Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 268.




“Không được.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng đáp.

Được rồi, không được thì không được.

Sở Nam Phong cũng không nói thêm để khỏi bị ghét, chỉ ngồi lại vị trí cũ, chăm chú nhìn Bạch Tử Ngọc khám bệnh cho người ta.

“Thế này là thế nào? Hắn... không phải là thường xuyên đến y quán đấy chứ?” Tử Ngọc không khỏi kinh ngạc.

“Giờ thì đúng là thường xuyên rồi.” Tùy Phong lặng lẽ đáp.

Khiến cả nhà ai cũng hoài nghi cuộc đời, làm hoàng đế mà có thể nhàn rỗi như vậy sao?

Còn việc có thể nhàn rỗi thật không, họ không dám chắc, nhưng đúng là Sở Nam Phong đến rất thường xuyên.

Dù hắn chẳng làm gì, sự hiện diện của hắn vẫn rất rõ ràng.

Sau khi về cung, Trương Đức Thuận báo cáo chuyện Thái hậu đến tìm.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã đến hai lần, đều tình cờ trúng ngay lúc người không có ở cung.” Trương Đức Thuận trung thực báo cáo hai lần Thái hậu đến.

Lần đầu tiên, hắn đã báo qua rồi.

Sở Nam Phong biết rằng chuyện này sẽ bị phát hiện, hắn cũng không định giấu giếm, nếu không đã bảo Trương Đức Thuận nói dối trước.

“Không sao, ngươi cứ nói thật là được.” Sở Nam Phong không xem đó là chuyện quan trọng.

Dù sao Thái hậu cũng luôn nghĩ đến việc chọn phi cho hắn, thực ra để bà biết hắn đi y quán cũng không phải chuyện xấu, có thể nhân tiện mà nói về chuyện Bạch Tử Ngọc.

Có lời này của Hoàng thượng, Trương Đức Thuận cũng an tâm hơn nhiều.

Thu Thiền vốn đã phụ trách tìm kiếm những cô nương có ngoại hình giống với phế hậu, giờ có thêm nhiệm vụ làm rõ việc Hoàng thượng rời cung cũng không phải là việc gì phức tạp.

Người để làm việc này đương nhiên phải là tâm phúc của Thái hậu.

Sau nửa tháng điều tra, cuối cùng sự việc cũng đã có manh mối, Thu Thiền có thể trình bẩm với Thái hậu.

“Hoàng thượng mỗi lần rời cung đều đến Bình An y quán?” Thái hậu liền giật mình, truy hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng thượng có vấn đề gì về sức khỏe sao?”

“Nương nương đừng lo lắng, không phải Hoàng thượng có bệnh. Theo điều tra của nô tì, mỗi lần Hoàng thượng đến đều chỉ ngồi lại ở y quán, đôi khi còn giúp vị đại phu Bạch kia trông trẻ.”

“Trông trẻ?”

Thái hậu không khỏi kinh ngạc, cảm giác thái dương của mình giật thình thịch.

Sở Nam Phong thường xuyên rời cung để trông con cho người khác?

Nghe sao cũng thấy thật kỳ quái.

Không đúng, Bình An y quán...

Thái hậu từng đến y quán đó một lần, khi đi cầu phúc còn xảy ra chuyện, Hoàng thượng bị thương.

Lúc đó bà đã không hiểu, rõ ràng có ngự y đi theo vậy mà Hoàng thượng lại không cho ngự y chữa trị vết thương, nhất quyết để một đại phu vô danh ra tay?

Chuyện này từ đầu đã không bình thường!

“Nương nương, vị Bạch đại phu kia cũng không phải là không có tiếng tăm, ở kinh thành danh tiếng của hắn không nhỏ.” Thu Thiền nhắc nhở.

Thái hậu biết vụ dịch bệnh, Bạch Tử Ngọc đã đóng góp không ít công sức, nhưng sự việc dịch bệnh xảy ra trước vụ ám sát.

“Vậy cũng không đúng... Ngươi nói kỹ hơn đi, còn việc Hoàng thượng trông trẻ, đây là chuyện gì? Thật quá hoang đường!” Nếu không phải đã tu luyện nhiều năm, Thái hậu không kiềm được đã muốn chửi người.

“Theo người điều tra báo lại, Hoàng thượng dường như rất thích nữ nhi của vị đại phu đó, thường xuyên bế nàng chơi, còn với hai nhi tử của đại phu thì Hoàng thượng có vẻ không thích lắm, không bế bọn chúng.” Thu Thiền thành thật bẩm báo.

Điều này hoàn toàn khác xa so với con người thường ngày của Sở Nam Phong.

Nếu không phải tin vào năng lực của tâm phúc, Thái hậu chắc đã nghĩ họ đang lừa mình.

Bởi vì Sở Nam Phong mà họ mô tả hoàn toàn không giống với nhi tử của bà chút nào!

“Bạch Tử Ngọc, Bạch Tử Ngọc...” Thái hậu lẩm bẩm tên của vị tiểu đại phu, đột nhiên trong đầu bà nảy ra một suy đoán không thể tin nổi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận