Mạnh Lâm Thanh: “…”
Cái này được tính là lời hay sao?
“Lần sau khen ta, có thể trực tiếp hơn một chút.” Mạnh Lâm Thanh nhún vai.
Tử Ngọc: “…”
Đây mới là thiếu gia mà nàng quen thuộc.
Kỳ thật còn có một điểm bị Tử Ngọc bỏ qua, đó chính là người nổi tiếng thị phi nhiều.
Bạch Tử Ngọc trong chuyện dịch bệnh, thanh danh vang xa, nhất định sẽ khiến rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, nhưng mỗi một hành động của hắn…
Bất kể là chủ động một mình xông vào khu cách ly hay là cho không vắc-xin, đều khiến hắn có được sự ủng hộ của bá tánh lại có được sự tín nhiệm của Hoàng thượng.
Có được thiện cảm của hai bên này, mặc kệ là ai muốn giở trò quỷ, cũng khó mà tạo nên sóng gió lớn.
Đây mới là toàn bộ suy tính của Mạnh Lâm Thanh, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là kiếm tiền.
Chuyện vắc-xin bàn giao xong xuôi, Trương Đức Thuận đến còn thuận tiện thay mặt quan phủ ký kết khế ước với Mạnh Lâm Thanh.
Những việc sau đó, tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Mạnh Lâm Thanh cần làm, chỉ còn lại đúng hạn cung cấp vắc-xin là được.
Cho nên, hiện tại nàng lại có thể chuyên tâm xem bệnh cho người khác.
“Hôm nay trở đi, Bình An y quán chúng ta khôi phục khám bệnh.” Tử Ngọc nói, gỡ xuống tấm biển đóng cửa.
Vốn có mấy người bá tánh chỉ là đi ngang qua, vừa thấy tấm biển được gỡ xuống, việc cần làm cũng không làm nữa mà trực tiếp xông tới xếp hàng.
“Ta tới trước!”
“Ta thứ hai, ta xếp trước!”
Thật đúng là lần đầu tiên thấy xem bệnh cũng tích cực như vậy.
Nhân khí của Bình An y quán, là những y quán khác trong kinh thành cộng lại cũng không sánh bằng.
Không có cách nào, chỉ riêng tấm biển ngự ban trước cửa kia đã là độc nhất vô nhị, cộng thêm y thuật cao siêu của Bạch Tử Ngọc, người bệnh không đến đây còn có thể đi đâu?
Bình An y quán hiện tại so với trước kia, càng thêm đáng sợ.
“Được rồi, đến hắn là hết, những người phía sau không cần xếp hàng nữa, ngày mai hãy đến. Thiếu gia nhà chúng ta hôm nay không thể xem hết được.” Tử Ngọc chống nạnh, duy trì trật tự xếp hàng của người bệnh.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, Tử Ngọc ước lượng số lượng người bệnh Mạnh Lâm Thanh khám mỗi ngày, liền kịp thời nhắc nhở mọi người đừng xếp hàng nữa.
Người đến trễ tự nhiên là thôi, nhưng người bị kẹt ở vị trí đó thì đặc biệt khó chịu.
“Tử Ngọc cô nương, ngươi thêm ta vào đi, ta đã xếp hàng một lúc lâu rồi.” Người bệnh cầu xin, không muốn ngày mai lại đến.
Tử Ngọc không hề lay động, nguyên tắc là vô cùng quan trọng, điểm này vẫn là thiếu gia dạy nàng.
“Không được, thêm ngươi vào, vậy có thể không thêm người phía sau ngươi sao? Cứ thêm như vậy đến khi nào mới là kết thúc, khiến thiếu gia nhà chúng ta mệt chết, ngày mai ngay cả người khám bệnh cũng không có!” Tử Ngọc một mặt kiên trì.
Thấy Tử Ngọc không mảy may d.a.o động, đám người bệnh lại nghĩ ra cách khác.
“Hay là Tử Ngọc cô nương, ta ở đây xếp hàng trước, tính ta là người đầu tiên của ngày mai được không?" Một người bệnh hỏi.
“Cái này…" Tử Ngọc khó xử.
Đúng là không có quy định như vậy, nhưng mà xếp hàng trước cho ngày mai hình như cũng không phải là không được.
Nếu có thể sắp xếp trước thời gian mỗi người bệnh đến khám, mỗi người đến theo giờ của mình, hoặc đến sớm hơn một chút là có thể giải quyết được tình trạng đông đúc trong y quán.
“Chờ chút, ta phải đi hỏi thiếu gia nhà ta đã.”
Tử Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem ý tưởng còn chưa hoàn thiện của mình nói ra.
“Thiếu gia, người thấy như vậy có khả thi không?" Tử Ngọc hỏi, nàng cũng biết rõ nếu thật sự muốn thực hiện, quy định còn phải hoàn thiện thêm.