Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 93: Ngoại truyện – “Vợ chồng son, không có việc gì hôn một cái thì sao?”.




Người vừa mới một giây trước còn trông phóng khoáng và lịch lãm, giờ lại kéo cô đến bên cửa sổ hôn mà chẳng màng thời gian hay hoàn cảnh.

Cây sáo cứng đè vào lưng không cho cô lùi lại. Chỉ cần khẽ cử động là sẽ bị v*t c*ng ấy ép tới, đau đến mức phải nhích gần lại, rúc vào lòng anh thêm một chút.

Cảm nhận được hành động rụt vai lại khi bị cây sáo đẩy đau của cô, khóe mắt nhắm hờ của Kỳ Tỉnh khẽ cong lên đầy thích thú.

Diệp Phục Thu siết chặt chiếc áo thun trên người anh, qua lớp vải cảm nhận nhịp tim vững vàng của đối phương. Trong lúc làn da hai người cọ sát, đôi mi cô khẽ run rẩy từ từ khép lại.

Dù Kỳ Tỉnh đã sống được 30 năm nhưng anh chỉ có mỗi người bạn đời là cô, tuy nhiên kinh nghiệm yêu đương mà người khác phải tích lũy qua nhiều mối quan hệ mới có được, anh đều có thể học được tất cả từ cô.

Kỹ thuật hôn của Kỳ Tỉnh đã điêu luyện, lại còn kết hợp với những cái v**t v* khéo léo, chạm chính xác vào các điểm nhạy cảm của cô, lần nào cũng khiến cô tâm hồn điên đảo.

Diệp Phục Thu thực sự muốn đặt cho anh một biệt danh—— “Quỷ cuồng hôn”!

Đúng là yêu quái mê hôn, chẳng hiểu sao lại thích hôn cô đến thế.

Đầu ngón tay cô khẽ cử động, chọc cho lồng ngực anh ngứa ngáy.

Cảm nhận được cô trách cứ như đuôi mèo vẫy nhẹ, Kỳ Tỉnh giơ tay đặt lên mu bàn tay cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương rồi từ từ kéo lên, ý bảo cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

Toàn bộ đồ trang trí trong căn tứ hợp viện đều được làm từ những vật liệu tốt nhất. Phòng của Kỳ Tỉnh mang phong cách cổ kính, ngay cả khung cửa sổ đã dùng nhiều năm đến giờ vẫn có thể lờ mờ ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng dễ chịu.

Vậy nên Diệp Phục Thu cảm thấy nụ hôn này có thêm chút ngọt ngào của vân gỗ.

Kỳ Tỉnh ngậm lấy cánh môi cô, đối đãi như thể đang khẽ cắn một miếng thạch, chóp mũi cọ xát khắp gương mặt cô, châm lên từng cơn nóng trên làn da cô.

Khi hôn, hơi thở sẽ trở nên nặng nề hơn, vì vậy khi hơi thở của anh phả lên mặt, lên cổ cô lại càng rõ ràng hơn bình thường, như một làn hơi ẩm ướt bao quanh.

Gió từ ngoài cửa sổ nhắc nhở cô rằng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, Diệp Phục Thu đẩy vai anh hai cái, bảo anh dừng lại trước đã.

Cả hai đồng thời mở mắt nhìn nhau khi tách môi ra, ánh mắt như sợi tơ dính chặt vào nhau.

Kỳ Tỉnh dùng đầu mũi cọ nhẹ vào chóp mũi cô, giọng nói trầm khàn đầy mập mờ sau nụ hôn: “Sao thế.”

“Anh……” Nhìn ánh mắt anh như thế, Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy anh có thể hôn tiếp bất cứ lúc nào: “Dù có muốn thì cũng phải xem xét hoàn cảnh chứ.”

Anh nhướng mày, đảo mắt nhìn xung quanh, “Đây là phòng của anh mà.”

Diệp Phục Thu: “……”

Nhưng cửa nẻo anh mở toang hết thế kia! Đây là tứ hợp viện sân nhỏ một tầng* đó!

(*Cụm từ “tứ hợp viện sân nhỏ một tầng” mô tả một ngôi nhà truyền thống Trung Quốc có kiến trúc bốn dãy nhà bao quanh một khoảng sân nhỏ ở giữa và tất cả các dãy nhà đều chỉ có một tầng. Đặc điểm chính của nó là bốn dãy nhà được xây dựng xung quanh một sân trong trung tâm, tạo thành một hình vuông hoặc hình chữ nhật. )

Người làm được thuê trong nhà vẫn đang dọn dẹp sân, có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào!

Kỳ Tỉnh nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô, khẽ trêu chọc: “Sợ đến mức này, người ta không biết lại tưởng chúng ta đang vụng trộm đấy.”

Diệp Phục Thu lườm anh một cái, “Không đứng đắn chút nào.”

“Vừa nãy bà ngoại nói gì với anh? Lớn đầu rồi mà……”

Anh khoanh tay trước ngực, nhướng mày, “Hay lắm, cô Diệp, giờ biết lấy người lớn ra dọa anh rồi.”

“Giờ đã oai phong thế này, sau này kết hôn thì không biết sẽ thế nào đây?”

“Anh nhìn ra rồi hả?” Diệp Phục Thu cũng bắt chước anh khoanh tay, chẳng hề nao núng, mỉm cười đầy thách thức: “Anh định làm gì em nào? Cậu Kỳ không muốn cưới nữa sao?”

Cô giả vờ lấy điện thoại ra: “Vậy thì em phải liên hệ với người theo đuổi tiếp theo thôi..….”

Nghe vậy, Kỳ Tỉnh bước tới một bước, giật lấy điện thoại của cô rồi nhét vào túi quần, mặt lạnh tanh nói: “Không được.”

“Trên đời này ngoài anh ra, ai có thể chiều chuộng em như thế chứ?” Anh chỉ vào chính mình: “Diệp Phục Thu, anh chính là lựa chọn tối ưu duy nhất.”

“Rốt cuộc em còn bao nhiêu người theo đuổi đang giữ liên lạc? Nào đến đây, nói nghe xem.”

Diệp Phục Thu cố nhịn cười: “Anh định làm gì?”

Kỳ Tỉnh hạ mi mắt: “Đấu tay đôi.”

“Thua thì họ phải xóa hết wechat, số điện thoại của em, không được liên lạc nữa.”

“Này, cậu Kỳ, Tổng giám đốc Kỳ, Kỳ Tỉnh.” Cô bước tới ôm lấy cổ anh, kéo anh cúi xuống, dỗ dành: “Sao thế này, bây giờ sinh nhiều tính nhỏ nhen thế ư?”

“Với quyền cước đã từng luyện đấu vật tự do của anh.” Diệp Phục Thu ngẩng đầu, khẽ hất cằm suy nghĩ, như thể cô thật sự có cả đống người theo đuổi: “Để em nghĩ xem, chắc không ai chịu nổi một cú đấm của anh đâu.”

“Người ta chỉ thích em thôi, anh lại khiến họ chịu đau x*c th*t, quá đáng rồi nha.”

Kỳ Tỉnh ôm lấy eo cô, bóp mạnh một chút để cảnh cáo rồi anh cúi đầu, ánh mắt càng thêm sâu: “Không quan tâm, không ai được quyền nhớ nhung em nữa.”

“Ai đến anh xử lý người đó.”

Những lúc thế này Diệp Phục Thu luôn cảm thấy thật kỳ lạ. Một người như anh, từ trước tới giờ luôn cao cao tại thượng, chưa từng hốt hoảng trước điều gì.

Thế nhưng trước mặt cô, anh luôn để lộ mặt thiếu tự tin, thiếu cảm giác an toàn.

Cô đâu phải người phụ nữ tệ bạc đâu, cũng chưa từng có ai khác.

Thật kỳ lạ.

Diệp Phục Thu khẽ cười, cô nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh “Ừhm” khẽ: “Môi anh cũng mát ghê, giải nhiệt tốt thật.”

Đôi mắt đen sâu của Kỳ Tỉnh phản chiếu bóng hình cô, anh lạnh giọng: “Tại em làm anh tức đấy.”

Nói xong, anh cúi đầu xuống, lại áp môi lên môi cô.

“Hôn thêm 5 phút nữa rồi dẫn em về phòng khách.”

Diệp Phục Thu buộc phải hé miệng đón lấy sự tấn công nóng bỏng từ đối phương, cô khẽ nhắm mắt nuốt lấy hơi thở của anh, thầm nghĩ trong lòng.

Năm phút? …… Chắc là gạt người thôi.

…………

Cuối cùng lại bị kéo hôn thêm mười mấy hai mươi phút, dây dưa mãi mới quay lại phòng khách.

Diệp Phục Thu bị nắm tay kéo đi, cúi đầu đầy hối hận.

Môi nóng ran, chắc chắn lại vừa đỏ vừa sưng. Cô ngước mắt lườm Kỳ Tỉnh, nhỏ giọng trách: “Anh hôn thì hôn thôi, sao cứ phải làm môi em sưng thành thế này?”

“Ai nhìn vào mà không biết chúng ta vừa rồi……”

Nói được nửa câu, cô dừng lại, bực mình quay đầu đi.

Người bị trách móc lại vô cùng thư thái, nhân cơ hội hôn trộm cái nữa. Giờ Kỳ Tỉnh đang rất vui vẻ, anh nắm tay cô, nói một cách nhẹ nhàng: “Vợ chồng son không có việc gì hôn một cái thì sao? Ai dám có ý kiến?”

“Cô Diệp, rốt cuộc anh có gì mà không thể gặp người khác sao?”

“Không phải anh không thể gặp người khác.” Diệp Phục Thu nắm lấy tay anh, dùng vai huých mạnh vào anh một cái, nhưng chàng trai này chẳng mảy may nhúc nhích, “Anh là người không biết xấu hổ.”

Kỳ Tỉnh khẽ nhướng đuôi mắt, sự sắc bén trong đôi mắt phượng giảm đi hơn nửa, “Đánh giá hay lắm, nhìn người chuẩn thật.”

Có mắng thế nào thì anh vẫn chẳng để tâm nên cô cũng đành chịu, chỉ mong dần dà bị anh đồng hóa, đợi đến khi mặt bản thân cũng dày lên thì thế giới tự khắc sẽ hòa hợp thôi.

Quay lại phía phòng khách, Diệp Phục Thu ngồi cùng Kỳ Tỉnh và bà ngoại anh, tán gẫu một lúc.

Tuy bà ngoại anh xuất thân danh giá, thấm nhuần khí chất thư hương và là một giáo sư nghiêm nghị, nhưng khi trò chuyện gia đình cũng giống như những người lớn trong nhà bình thường khác, lo lắng họ khi nào kết hôn, có dự định gì chưa, có cần bà cụ giúp đỡ gì không.

“Dù bây giờ hai đứa sống như vậy cũng tốt, nhưng cảm giác khi kết hôn khác xa với yêu đương lắm.” Bà cụ Dịch nhấp ngụm trà, nói: “Sớm xây dựng gia đình, cảm giác yên ổn đó, khi yêu đương không thể so sánh được đâu.”

“Không cần vội sinh con, muốn sinh thì sinh, không muốn thì sau này nhận nuôi, cũng coi như con ruột thôi.”

Diệp Phục Thu không ngờ bà ngoại anh sẽ nói như vậy, tư tưởng bà cụ thật quá tiến bộ, còn cởi mở tiến bộ hơn cả một người trẻ tuổi như cô.

Cô ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, nhìn Kỳ Tỉnh rồi lại nhìn bà ngoại anh, dường như hiểu được ý bà, cô khẽ cười gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”

Có lẽ bà ngoại anh muốn cô yên tâm rằng—— Nhà chồng tương lai không phải gia đình bảo thủ nghiêm khắc, sẽ không ép cô phải sinh con nối dõi, chịu đựng nỗi đau sinh nở khi không mong muốn.

Bà cụ Dịch nhìn Dịch Thận: “Cháu cũng vậy, có thể đính hôn trước, cưới xong hai vợ chồng cứ thoải mái rong chơi đi, không cần vội chuyện sinh con.”

“Hai đứa còn trẻ, dù có sinh con cũng chưa chắc biết làm bố làm mẹ thế nào.”

“Khi nào chơi đủ, cảm thấy ổn định rồi, thật sự muốn có con thì hãy tính tiếp, nghe rõ chưa?”

Dịch Thận và Kỳ Tỉnh – hai anh em cùng lúc gật đầu nhận lệnh: “Dạ rõ.”

“Chúng cháu biết rồi ạ.”

Bà cụ Dịch nâng tách trà lên, ánh mắt thoáng qua, nhìn chằm chằm vào hai anh em họ.

Ánh mắt bà cụ lướt qua đôi mày giống nhau như đúc của họ, hai đôi mắt phượng có đường nét tương đồng nhưng lại mang khí chất hoàn toàn khác biệt trên hai anh em.

Dịch Thận lạnh lùng, quá thanh cao; Kỳ Tỉnh đa tình, quá trần tục.

Có lẽ chính vì vậy mà hai anh em mới trở thành đồng minh và chiến hữu bổ trợ cho nhau hoàn hảo nhất.

Điểm giống nhau nhất giữa họ là bản tính cứng cỏi bẩm sinh.

Những người quá thông minh, quá lý trí và luôn đứng trên đỉnh cao, mất mát thường nhiều hơn những gì họ đạt được. Bà cụ từng lo rằng họ sẽ trở nên quá lạnh lùng, nhưng không ngờ cả hai con người cứng cỏi ấy lại đều là những kẻ si tình.

Bà cụ Dịch cúi đầu nhấp trà, thầm mừng vì hai đứa cháu có thể tìm được người phù hợp vào độ tuổi cuồng nhiệt nhất.

Có các cô gái ấy bên cạnh, khi kiếm đã tìm được vỏ, họ mới thực sự có nơi neo đậu.

…………

Bà ngoại anh giữ họ ở lại qua đêm. Diệp Phục Thu nhìn ra Kỳ Tỉnh không muốn ở lại, nhưng Dịch Thận có việc ở công ty nên đã phải bắt tàu cao tốc về Tân Dương trước.

Đợi hai ngày nữa họ đến Tân Dương sẽ gặp lại Dịch Thận và Thẩm Viên.

Cậu ấy đi rồi, hai người còn lại có hơi khó từ chối lời mời của bà cụ.

Cả hai không thể đều rời đi sẽ khiến bà cụ buồn lòng, nên sau khi tạm biệt Dịch Thận, họ quyết định ở lại.

Đồ đạc đã đầy đủ, họ chỉ cần vào ở mà không cần chuẩn bị gì thêm, đồ dùng sinh hoạt và quần áo sạch sẽ có người mang tới tận nơi.

Vì họ đến nên buổi tối, bếp núc bận rộn hơn hẳn ngày thường. Bình thường bà cụ Dịch luôn ăn uống thanh đạm, nhưng hôm nay đầu bếp đã chuẩn bị thêm vài món khác cho họ.

Kỳ Tỉnh ăn gì cũng được nhưng Diệp Phục Thu lại là người thích ăn thịt, khẩu vị đậm đà cay mặn, đồ ăn nhạt nhẽo sẽ khiến cô không hứng thú.

Tối nay có các món thịt và hải sản, Diệp Phục Thu vừa trò chuyện cùng bà ngoại anh vừa ăn đến mức suýt no căng bụng.

Sau bữa cơm, bà cụ nghỉ ngơi một lúc rồi đi ngủ sớm.

Hai người nắm tay nhau rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng ngủ cũ của Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu khoác tay anh, tay còn lại xoa bụng, lẩm bẩm hối hận: “Vừa ăn vừa nói chuyện với bà nên không kiểm soát được, ăn nhiều quá, căng bụng quá……”

“Lần đầu đến nhà mà ăn nhiều như vậy, có phải hơi thất lễ không?”

“Có gì đâu? Em mà giữ kẽ mới là không hay.” Kỳ Tỉnh dỗ dành cô, “Em không thấy bà ngoại anh nhìn em cả buổi, cười không ngừng suốt à?”

“Yên tâm đi, bà ngoại rất thích em.”

Nghe anh nói vậy, cô cũng yên tâm hẳn.

Diệp Phục Thu xoa ngực, lắc đầu: “Vẫn là ăn nhiều quá, mình có nên ra ngoài đi dạo chút không? Em sợ về nằm luôn sẽ khó tiêu.”

Cô vừa định đi ra cửa thì bị người phía sau kéo lại. Diệp Phục Thu loạng choạng vài bước, ngẩng đầu: “Hửm? Làm gì vậy?”

Kỳ Tỉnh đứng yên tại chỗ, một tay kéo cô, tay kia đút túi. Dưới ánh trăng hắt lên mái hiên, đôi mắt đen thẫm của anh sáng rực, “Ngoài trời nóng.”

Diệp Phục Thu hỏi chậm rãi: “…… Vậy nên?”

Anh nói thêm một câu.

“Ai nói nằm thì không tiêu hóa được?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận