Chương 105
Rốt cuộc là học mấy câu này ở đâu vậy chứ.
Mặt Hà Thanh Hà đỏ bừng như cà chua, lắp bắp hỏi: “Sao anh… sao lại nói kiểu đó.”
Cứ như đang diễn phim truyền hình vậy.
Phó Sâm không hiểu: “Anh nghĩ nói kiểu này sẽ uyển chuyển hơn.” Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ phải hỏi thẳng là có thể làm không?”
Hà Thanh Hà đưa tay bịt miệng hắn lại: “Trong mấy lúc thế này không cần hỏi rõ như vậy đâu.”
Xấu hổ muốn chết.
Nếu anh không có ý đó thì đã không mời Phó Sâm lên nhà rồi.
Phó Sâm thông minh đến vậy, lập tức hiểu được ẩn ý của Hà Thanh Hà, liền bế anh vào phòng ngủ.
Toàn thân Hà Thanh Hà nóng bừng, tên đã lên dây nhưng cảm giác đau đớn trong những lần “nộp thuế” trước đây vẫn còn đó, cơ thể anh không tự chủ được mà căng lên.
Phó Sâm đặt anh xuống giường, rồi bất ngờ lại lấy ra trước mặt anh một hộp ba con sói.
Hà Thanh Hà: “?”
Hà Thanh Hà kinh ngạc nói: “Sao anh còn mang theo cái này?”
Phó Sâm nói: “Chuẩn bị trước đề phòng bất trắc.”
Hai từ này đâu phải để dùng trong trường hợp này, rõ ràng là hắn muốn làm chuyện xấu thì đúng hơn.
Hà Thanh Hà mặt đỏ bừng nhìn Phó Sâm xé bao, trong lòng căng thẳng.
Ban đầu anh cứ tưởng mình là người lãnh cảm, sau khi dọn ra ngoài cũng không làm chuyện đó nữa, lúc đầu cũng không mấy khi nghĩ đến, nhưng dạo gần đây càng lúc càng gần gũi với Phó Sâm, đôi lúc buổi tối một mình lại cảm thấy cô đơn.
Nhưng dù cô đơn đến đâu, anh vẫn còn nhớ rõ cơn đau vào ngày “nộp thuế”, nên tâm trạng vô cùng phức tạp, vừa mong đợi lại vừa lo sợ.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, bầu không khí cũng trở nên dính nhớp.
Nước trong đầu Hà Thanh Hà như bị đun sôi, gần như mất hết khả năng suy nghĩ.
Trong lúc mơ màng hỗn loạn, anh miễn cưỡng lấy lại một chút tỉnh táo, hoảng hốt phát hiện tình hình đã khác trước.
Hoàn toàn không giống chút nào.
Khóe mắt Hà Thanh Hà ướt át ửng hồng nhìn Phó Sâm, ấm ức hỏi: “Sao… sao anh lại giỏi như vậy rồi…”
Anh tin rằng Phó Sâm sẽ không làm chuyện có lỗi với mình, rốt cuộc hắn làm sao mà tiến bộ thần tốc thế này.
Phó Sâm cúi người, vừa hôn anh vừa nói: “Tận dụng công nghệ thông tin một cách hợp lý.”
Hà Thanh Hà: “…”
Dù bây giờ đầu óc anh rối như tơ vò vẫn hiểu được ý Phó Sâm.
Công nghệ thông tin… chẳng phải là internet sao.
Được rồi, đến loại chuyện này mà cũng có thể học trên mạng, Hà Thanh Hà quyết định phong internet làm cố vấn tinh thần của gia đình mình.
Thấy Hà Thanh Hà còn có thể đặt câu hỏi, chứng tỏ vẫn còn dư sức lực, Phó Sâm càng thêm mạnh mẽ, chẳng bao lâu khiến Hà Thanh Hà lần nữa mất khả năng suy nghĩ.
Hai người đến cơm cũng chưa ăn, cứ thế quấn lấy nhau cho đến tận đêm khuya tĩnh lặng.
Hà Thanh Hà mệt đến nỗi không nhấc nổi đầu ngón tay, bụng lại đói cồn cào, Phó Sâm giúp anh dọn dẹp sạch sẽ, anh mơ mơ màng màng dựa vào giường, nửa tỉnh nửa mê, được Phó Sâm đỡ đầu dậy cho uống một ly sữa nóng.
Đến khi uống hết ly sữa ấm áp, dạ dày thoải mái hơn chút, cuối cùng anh cũng không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
x
Khi Hà Thanh Hà thức dậy, toàn thân mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, nhưng sâu trong cơ thể lại có một cảm giác thoả mãn không thể diễn tả thành lời.
Anh nhớ lại chuyện tối qua, xấu hổ rụt người lại, kéo chăn che nửa khuôn mặt.
Phó Sâm phát hiện anh tỉnh rồi, nghiêng người lại gần, thấp giọng hỏi: “Cơ thể thấy sao rồi?”
Lúc này Hà Thanh Hà mới thấy Phó Sâm đang mặc áo sơ mi, tựa lưng vào đầu giường, cả người chỉnh tề sạch sẽ, không đeo kính, đôi mắt đen thẳm, có vẻ tinh thần phơi phới.
Hà Thanh Hà: “…”
Nam yêu tinh hút tinh khí người khác.
Hà Thanh Hà lập tức gạt những hình ảnh đêm qua khỏi đầu, đỏ mặt lắc đầu, nói: “Không sao cả.”
Thật ra là tốt hơn trước nhiều, nhưng cũng mệt mỏi hơn.
Phó Sâm hôn nhẹ lên mặt anh, nói: “Vậy ăn chút gì đi.”
Hà Thanh Hà định ngồi dậy, nhưng bị Phó Sâm ấn xuống, sau đó hắn đeo kính vào, ra ngoài bưng vào vài món ăn.
Thì ra hắn đã đặt đồ ăn ngoài từ sớm, còn mua cả quần áo sạch để thay.
Hà Thanh Hà kinh ngạc vì bản thân lại ngủ say đến vậy, Phó Sâm làm bao nhiêu việc như thế mà anh chẳng hề hay biết dù anh rất dễ bị đánh thức.
Phó Sâm kéo rèm cửa ra một nửa, Hà Thanh Hà mới nhận ra mặt trời đã lên cao.
Phó Sâm không cho Hà Thanh Hà rời giường, đặt thức ăn ngay trước mặt anh, Hà Thanh Hà ngại muốn chết, đỏ mặt mặc đồ ngủ vào, sau đó định ăn thì lại bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm cầm đĩa, muốn đút cho anh ăn.
Hà Thanh Hà hoảng hốt nói: “Em đâu phải không cử động được đâu, để em tự ăn.”
Phó Sâm nói: “Anh muốn đút em, đây là một chút niềm vui khi yêu đương, đừng tước đoạt của anh.”
Hà Thanh Hà không nói được gì, đành mặt dày để Phó Sâm đút mình.
Phó Sâm chu đáo chọn món cháo thịt nạc dễ tiêu, Hà Thanh Hà ăn xong một bát, cảm giác lỗ chân lông trên người đều nở ra, dễ chịu đến mức muốn thở dài thỏa mãn.
Chỉ là Phó Sâm cứ xem anh như trẻ con hoặc người bệnh yếu ớt khiến anh thật sự ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong, Phó Sâm dọn bát đĩa qua một bên rồi vén chăn chui vào nằm cùng.
Hà Thanh Hà giật mình: “Anh làm gì vậy?”
Phó Sâm điềm nhiên nói: “Muốn ở bên em thêm chút nữa.”
May mà hắn chỉ đơn giản là nằm chung, Hà Thanh Hà hơi cạn lời: “Anh sao lại trở nên bám người vậy.”
Sụp đổ hình tượng tổng tài bá đạo rồi.
Phó Sâm đường hoàng đáp: “Yêu đương mà, tất nhiên phải dính nhau rồi.”
Quang minh chính đại, hợp lý tự nhiên, có danh nghĩa chính đáng, lúc nào cũng có thể dính lấy nhau.
Kiểu thân mật này chỉ cần thử qua một lần sẽ lập tức bị nghiện.
Phó Sâm vừa tận hưởng trách nhiệm chăm sóc Hà Thanh Hà, vừa cảm thấy hối hận vì một năm qua hắn đã bỏ lỡ biết bao cơ hội, sống chung mà lại để mặc Hà Thanh Hà một mình.
Giờ đây, hắn rất muốn bù đắp lại tất cả.
Hà Thanh Hà hết cách, đành để mặc hắn tựa vào, thoải mái nằm trong vòng tay hắn.
Hai người dựa vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
Một lúc sau, Hà Thanh Hà mới nhớ ra lần ghi hình của kỳ này đã kết thúc, hôm qua hai người đi luôn, vẫn chưa chào tạm biệt các khách mời khác.
Anh với tay lấy điện thoại ở đầu giường, vừa mở màn hình, một loạt tin nhắn liền nhảy ra.
Tối qua, nhóm chat của dàn khách mời đã bắt đầu bàn chuyện của họ.
Nghiêm Trung Triết: “Phó tổng và Tiểu Hà đâu rồi? Cứ thế biến mất luôn hả?”
An Duy: “Nhân viên nói họ đi hẹn hò rồi.”
Nghiêm Trung Triết: “Ý gì vậy, trend mạng mới à?”
An Duy: “…Không, ý là Phó tổng với Tiểu Hà đi hẹn hò rồi, bỏ đi luôn.”
Nghiêm Trung Triết: “?”
Ngô Kỳ: “Oaaa, làm vợ chồng bao năm rồi mà vẫn hẹn hò à, hai người họ biết chơi ghê á.”
Ngô Kỳ: “@Nhiếp Bình Nhiên, đi thôi, chúng ta cũng đi hẹn hò.”
Tả Văn Phong nói: “Tối nay bọn mình bay rồi, tiếc là không thể chào tạm biệt Phó tổng và Tiểu Hà.”
Nghiêm Trung Triết: “Không sao, lần sau còn có thể gặp lại. Lần này Phó tổng và Tiểu Hà đã tốn không ít công sức tiếp đón chúng ta, hai người họ lại đang trong thời kỳ ly thân, khó khăn lắm mới có được thế giới hai người, đừng làm phiền nữa.”
Hà Thanh Hà xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, trong lòng vô cùng áy náy, nói: “Chúng ta không tiễn họ được rồi.”
Phó Sâm đang ôm anh từ phía sau, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại của Hà Thanh Hà, đương nhiên nhìn thấy đoạn hội thoại kia.
Phó Sâm nói: “Gửi đặc sản cho họ, coi như nhận lỗi.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới yên tâm, gửi tin nhắn vào nhóm chat.
Hà Thanh Hà: “Xin lỗi mọi người nha, hôm qua có chút việc nên bọn em đi trước, không kịp tiễn mọi người, thật ngại quá.”
Những người khác trong nhóm lập tức nhảy ra, nhưng sự chú ý lại lệch hướng 180 độ.
An Duy: “Wow, bây giờ mấy giờ rồi nè.”
Nghiêm Trung Triết: “Mười giờ rồi, Tiểu Hà biến mất mười bốn tiếng cuối cùng cũng xuất hiện!”
Ngô Kỳ: “Chậc chậc chậc, mười bốn tiếng, được đó, Phó tổng bền bỉ ghê.”
Dương Minh Viễn: “Ẩn giấu sâu thật đấy, Tiểu Phó.”
Mấy vị khách mời không trách hai người, mà lại nhắn tin trêu chọc. Hà Thanh Hà biết họ chỉ đang đùa giỡn nhưng vẫn thấy ngượng ngùng phải quay mặt đi.
Phó Sâm ôm lấy vai Hà Thanh Hà, từ phía sau đưa tay ra gõ chữ: “Thanh Hà xấu hổ, để tôi trả lời thay. Tôi sẽ gửi đặc sản cho mọi người, cảm ơn cả nhóm.”
Ngô Kỳ: “??? Hai người dùng chung một tài khoản à? Hai người đang làm gì vậy hả?”
Nhiếp Bình Nhiên: “Không thể ngờ được, tham gia một chương trình hôn nhân mà bị chính khách mời khác phát cơm chó.”
Nghiêm Trung Triết: “Không thể ngờ được, tham gia một chương trình hôn nhân lại đi hít đường của khách mời khác.”
“Anh nói linh tinh gì vậy…” Hà Thanh Hà đỏ mặt, thoát khỏi nhóm chat, không xem tiếp mấy lời trêu chọc kia nữa.
Phó Sâm ôm anh chặt hơn một chút, vòng tay siết lấy bờ vai đầy đặn của anh.
Trên người Hà Thanh Hà chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo mở rộng để lộ cần cổ và xương quai xanh tinh xảo, như bạch ngọc mịn màng.
Mà trên làn da trắng ngần như ngọc ấy lại in những dấu vết đỏ nhàn nhạt, ánh mắt Phó Sâm dừng lại trên những dấu vết đó, nghĩ đến đôi mắt đẫm nước đêm qua của Hà Thanh Hà, cổ họng khẽ siết lại.
Hắn thu lại ánh nhìn, nghiêng đầu cọ nhẹ vào tóc Hà Thanh Hà.
Thật kỳ lạ, không làm gì cả, chỉ cần ở bên Hà Thanh Hà như thế này đã cảm thấy vô cùng thích ý.
Rõ ràng trước đây hắn ghét nhất là ăn không ngồi rồi.
Phó Sâm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, trở nên khao khát được gần gũi, còn Hà Thanh Hà thì vẫn có chút không được tự nhiên. Hai người đã sống khách sáo với nhau suốt một năm, đột nhiên lại trở nên thân mật nên anh vẫn chưa kịp làm quen.
Luôn có cảm giác như đang mơ, chỉ sợ giây tiếp theo người đàn ông Phó Sâm đang ôm chặt mình sẽ biến mất, trở lại thành “anh Phó” lạnh nhạt xa cách, suốt một ngày không nói nổi ba câu với anh.
Hà Thanh Hà biết rõ đây là di chứng sau cú sốc tâm lý, anh hắng giọng, hỏi: “Hôm nay anh không đi công ty à?”
Phó Sâm đáp: “Không đi, hôm nay dành riêng để yêu đương.”
Hà Thanh Hà bật cười: “Biết yêu đương thế nào chưa đó?” Hôm qua còn chưa biết nữa mà.
Phó Sâm nghiêm túc nói: “Tiếp tục nhờ cậy công nghệ thông tin.”
Hắn cầm lấy điện thoại của Hà Thanh Hà, một tay lướt màn hình, một tay ôm anh vào lòng, nói: “Chúng ta cùng học.”
Hà Thanh Hà cũng có chút tò mò, kề đầu với Phó Sâm cùng xem các thông tin được tìm thấy trên mạng.
Bây giờ trên internet cái gì cũng có, chuyện yêu đương lại càng là đề tài hot, có vô số bài viết và video của các blogger chia sẻ kinh nghiệm.
Phó Sâm xem vài bài có đánh giá cao, toàn là mấy đề xuất như đi xem phim, công viên giải trí,… chẳng có gì mới mẻ.
Phó Sâm bình luận: “Tầm thường.”
Hà Thanh Hà nói: “Vậy anh nói một chỗ hẹn hò không tầm thường xem nào.”
Phó Sâm trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau hỏi anh: “Em muốn đi xem phim hay là công viên giải trí?”
Hà Thanh Hà cười nghiêng ngả trong lòng hắn.
Vừa chê người ta tầm thường, đến lượt mình thì chẳng nghĩ ra, Phó Sâm thật thà đúng là đáng yêu quá chừng.
Anh nắm lấy tay hắn, nghịch những ngón tay thon dài của Phó Sâm, nói: “Chỉ cần ở bên anh, bất kể là đi đâu, bất kể là lúc nào, đều là đang hẹn hò cả.”
Anh xoay đầu lại, ánh mắt cong cong: “Hôm nay em muốn nấu ăn, chiều cùng em đi mua đồ nhé.”
Hết chương 105.
Tên và vân vân thật khó có tuyệt vời không!!!