Lỗ (Gru) là biệt danh bọn con đặt cho thầy!”  

Lynn: Để mình giải thích một chút về phần này. Như các bạn đã biết thì Hồ Lượng được học sinh đặt biệt danh là Gru, tên của nhân vật chính trong loạt phim hoạt hình Despicable Me (Kẻ cắp mặt trăng), mà cái tên này khi được phiên âm sang tiếng Trung thì nó sẽ thành Cách Lỗ (格鲁), bố của Mạch Sơ nghe nhầm nên tưởng thầy ấy tên là Lỗ Cách.

“Bố không gọi thẳng mặt thầy ấy bằng cái tên này đấy chứ?”  

Mạch Húc Văn sờ râu trên cằm, không nói gì nữa.  

“… Không sao.” Mạch Sơ tự an ủi: “Có lẽ thầy chỉ nghĩ bố nói ngọng.”  

Cô cầm phong bì đi ra ngoài, nghe thấy Mạch Húc Văn ở phía sau nói: “Ngay từ đầu bố đã muốn xem con và anh của con có khả năng đến đâu, lần này làm cũng khá đấy.”  

Mạch Sơ dừng bước, quay lại nhìn ông: “Lúc đi đường vòng, anh ấy đã tự xin rồi, bọn con cũng không xin tiền mẹ, đều là anh ấy tự kiếm.”  

Mạch Húc Văn gật đầu, không nói thêm gì.  

“Cảm ơn bố.” Mạch Sơ giơ phong bì trong tay lên: “Khi nào kiếm được tiền, con sẽ trả lại cho bố.”  

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách, Mạch Húc Văn thôi nhìn, hơi sụ mặt không biết nên vui hay buồn khi nghe câu này.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận