Lúc đó điều tra, người đông mắt tạp sẽ rất phức tạp, hơn nữa muốn đổ lên đầu cung nhân cũng rất dễ dàng.
Đợi nàng ta trở thành nữ nhân hậu cung, tùy tiện sắp xếp một tiểu cung nữ gánh tội, toàn bộ kế hoạch này chẳng phải là hoàn mỹ sao?
Chu Linh Nhi cảm thấy bản thân thật thông minh, bỏ vào trà, chủ ý này thật hay!
Bỏ thuốc xong, chính là chờ đợi.
Sở Nam Phong bên kia cùng các vị đại thần thảo luận sôi nổi, nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa có ý định kết thúc.
Mà Chu Linh Nhi đợi đã lâu, nàng ta từ lúc tiến cung vẫn chưa đi nhà xí lần nào, lúc này lại hơi đau bụng...
"Ngươi thật là không biết điều!" Nàng ta giả vờ đ.ấ.m nhẹ vào bụng, Chu Linh Nhi nhìn về phía cửa, quyết định vẫn nên đi giải quyết trước.
Lỡ như Sở Nam Phong đến, nàng ta lại đau bụng không nhịn được, vậy chẳng phải là mất hết cả hứng.
Đừng đến lúc đó lại dâng cho người khác, vậy nàng ta chẳng phải hối hận c.h.ế.t sao.
"Trương công công, Hoàng thượng bên kia... một lát nữa có xong không?" Chu Linh Nhi ra ngoài hỏi.
Trương Đức Thuận còn tưởng Chu Linh Nhi chờ sốt ruột, bèn giải thích Hoàng thượng vẫn đang cùng các vị đại thần thương nghị, dạo này việc triều chính khá nhiều.
"À, không sao không sao, ta vừa hay muốn đi nhà xí một chút, lát nữa sẽ quay lại." Chu Linh Nhi lúc này mới yên tâm, nàng ta có thể an tâm đi giải quyết việc đau bụng.
Có lẽ ông trời không đứng về phía Chu Linh Nhi, nàng ta vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ gió đông, lại vào thời khắc then chốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Đến nhà xí, Chu Linh Nhi nghĩ bên kia vẫn chưa xong, nàng ta có thể thong thả một chút.
Còn Sở Nam Phong bên kia, vì một vấn đề không thể đạt được sự đồng thuận suýt nữa thì cãi nhau với các vị đại thần, cuối cùng hắn phẩy tay áo bỏ đi.
"Hoàng thượng, người đã về!" Trương Đức Thuận nói.
Sở Nam Phong tức giận đi trước, không thèm để ý ai.
Trương Đức Thuận vẫn đang bên cạnh bẩm báo, nói Linh Nhi cô nương đến dâng điểm tâm đã để trên bàn, lát nữa người sẽ đến.
“Câm miệng.” Sở Nam Phong thấy phiền, trừng mắt nhìn Trương Đức Thuận một cái.
Vừa rồi cãi nhau rất dữ dội, hắn lúc này đang bực bội, thấy trên bàn có một chén trà nguội cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
“Bịch…” Chén trà không đập lên mặt bàn, Sở Nam Phong nói: "Lại thêm một chén nữa.”
Trương Đức Thuận vội vàng rót trà.
Trà này là đồ trong cung, tự nhiên cũng không ai nghĩ nhiều gì.
Bình tĩnh lại, Sở Nam Phong cũng không còn tức giận như vậy nữa, bụng hắn đúng là có chút đói, muốn ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới còn phải đợi, trước mắt không phải có sẵn sao.
Tuy rằng hắn không thích mấy món điểm tâm này, nhưng lót dạ một chút cũng được.
Thế là, Sở Nam Phong liền cầm một khối lên nếm thử.
“Ngọt quá…” Cắn một nửa, Sở Nam Phong liền ném phần còn lại vào trong đĩa.
Cảm thấy nhổ ra quá khó coi, hắn chỉ đành phải nuốt miếng trong miệng xuống, vì để thuận tiện lại uống thêm một chén trà.
Bên kia, Mạnh Lâm Thanh có việc tìm Sở Nam Phong, liền đến tẩm cung của hắn.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm…”
Tuy rằng phu thê hai người chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng coi như là vẫn giữ lễ với nhau, chỉ cần Mạnh Lâm Thanh không làm ra chuyện gì quá đáng vậy thì hậu vị của nàng rất vững vàng.
“Nàng có chuyện gì?”
Cho lui cung nhân, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh ở chung cũng lười phải giả vờ quá nhiều, đều là thẳng thắn có gì nói đó.
Hai người cứ việc luận việc, nhưng nói chưa được bao lâu, Sở Nam Phong liền phát giác thân thể của mình trở nên không thể khống chế.