Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 21.




Chương 21

Phó Sâm vốn định nói gì đó, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Hà Thanh Hà đang nắm tay mình, hắn lập tức câm lặng.

Nơi này núi xanh được bao quanh bởi làn nước biếc, khắp nơi đều có suối chảy, con suối nhỏ tụ lại thành sông ở chân núi, trang trại nằm ngay bên dòng sông ấy.

Hai người đứng ở bờ sông, gió mát mang theo hơi nước thổi tới, Phó Sâm hỏi: “Muốn bắt cá à?”

Phó Sâm ước lượng độ sâu và dòng chảy của nước, dù hắn biết bơi cũng không thể đảm bảo bắt được cá.

Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu, chỉ vào những người đang câu cá: “Phải dùng lưỡi câu mới bắt được cá to.”

Anh đã quan sát từ nảy giờ, ven sông có rất nhiều người đang câu cá, vừa hay có thể mượn dụng cụ.

Hà Thanh Hà bắt chước giọng điệu trước đó của Phó Sâm, mỉm cười nói: “Anh chỉ cần ngồi đó thôi, mọi chuyện cứ để em lo.”

Ban đầu Hà Thanh Hà muốn giữ hình tượng dịu dàng chu đáo, để Phó Sâm tự do phát huy, nhưng anh lại mềm lòng khi thấy người như Phó Sâm phải làm những việc mà bản thân hắn chưa từng thử qua bao giờ.

Hà Thanh Hà chuyển số ngô đang ôm trong tay sang cho Phó Sâm: “Nào, anh ôm cho chắc nhé.”

Phó Sâm cẩn thận đón lấy, dè dặt như thể đang ôm một em bé vậy.

Hà Thanh Hà bật cười, có đôi lúc bộ dạng cứng ngắc của Phó Sâm trông rất thú vị.

Ngoài dân bản địa còn có nhiều người từ nơi khác đến câu cá, không ít người đậu xe sát ven sông, mở cốp xe hay thậm chí còn dựng cả lều.

Hà Thanh Hà nhìn đồ nghề của mọi người, muốn tìm một cái cần câu phù hợp để mượn.

Lúc này nhân viên chương trình lại lên tiếng phản đối.

“Hai người định câu cá à? Đổi hoạt động khác đi.”

Hà Thanh Hà khó hiểu: “Không phải kêu chúng tôi tự tìm nguyên liệu à, cá không phải sao?”

Nhân viên gãi đầu: “Ừ thì… đúng là vậy, nhưng mà đào khoai hay bắt gà sẽ dễ hơn đó.”

Hà Thanh Hà hiểu phía chương trình chê câu cá quá nhẹ nhàng, cảnh họ muốn quay chính là tổng tài mặc âu phục đuổi bắt gà con, càng hỗn loạn mới càng tốt.

Thực sự thì các nhân viên đang tác nghiệp tại chỗ cũng nghĩ vậy, câu cá thì nhàm chán lắm, ngồi lì ở bờ sông cả buổi chiều, cảnh quay được cũng sẽ toàn là cảnh tĩnh thôi.

Đúng là hết nói nổi chồng chồng nhà này, quanh đi quẩn lại lại chọn ngay hoạt động trầm lặng như thế.

Nhưng không thể phủ nhận là hoạt động này rất phù hợp với hai người bọn họ, dù là ngồi câu cá cả buổi không ai nói với ai câu nào, thì chắc Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn không thấy có vấn đề gì.

Tính cách Hà Thanh Hà ôn hoà, trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng lần này anh rất kiên quyết: “Không, chúng tôi muốn câu cá mà.”

Hà Thanh Hà nhất định phải câu bằng được hai con cá, để buổi tối nấu canh cá cho Phó Sâm ăn.

Nhân viên chương trình hết cách, đành chấp nhận số phận mà vác ống kính đi theo, cameraman còn chuẩn bị tinh thần sẽ ngủ gật trong lúc chờ họ câu cá.

Hà Thanh Hà quan sát nảy giờ, cuối cùng cũng tìm được một cái cần câu vừa ý, anh liền đến thương lượng với người chủ để mượn. Anh ta thấy Hà Thanh Hà đang ghi hình nên hào phóng nói: “Không vấn đề gì, cậu cầm đi đi.”

Nhưng nói xong lại có chút ngập ngừng: “Có điều cậu biết dùng không? Loại này khó sử dụng hơn mấy cái cần câu thông thường đấy.”

Người đi câu cá ai cũng phơi nắng đến đen sạm, mà cậu thanh niên trẻ đứng trước mặt lại trắng trẻo tinh tươm, chắc là một ngôi sao nào đó trong showbiz, nhìn không giống người biết câu cá.

Hà Thanh Hà nhận lấy cần câu, khiêm tốn nói: “Để tôi thử xem.”

Hà Thanh Hà cảm ơn anh chủ, rồi lấy dây câu ra, bắt đầu buộc dây và móc mồi.

Quay phim nhanh chóng phóng ống kính lại gần, định quay cận khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Hà, ai ngờ lại phát hiện ngón tay anh linh hoạt khéo léo, buộc dây câu vô cùng thành thạo.

Hà Thanh Hà móc mồi xong, hai tay nắm lấy cần câu, dùng ngón tay giữ dây, rồi giơ cánh tay lên, bắt đầu vung cần câu.

Cần câu theo động tác của anh căng ra rồi bật trở lại, giống như một cây cung dài đã kéo căng hết cỡ, dây câu vẽ thành một vòng cung trên không trung, mang theo mồi câu bay vút ra xa rồi rơi xuống mặt nước.

Dấu vết mà chúng để lại vẽ nên một đường cong hoàn hảo như dáng eo mềm mại của một mỹ nhân đang cúi người.

Chủ cần câu nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt sáng rực: “Được đấy nhóc, ném xa thật!”

Sau khi vung cần câu lần đầu, Hà Thanh Hà không ngồi xuống ngay như kiểu câu truyền thống mà đứng yên quan sát một lúc, thấy không có cá cắn câu, anh lập tức thu cần, di chuyển đến chỗ khác rồi tiếp tục lặp lại hành động tương tự.

Cần câu lại bật lên, dây câu bay lượn trên không, cảnh tượng này thật sự quá đẹp, cameraman cũng bất ngờ với hiệu ứng hình ảnh có được, liền bám sát phía sau Hà Thanh Hà để quay thêm.

Những người câu cá xung quanh bị động tác tuyệt đẹp thu hút, có không ít người rướn cổ nhìn về phía Hà Thanh Hà.

Nhân viên chương trình phát hiện mồi câu mà Hà Thanh Hà dùng không giống mồi thường, mà là thứ gì đó giống như một miếng kim loại, liền ngây thơ hỏi: “Dùng sắt thế kia cũng câu được cá à?”

Đám người câu cá bên cạnh phá lên cười haha.

Chủ cần câu giải thích: “Đó là mồi giả.” Anh ta chỉ vào Hà Thanh Hà, nói: “Cậu ấy đang câu lure*, phải liên tục quăng và thu dây, dùng mồi giả để thu hút cá dưới nước.”

*Câu lure là kiểu câu cá bằng mồi giả (lure bait), người câu phải liên tục rê và nhấp cần để mồi giả tạo động tác giống cá con, tôm, côn trùng… làm cá săn mồi tưởng thật mà đớp.

Nhân viên nửa hiểu nửa không, chỉ biết Hà Thanh Hà vung cần câu rất chuyên nghiệp, động tác uyển chuyển, cực kỳ có tính thưởng thức.

Chủ cần câu nói tiếp: “Đừng xem thường chuyện quăng cần câu, vừa cần sức lại phải có kỹ thuật mới được. Không biết thì không quăng xa được mà còn dễ vướng dây lắm.”

Từ bao giờ phía sau Hà Thanh Hà đã có một đám đông người vây xem, rất nhiều ông chú chắp tay sau lưng, cứ thế đi theo Hà Thanh Hà, chăm chú coi anh thực hiện câu lure.

Nhưng Hà Thanh Hà không để ý đến bọn họ, toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết vào tình hình của cá và nước. Anh cứ đi dọc theo dòng lên phía thượng nguồn, dòng chảy càng lúc càng xiết, hẳn là sẽ có cá lớn.

Cá lớn trong dòng chảy mạnh thường rất thích đớp mồi giả, sắp cắn câu rồi.

Vừa nghĩ đến đó, bỗng nhiên anh cảm thấy cần câu trĩu nặng.

Hà Thanh Hà nghiêm túc hẳn, nắm chặt lấy cần câu.

Những người xem phía sau cũng nhận ra có động tĩnh, từng người một bước tới nhìn chằm chằm mặt nước.

Câu cá là việc cần sức, nếu không đủ lực thì cá sẽ thoát lưỡi, chạy mất cả cần. Con cá cắn câu lần này là cá lớn, cắn chặt mồi giả, kéo dây loạn xạ trong nước. Hà Thanh Hà giữ chặt cần câu, khống chế hướng, kéo cá dần về phía bờ.

Con cá cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, đám người xem kinh hô: “To thật đấy!”

Hà Thanh Hà điều khiển cần, kéo cá đến sát bờ, có người liền mang vợt tới giúp anh vớt cá lên.

Khi con cá đã chui vào vợt, mọi người đồng loạt reo hò, người xem thậm chí còn vui mừng hơn cả Hà Thanh Hà.

Quả thật là một con cá to, rời khỏi mặt nước vẫn còn giãy đành đạch, dùng tay không mà bắt thì không sao giữ được.

“Cậu trai này nhìn trắng trẻo thế mà tay nghề tốt đấy chứ.”

“Nhìn quen quen, có phải từng lên tivi không?”

Hà Thanh Hà không để tâm mấy lời bàn tán ấy, anh dùng móc gỡ con cá ra, nhanh chóng bước tới trước mặt Phó Sâm, giơ chiến lợi phẩm lên cho hắn xem: “Có cá rồi.”

Con cá trong tay anh há cái miệng to, trừng đôi mắt tròn xoe, trông có phần buồn cười. Hà Thanh Hà nhìn thẳng vào Phó Sâm, ánh mắt lấp lánh mong chờ.

Bình thường Hà Thanh Hà dịu dàng điềm đạm, không giống một người trẻ hai mươi mấy tuổi. Chỉ có những lúc thế này, Phó Sâm mới thực sự cảm nhận được khoảng cách chín tuổi giữa hai người.

Xách con cá trên tay, vừa khoe vừa đầy mong đợi nhìn hắn, Hà Thanh Hà lúc ấy giống hệt một đứa trẻ đang đợi được khen ngợi.

Phó Sâm nói: “Rất giỏi.”

Có lẽ vì lúc kéo cá đã tốn nhiều sức, trên mặt Hà Thanh Hà ửng lên một lớp đỏ nhạt. Nghe thấy câu nói ấy của Phó Sâm, anh chớp mắt một cái, hàng mi dày khẽ rung, che đi ánh mắt ngại ngùng.

Hà Thanh Hà là kiểu người dịu dàng như nước, mà lúc này đây, mặt nước tĩnh lặng như có một con cá lao vào, làm cả hồ nước như sống dậy, tràn đầy sinh khí.

Hà Thanh Hà khẽ nói: “Tối nay chúng ta ăn canh cá.”

Phó Sâm gật đầu: “Được.”

Một người xách cá lớn, một người ôm đống ngô đứng đối diện nhau, dù ngoại hình có xuất sắc đến mấy, cảnh tượng này vẫn có phần buồn cười.

Ấy vậy mà trong cái khung cảnh buồn cười ấy, lại len lỏi một chút ấm áp.

Quay phim nhắm ống kính vào họ, khẽ lẩm bẩm: “Lúc này chẳng phải nên ôm nhau một cái sao?”

Đúng lúc đó, Phó Sâm nói: “Vất vả rồi.”

Quay phim và các nhân viên khác: “……”

Lại là câu nói kinh điển của nhóm hào môn.

x

Đến giờ ăn tối, chương trình cũng không quá mức tàn nhẫn, chỉ cho khách mời ăn những nguyên liệu tự tay kiếm được như đã nói trước đó, mà còn chuẩn bị sẵn một bàn đầy món ăn thôn quê để thưởng cho những nỗ lực của họ.

Dĩ nhiên, ngô hay cá mà nhóm hào môn mang về cũng được dùng tới, chế biến thành bắp nướng và canh cá.

Đồ ăn quê dĩ nhiên không phong phú hay đẹp mắt như cơm nhà mà Hà Thanh Hà nấu mỗi ngày, nhưng hơn ở chỗ nguyên liệu nhà trồng, hương vị mộc mạc, đúng chất đồng quê.

Hà Thanh Hà ngồi cạnh Phó Sâm, chậm rãi húp canh cá, nói: “Cá tự mình câu vẫn ngon hơn, ngô cũng thơm nữa.”

Phó Sâm ở bên cạnh gật đầu đồng tình.

Hà Thanh Hà nhớ tới vai diễn “kiều thê” của mình, liền múc thêm một bát canh cá cho Phó Sâm, dịu giọng nói: “Ăn nhiều một chút, hôm nay anh vất vả cả ngày rồi, nên bồi bổ.”

Phó Sâm nhận lấy, thầm thấy may mắn vì hôm nay không phải đi bắt vịt.

Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm uống một ngụm canh, ánh mắt liền dịu lại, mang theo vẻ hài lòng.

Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà lúc này, hơi ngẩn ngơ.

Ai mà ngờ một người vốn nhẹ nhàng, trầm tĩnh như Hà Thanh Hà mà chiều nay lại có thể một tay vung cần câu hơn một mét đầy tự tin, phóng khoáng đến vậy.

Đã kết hôn được một năm, đây là lần đầu tiên Phó Sâm được chứng kiến mặt khác biệt này của Hà Thanh Hà.

Phó Sâm vừa uống canh vừa nói: “Anh không biết chuyện em còn biết câu cá.”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “Lúc rảnh rỗi thì luyện thôi.” Rồi anh nói thêm: “Chuyện trong nhà không cần em lo nên thời gian rảnh đặc biệt nhiều.”

Từ sớm anh đã biết, mình không cần phải lo lắng mưu sinh, thậm chí nếu thích, anh có thể không đi học hay đi làm cũng được.

Nhưng cuộc sống nằm dài ngày qua ngày rất nhàm chán, vẫn nên tìm chút việc gì đó để giết thời gian.

Người ta đều bảo câu cá là trò chơi dành cho một người, thế là anh đi học câu cá.

Phó Sâm lặng lẽ lắng nghe anh nói.

Suốt một năm qua, Hà Thanh Hà đều ở nhà vào cuối tuần. Phó Sâm vẫn luôn nghĩ rằng anh hướng nội, không thích ra ngoài, hóa ra anh cũng có sở thích riêng.

Phó Sâm nói: “Sau này về nhà rồi, cuối tuần mình đi câu cá nhé.”

Hà Thanh Hà xua tay: “Thôi, em bỏ lâu rồi, tay nghề cũng mai một, hôm nay câu được cá là do gặp may thôi.” Rồi anh cười nhẹ: “Bình thường anh bận như thế, cuối tuần nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Phó Sâm nghe vậy, không nói gì thêm.

Hai người ăn tối ở nông trại, chờ chương trình sắp xếp hoạt động tiếp theo.

Nhân viên chương trình bước ra thông báo: “Tối nay chúng ta sẽ không về khách sạn nữa, mà nghỉ lại tại đây.”

Hà Thanh Hà gật đầu: “Nhiệm vụ tính điểm đã nói rõ từ trước, vậy điểm của bọn tôi chắc cao lắm nhỉ, có thể được ở chỗ tốt chứ?”

Toàn bộ nhiệm vụ ở nông trại thực chất đều là Phó Sâm thuê người làm hộ, dù chương trình không cam lòng thì cũng phải công nhận kết quả. Họ nói: “Điểm của hai người hiện tại là cao nhất.”

Hà Thanh Hà vui vẻ nhìn Phó Sâm một cái.

“Vì vậy, chỗ nghỉ của hai người cũng là tốt nhất.”

Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, sau một ngày mệt nhoài, anh thật sự không muốn phải ngủ trong nhà tranh vách đất đâu.

Nhân viên dẫn họ lên một chiếc xe trung chuyển, chạy dọc theo bờ sông xuôi về hạ lưu. Hà Thanh Hà có chút thắc mắc, không biết họ định đi đâu?

Giờ này người câu cá đã sớm về hết, đêm khuya vùng núi không có ánh đèn rực rỡ như thành phố, màn đêm bao phủ, cả không gian như chìm vào sự tĩnh lặng và trống vắng.

Hà Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa xe, bóng tối dày đặc đập vào mắt. Một lát sau, nhân viên báo: “Tới nơi rồi.”

Ngay sau đó, Hà Thanh Hà nhìn thấy những ngôi nhà sàn được xây san sát nhau.

Kiểu nhà sàn gỗ dựng từ bờ sông, từng tầng từng tầng kéo dài lên tới sườn núi. Bên dưới là nước, phía sau là núi, những căn nhà nhỏ tựa như thiếu nữ ngồi bên bờ sông, đôi chân ngọc ngà khẽ đùa nghịch dưới dòng nước trong veo, lưng dựa vách núi cao lớn vững chắc.

Từng ngôi nhà sàn lấp lánh ánh đèn, soi rõ mái cong duyên dáng, ánh sáng như ánh mắt nàng thôn nữ yêu kiều, dịu dàng đến say đắm lòng người.

Làn sương đêm mờ ảo vờn quanh núi non hùng vĩ, lầu các cổ kính tinh xảo tĩnh lặng tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, Hà Thanh Hà không nhịn được cảm thán: “Đẹp quá.”

Những ngôi nhà sàn nằm ở một trấn cổ bên cạnh nông trại, tối nay Phó Sâm và Hà Thanh Hà sẽ nghỉ lại tại đây.

Phía chương trình sắp xếp cho họ ở tầng cao nhất của một tòa nhà cạnh bờ sông, bao trọn cả tầng, có cả ban công riêng, đứng từ đây có thể ngắm toàn cảnh của thị trấn về đêm.

Nhân viên chương trình biết rõ hai người này xuất thân danh giá, đã quen với những chỗ ở xa hoa đắt đỏ, bèn nói: “Đây là chỗ có phong cảnh đẹp nhất, các nhóm khác vì điểm thấp nên điều kiện nghỉ ngơi không bằng đâu.”

Hà Thanh Hà tò mò hỏi: “Những nhóm khác thì được ở đâu?”

Nhân viên tiết lộ một chút: “Ví dụ như… trong hang núi chẳng hạn.”

Hà Thanh Hà lập tức cảm thấy căn phòng này chính là nơi sang trọng nhất thế giới.

Chỉ là vẫn còn một vấn đề, anh nói với nhân viên: “Có thể thêm một phòng không?”

Mặc dù chương trình bao trọn cả một tầng, nhưng thực chất chỉ là một căn hộ lớn với phòng khách đầy bàn ghế và chỉ có một cái giường đôi trong phòng ngủ chính.

Ai ngờ nhân viên lại bảo không được.

Hà Thanh Hà không hiểu: “Hôm qua vẫn được mà, phòng khác bọn tôi tự trả tiền cũng được.”

Nhân viên đáp: “Hôm qua là khách sạn, có phòng trống. Còn đây là homestay, các tầng khác một là có người ở, hai là khóa lại không thể dùng, hai người ở tạm một đêm đi.”

Thực ra chịu đựng một đêm cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng mấy hôm trước đã kiên trì tách phòng ngủ rồi, giờ đột nhiên thỏa hiệp thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Hà Thanh Hà hiểu rõ chương trình cố ý sắp xếp như vậy, trong phòng chắc chắn có lắp camera, muốn quay lại cảnh anh và Phó Sâm ngủ chung phòng.

Anh còn nghi ngờ đạo diễn Từ đang âm thầm trả đũa vụ thuê người làm nhiệm vụ sáng nay. Anh không muốn thỏa hiệp dễ dàng để đạo diễn Từ được đắc ý nên dứt khoát im lặng không nói gì.

Nhân viên còn đang cố thuyết phục: “Hai người là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng phòng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Càng nói lại càng khiến người ta phản cảm, Hà Thanh Hà không hiểu tại sao vợ chồng thì bắt buộc phải ngủ chung, rõ ràng đó là lựa chọn cá nhân của mỗi gia đình cơ mà.

Hàng ngày anh vốn xử sự ôn hòa, nhưng lúc này lại nổi lên tính khí trẻ con. Dù nhân viên có khuyên khô cả cổ, anh vẫn không hé răng.

Lúc này, Phó Sâm lên tiếng.

Hắn nói: “Tôi ngủ ngoài phòng khách cũng được.”

Nhân viên lập tức nói: “Ngoài phòng ngủ thì chỉ có một cái ghế thôi.” Họ đã cố ý dọn hết đồ có thể nằm ra trừ chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ, chính là để cặp đôi này không thể kiếm cớ ngủ riêng nữa.

Ánh mắt Phó Sâm lạnh xuống, nói: “Cứ sắp xếp vậy đi, đừng lãng phí thời gian của tôi vì mấy chuyện vặt vãnh này.”

Khí thế tổng tài mạnh mẽ toả ra khiến nhân viên chương trình lập tức câm nín, muốn họ khuyên Hà Thanh Hà thì còn được, chứ Phó Sâm thì thôi đi.

Đạo diễn Từ ơi đạo diễn Từ, tôi cố hết sức rồi, hai người họ quá cứng đầu.

Một ngày bận rộn kết thúc, trời đã về khuya, ngày mai còn phải tiếp tục quay chương trình. Nhân viên rời khỏi homestay, nhường không gian lại cho khách mời, chỉ nhắc Hà Thanh Hà nếu đi ngủ thì có thể che camera lại.

Sau khi mọi người đi hết, Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Anh định ngủ thế nào?”

Phó Sâm đáp: “Anh tự lo được, em đừng lo.” Hắn nhìn Hà Thanh Hà, nói khẽ: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Nói xong, hắn liền ra khỏi phòng ngủ vào phòng khách.

Hà Thanh Hà không ngăn cản, anh ngồi xuống mép giường.

Để tiện ngắm cảnh, giường được đặt đối diện với cửa sổ. Cửa sổ bằng gỗ có khắc hoa văn tinh xảo, chỉ cần đẩy nhẹ là thấy ngay khung cảnh đèn hoa phản chiếu dưới mặt nước ngoài kia.

Nằm trên giường cũng có thể thưởng thức phong cảnh, đúng là rất lãng mạn.

Hà Thanh Hà ngắm cảnh một lúc, sau đó đi rửa mặt, thay đồ ngủ rồi chuẩn bị lên giường.

Anh vừa nằm xuống nhắm mắt lại, bỗng nhớ ra điều gì, lập tức ngồi dậy, đi tắt camera trong phòng.

Tín hiệu video bên đạo diễn Từ lập tức đen thui, không còn gì để xem.

Đạo diễn Từ tức đến nghiến răng ken két.

Bọn họ canh trước màn hình đến tận khuya, chỉ để chờ xem hai người này có bỏ cuộc không, ai ngờ cuối cùng vẫn là kẻ trong người ngoài, có chết cũng không chịu ngủ chung giường, đúng là hiếm thấy.

Chưa từng gặp cặp vợ chồng nào như vậy.

Ngay cả đạo diễn Từ cũng nhận ra, có vẻ hai người này cố tình chống đối mình. Nghĩ lại thì thấy thật vô vị, người ta là cặp đôi, muốn thế nào là quyền của họ, mình chen vào làm gì, đúng là chuyện bé xé ra to.

Không cần thiết, lần sau cứ sắp xếp cho họ hai phòng là xong.

Bên này, sau khi tắt camera, Hà Thanh Hà lại lên giường nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chờ một lúc thấy không có động tĩnh, đèn camera cũng không còn chấm sáng đo đỏ, anh liền mở mắt, đợi đôi mắt thích nghi với bóng tối rồi rón rén xuống giường.

Anh không đi dép, bàn chân trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng bước trên sàn gỗ, không phát ra chút âm thanh nào.

Hà Thanh Hà nhẹ bước đến cửa phòng, dựa vào khung cửa nhìn ra ngoài.

Lúc này Phó Sâm đang ngồi ở phòng khách, lấy máy tính bảng trong hành lý ra xem email.

Hắn nghe thấy tiếng cửa kêu “két” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, Hà Thanh Hà đang chống tay lên khung cửa, nghiêng người, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía mình.

Ánh mắt Phó Sâm dời xuống dưới, thấy Hà Thanh Hà đi chân không, cổ chân mảnh mai trắng như phát sáng trong bóng đêm.

Giọng hắn dịu đi: “Sao vậy, sao còn chưa ngủ?”

Hà Thanh Hà không trả lời, ngược lại hỏi: “Anh thì sao, còn định làm việc nữa à?”

Phó Sâm liếc nhìn máy tính bảng, lắc đầu: “Chỉ xem qua thôi, không có việc quan trọng.”

Đã vậy thì… Hà Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Vậy đừng xem nữa.”

Giọng Hà Thanh Hà rất khẽ, mơ hồ hư ảo như làn khói mỏng manh giữa vùng sông núi Tây Nam.

Phó Sâm nghe anh nói: “Vào đây ngủ cùng em đi.”

Hết chương 21.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận