Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 259.




Cùng lúc đó, trong căn phòng ở sân sau.

Hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo ngủ cả buổi chiều, lúc này đã thức dậy.

“Nào nào, đồ chơi của các ngươi đây, hai đứa chơi với nhau nhé.” Trương bà tử lấy hết đống đồ chơi để bên cạnh, quăng lên giường để cho hai đứa chọn.

Hai đứa nhỏ mới thức dậy còn hơi mơ màng, nhưng cầm lấy đồ chơi để chơi một hồi thì cũng tỉnh táo dần.

“Á!” Đại Bảo lắc lắc cái trống lắc, những viên bi bên trong xoay tròn, cậu nhóc tiến lại gần Nhị Bảo khiến hạt bi chạm vào cánh tay tròn trĩnh của Nhị Bảo.

May mà lực không mạnh, Nhị Bảo cũng không thấy đau, cũng cầm lấy một cái trống lắc khác và đẩy lại về phía Đại Bảo.

Hai đứa bắt đầu tương tác mà chỉ chúng mới hiểu được, chơi rất vui vẻ.

Chơi chán trống lắc, chúng lại chuyển sang ngựa gỗ, có rất nhiều loại đồ chơi khác nhau, mỗi thứ đều có hai cái đặt cạnh bên cho chúng chơi.

Trương bà tử không dám để hai đứa ra khỏi tầm mắt, bèn ra bếp lấy ít rau xanh, vừa nhặt rau vừa canh chừng chúng.

Phòng trường hợp hai đứa lại đánh nhau, hoặc không may bò qua bò lại mà lăn xuống giường.

Đại Bảo và Nhị Bảo vui vẻ chơi một hồi, bỗng nhiên nhận ra hình như thiếu mất một người, sao muội muội lại không thấy đâu?

Thường thì sau khi ba đứa thức dậy là chơi cùng nhau, lúc nãy mải mê với đồ chơi nên quên mất, giờ nhớ ra thì lại đòi tìm.

“Muội!” Đại Bảo gọi.

“Muội!” Nhị Bảo cũng theo sau gọi.

Hai đứa bò khắp giường, bò qua bò lại cũng không thấy Tam Bảo đâu, nên không tím nữa, quay sang Trương bà tử mà ầm ĩ.

Dù không nói được rõ ràng, nhưng từ “muội” lại rất rõ.

Trương bà tử hiểu ý chúng, thấy vậy, nếu không để ba đứa nhỏ chơi cùng nhau, chắc hai thằng bé sẽ gào khóc.

Không còn cách nào khác, Trương bà tử đành bế cả hai ra trước y quán.

“Thiếu gia, Đại Bảo và Nhị Bảo đều đòi muội muội, nên ta bế chúng ra đây.” Nói đến đây, Trương bà tử mỗi tay bế một đứa nhỏ, đã đi tới.

Sở Nam Phong để ý đến tiếng động, ánh mắt hướng về phía Trương bà tử.

Lại thêm hai đứa nhóc nữa sao?

Phải rồi, Bạch Tử Ngọc có ba đứa con, hai trai một gái, chắc hẳn đây là hai đứa mà Trương bà tử đang bế.

Sở Nam Phong dùng ánh mắt dò xét nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo, vì là con trai nên hắn hoàn toàn không có cảm tình giống như khi thấy Tam Bảo.

Vẫn là con gái tốt hơn, Sở Nam Phong bế chặt lấy Tam Bảo, thấy con gái đáng yêu hơn nhiều!

“Nào, hai đứa tự đi nhé.” Trương bà tử đặt Đại Bảo và Nhị Bảo xuống đất, nhưng không thả tay, mỗi tay dắt một đứa, để chúng từ từ đi.

Ba đứa nhỏ giờ đây đều biết đi, chỉ là không đi được lâu, lại thêm việc tự đi rất dễ ngã, có người dắt thì không sao.

“Muội!” Đại Bảo tinh mắt, thấy muội muội đang nằm trong lòng người khác, liền nhấc đôi chân ngắn cũn cố đi về phía đó.

Nhị Bảo thấy thế, đương nhiên cùng hợp sức.

Khi loạng choạng bước tới trước mặt Sở Nam Phong, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng loạt dừng lại, nghiêng đầu nhỏ tò mò nhìn chằm chằm vào Sở Nam Phong.

Chúng hoàn toàn không biết người này là ai, tại sao lại có thể bế muội muội?

“Muội!” Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh gọi.

“Muội? Ôm?”

Tại sao hắn lại ôm muội muội?

Không thể nói rõ được thật đáng thương, hai đứa nhỏ chỉ có thể mở to mắt nhìn người khác bế muội muội, ngay cả hỏi cũng không thể.

Sở Nam Phong ôm chặt lấy Tam Bảo, Tam Bảo đang ngủ ngon lành trong lòng hắn dường như nghe thấy động, đầu nhỏ khẽ nghiêng.

Nhưng Tam Bảo vẫn chưa tỉnh, nàng chỉ theo thói quen trong giấc ngủ mà rúc vào n.g.ự.c đang ôm mình.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận