Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 197.




Đã hoàng thượng tự mình cũng không để ý, Tử Ngọc cũng không cần thiết phải khách sáo với hắn, vui vẻ thu bạc lại.

Lấy thuốc xong, thì nên đi rồi.

Nhưng lúc này Sở Nam Phong lại không hiểu sao không muốn đi, hắn lại không tìm được một cái cớ hợp lý để không đi, đang do dự…

“Tiểu Bạch!”

Tử Ngọc đột nhiên gào lên một tiếng.

Nàng mắt tinh, nhìn thấy người của thương nhân dược liệu đã đến cửa. Lúc này chính là thời gian bổ sung dược liệu, liền gọi Tiểu Bạch tới làm việc nặng.

“Tới rồi.”

Tiểu Bạch từ phía sau đi ra, hắn đeo mặt nạ da người không chú ý nhiều đến bệnh nhân trong y quán, trực tiếp đi tới cửa tiếp người của thương nhân dược liệu.

“Ngươi kiểm tra lại một chút, mấy túi này là… mấy túi này là… danh sách ở đây.”

“Được, ta kiểm tra số lượng trước, ngươi mang đồ xuống, lát nữa ta tự mình bê vào là được.”

Quy trình tiếp nhận dược liệu Tiểu Bạch rất thành thạo, hắn kiểm tra xong một lượt liền bàn giao xong, đối phương rời đi còn hắn thì vác một bao dược liệu, đi về phía kho hàng.

Từ góc độ của Sở Nam Phong, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Bạch này.

Kỳ lạ thật, hắn cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hơn nữa cảm giác gặp không ít lần.

Nhưng khi cẩn thận nhớ lại, lại cái gì cũng không nắm bắt được.

Tiểu Bạch võ công cao cường, so với Tử Ngọc và Tuỳ Phong còn lợi hại hơn nhiều. Cao thủ như hắn, đối với ánh mắt của người khác rơi trên người mình, đặc biệt nhạy cảm.

Cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn dừng bước, thuận theo trực giác nhìn sang.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.

Người này… sao có chút quen mặt?

Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, người đang nhìn chằm chằm hắn này, khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc. Nhưng đối phương lại không lên tiếng gọi hắn, cũng không nói gì, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi?

“Tiểu Bạch, ngươi ngẩn người làm cái gì vậy?” Tử Ngọc thấy Tiểu Bạch đứng im không đi, còn tưởng hắn có chuyện gì, vội vàng hỏi han.

“Ồ.” Tiểu Bạch hoàn hồn, thầm nghĩ chắc là mình quá nhạy cảm rồi, biết đâu người ta chỉ là tùy tiện nhìn xem thôi: "Không có gì, ta tiếp tục chuyển dược liệu đây.”

Không để tâm nữa, Tiểu Bạch tiếp tục vận chuyển dược liệu.

Do tiếng hỏi han của Tử Ngọc, khúc nhạc dạo nho nhỏ này, sự bất thường giữa Sở Nam Phong và Tiểu Bạch liền lọt vào mắt Mạnh Lâm Thanh.

Đây là chuyện gì?

Mạnh Lâm Thanh thầm nghi hoặc, chẳng lẽ hai người này quen biết? Thế nhưng Tiểu Bạch đang đeo mặt nạ da người do nàng làm, khuôn mặt đó chỉ là sản phẩm ngẫu nhiên được tạo ra từ tay nàng.

Thật trùng hợp, khuôn mặt do nàng tùy tiện nặn ra, lại trùng hợp giống với người quen nào đó của Sở Nam Phong?

Không đúng, cho dù thật sự là như vậy, tại sao Sở Nam Phong không chào hỏi Tiểu Bạch, hắn cũng đâu có mất trí nhớ.

Thông tin quá ít ỏi, Mạnh Lâm Thanh không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, chỉ có thể tiếp tục âm thầm để ý phản ứng của Sở Nam Phong.

Tiểu Bạch chuyên tâm làm việc của mình, liên tục ra ra vào vào, đem mấy bao tải dược liệu lớn đặt ở cửa đều chuyển hết vào hậu viện.

Có một số dược liệu cần phải phơi nắng trước, cho nên hắn phải phân loại, trước tiên lựa những dược liệu này ra.

“Ta cùng ngươi lựa chọn.” Tùy Phong chủ động lên tiếng.

Tuy rằng vẫn còn đầy đề phòng với Tiểu Bạch, luôn cảnh giác hắn sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.

Nhưng dù sao cũng sống chung dưới một mái nhà, ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Hơn nữa bản thân Tiểu Bạch hoàn toàn không khiến người ta chán ghét, cho nên Tùy Phong đối với hắn vẫn rất khách khí.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận