Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 211.




“Cái này là thứ gì vậy?” Bệnh nhân đến khám bệnh nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào tay Mạnh Lâm Thanh, đầu xoay tới xoay lui nhìn.

Thứ mới lạ ở Bình An y quán nhiều lắm, thỉnh thoảng lại bị “đập vào mắt" bây giờ mọi người đều đã bị “thuần phục” rồi.

Những thứ kỳ quái của Mạnh Lâm Thanh khiến bọn họ nhìn mà ngẩn ngơ, mọi người chỉ cảm thấy thú vị, tò mò nhiều hơn là nghi ngờ.

“Găng tay.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Găng tay?” Mọi người tuy rằng không hiểu ý này là gì, nhưng cũng không phải kẻ ngốc: "Găng tay này nhìn ấm áp ghê, còn có thể lộ ngón tay ra, cũng không ảnh hưởng đến việc làm.”

“Đúng vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng.” Mạnh Lâm Thanh xòe ngón tay ra rồi nắm lại, biểu diễn sự linh hoạt của nó.

“Quả là đồ tốt, Bạch đại phu, găng tay này có bán không?” Bệnh nhân hỏi.

Thứ mới lạ ở Bình An y quán phần lớn đều có thể bán, cho nên mọi người nhìn thấy, tự nhiên là muốn mua về thử.

Chỉ tiếc là, Mạnh Lâm Thanh tuy có thói quen tích trữ đồ đạc, nhưng còn lâu mới đến mức cái gì cũng tích trữ.

Loại găng tay hở ngón này, trong không gian của nàng cũng không có bao nhiêu đôi, nếu muốn bán thì số lượng chắc chắn là không đủ.

“Không bán.” Mạnh Lâm Thanh thành thật trả lời.

Bá tánh cũng không thể cưỡng cầu, chỉ đành luyến tiếc ra về.

Kết quả có một vị chưởng quầy tiệm may đến khám bệnh, nhìn thấy đôi găng tay của Bạch Tử Ngọc, trong lòng liền rung động.

“Bạch đại phu, ta biết ngài không bán đôi găng tay này, nhưng mà… có thể tháo ra cho ta xem thử được không?” Vị chưởng quầy hỏi.

Mạnh Lâm Thanh không biết thân phận của đối phương, nhìn đôi mắt sáng rực của hắn, đoán được đối phương đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh từ đó.

Suy cho cùng, trong khoảng thời gian này, không ít người hỏi nàng về đôi găng tay.

Nàng không phải loại người không muốn người khác phát tài, đã muốn xem thì nàng cũng bằng lòng cho xem.

“Ngươi xem đi.” Mạnh Lâm Thanh cởi găng tay ra, đưa cho đối phương xem.

Vị chưởng quầy cầm lấy đôi găng tay, lật đi lật lại xem kỹ mấy lần, đặc biệt chú ý đến từng chi tiết nhỏ, xác định kỹ thuật may đôi găng tay này không phức tạp nhưng lại rất thiết thực.

Đối với đại đa số bá tánh, ngày nào cũng phải làm việc, mà đeo đôi găng tay này cũng không ảnh hưởng đến việc làm chắc chắn sẽ bán chạy.

“Đa tạ Bạch đại phu.”

Sau khi người nọ cầm thuốc rời đi, về đến nhà liền bắt đầu vẽ, vẽ ra cách làm găng tay rồi lại đi tìm các thợ thêu bàn bạc cải tiến thêm một số chi tiết.

Không lâu sau, loại găng tay hở ngón này đã trở nên thịnh hành trong kinh thành.

Có vài bệnh nhân đến khám bệnh, trên tay cũng đeo găng tay.

“Ơ, mọi người mua ở đâu vậy?” Tử Ngọc tò mò, phát hiện đôi găng tay đó không đẹp bằng của thiếu gia nhà mình, nhưng ý nghĩa thì cũng na ná nhau.

“Ở tiệm của Lâm chưởng quầy có bán đó, rất nhiều người đến mua. Lâm chưởng quầy nói là hắn nhìn thấy Bạch đại phu đeo, mới nghĩ ra cách làm loại găng tay này.”

Tên bệnh nhân kia còn thao thao bất tuyệt, nói đáng lẽ họ nên tự mình bán, số tiền này lại để người khác kiếm mất rồi.

Tử Ngọc gật đầu lia lịa, quay sang nhìn Mạnh Lâm Thanh, ánh mắt có chút uất ức.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cái gì cũng muốn kiếm tiền?

Cái tính tham tiền của Tử Ngọc, e là còn lợi hại hơn cả mình.

“Ta để ngươi thiếu thốn à?” Mạnh Lâm Thanh bực bội hỏi, nàng đối với Tử Ngọc một chút cũng không keo kiệt.

“Đúng là không có.” Tử Ngọc rầu rĩ nói.

“Thiên hạ này thiếu gì cách kiếm tiền, người ta Lâm chưởng quầy có mắt nhìn người có bản lĩnh. Số tiền này người ta kiếm được là đáng, ngươi cũng không cần phải ghen tị.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận