Phòng ký túc xá của Kiều Dạng ở tầng một, điều này khiến cô rất mừng.
Sau khi nhận chìa khóa, Kiều Khải giúp cô xách vali đến cửa ký túc xá. Bên ngoài có một cái chòi nhỏ. Ông muốn hút thuốc nên bảo Tô Đồng đi cùng Kiều Dạng sắp xếp đồ đạc.
Cửa không khóa. Tô Đồng cầm vali nhắc nhở cô: “Cầm chìa khóa cẩn thận, đừng làm mất.”
“Con biết rồi.” Kiều Dạng đẩy cửa phòng, không khí mát mẻ nhanh chóng bao trùm lấy cô. Hình như có người đến.
“Chào bạn.”
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Kiều Dạng chỉ nghe thấy giọng nói chứ không nhìn thấy người. Cô ngẩng đầu lên, thấy người kia thì vội vàng chào hỏi: “Chào bạn.”
“Bạn là Kiều Dạng phải không?” Cô gái mặc váy ngủ bước xuống cầu thang, đeo chiếc kính gọng tròn vào.
“Phải.” Trong phòng còn một giường tầng trên và một bàn học tầng dưới. Kiều Dạng nhìn ba chiếc bàn đã chất đầy đồ đạc linh tinh, hỏi: “Mọi người đã dọn dẹp xong rồi à?”
“Bọn chị đều là sinh viên năm hai. Chị tên là Thẩm Tĩnh, Tĩnh trong Quách Tĩnh.” Thẩm Tĩnh chỉ vào chiếc giường trống và nói với cô: “Bạn cùng lớp đó chuyển ngành nên bọn chị sắp xếp cho em ở đây.”
“Ồ.” Kiều Dương chợt hiểu ra: “Các chị đều là tiền bối khóa trên. Em cứ thắc mắc sao không tìm thấy bạn cùng phòng ở nhóm năm nhất.”
Tô Đồng mừng rỡ. Ban đầu bà còn lo Kiều Dạng sẽ không thích nghi được với cuộc sống ở đây. Giờ bạn cùng phòng đều là tiền bối khóa trên, vừa vặn có thể quan tâm nhiều đến con gái mình.
“Chào các cháu.”
Thẩm Tĩnh có khuôn mặt tròn trịa, cười rất thân thiện: “Cháu chào cô.”
Nói rồi cô ấy xoay ghế về phía sau: “Cô ngồi đi cô.”
“Không cần đâu.” Tô Đồng nhìn quanh một lượt, hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy? Cô đi lấy chút nước lau bàn.”
“Nhà vệ sinh và phòng tắm đều ở cuối hành lang, là kiểu dùng chung, nhưng mỗi phòng đều có một ban công nhỏ.” Thẩm Tĩnh kéo rèm cửa, “Ở đây có bồn rửa.”
“Được.” Tô Đồng đặt túi xuống vai, “Tiểu Dạng, con mở vali ra đi, lấy những thứ cần dùng trước.”
“Dạ.” Kiều Dạng mở vali, chuẩn bị kéo rèm giường trước.
Thẩm Tĩnh rửa mặt xong trở về thì thấy cô đang ngồi xổm trên nền nhà, mặt ủ mày chau, cười hỏi: “Cần giúp gì không?”
“À, không cần đâu ạ.” Kiều Dạng lật một trang trong sách hướng dẫn, quyết định nhờ trực tiếp nhờ cửa hàng Taobao giúp đỡ.
Thẩm Tĩnh ngồi xuống ghế, bắt chuyện: “Em từ đâu đến vậy?”
“Em ở Giang Tô, phía Nam ấy chị.”
Thẩm Tĩnh nói: “Vậy chị em mình gần nhau lắm, chị ở phía Bắc của Chiết Giang.”
Nam Tô Bắc Chiết như một nhà, bảo sao Kiều Dạng lại cảm thấy gần gũi với chị ấy.
“Nhưng sao em không ở lại Giang Tô học nhỉ?” Thẩm Tĩnh dùng kẹp tóc cá mập vén mái tóc dài của mình ra sau, “Nếu không phải Chiết Giang chỉ có một trường 921, thì chị cũng không phải đi xa như vậy.”
“Tại không đủ điểm chị ạ, bản thân em cũng thấy xa, may mà có một bạn học cấp ba cũng nhập học ở trường này.”
“Vậy thì tốt, kỳ nghỉ về nhà còn có thể đi chung xe.”
Cửa hàng trên Taobao đã gửi video lắp đặt, Kiều Dạng ngồi xổm trên sàn. Rõ ràng là đang làm theo từng bước, nhưng chớp mắt một cái lại không hiểu gì cả.
Cô đặt cây gậy trong tay xuống, gọi Tô Đồng: “Mẹ ơi, hay là gọi bố qua đây đi.”
“Không biết lắp à?” Thẩm Tĩnh để điện thoại xuống và đứng dậy, “Để chị giúp em, năm ngoái chị cũng tự lắp mà.”
Kiều Dạng nhận ra khả năng thực hành của mình còn kém, lần này không từ chối nữa, chủ động nhường chỗ rồi nói: “Cảm ơn chị.”
Thẩm Tĩnh nhận lấy các bộ phận từ tay cô: “Ôi dào, có gì đâu.”
Tô Đồng dùng khăn lau bụi trên bàn ghế, rồi giúp Kiều Dạng treo quần áo mang đến vào tủ. Làm xong, bà quay sang nhìn hai chiếc giường còn lại, hỏi Thẩm Tĩnh: “Vậy những người khác thì sao? Chưa đến à?”
“Một người ở hội sinh viên, đi đón tân sinh viên rồi cô.” Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thẩm Tĩnh ngẩng đầu nói: “Chắc là cậu ấy về đấy ạ.”
“Tĩnh Tĩnh, nhanh mở điều hòa xuống mười tám độ, nóng chết tớ rồi!”
Kiều Dạng ngước lên nhìn, nhận ra là chị sinh viên vừa mới ở khu đăng ký.
Thẩm Tĩnh hỏi cô ấy: “Các cậu đã xong chưa?”
“Ừm.” Châu Mính San ngồi phịch xuống ghế, lúc này mới chú ý đến Kiều Dạng đang ngồi trên giường lắp giá, cô lập tức nở nụ cười, vẫy tay chào: “Chào em~”
“Chào chị ạ.” Kiều Dạng dựa vào thành giường, “Hóa ra chị với em cùng một phòng ký túc xá.”
“Đúng vậy.” Châu Minh San mở rộng vòng tay, “Chào mừng em gia nhập đại gia đình 115!”
Kiều Dạng lúc này không thể xuống, đành cười và vẫy tay với cô ấy từ xa.
“Đây là chị Mính San của em.” Thẩm Tĩnh giới thiệu, “Bọn chị cùng lớp.”
“Vậy còn một chị nữa đâu ạ?”
“Cô ấy tên là Hoàng Thi Tình, cũng chuyên ngành tiếng Anh, nhưng không cùng lớp với bọn chị.”
Kiều Dạng gật đầu.
Cả buổi sáng ngồi trong lều bận rộn làm thủ tục cho sinh viên mới, sau khi ngồi điều hòa một lúc, Châu Mính San cũng dần hồi phục lại, cô ấy uống một ngụm nước lớn, gọi Thẩm Tĩnh: “Đi thôi, bọn mình đi ăn nhé.”
“Tớ giúp Kiều Dạng cho xong đã.”
“Không cần đâu!” Kiều Dạng vội vàng nói, “Rèm thì em tự treo lên được, hai chị mau đi ăn đi ạ.”
Tô Đồng cũng nói: “Đúng vậy, hai cháu nhanh đi ăn đi, muộn rồi đấy.”
“Vậy được.” Thẩm Tĩnh thay xong quần áo, cầm thẻ sinh viên trên bàn, trước khi đi còn dặn Kiều Dạng, “Sinh viên mới bây giờ hình như chỉ có thể ăn ở tầng ba hướng Nam, bên đó có thể thanh toán bằng điện thoại. Thi Tình là người địa phương, ngày mai mới đến, nếu em có nhiều đồ thì có thể để tạm trên bàn của cô ấy.”
“Dạ, em cảm ơn chị.”
Châu Mính San vẫy tay với cô: “Tạm biệt, có gì cần thì nhắn vào nhóm chat nhé.”
“Vâng!”
Cửa ký túc xá đóng lại, Tô Đồng thì thầm với Kiều Dạng: “Hai cô gái này trông xinh xắn lại còn tốt bụng nữa.”
Kiều Dạng chỉnh lại rèm giường, gật đầu đồng ý: “Con cũng thấy vậy.”
Tô Đồng nhìn đồng hồ: “Đã 12 giờ rưỡi rồi, nhanh hỏi xem bố con ở đâu, chúng ta đi ăn rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Kiều Dạng xoa người bước xuống cầu thang.
Tô Đồng nắm tay cô, lo lắng nói: “Cầu thang này có vẻ dốc, lên xuống cẩn thận kẻo ngã.”
“Con nhớ rồi.” Chỉ còn hai thanh ngang, Kiều Dạng nhảy xuống đất, chống tay lên hông, khoe khoang: “May mà con dẻo dai.”
“Hồi đại học, mẹ cũng từng dùng loại giường này, còn bị ngã một lần, đau lắm.” Tô Đồng lay lay lan can, “Giường này chắc hơi cũ rồi.”
“Biết sao giờ, trường học trăm năm tuổi là như vậy đó mẹ. Hạ Xán ở cơ sở mới, ký túc xá của bọn họ còn tạm ổn.”
Tô Đồng vuốt tóc mái cho cô: “Không sao đâu, sau này đây sẽ là tổ ấm nhỏ của con.”
Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn rèm giường mới được lắp, trong lòng tự dưng trào dâng cảm giác tự hào: “Dạ!”
Trường có bốn căng tin ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Gần ký túc xá nữ nhất là căng tin hướng Nam mà Thẩm Tĩnh vừa nhắc đến.
Kiều Khải gặp hai mẹ con ở cửa căng tin. Vừa gặp mặt, ông đã không chần chừ mà chia sẻ: “Bố vừa vào xem thử. Chỗ này lớn quá. Trà sữa cũng có đến vài quán, rồi mấy thứ linh tinh lặt vặt, trong trường học đều có hết.”
“Thật sao?” Mắt Kiều Dạng sáng lên: “Ở đâu thế bố? Con muốn uống!”
Tô Đồng vén rèm nhựa lên: “Ăn cơm xong rồi mua.”
Tầng ba hướng Nam không giống với căng tin truyền thống. Nó giống một nhà hàng nhỏ với đủ loại món ăn, tất cả đều được chế biến và bán tại chỗ.
Kiều Khải vừa bước vào đã tìm được một chỗ trống rồi ngồi xuống. Ông đưa điện thoại cho Kiều Dạng, bảo cô đến quầy gọi món chọn vài món mình thích.
Hôm nay là ngày nhập học năm nhất. Tầng này gần như chật kín sinh viên năm nhất và phụ huynh. Kiều Dạng nhận thể rồi đứng cuối hàng.
“Chào chị, tôi muốn một phần gà hấp gừng hành, trứng xào tôm…”
Nghe giọng phụ nữ có chút quen thuộc, Kiều Dạng tiến lên một bước ngó thử.
“Ủa cô?!”
Trần Thù ngoái lại, cũng ngạc nhiên khi thấy cô: “Huh Kiều Kiều.”
“Trần Thiên Cù đâu rồi cô?”
“Nó đang ngồi với bố nó, cháu cũng đến ăn cơm à?”
“Dạ, có cả bố mẹ cháu nữa.”
“Vậy cháu mau về nói với bố mẹ đi.” Trần Thù chỉ về một hướng, “Ở trong cái phòng đó, đúng lúc chúng ta có thể ngồi ăn chung.”
Kiều Dạng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Trần Thù nghiêng người hỏi: “Cháu lại đây xem nhà cháu thích ăn gì, cô sẽ gọi thêm hai món.”
“Cháu ăn gì cũng được ạ! Cô cứ gọi thoải mái!”
Thấy con gái trở về tay không, Kiều Khải hỏi: “Không gọi món à?”
Kiều Dạng đưa điện thoại lại cho ông, chỉ vào phòng bên trong rồi nói: “Bạn học của con cũng ở đây, mẹ cậu ấy gọi nhà mình qua ăn chung.”
“Ồ.” Đi cả buổi sáng dưới ánh nắng gay gắt, Kiều Khải cào tóc, hỏi cô, “Thế nào? Hình ảnh của bố có ổn không?”
“Ổn ổn.” Kiều Dạng kéo ông đứng dậy, “Mẹ đâu bố?”
“Sang bên đó mua trà lạnh, nói là để cho con giải nhiệt.”
“Vậy con phải sang bảo mẹ mua thêm vài ly nữa.”
“Trường con hay thật đấy.” Kiều Khải nhìn khung cảnh xung quanh của căng tin, thốt lên, “Có đủ mọi thứ, không cần phải ra ngoài.”
Tô Đồng khoác túi lên cánh tay, hỏi Kiều Dạng: “Là cậu bạn cùng lớp với con đúng không?”
“Đúng vậy.”
Kiều Dạng gõ nhẹ hai cái vào cửa, ấn tay nắm cửa và đẩy cửa vào.
Bốn ánh mắt chạm nhau, Trần Thiên Cù bất ngờ, thấy hai người đứng sau cô thì vội vàng đứng dậy gọi: “Cô chú.”
“Ừ, chào cháu.”
Kiều Dạng giải thích: “Mình vừa gặp mẹ cậu.”
Chưa dứt lời thì Trần Thù đã bước vào, bốn vị phụ huynh lập tức vào trạng thái xã giao, ai nấy đều nở nụ cười và chào hỏi nhau.
Kiều Dạng lặng lẽ lùi về bên cạnh Trần Thiên Cù, Trần Thù thì cô đã không còn xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp bố của Trần Thiên Cù.
Cô không kiềm chế được sự tò mò, ánh mắt cứ nhìn trộm người đàn ông lạ có thân hình vạm vỡ đó.
Trước đây chỉ biết bố cậu làm việc trong ngành hàng không dân dụng, không ngờ lại là cựu quân nhân.
Nhìn như vậy thì Trần Thiên Cù có vẻ giống mẹ hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách.
“Chúng tôi đều là luật sư, cũng định cho con bé học luật, nhưng điểm số không đủ.”
“Học tiếng Anh cũng tốt mà, tôi học thạc sĩ chuyên ngành dịch thuật.”
“Thật sao? Trùng hợp thật.”
Mấy người lớn vui vẻ ngồi xuống kể lể cảm nghĩ về mấy ngày nay ở Lục Châu. Trần Thù nói: “Hôm nọ, nhà ta ăn ở một quán ăn địa phương ngon lắm, hải sản vừa rẻ vừa tươi.”
“Ở đâu vậy? Bố nó cũng rất thích ăn hải sản.”
“Nhà chị khi nào về? Hay tối nay chúng ta cùng đi nhé.”
“Được đấy.”
“Không được.” Kiều Dạng chen vào nói, “Tiền bối cùng phòng con nói tối nay có buổi tiệc chào đón tân sinh viên.”
“Hôm nay con cũng có việc, giáo viên chủ nhiệm gọi tất cả các lớp trưởng đi họp.”
“Vậy hai đứa cứ bận đi.” Kiều Khải xua tay, “Chúng ta tự ăn với nhau.”
“Được luôn.”
Họ tiếp tục trò chuyện sôi nổi, Kiều Dạng quay sang hỏi Trần Thiên Cù: “Cậu đã trở thành lớp trưởng rồi à?”
“Nghe nói là trước khi chính thức khai giảng sẽ làm lớp trưởng tạm thời vài ngày, ai bảo tên tớ bắt đầu bằng chữ C, đứng đầu danh sách.” Trần Thiên Cù ngậm ống hút uống một ngụm trà lạnh mà Tô Đồng mua.
(Lynn: Trần Thiên Cù/陈天衢 phiên âm là Chen Tian Qu)
Kiều Dạng hỏi cậu: “Ngon không?”
Trần Thiên Cù nhấp miệng, đánh giá: “Khá mát.”
“Ngày nào cũng uống.” Trần Thiên Cù đưa tay ra, “Đồ ăn xong chưa nhỉ? Con đi lấy về đi.”
“Vâng.”
Kiều Khải nói: “Tiểu Dạng đi cùng bạn đi.”
“Dạ.”
“Để tôi, con bé không bê nổi đâu.” Trần Tuấn nói rồi định đứng dậy, bị Trần Thù kéo lại.
“Không sao.” Kiều Khải cười nói, “Con bé nó khỏe lắm, loại nước đóng bình đó đôi khi tôi cũng phải cố gắng, mà nó chỉ cần nhấc một cái là nâng lên được, hồi nhỏ tôi đã muốn bồi dưỡng nó đi học cử tạ.”
Tô Đồng cầm cốc nước uống, lặng lẽ nguýt ông ấy một cái.
Trần Thù cười nói: “Kiều Kiều nhà anh chị bề ngoài mềm mại nhưng bên trong lại cứng cáp, nhìn có vẻ điềm đạm, thực ra lại rất mạnh mẽ.”
Nghe câu này thấy dễ chịu hơn nhiều, Tô Đồng cười đáp: “Đúng vậy.”
Trần Thù gọi bảy tám món, hai khay vẫn không đủ chỗ.
“Cái này nặng, để tớ…”
“Tớ cầm cho.” Kiều Dạng từ trước mặt cậu bưng bát canh cá đi, còn không quên quay lại gọi, “Cẩn thận đấy, giữ cho chắc nhé.”
Trần Thiên Cù đáp một tiếng, cúi đầu cười nhẹ.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy Kiều Dạng mặc váy, hồi cấp ba ngoài đồng phục, cô chỉ mặc áo phông rộng và quần jeans, sau này tóc cũng chỉ buộc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa.
Hôm nay cô còn tết tóc hai bên, trên băng đô cài một chiếc nơ nhỏ. Trông cpp gầy hơn hồi lớp 12, đôi chân thon dài thẳng tắp dưới chiếc váy liền màu.
Cô đã khác, nhưng vẫn như xưa.
Trong khoảnh khắc này, Trần Thiên Cù bỗng cảm nhận được một nỗi sợ hãi.
Hình như cậu đã suýt chút nữa bỏ lỡ.
Kiều Dạng đặt bát canh cá xuống rồi chạy về phía cậu, nhận lấy đĩa trong tay cậu hỏi: “Còn không?”
“Còn.” Trần Thiên Cù nói, “Tớ đi lấy.”
Cô cười ngọt ngào: “Ừm.”
Mạch Sơ đã hỏi cậu, nếu đã biết trong nguyện vọng của Kiều Dạng là gì, tại sao không đăng ký vào trường Đại học Chính trị và Pháp luật.
Câu trả lời của cậu lúc đó là: “Học luật cũng được, nhưng tôi vẫn muốn vào trường đại học tổng hợp hơn.”
Mạch Sơ gật đầu, không nói gì.
Trần Thiên Cù hỏi: “Bà nghĩ tôi nên đăng ký vào trường Chính trị Pháp luật?”
“Không.” Mạch Sơ kiên quyết lắc đầu, “Ông làm đúng rồi.”
—— “Chỉ là có đôi lúc, khi cậu đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, thì Thượng Đế sẽ lấy đi của cậu một thứ gì đó.”
Bây giờ cậu muốn phản bác câu đó.
Không, chỉ khi bạn có được lựa chọn đúng đắn, thì ông trời mới ban cho bạn tất cả những gì bạn muốn.