Nhị Bảo bị bế đi, nhưng Đại Bảo và Tam Bảo vẫn tiếp tục đánh nhau.
"Thật không khiến người ta yên tâm mà, ta mới đi có chút xíu thôi mà đã đánh nhau rồi." Trương bà tử vừa nói vừa bế Đại Bảo và Tam Bảo ra hai bên.
Ba đứa nhóc tay ngắn chân ngắn, bị tách rồi liền không thể với tới đối phương nữa.
Nhưng chẳng đứa nào chịu bỏ cuộc, vẫn cố bò về phía đối phương.
Đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo, cứ như không muốn rời xa nhau.
"Chẳng đứa nào ngoan cả!" Trương bà tử làm vẻ muốn phạt.
Đại Bảo là ca ca, nên bị phạt đầu tiên, bị Trương bà tử bế lên đùi vỗ nhẹ vào mông.
"Sao lại nghịch như vậy? Ngươi là ca ca, không yêu quý đệ đệ muội muội thì thôi, lại còn đánh người, chẳng ngoan chút nào!"
"Ngươi cũng vậy, đánh ca ca là không đúng, mới rời đi một lát mà các ngươi đã đánh nhau rồi."
Ngay cả Tam Bảo cũng không thoát, bị Trương bà tử vỗ vào mông.
Nhìn có vẻ Trương bà tử hung dữ, nhưng thực ra đánh cũng chẳng mạnh tay gì.
Ba đứa nhỏ chẳng có chút cảm giác bị phạt, vẫn cứ líu ríu nhau mà làm bộ hung dữ với đối phương.
Đại Bảo và Nhị Bảo đều muốn lấy lại lục lạc, bò về phía món đồ chơi.
Hai đứa cứ như đang thi nhau, ngươi cướp được rồi, ta sẽ cướp lại từ tay ngươi.
Trương bà tử hết lần này đến lần khác tách chúng ra, mà vẫn không xong.
"¥\u0026*%@¥*"
"(*!@%\u0026"
Hai đứa vừa cướp vừa càu nhàu với nhau, nói mấy tiếng "ê ê a a" mà Trương bà tử hoàn toàn không hiểu, nhưng chúng thì cãi nhau rất nhập tâm.
Giọng nói lại còn mang vẻ hung dữ, chẳng thấy chút gì là huynh đệ hòa thuận.
"Hai đứa đang làm cái gì thế?" Trương bà tử khó hiểu.
Mới tách ra được một lát, quay đi quay lại hai đứa đã rúc vào nhau, tiếp tục cãi lộn.
Tam Bảo ngồi nhìn hai ca ca, cảm thấy rất thú vị, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vừa vỗ tay, miệng gọi theo, nước dãi chảy ướt cả yếm.
"Tổ tông ơi, thật không biết phải làm sao với các ngươi nữa!" Trương bà tử bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn tách chúng ra.
Đại Bảo và Nhị Bảo đánh mệt, tạm nghỉ giữa hiệp, nhưng hai đứa vẫn nhìn nhau đầy căm tức, cứ thấy đối phương là lại trợn mắt.
Đến trưa, bên y quán tạm thời không bận, cũng là lúc sắp ăn trưa.
Mạnh Lâm Thanh đến thăm bọn trẻ, Trương bà tử thì đang đi chuẩn bị bữa ăn, không ai trông bọn chúng.
Vừa bước vào, nàng đã thấy chân của Đại Bảo suýt nữa đã đạp vào mặt Nhị Bảo.
Nhị Bảo thì không hề nao núng, nhân lúc ca ca đá mặt mình, hắn liền đ.ấ.m một cú vào bụng nhỏ của Đại Bảo.
"Các ngươi đang làm gì thế?" Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, sao tự nhiên lại đánh nhau?
Điều này cũng để nàng bắt gặp, không biết khi nàng không ở đây chúng còn đánh nhau dữ dội đến đâu nữa, đúng là không thể tin nổi!
"Trương bà tử, chuyện gì vậy, sao chúng lại đánh nhau?" Mạnh Lâm Thanh không biết chuyện, đành hỏi Trương bà tử.
"Trời ơi ba đứa nhỏ này thật là biết đánh nhau! Chắc là vì cướp lục lạc đấy…" Trương bà tử kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cũng rất đau đầu.
Nếu không phải đi vệ sinh, bà sẽ không dám rời chúng ra.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Chuyện gì đây, chỉ vì cái lục lạc mà đánh nhau đến mức này?
Mạnh Lâm Thanh thật sự không biết nên khóc hay cười, còn biết làm sao, với đám trẻ thì không thể nói lý được.
Muốn chúng không đánh nhau nữa, thì chỉ có cách chia đều.
Mỗi đứa một cái lục lạc, không tin chúng còn có thể đánh nhau!
"Tùy Phong."
"Thiếu gia, có chuyện gì?" Tùy Phong vội tới.
"Sau bữa trưa, ngươi đi mua thêm hai cái lục lạc nữa." Mạnh Lâm Thanh ra lệnh.