Bản thân hắn thì tùy tâm sở dục, ngược lại Trương Đức Thuận đứng bên cạnh lo lắng đến mức thở mạnh cũng không dám. May mà hắn biết, Hoàng thượng mắng thì mắng, chung quy vẫn có chừng mực, không đến mức trút giận lên đám nô tài bọn họ.
“Thôi, toàn là lời vô nghĩa, chẳng có câu nào hữu dụng, không xem nữa!”
Sở Nam Phong phất tay áo, những tấu chương này đều trở thành phế vật vô dụng, ngay cả tư cách lọt vào mắt hắn cũng không có.
Xem không những lãng phí thời gian, còn ảnh hưởng tâm trạng, một lũ sâu mọt thiển cận đầu óc rỗng tuếch!
Nói móc đủ rồi, Sở Nam Phong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Hoàng thượng, ngự thiện phòng đưa trà bánh tới.” Trương Đức Thuận vội vàng bày trà bánh, để Sở Nam Phong nguôi giận.
Uống một ngụm trà nóng, cả người ấm áp hơn nhiều.
Sở Nam Phong dựa vào ghế, nhịn không được nhớ tới những tấu chương giục giã tuyển tú.
Nói trong lòng hắn không chút d.a.o động nào, đó tuyệt đối là lời nói dối.
Mỗi lần nhìn thấy những tấu chương này, hắn lại không tự chủ được nhớ tới Bạch Tử Ngọc, còn có câu nói của Bạch Tử Ngọc ngày hôm đó.
“Ta không có long dương chi hảo.”
Câu nói của Bạch Tử Ngọc như sấm bên tai trực tiếp khiến trái tim Sở Nam Phong lạnh đi một nửa, uống trà nóng đến mấy cũng vô dụng.
Nhưng con người đôi khi chính là ti tiện như vậy, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, càng cầu mà không được thì càng muốn cầu, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế.
Không biết Bạch Tử Ngọc dạo này thế nào rồi?
“Trương Đức Thuận, ngươi lui xuống trước đi.” Sở Nam Phong trầm giọng nói.
Đợi người đi rồi, hắn liền cho gọi Thanh Long đến.
“Ngươi đi hỏi Chu Tước, theo dõi lâu như vậy, có phát hiện gì không. Còn nữa, gần đây Bình An y quán có chuyện gì xảy ra không.” Sở Nam Phong ra lệnh.
Thanh Long ngoài mặt đồng ý, trong lòng điên cuồng oán thầm.
Ý đồ của chủ tử nhà mình không thể rõ ràng hơn được nữa, cái gì mà quan tâm Bạch Hổ dạo này thế nào, nói cho cùng nửa câu sau mới là trọng điểm, căn bản là muốn biết Bạch đại phu gần đây thế nào!
Là một thuộc hạ đủ tiêu chuẩn, Thanh Long biết nhưng không nói.
“Được, ta đi xem sao.”
Thanh Long đích thân đi tìm Chu Tước, thế nhưng nàng ta lại chẳng biết gì.
“Cái gì gọi là không có gì?” Thanh Long đau đầu, như vậy thì làm sao báo cáo với chủ tử đây?
“Là không có gì thật mà, Bạch Hổ vẫn chẳng nhớ ra được gì, ngày ngày chỉ làm mấy việc vặt vãnh như phơi dược liệu, toàn là chuyện vụn vặt không đáng bẩm báo với chủ tử.” Chu Tước thành thật đáp.
“Vậy… gần đây y quán có chuyện gì xảy ra không?” Thanh Long vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Chu Tước nhìn Thanh Long như nhìn kẻ ngốc, hỏi ngược lại: “Ta đến là để giám sát Bạch Hổ, việc gì phải quản chuyện y quán?”
Thanh Long: “…”
Thấy chưa, hắn đã nói mà.
Chu Tước quả nhiên là thuộc hạ đắc lực của chủ tử, chủ tử nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc, Chu Tước nhìn chằm chằm Bạch Hổ. Được rồi, hắn chính là đến để chịu khổ đây mà.
“Vậy ngươi bảo ta phải nói với chủ tử thế nào?” Thanh Long muốn buông xuôi rồi!
Chu Tước: “…”
Chuyện này thì trách nàng được sao? Nàng ngày nào cũng bận rộn nhìn chằm chằm Bạch Hổ, nào có thời gian mà quản chuyện xảy ra ở y quán.
Nói cho cùng, với mức độ được hoan nghênh của Bạch đại phu, y quán cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn được.
“Thôi vậy, ngươi đúng là vô dụng.” Thanh Long nhận ra hiện thực, không giãy giụa nữa.
Thế là, đến lúc hồi cung bẩm báo với Sở Nam Phong, Thanh Long cũng chẳng biết gì.
“Không có gì?” Sở Nam Phong tức giận, đây chính là trình độ giám sát của Chu Tước sao, đây chính là trình độ của một trong tứ đại tâm phúc của hắn sao?