Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 276.




Chủ tử nhà hắn khi nào thì cười dịu dàng như vậy?

Không hổ là Bạch đại phu, quả nhiên là có bản lĩnh, cứ như thế mà thu phục được chủ tử?

Thanh Long càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Tử Ngọc là nhân vật lợi hại, dù sao thì tính cách chủ tử nhà hắn thất thường thế nào, hắn là rõ ràng nhất.

Thuận theo ánh mắt của chủ tử nhìn sang, Thanh Long lúc đầu còn đặt sự chú ý lên người Bạch Tử Ngọc, nhìn một lúc, ánh mắt lại rơi vào trên mặt hai tiểu tử bên chân nàng.

"Ơ, kỳ lạ…"

Thanh Long tuy nói rất nhỏ, nhưng Sở Nam Phong vẫn nghe thấy.

Hắn quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Nghĩ đến việc Thanh Long sẽ nói ra những lời không mấy dễ nghe, sắc mặt Sở Nam Phong có chút nghiêm túc, thầm nghĩ nếu không dễ nghe liền trừ bổng lộc của Thanh Long!

Ai bảo hắn dám đến trêu chọc mình vào lúc này?

Kết quả là Thanh Long chẳng nói lời nào bất kính, hắn khẽ cau mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đại Bảo Nhị Bảo, lại quay sang nhìn mặt chủ tử, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

“Chủ tử, chẳng lẽ ngài không thấy...”

“Thấy cái gì?” Sở Nam Phong cảnh giác, bực bội nói: "Có chuyện gì mà không thể nói một lần cho xong?”

Thanh Long trong lòng kêu oan, hắn nào có cố ý kéo dài, chỉ là muốn xác nhận lại một chút, hơn nữa hình như lần nào cũng là chủ tử ngắt lời hắn trước!

Không dám nhiều lời vô ích nữa, Thanh Long trực tiếp đi thẳng vào trọng điểm.

“Hai nhi tử của Bạch đại phu, ngài không thấy chúng rất giống ngài sao? Ừm, giống như là...” Thanh Long suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, sợ một lời không cẩn thận chọc giận chủ tử, một lúc sau mới nói: "Giống như là bản sao thu nhỏ của ngài vậy.”

Tuy rằng thời thơ ấu của Sở Nam Phong, Thanh Long không còn ấn tượng gì.

Nhưng chủ tử thời niên thiếu trông như thế nào hắn vẫn còn ấn tượng mơ hồ, lúc đó cảm thấy càng giống hơn, chỉ là Sở Nam Phong hiện tại không còn hay cười, lạnh lùng hơn rất nhiều.

Nhưng ngũ quan thật sự rất giống, điểm này không sai.

“Giống ta?” Sở Nam Phong kinh ngạc.

Lúc này cũng không rảnh mà nói nhiều với Thanh Long nữa, hắn lập tức dời tầm mắt từ trên người Bạch Tử Ngọc sang Đại Bảo Nhị Bảo.

Mặc dù không thích bọn chúng như Tam Bảo, trước kia cũng ít để ý hơn nhưng Sở Nam Phong nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy chúng, trong lòng hắn đã dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Nay được Thanh Long nhắc nhở như vậy, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra.

Thảo nào lại thấy quen thuộc, thì ra là khuôn mặt của chính mình, ngày nào hắn soi gương cũng nhìn thấy mặt mình. Ngược lại bởi vì là chính mình, cho nên khi sinh ra cảm giác quen thuộc, mới lại xem nhẹ.

“Có giống không?” Sở Nam Phong lại hỏi.

“Giống.” Thanh Long gật đầu, thành thật nói: "Thật sự rất giống.”

Không hề khoa trương, vừa rồi lúc mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy rất giống rồi, sau đó còn cố ý nhìn thêm mấy lần để xác nhận, là thật sự rất giống.

“Nếu chủ tử còn nghi ngờ, có thể cho những người khác đến xem thử.” Thanh Long nhắc nhở, đặc biệt là những lão nhân trong cung.

Rất nhiều lão nhân là nhìn Sở Nam Phong lớn lên, bọn họ nhất định sẽ cảm nhận sâu sắc hơn.

Sở Nam Phong lại không có ý định xác minh thêm, đôi mắt của Thanh Long hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu không cũng sẽ không làm việc dưới trướng mình, phụ trách mảng tình báo.

Giờ khắc này, trong đầu Sở Nam Phong hỗn loạn, có lẽ chính bởi vì hỗn loạn, hắn ở một nơi khác đột nhiên giống như được khai thông.

Lại nhìn về phía Bạch Tử Ngọc, khuôn mặt nàng lúc này cùng với khuôn mặt không chút che giấu của nàng đêm hôm đó, hai khuôn mặt chồng lên rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên...


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận