Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 132.




Chương 132. Trở về quá khứ (1)

Phó Sâm tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm một mình trên giường trong phòng ngủ chính.

Hắn không khỏi cau mày.

Rõ ràng tối qua trước khi ngủ hắn còn ôm Hà Thanh Hà rất chặt, sao mới sáng ra đã không thấy người đâu.

Thông thường thì Hà Thanh Hà rất hay ngủ nướng, chắc chắn sẽ không dậy sớm hơn hắn.

Phó Sâm ngồi dậy, với tay lấy kính mắt đặt trên tủ đầu giường rồi đeo vào.

Hắn mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, định xem Hà Thanh Hà đi đâu rồi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh.

Phó Sâm lại nhíu mày, quay về phòng ngủ chính, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Hà Thanh Hà.

Lúc này, hắn nhìn thấy ngày tháng hiện trên màn hình điện thoại.

Phó Sâm đứng khựng lại.

Trên màn hình hiển thị ngày tháng của nửa năm trước, khi đó hắn và Hà Thanh Hà còn chưa tham gia chương trình.

Phó Sâm nghĩ điện thoại bị hỏng, liền lên mạng xác nhận, phát hiện ra ngày tháng không sai.

Dù bình thường không đọc tiểu thuyết xuyên không nhưng Phó Sâm vẫn biết khái niệm đó.

Hắn suy nghĩ một lúc, nghiêng về khả năng mình đang mơ hơn.

Nếu đã là nửa năm trước thì hai người vẫn còn ngủ riêng, vậy Hà Thanh Hà chắc đang ở trong phòng của mình.

Phó Sâm không muốn đánh thức Hà Thanh Hà, liền đi vào bếp trước, quả nhiên phần cơm dinh dưỡng vẫn đang nằm trong hộp giữ nhiệt.

Từ sau khi chương trình kết thúc, Phó Sâm nhận ra Hà Thanh Hà không thích hương vị của cơm dinh dưỡng nên đã bỏ luôn mấy món sản xuất theo dây chuyền, từ đó bữa sáng đều do đầu bếp nấu rồi giao đến.

Phó Sâm không ăn phần cơm dinh dưỡng đó, mà gọi đồ ăn sáng từ một nhà hàng chuyên bán điểm tâm.

Lẽ ra giờ này hắn phải bơi lội hay chạy bộ thể dục, nhưng gần đây đã quen kéo Hà Thanh Hà dậy cùng, không có cậu bên cạnh, hắn cảm thấy chẳng còn hứng thú gì.

Thế là hắn ngồi yên lặng trong phòng khách, không làm gì cả.

Đến giờ Phó Sâm thường đến công ty, Hà Thanh Hà xuất hiện.

Hà Thanh Hà đứng đó, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ, gắng sức chào Phó Sâm: “Buổi sáng tốt lành.”

Rồi anh nở một nụ cười.

Phó Sâm thấy nụ cười đó của Hà Thanh Hà thì càng chắc chắn mình thật sự đã xuyên không hoặc là đang mơ.

Khóe môi Hà Thanh Hà hơi cong lên, ý cười rất nhạt, dường như trống rỗng, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng lại chẳng biết đang hướng đến đâu, cứ như linh hồn không nằm trong thân xác này, mà đang lơ lửng phiêu du, không nơi trở về.

Phó Sâm đã rất lâu rồi không thấy Hà Thanh Hà cười như vậy, đây đúng là Hà Thanh Hà của ngày trước.

Phó Sâm bước đến trước mặt Hà Thanh Hà, giơ tay vén sợi tóc rủ trên trán anh sang một bên, nói: “Về ngủ thêm chút nữa đi.”

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, như thể không hiểu Phó Sâm đang nói gì.

Phó Sâm lặp lại: “Nếu em buồn ngủ thì ngủ thêm chút đi, không cần vội.”

Hà Thanh Hà lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ lùi lại một bước, cơn buồn ngủ cũng tan biến, anh gượng cười nói: “Không, em không buồn ngủ.”

Bề ngoài trông vẫn bình tĩnh nhưng Phó Sâm lại nhìn ra sự căng thẳng và bối rối trong anh.

Hà Thanh Hà không nghĩ tới Phó Sâm sẽ nói mấy lời kiểu này, hoàn toàn khác với mọi khi.

Lúc đó chuông cửa vang lên, Hà Thanh Hà lại giật mình, Phó Sâm bình tĩnh nói: “Đồ ăn đến rồi.”

Hà Thanh Hà lộ vẻ mơ hồ.

Anh chưa từng thấy có chuyện gọi đồ ăn ngoài trong căn nhà này.

Phó Sâm ra lấy bữa sáng, gọi Hà Thanh Hà vào phòng ăn.

Hà Thanh Hà đứng thẫn thờ, nói: “Anh phải đi làm rồi.”

Phó Sâm gọi anh lại: “Đi muộn một chút cũng không sao, anh cũng chưa ăn mà.”

Hà Thanh Hà bị câu “đi muộn một chút cũng không sao” của Phó Sâm làm cho kinh ngạc, bình thường Phó Sâm sống tuân thủ theo giờ giấc như quân đội, hôm nay chẳng lẽ người máy bị trục trặc nên xảy ra lỗi?

Hà Thanh Hà chần chừ ngồi xuống bàn ăn.

Hộp đựng của nhà hàng cao cấp rất tinh tế, mỗi món ăn được để riêng từng đĩa.

Phó Sâm đẩy phần há cảo tôm mà Hà Thanh Hà thích lại gần anh, ra lệnh ngắn gọn: “Ăn đi.”

Hắn biết giai đoạn này Hà Thanh Hà sẽ nghe lời hắn vô điều kiện.

Quả nhiên, dù không hiểu tại sao, Hà Thanh Hà vẫn ngoan ngoãn cầm đũa gắp một miếng há cảo tôm cho vào miệng.

Ăn không nói ngủ không nói, bữa sáng diễn ra trong im lặng tuyệt đối.

Hà Thanh Hà luôn cúi đầu lặng lẽ ăn, hoàn toàn không ngẩng lên nhìn Phó Sâm lấy một cái, ánh mắt chỉ dừng lại ở một góc nhỏ bên cạnh đĩa ăn của mình.

Chỉ nửa năm thôi, rõ ràng không phải khoảng thời gian dài, mà Hà Thanh Hà trước sau lại khác nhau đến vậy.

Phó Sâm cũng không cố tìm chuyện để nói, ăn sáng xong, hắn bảo Hà Thanh Hà: “Em phải đến công ty đúng không, anh đưa em đi.”

Cuối cùng Hà Thanh Hà cũng ngẩng đầu lên nhìn Phó Sâm.

Từ ánh mắt anh, Phó Sâm thấy được sự bối rối và nghi hoặc, hắn không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Đi thôi, trợ lý Hoàng đang đợi ngoài cửa.”

Kẻ không thích làm phiền người khác như Hà Thanh Hà lập tức đứng dậy chỉnh lại trang phục.

Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà ra cửa, trợ lý Hoàng đứng chờ ở ngoài, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng đang thắc mắc.

Ông chủ chưa bao giờ đi làm trễ, hôm nay sao lại chuẩn bị lâu vậy.

Điều kỳ lạ hơn là ông chủ nhỏ cũng đi theo sau lưng.

Khi lên xe, Phó Sâm liếc nhìn trợ lý của mình.

Hắn biết Tiểu Hoàng nhất định đang nghĩ đủ thứ trong đầu nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Những người bên cạnh hắn đều là kiểu người có tâm tư kín đáo, nên cho dù hắn có hành xử khác thường, những người đó cũng sẽ không chất vấn.

Hà Thanh Hà lặng lẽ ngồi bên cạnh Phó Sâm như người vô hình, cứ như một con búp bê bị đặt ở hàng ghế sau.

Phó Sâm lại muốn ép con búp bê kia lên tiếng, hỏi anh: “Bên em có người tên là Lý Chinh đúng không?”

Hà Thanh Hà lại một lần nữa ngạc nhiên, vì sao Phó Sâm lại quan tâm đến nhân viên trong công ty anh, thậm chí còn biết rõ cả tên.

Trước giờ Phó Sâm chưa bao giờ hỏi han chuyện công việc của anh.

Hà Thanh Hà cẩn trọng nói: “Có, bây giờ cậu ta là trợ lý của em.”

Phó Sâm nói: “Là người anh cả của em sắp xếp vào đúng không.”

Hắn nói thẳng đến thế, làm Hà Thanh Hà chẳng biết nên phản ứng ra sao.

Phó Sâm: “Nếu em không thích thì đuổi cậu ta đi, nếu anh em đến hỏi, em cứ nói là do anh bảo, để anh ta tìm anh.”

Hà Thanh Hà ngẩn người nghe lời hắn nói.

Phó Sâm vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, động tác tự nhiên, nói: “Anh không ép em, chỉ là đưa ra gợi ý, em có thể suy nghĩ thêm.”

Hà Thanh Hà cúi đầu nhìn tay mình, làn da như bị lửa đốt, nóng lan đến tận tim.

Ngoại trừ ngày “nộp thuế” thì bình thường hai người gần như không động chạm gì đến nhau.

Hôm nay Phó Sâm làm quá nhiều việc nằm ngoài dự đoán, nói quá nhiều điều chưa từng nghe, Hà Thanh Hà cảm thấy không biết phải làm sao.

Thấy anh như vậy, Phó Sâm không tiếp tục chọc nữa, cũng không nói thêm gì.

Rất nhanh sau đó, xe đến dưới công ty của Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà tự mình mở cửa xe, nói: “Em lên lầu đây.”

Phó Sâm không giữ lại, chỉ nói: “Chiều anh đến đón em.”

Hà Thanh Hà lại giật mình, ngơ ngác nhìn Phó Sâm.

Giống như một con vật nhỏ phát hiện trước mặt là sói xám to đùng, sợ đến ngây người, nhưng lại không biết đường chạy.

Phó Sâm vuốt nhẹ gò má Hà Thanh Hà, dịu dàng nói: “Đi đi.”

Hà Thanh Hà lập tức xuống xe, gần như bỏ chạy không dám ngoái đầu lại.

Phó Sâm nhìn anh bước vào thang máy, lúc này mới bảo tài xế đến Thiên Thành Center.

Trên đường đi, hắn bắt đầu tự vấn.

Hắn không ngờ mình cũng có mặt xấu xa như vậy, cứ không nhịn được muốn trêu Hà Thanh Hà trước kia, để thấy dáng vẻ luống cuống của anh.

Bộ dạng Hà Thanh Hà ngạc nhiên, hoang mang thật sự quá đáng yêu, cũng khiến người ta đau lòng.

Phó Sâm tháo kính xuống, day day giữa hai hàng lông mày.

Vậy mới thấy trước kia hắn đã vô cảm đến nhường nào, để Hà Thanh Hà sống mãi trong cuộc hôn nhân nhạt nhẽo như mặt nước tù đọng.

Phó Sâm đến Ô Kim Tư Bản, các loại robot đủ kiểu đi lại trong công ty, thấy hắn thì dừng lại chào hỏi, không ai nhận ra hôm nay tổng tài là người đến từ nửa năm sau.

Phó Sâm bước vào văn phòng của mình, lật xem lịch trình, đối với những dự án từng làm qua đều nắm chắc trong tay, nên không vội làm việc, mà bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì.

Phó Sâm vốn quen suy nghĩ lý trí, mấy kiểu xuyên không đơn giản chẳng thể lừa được hắn.

Hắn xuất hiện ở đây, vậy thì bản thân của nửa năm trước đã đi đâu, vậy chẳng phải trên dòng thời gian thực, Hà Thanh Hà lại trở thành người cô độc sao?

Cuối cùng Phó Sâm đưa ra kết luận, rối loạn thời gian như thế này không thể tồn tại lâu dài, nếu không thì thời không sẽ sụp đổ.

Nếu coi đó là giấc mơ thì đơn giản hơn nhiều, dù sao mơ là phản chiếu tư duy của con người, điều kỳ quái gì cũng có thể xảy ra.

Phó Sâm đưa tay cầm lại bảng lịch trình, đọc từng mục một.

Giấc mơ mà cũng có logic rõ ràng vậy sao, lại còn giống y như nửa năm trước.

Phó Sâm đặt lịch trình xuống, gọi trợ lý vào, xử lý một số công việc của công ty, đến trưa thì trực tiếp dặn dừng hết lịch thương vụ, bảo trợ lý buổi chiều hắn có việc riêng, sẽ rời công ty.

Ông chủ cuồng việc lần đầu tiên như thế, ai nấy đều kinh ngạc, nhưng robot của Ô Kim có tố chất rất cao, không ai bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Phó Sâm rời công ty, lại một lần nữa đến chỗ Hà Thanh Hà.

Hắn đi thẳng đến chỗ Hà Thanh Hà trước mặt toàn bộ nhân viên Sáng Tạo Ưu Tháp, bình thản nói: “Mượn giám đốc Hà của mấy người một lát, không vấn đề gì chứ?”

Nhân viên của Ưu Tháp vốn nhí nhảnh trước mặt Hà Thanh Hà, gặp Phó Sâm thì không dám thở mạnh, ai dám nói có vấn đề chứ, chỉ có thể liên tục gật đầu, trơ mắt nhìn Phó tổng trong truyền thuyết đưa Hà tổng của bọn họ đi mất.

Từ sáng đến giờ, Phó Sâm liên tục mang đến cho Hà Thanh Hà bất ngờ, thậm chí anh có chút quen luôn rồi.

Anh nhìn Phó Sâm, hỏi: “Anh có chuyện gì à?”

Anh tin rằng Phó Sâm không phải vô duyên vô cớ mà hành động khác thường, những gì hắn làm đều có mục đích.

Hà Thanh Hà bất an trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh, dò hỏi: “Anh có thể nói cho em biết, để em nghĩ cách giúp.”

“Em không có ý can thiệp vào chuyện của anh, cũng không nghi ngờ năng lực của anh, chỉ là nghĩ rằng có thêm một người gánh vác thì tốt hơn…” Hà Thanh Hà cố gắng giải thích, sợ Phó Sâm nghĩ anh nhiều chuyện.

Phó Sâm nhìn dáng vẻ cẩn trọng của anh, mở miệng nói: “Muốn đi câu cá không?”

Hà Thanh Hà ngẩn ra: “Gì cơ?”

Mặt mày Phó Sâm thả lỏng, nói: “Chiều đừng về công ty nữa, chúng ta tìm chỗ nào chơi đi.”

Nếu việc hắn xuất hiện ở nửa năm trước chỉ là một sự trùng hợp, thì để giữ gìn trật tự của dòng thời gian, sự trùng hợp ấy sẽ không kéo dài được lâu.

Nên hắn phải tranh thủ thời gian bù đắp cho cái người luôn cẩn trọng dè dặt, lúc nào đầy bất an này.

Hết chương 132.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận