Chương 118
Ban đầu, Phó Sâm muốn cùng Hà Thanh Hà bắt đầu lại mối tình ngọt ngào trước, chờ thời cơ chín muồi sẽ long trọng đón anh về nhà.
Hiện tại tuy Hà Thanh Hà đã quay về, nhưng Phó Sâm vẫn thực hiện tiếp theo kế hoạch đã định, chỉ là rút ngắn thời gian một chút.
Cuối tuần, từ sáng sớm hắn đã gọi Hà Thanh Hà dậy.
Hà Thanh Hà còn ngái ngủ, nói: “Hôm nay là cuối tuần mà, đâu cần nghiêm khắc vậy, cho em ngủ thêm chút nữa đi.”
Phó Sâm mặt lạnh tanh nói: “Em đã ngủ tám tiếng rồi, đủ rồi, ngủ thêm nữa tối lại mất ngủ.”
Hắn vòng tay ôm lưng Hà Thanh Hà, còn đích thân cởi áo ngủ cho anh: “Cuối tuần rất quý, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian hẹn hò.”
Phó Sâm kéo tay Hà Thanh Hà ra khỏi tay áo, hơi lạnh làm Hà Thanh Hà tỉnh cả ngủ, tròn mắt hỏi: “Hẹn hò?”
Phó Sâm mặt không biểu cảm, nghiêm túc nói: “Em quên à? Lúc quay chương trình, chúng ta đã quyết định hẹn hò lại từ đầu, yêu lại từ đầu rồi mà.”
Hà Thanh Hà càng thêm mơ hồ.
Không phải là anh quên, nhưng anh tưởng đó chỉ là “content của chương trình” thôi chứ, ai ngờ Phó Sâm muốn làm thật.
Bị Phó Sâm “áp giải” đi rửa mặt thay đồ xong, Hà Thanh Hà đứng trong phòng ăn nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn, hỏi: “Cái này cũng là một phần của việc yêu đương à?”
Phó Sâm gật đầu.
Hà Thanh Hà nghĩ bụng, nếu hẹn hò mà được miễn ăn thức ăn dinh dưỡng thì cũng không tệ.
Hà Thanh Hà còn nghi ngờ Phó Sâm đã dọn sạch cả một nhà hàng Quảng Đông vì đồ ăn quá phong phú.
Anh đang tận hưởng bữa ăn thì Phó Sâm nghiêm túc đưa cho anh một xấp tài liệu.
Hà Thanh Hà vừa nhận vừa tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”
Phó Sâm đáp: “Lịch trình hôm nay.”
Hà Thanh Hà: “…”
Đúng là Phó Sâm, chuyện gì cũng có kế hoạch.
Nhưng mà tiết lộ lịch trình rồi thì đâu còn bất ngờ nữa.
Ngay sau đó, Hà Thanh Hà phát hiện Phó Sâm đã suy nghĩ rất chu đáo.
Chỉ thấy trên lịch trình ghi thời gian biểu, ví dụ như từ 8 đến 9 giờ là ăn sáng, sau 9 giờ ra ngoài hẹn hò, còn cụ thể làm gì thì không ghi rõ.
Bữa trưa được đặt chỗ ở một nhà hàng mà Hà Thanh Hà đã muốn đi từ lâu, nghe nói nơi đó mới tuyển được một đầu bếp từ Pháp về, món ăn rất mới mẻ.
Buổi chiều lại tiếp tục hẹn hò, sau đó là bữa tối, sau bữa tối có ghi chú “nội dung bất ngờ”.
Chứng tỏ Phó Sâm đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong ngày hôm nay, Hà Thanh Hà vừa tò mò lại vừa thấy cảm động, vì toàn bộ các chi tiết quan trọng đều được giữ kín.
Hà Thanh Hà đặt lịch trình xuống, mỉm cười nói: “Anh có lòng quá.”
Phó Sâm nói: “Lần đầu tiên yêu đương, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút.”
Lời này khiến Hà Thanh Hà cũng thấy ngại, anh nói: “Em cũng là lần đầu tiên.”
Phó Sâm ừ một tiếng, nét mặt không đổi, nhưng Hà Thanh Hà có thể cảm nhận rõ hắn đang vui, thậm chí còn ăn thêm một miếng bánh dứa nướng.
Ăn sáng xong, hai người cùng ra ngoài.
Phó Sâm lái xe, Hà Thanh Hà ngồi ghế phụ.
Hà Thanh Hà hỏi: “Buổi sáng mình sẽ đi hẹn hò ở đâu?”
Phó Sâm đáp: “Tới nơi em sẽ biết.”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi đợi trong xe.
Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà đến một trung tâm thương mại.
Hà Thanh Hà xuống xe, bối rối hỏi: “Muốn mua gì sao? Sao không đến trung tâm thương mại của nhà họ Hà?”
Nhà họ Hà kinh doanh mảng trung tâm thương mại là chính, trước đây Phó Sâm rất ủng hộ, từ hợp tác thương mại đến phúc lợi nhân viên đều chọn trung tâm thương mại của nhà họ Hà.
Nhưng từ sau khi Hà Thanh Hà cắt đứt với gia đình, Phó Sâm cũng dần giảm bớt sự ủng hộ đó.
Phó Sâm nói: “Không cho anh cả em được lợi nữa, mà cũng không mua đồ, chỉ đi dạo thôi.”
Hà Thanh Hà vẫn không hiểu: “Không mua thì dạo gì?”
Phó Sâm trả lời như lẽ đương nhiên: “Dạo phố.”
Hà Thanh Hà: “…”
Phó Sâm không biết đọc được gì, mà cho rằng chuyện các cặp đôi phải làm với nhau nhất định có “đi dạo phố”.
Hà Thanh Hà vốn định nói hai người họ đâu phải con gái, sao phải rập khuôn những quy tắc đó.
Nhưng nghĩ đến việc Phó Sâm đã hứng khởi sắp xếp cả lịch trình thì anh không nỡ dội cho hắn gáo nước lạnh.
Lần trước đi siêu thị, cả hai cũng vụng về như thể là lần đầu, huống chi là đi dạo phố.
Hà Thanh Hà thấy hơi kỳ cục, bình thường anh là kiểu người chốt đơn rất nhanh gọn, bảo anh không mua mà cứ đi loanh quanh thì thật sự anh không biết bắt đầu từ cửa hàng nào.
Hơn nữa họ tới sớm quá, phần lớn các cửa hàng trong trung tâm thương mại đến mười giờ mới mở, chỉ có siêu thị là đã mở cửa.
Họ đứng ở quảng trường trước cửa siêu thị, còn mười mấy phút nữa mới tới mười giờ, Phó Sâm bảo Hà Thanh Hà: “Em đợi anh một chút.”
Hà Thanh Hà chớp mắt, cười nói: “Được.”
Anh rất ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng và đáng yêu vô cùng, khiến tim Phó Sâm mềm nhũn.
Phó Sâm rời đi, Hà Thanh Hà đứng chờ tại chỗ.
Dù là cuối tuần, trong siêu thị chủ yếu vẫn là người trung niên và cao tuổi đi mua đồ, đám trẻ còn chưa ngủ dậy.
Hà Thanh Hà quá nổi bật giữa đám đông xa lạ, thường xuyên trở thành tâm điểm chú ý, đã có không ít người qua đường nhìn anh, Hà Thanh Hà sợ bị nhận ra, liền nhanh chóng quay mặt đi.
Chẳng bao lâu sau, Phó Sâm quay lại.
Hắn cầm hai cốc trà sữa, bước đến trước mặt Hà Thanh Hà, đưa cho anh một cốc.
Hà Thanh Hà ngẩn người nhận lấy, vô thức nói: “Cảm ơn.”
Phó Sâm giải thích: “Anh muốn mua cho em một cốc trà sữa.”
Sau đó bổ sung một câu: “Anh đọc một cuốn tiểu thuyết thanh xuân.”
Hà Thanh Hà hiểu ra, rồi lại bật cười.
Những cặp đôi trẻ yêu nhau, có lẽ đều sẽ cùng nhau uống trà sữa khi đi dạo phố.
Phó Sâm thấy vậy, cũng muốn thử một lần.
Phó Sâm hỏi: “Trẻ con quá hả?”
Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Không, rất lãng mạn.”
Tiếc rằng bọn họ không gặp nhau vào thời thanh xuân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc trải nghiệm tình yêu thời thanh xuân.
Đúng lúc đó, khu thương mại của trung tâm mua sắm bắt đầu hoạt động, Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà đi vào trong.
Hai người cứ thế đi dạo quanh, công ty của Hà Thanh Hà từng hợp tác với rất nhiều thương hiệu, đặc biệt là các thương hiệu nhỏ gần siêu thị, Hà Thanh Hà đều quen mặt từng cái, liền kể với Phó Sâm về những chuyện trong ngành.
Phó Sâm làm đầu tư quy mô lớn, bình thường hoàn toàn không tiếp xúc với những doanh nghiệp nhỏ như vậy, nhưng khi nghe Hà Thanh Hà kể chuyện của bọn họ, hắn vẫn chăm chú lắng nghe.
Thế là đi dạo lại biến thành buổi phân tích thị trường, cũng là một trải nghiệm đặc biệt.
Trung tâm thương mại mới vừa mở cửa nên chưa đông người, Hà Thanh Hà cầm ly trà sữa chậm rãi đi cùng Phó Sâm, thỉnh thoảng vào xem một cửa hàng, cảm giác cũng rất dễ chịu.
Chỉ là tuy ít người, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, Hà Thanh Hà thấy hai cô gái cứ lượn lờ gần chỗ họ, dường như muốn đến bắt chuyện.
Hà Thanh Hà lén nói với Phó Sâm: “Hình như bị phát hiện rồi.”
gần đây rất nổi tiếng, ai xem chương trình đều biết Hà Thanh Hà và Phó Sâm là người thành phố S, nhận ra họ cũng không có gì lạ.
Phó Sâm nói: “Chúng ta đổi chỗ đi.”
Nói xong, hắn liền kéo Hà Thanh Hà lên thang máy.
Lần này Hà Thanh Hà không hỏi kỹ, chỉ chờ xem bước tiếp theo của Phó Sâm.
Phó Sâm dẫn anh đến rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Hà Thanh Hà chợt hiểu ra, các hoạt động hẹn hò của cặp đôi làm sao có thể thiếu xem phim.
Phó Sâm lại hỏi cảm nhận của Hà Thanh Hà: “Sến súa không?”
Hà Thanh Hà uống một ngụm trà sữa, mắt cong cong nói: “Không sến, rất cổ điển.”
Xem phim cùng chồng, đời người mới trọn vẹn.
Mà Phó Sâm còn không phải người chồng bình thường, hắn bao trọn suất chiếu sớm của cả rạp, Hà Thanh Hà có thể chọn bất kỳ bộ phim nào đang chiếu, muốn xem ở phòng chiếu nào cũng được.
Hà Thanh Hà trách: “Lãng phí quá, người khác không xem được.”
Phó Sâm nói: “Nên mới chọn suất chiếu sớm.” Chút nữa sẽ mở cửa bình thường.
Để không mất thời gian, Hà Thanh Hà chọn một bộ phim tình cảm rồi bước vào phòng chiếu.
Rạp phim chỉ có hai người, kịch trong phim là của họ, cuộc sống ngoài phim cũng là của họ, thật sự rất lãng mạn.
Hà Thanh Hà ngồi ở vị trí tốt nhất, nhìn về phía trước, chờ phim bắt đầu.
Đèn trong rạp tắt đi, màn hình sáng lên, âm nhạc du dương vang bên tai, phần mở đầu tràn đầy màu sắc.
Bộ phim này là một hài kịch lãng mạn nhẹ nhàng, Hà Thanh Hà cố tình chọn bộ này vì thấy rất hợp hoàn cảnh.
Dù sao cũng chỉ có hai người, Hà Thanh Hà vừa định bàn với Phó Sâm về bộ phim thì phát hiện trong bóng tối, Phó Sâm đã nghiêng người lại gần.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên.
Phó Sâm nghiêng người, đặt ly trà sữa trong tay Hà Thanh Hà sang một bên, rồi cúi người hôn anh.
Hà Thanh Hà lắp bắp hỏi: “Làm gì vậy, không xem phim nữa sao?”
Phó Sâm nói: “Người yêu vào rạp chiếu phim là để xem phim sao?”
Hà Thanh Hà hỏi lại: “Không phải sao?”
Phó Sâm nhìn anh.
Hà Thanh Hà: “…”
Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi lên mặt hai người, trong ánh sáng và bóng tối đan xen, Phó Sâm lại hôn Hà Thanh Hà một cái.
Đôi môi đón nhận một nụ hôn rất dịu dàng nhưng lại khiến da đầu tê rần.
Hà Thanh Hà ngứa ngáy trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa: “Như vậy có phải là không tôn trọng thành quả lao động của diễn viên không?”
Phó Sâm nói: “Lần sau đầu tư phim cho họ.”
“…” Hà Thanh Hà tiếp tục nói: “Nhân viên rạp chiếu phim vẫn đang theo dõi đấy.”
Phó Sâm nói: “Đã chào hỏi họ trước rồi.”
Hà Thanh Hà không nói được gì nữa, để mặc bản thân chìm đắm trong mật ngọt của Phó Sâm.
Xem xong bộ phim, hoàn toàn không thể nhớ nổi nội dung là gì, Hà Thanh Hà chỉ thu được vô số cái hôn, cùng với một đôi môi hơi sưng đỏ.
Lúc ra khỏi rạp, anh tức giận lườm Phó Sâm một cái, Phó Sâm chỉ bình tĩnh đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt thản nhiên, chỉ có ánh mắt lộ ra chút thỏa mãn, trông đúng là dáng vẻ của một kẻ đạo mạo mà hư hỏng.
Chớp mắt đã gần đến giờ ăn trưa, Phó Sâm và Hà Thanh Hà rời khỏi trung tâm thương mại, đến nhà hàng đã đặt trước.
Phó Sâm còn chu đáo hơn tưởng tượng của Hà Thanh Hà, bếp trưởng đích thân ra trao đổi với Hà Thanh Hà về hương vị món ăn, Hà Thanh Hà vui mừng trò chuyện bằng tiếng Pháp với bếp trưởng.
Phó Sâm khựng lại một chút, sau đó hiểu ra.
Ban đầu hắn định làm người phiên dịch, xem ra không cần nữa.
Hà Thanh Hà có quá nhiều kỹ năng, bình thường không phô trương, khiến hắn đôi lúc cũng bị đánh lừa.
Tuy mất cơ hội thể hiện, nhưng đổi lại là Hà Thanh Hà tự tin giao tiếp với người khác, như vậy cũng tốt.
Bữa trưa ngon miệng và vui vẻ, cuối cùng bếp trưởng còn tặng hai người một món quà nhỏ, nụ cười luôn hé trên môi Hà Thanh Hà từ đầu đến cuối.
Sau khi ăn xong, Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm với ánh mắt đầy mong đợi: “Buổi chiều sắp xếp thế nào?”
Phó Sâm muốn làm hết những chuyện mà các cặp đôi bình thường sẽ làm để trải nghiệm cảm giác yêu đương.
Anh càng lúc càng tò mò, không biết Phó Sâm sẽ tung chiêu gì tiếp theo.
Phó Sâm vẫn không tiết lộ, chỉ nói: “Theo anh.”
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm xuống bãi đỗ xe, phát hiện hắn đã đổi chiếc xe khác.
Từ xe bình thường đổi thành xe mui trần, lại còn là màu đỏ, thật sự rất nổi bật, Hà Thanh Hà chưa từng thấy Phó Sâm dùng kiểu xe như vậy, ngạc nhiên nói: “Muốn lái cái này sao?”
Phó Sâm nói: “Đúng vậy, em yên tâm, anh biết lái.”
Không phải vấn đề đó, Hà Thanh Hà chần chừ nói: “Có hơi quá không?”
Phó Sâm mời anh lên xe, nói: “Yêu đương là phải phô trương.”
Phô trương và nồng nhiệt, đó chính là một mặt khác của tình yêu.
Hà Thanh Hà lên xe, Phó Sâm chở anh rời khỏi nhà hàng.
Tiếng động cơ gầm rú, họ lao thẳng ra đường.
Màu đỏ tươi của chiếc Ferrari như một cái bóng sắc bén lướt qua các con phố.
Hôm nay là cuối tuần, xe cộ và người đi lại trên đường khá đông, rất nhiều người dừng lại nhìn họ, Hà Thanh Hà thấy hơi căng thẳng.
“Có bị người ta phát hiện không?” Dù sao thì chương trình thực tế vẫn còn đang hot.
Phó Sâm nói: “Phát hiện thì càng tốt, để họ nhìn.”
Nói xong, chiếc xe thể thao lại lao đi với khí thế càng kiêu ngạo hơn.
Hà Thanh Hà ngồi trên xe, gió thổi mát rượi lướt qua trên má, khiến Hà Thanh Hà dần cảm thấy sảng khoái.
Anh thậm chí còn muốn giơ tay hét lớn như trong phim.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Thanh Hà luôn là một đứa trẻ ngoan, chưa từng thử chuyện thiếu gia nhà giàu lái siêu xe náo loạn đường phố, giờ lại bị Phó Sâm kéo đi rong ruổi khắp nơi, trở thành nhân vật chói sáng nhất trên phố, tâm trạng bay bổng không tả nổi.
Giữa tiếng động cơ và tiếng gió, Hà Thanh Hà cười lớn với Phó Sâm: “Ngày mai chắc lên báo rồi.” Anh đã thấy không ít người giơ điện thoại chụp họ.
Phó Sâm cũng lớn tiếng đáp: “Tốt lắm, để mọi người thấy chúng ta khoe ân ái.”
Tiếng cười của Hà Thanh Hà hòa cùng tiếng gió.
Hai người lái xe dạo quanh một vòng, sau đó Phó Sâm dừng xe trước cửa Trung tâm nghệ thuật.
Buổi chiều họ xem triển lãm tranh, lên tầng cao nhất của phòng trưng bày thưởng thức cà phê, rồi đi dạo dưới bóng cây ven hồ ở công viên gần đó.
Yêu cuồng nhiệt cũng là yêu, yêu dịu dàng cũng là yêu. Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà trải qua đủ cung bậc cảm xúc trong tình yêu, có lúc tim đập rộn ràng, có lúc bình yên đến lạ, cuối cùng hóa thành xúc động không nói lên lời.
Anh cố ý nói với Phó Sâm: “Lịch trình có phải hơi dày đặc không?”
Phó Sâm nhìn anh, nói: “Anh còn thấy thời gian không đủ, muốn làm quá nhiều chuyện, phải chọn lọc rất lâu mới sắp xếp được thế này.” Hắn hỏi han: “Em mệt rồi à?”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Không.” Nụ cười của anh còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời: “Em cũng sợ thời gian trôi nhanh quá, hôm nay kết thúc mất rồi.”
Giọng Phó Sâm dịu dàng: “Không chỉ hôm nay, sau này ngày nào anh cũng sẽ ở bên em.”
Chính vì Phó Sâm luôn nói thật lòng, nên lời hứa của hắn mới càng cảm động hơn, Hà Thanh Hà chủ động nắm tay hắn, cùng hắn tắm mình trong ánh chiều vàng ấm áp.
Đến giờ ăn tối, Phó Sâm đổi sang chiếc xe thứ ba, lần này là chiếc Rolls-Royce trang trọng, có tài xế riêng.
Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm: “Em vẫn chưa đói, ăn không nổi đâu.”
Bữa sáng và trưa đều phong phú, giữa chừng còn ăn nhiều đồ ăn vặt, Hà Thanh Hà không phải khách sáo, mà thật sự bụng vẫn còn no.
Phó Sâm nói: “Không sao, bữa tối chủ yếu là bầu không khí.”
Lúc đến nơi Hà Thanh Hà mới hiểu “không khí” mà Phó Sâm nói là như thế nào.
Bữa tối của họ được bố trí ngoài trời, bên cạnh bàn ăn tinh xảo là thảm cỏ xanh ngọc mát mắt, ban nhạc mặc lễ phục biểu diễn ngay bên cạnh, tất cả được sắp đặt theo phong cách lãng mạn và đầy thi vị.
Phó Sâm quan tâm đến dạ dày của Hà Thanh Hà nên gọi toàn những món nhẹ bụng, Hà Thanh Hà vừa uống rượu vang, vừa nghe ban nhạc chơi khúc nhạc mình yêu thích, khoé môi luôn giữ nụ cười nhè nhẹ.
Mặt trời dần lặn sau những đám mây, thành phố bắt đầu xuất hiện ánh đèn rực rỡ, thưởng thức đồ ăn ngon giữa khung cảnh đẹp đẽ và tiếng nhạc du dương, lại có người yêu dịu dàng bên cạnh, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Hai người chầm chậm tận hưởng xong bữa tối, Hà Thanh Hà nhớ trong lịch trình có ghi sau bữa tối sẽ là “nội dung bất ngờ”, không biết lại có sắp xếp gì nữa.
Phó Sâm trực tiếp đưa Hà Thanh Hà đến một khách sạn sang trọng.
Hà Thanh Hà đứng giữa căn phòng tổng thống cao cấp, dưới chân là tấm thảm mềm mại, nhìn chiếc giường lớn thoải mái, ngẩn người nói: “Đây là trạm dừng cuối cùng của tụi mình sao?”
Bước cuối cùng của yêu đương chính là sự bùng nổ của d*c v*ng.
Phó Sâm bế bổng anh lên, vùi mặt vào cổ anh, khàn giọng nói: “Tối nay chúng ta có thể tận hưởng một đêm tuyệt vời và k*ch th*ch.”
Mặt Hà Thanh Hà bắt đầu đỏ lên, hỏi: “k*ch th*ch kiểu gì cơ?”
Phó Sâm nói: “Em muốn thử trước tắm bồn với bong bóng, hay là đứng trước cửa sổ sát đất vừa c** đ* vừa ngắm cảnh?”
Hà Thanh Hà: “…”
Quả nhiên là k*ch th*ch thật.
Hà Thanh Hà không chịu trả lời, cũng không sao, Phó Sâm thay anh quyết định: “Chúng ta thử từng cái một, dù sao mai cũng là cuối tuần, có thể nằm ườn ở khách sạn cả ngày.”
Một ngày lãng mạn kết thúc bằng sự k*ch th*ch, đêm đó Hà Thanh Hà được mở rộng tầm mắt, Phó Sâm bế anh ngồi trong bồn tắm đếm các thể loại ba con sói, anh mới biết hóa ra thứ đó có nhiều loại như vậy.
Sau đó, anh được trực tiếp thử hết một lượt, cuối cùng no căng, bên nào cũng không thể ăn thêm được nữa.
Hết chương 118.