Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 28.




Chương 28

Ngoài Hà Thanh Hà và Phó Sâm, những người còn lại khi nghe Hướng Bội Lôi nói xong đều bật cười.

Trong nhóm này, chỉ có Hướng Bội Lôi là con gái, cô còn trẻ, chưa kết hôn, trên con đường tình yêu thì giống như một người chưa có bằng lái xe, trái ngược hoàn toàn với bốn cặp chồng chồng. Có lẽ đây chính là lý do chương trình mời một nữ idol làm MC.

Nghiêm Trung Triết cố tình trêu chọc Hướng Bội Lôi: “Nghe tụi anh nói về chuyện yêu đương, có khi em lại không muốn kết hôn luôn đó.”

Hướng Bội Lôi vội đưa tay lên ngực, làm mặt cười lớn rồi nói: “Thật á? Đừng dọa em mà.”

Cô nói đùa xong, lập tức trở lại nghiêm túc, nhìn các khách mời, chân thành nói: “Mặc dù em chưa kết hôn, nhưng em biết việc hai người ở bên nhau không dễ dàng chút nào.” Cô nhìn mọi người, nói thật lòng: “Em muốn nghe các anh chia sẻ câu chuyện của mình.”

Trong mấy ngày qua, Nghiêm Trung Triết đã đóng vai người anh cả trong nhóm, anh nhìn về phía Tả Văn Phong, mỉm cười nói: “Vậy tôi sẽ bắt đầu trước nhé.”

“Trước đây tôi đã nói qua rồi đó, tôi vốn dĩ định làm ca sĩ, không ngờ lại bị người ta kéo đi đóng phim. Lúc mới vào đoàn, tôi chẳng biết gì, đúng lúc gặp được anh ấy.” Nghiêm Trung Triết nhìn Tả Văn Phong, cười nói: “Anh ấy vào nghề trước tôi, đã chỉ cho tôi rất nhiều quy tắc trong đoàn phim, đặc biệt là chăm sóc tôi rất nhiệt tình. Lúc đó tôi còn nghĩ mình gặp được người tốt, ai ngờ anh ấy lại có ý đồ với tôi.”

Tả Văn Phong ngượng ngùng gãi đầu: “Ê, Tiểu Triết lúc đó trẻ lắm, ngây ngô lại ngoan ngoãn, cứ gọi tôi là Phong ca rồi theo sau tôi, tôi lúc đó nghĩ, nhất định phải lôi cậu nhóc này về làm vợ mình.”

Hướng Bội Lôi thở dài đầy ẩn ý: “Hóa ra là thấy sắc động lòng tham.”

Tả Văn Phong giả vờ dọa cô: “Con gái đừng có nói mấy từ này.”

Hướng Bội Lôi lập tức bịt miệng.

Quảng Quân lúc này tò mò chen vào: “Các anh đã duy trì hôn nhân được mười năm, có bí quyết gì không? Chia sẻ cho mọi người học hỏi với.”

Hà Thanh Hà nghe câu hỏi này, lập tức vểnh tai lên.

Hướng Bội Lôi cũng phụ họa: “Đúng đó, đúng đó, chúng em cũng muốn biết bí quyết của các anh.” Có lẽ là theo chỉ thị từ chương trình, cô hỏi một câu sắc bén: “Trong mười năm này, các anh có cãi vã không, có lúc nào nghĩ đến việc chia tay không?”

Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong nhìn nhau, Nghiêm Trung Triết cười nói: “Đây là lý do tôi sợ chơi trò kiểm tra sự ăn ý, chúng tôi có rất nhiều bất đồng, cũng hay cãi nhau.”

Hà Thanh Hà nghe xong câu nói của Nghiêm Trung Triết, hơi ngẩn người, đây là điều anh không nghĩ tới, anh đã nghĩ rằng một cuộc hôn nhân kéo dài mười năm chắc chắn sẽ hòa hợp, không có tranh cãi.

Nghiêm Trung Triết nói: “Khi cãi nhau tôi ghét lắm, ghét muốn đấm anh ấy luôn.” Anh ta vừa nói vừa cười: “Đương nhiên là tôi không thể đánh lại.”

Mọi người cười ha hả.

Tả Văn Phong nói: “Tôi thì chưa bao giờ nghĩ thế, dù có cãi nhau lớn đến đâu, tôi cũng không nghĩ sẽ đánh nhau.”

Tả Văn Phong là một võ sinh, thân hình vạm vỡ, tự nhiên chiếm ưu thế, càng như thế hắn lại càng không nghĩ đến chuyện dùng vũ lực để đánh bại Nghiêm Trung Triết.

Nghiêm Trung Triết vỗ vai hắn, cười nói: “Tôi cũng vậy, dù có cãi nhau thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay.”

Mười năm qua, trải qua rất nhiều chuyện, nói ba ngày ba đêm cũng không hết, điều duy nhất chắc chắn là không ai trong họ nói đến việc chia tay.

So với tình nhân, họ sống với nhau như bạn bè, có lẽ đó chính là sự đồng cam cộng khổ.

Nghiêm Trung Triết tự mình nói: “Chuyện của chúng tôi có phải nghe hơi vô vị không?” Anh tự giễu nói: “Chúng tôi đóng phim cũng vậy, luôn luôn không nóng không lạnh.”

Mọi người chắc chắn sẽ không phủ nhận thành tích của hai diễn viên ngay trước mặt họ, nên đều động viên: “Các anh chỉ thiếu một cơ hội để nổi bật thôi.”

Nghiêm Trung Triết nói xong, nhìn về phía Quảng Quân: “Vẫn là Quảng Quân tốt, mãi mãi giữ được mối tình nồng nàn.”

Quảng Quân khiêm tốn một chút: “Bọn em cũng đang khám phá trên con đường hôn nhân đây.”

Microphone được chuyển sang tay Quảng Quân, y nói: “Câu chuyện tình yêu của bọn em đã có trên mạng rồi, chào mừng mọi người theo dõi tài khoản của tôi, tôi không cần phải lặp lại nữa.”

Mọi người lại cười.

Như Quảng Quân đã nói, chuyện của y và Nhĩ Đông đã được đăng hết lên mạng, Hà Thanh Hà cũng đã xem qua.

Hà Thanh Hà thậm chí còn nghiên cứu sâu hơn, còn ghi chép lại.

Quảng Quân tóm tắt lại quá trình y và Nhĩ Đông gặp nhau và yêu nhau, giống như trong video, Hà Thanh Hà lại nghe một lần nữa, suốt cả buổi không nói lời nào.

Quảng Quân thấy mọi người nghe rất chăm chú, đùa cợt nói: “Mọi người không xem à, tôi buồn đấy, bao nhiêu người mà không có ai là fan của tôi?”

Hà Thanh Hà im lặng không lên tiếng.

Nhóm Quảng Quân nói xong, tiếp theo là đến lượt bác sĩ và người mẫu.

Thường thì Ngô Kỳ nói nhiều nhất, nhưng lúc này lại không nói gì, Nhiếp Bình Nhiên cười một cái, nói: “Chúng tôi gặp nhau ở bệnh viện, tôi là bác sĩ nội khoa, lúc đó còn là một đứa ngây ngô, đang thực tập ở khoa cấp cứu.”

Nhiếp Bình Nhiên cũng đeo kính, nhưng không giống Phó Sâm phong nhã quý phái, anh trông rất bình thường. Trong bệnh viện, chỉ cần mở bất kỳ cánh cửa phòng khoa nào cũng có thể thấy rất nhiều bác sĩ giống anh như đúc.

Làm bác sĩ là một hành trình tích lũy kinh nghiệm. Khi còn trẻ, Nhiếp Bình Nhiên đã ở phòng cấp cứu một thời gian dài, gặp đủ loại bệnh nhân, và hôm đó anh gặp phải một vụ gây rối bệnh viện.

Dù anh liên tục giải thích rằng thao tác của mình hoàn toàn tuân theo quy trình, và trong tình huống khi ấy, anh đã lựa chọn phương án tối ưu nhất, nhưng người nhà bệnh nhân nhất quyết không chịu nghe.

Khi đó là nửa đêm, bảo vệ còn đang trên đường tới, xung quanh chỉ có vài y tá, Nhiếp Bình Nhiên bị người nhà bệnh nhân vây kín, trông như sắp lên thẳng tin thời sự sáng hôm sau thì có một người bước ra.

Người đó rất cao, ngũ quan như được tạc tượng, vẻ mặt đầy khó chịu, túm lấy cánh tay kẻ gây rối định ra tay với bác sĩ, lạnh lùng nói: “Ồn chết đi được, còn lắm lời nữa tao quăng mày ra ngoài.”

Anh ta cao hơn hẳn người khác một cái đầu, đứng chắn trước mặt Nhiếp Bình Nhiên, khiến những người nhà bệnh nhân bị khí thế của hắn dọa sợ, không dám xông lên nữa.

Sau đó bảo vệ đến, mọi chuyện mới được giải quyết.

Ngô Kỳ lẩm bẩm khi nghe Nhiếp Bình Nhiên kể lại: “Tôi đau bụng muốn chết, bọn họ lại vây bác sĩ không cho tôi khám, tốn hết thời gian, phiền thật sự.”

“Anh ấy chỉ là ăn bậy chút đồ, đi vệ sinh là xong rồi.” Nhiếp Bình Nhiên đẩy gọng kính, nói: “Lúc nãy mọi người nói thầy Tả thấy sắc mà động tâm, thật ra tôi mới là người như thế.”

Anh véo má Ngô Kỳ, nói: “Tên này chỉ có cái vỏ ngoài là còn chút giá trị.”

Ngô Kỳ hất tay anh ra, lườm một cái.

Dù là nói thế, nhưng Hà Thanh Hà cảm thấy, trong lòng Nhiếp Bình Nhiên, Ngô Kỳ chắc chắn không hề tầm thường như lời anh ấy nói.

“Dù sao thì cũng là vì như thế mà quen nhau.” Nhiếp Bình Nhiên tiếp tục: “Tôi mời anh ấy đi ăn để cảm ơn, ai ngờ tên này toàn gọi món đắt tiền, ăn một bữa mà tốn hơn ngàn tệ.”

Khuôn mặt Nhiếp Bình Nhiên nhăn lại: “Lúc đó tôi mới đi làm, lương tháng chỉ có vài ngàn, lại còn bị trừ thưởng vì vụ gây rối đó.”

Hà Thanh Hà: “…”

Ngô Kỳ la lên: “Em keo kiệt thật đó, tôi là ân nhân cứu mạng của em mà!”

Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, Hướng Bội Lôi đột nhiên xen vào: “Hai anh là một nhóm khác biệt với các khách mời còn lại.”

Khác biệt ra sao thì ai cũng biết rõ trong lòng.

“Em tin mọi người đều rất tò mò, vậy để em hỏi thẳng.” Hướng Bội Lôi nhìn Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, ánh mắt chân thành hết mức: “Xin hỏi, tại sao hai anh lại ly hôn?”

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường im bặt.

Hôm qua khi chơi trò “Thử thách ăn ý” đã có nhắc đến chuyện ly hôn. Những người khác chỉ nói lý thuyết suông, chỉ có Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên mới thực sự có tư cách chia sẻ trải nghiệm.

Mọi người không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt đều đổ dồn về phía cặp đôi vừa tái hôn.

Họ cứ cãi nhau suốt dọc đường, ly hôn rồi lại quay lại với nhau, so với những người khác thì chuyện tình cảm của họ phức tạp hơn rất nhiều.

Nhiếp Bình Nhiên nói: “Chủ đề hôm nay chẳng phải là kể chuyện quen nhau sao? Tôi kể xong rồi, những chuyện khác để sau hẵng nói.”

Đã lên chương trình thì chắc chắn phải thành thật, nhưng có lẽ vì chưa sẵn sàng, nên Nhiếp Bình Nhiên vẫn chưa định công khai lý do ly hôn vào hôm nay.

Nghiêm Trung Triết nhận ra anh không muốn nhắc đến chuyện đó, liền vội vàng nói: “Cũng đúng, mỗi lần chỉ nên nói một chủ đề thôi, vẫn còn người chưa kể mà.”

Lúc này, ánh mắt mọi người lại chuyển sang Phó Sâm và Hà Thanh Hà.

Vừa nãy khi ba cặp kia kể chuyện, hai người này vẫn im lặng suốt. Giờ đến lượt họ, Hà Thanh Hà bỗng thấy như quay lại thời tiểu học, khi bị thầy cô hỏi “Bài tập em đâu rồi?”, mà cậu chỉ có thể cúi đầu đáp: “Em không mang theo.”

Hà Thanh Hà mím môi, ngoan ngoãn nói: “Tôi và anh Phó quen nhau qua một buổi xem mắt.”

Những cặp khác đều có câu chuyện của riêng mình, chỉ có họ là bình thường đến mức quá đỗi đơn giản, quá trình quen biết chỉ gói gọn trong một câu nói, mọi người nhất định sẽ thấy rất nhàm chán.

Ai ngờ Hà Thanh Hà vừa nói ra, mọi người liền trừng mắt nhìn cậu.

Vẫn là Ngô Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, nói to suy nghĩ của tất cả: “Gì cơ, xem mắt á? Tổng tài bá đạo cũng cần đi xem mắt sao?”

Hà Thanh Hà: “…”

Ngô Kỳ khoa tay múa chân, mô tả đầy phấn khích: “Tổng tài bá đạo trong truyền thuyết chẳng phải là hô mưa gọi gió, muốn kiểu người nào là có người đó, còn có cả đống người chủ động theo đuổi nữa mà?” Hắn chỉ vào Hà Thanh Hà với vẻ khó tin: “Xem mắt đã đành, lại còn gặp được người chất lượng cao thế này nữa chứ.”

Hà Thanh Hà cúi đầu.

Anh đâu thể nói rằng lúc đó nhà họ Phó đi khắp nơi tìm đối tượng cho Phó Sâm, gần như lọc hết thanh niên độc thân trong độ tuổi phù hợp, thậm chí còn lập hẳn danh sách các ứng viên cho hắn nữa.

Phó Sâm thì không thấy có gì không ổn với chuyện xem mắt: “Cách đó rất hiệu quả.”

Hắn liếc nhìn Hà Thanh Hà một cái: “Hơn nữa đúng là đã chọn được người phù hợp nhất để kết hôn rồi, không phải sao?”

Ngô Kỳ lập tức “woa” một tiếng: “Bị anh làm cho ngọt sâu răng luôn rồi đó!”

Nghiêm Trung Triết cười nói: “Giờ nhiều người bài xích chuyện xem mắt, ở đây chẳng phải là một ví dụ điển hình sao? Xem mắt cũng có thể yêu thương mặn nồng.”

Hướng Bội Lôi thì đang thực hiện nhiệm vụ của chương trình giao phó, giống như với những khách mời khác, cô hỏi cặp chồng chồng hào môn: “Hai người là cặp đôi có thời gian kết hôn ngắn nhất trong tất cả mọi người ở đây, em muốn hỏi thử trong một năm vừa qua, hai người đã từng cãi nhau chưa?”

Phó Sâm và Hà Thanh Hà đồng thanh trả lời: “Chưa từng.”

Hướng Bội Lôi sững người, hỏi lại: “Chưa từng, một lần cũng không sao?”

Hà Thanh Hà lắc đầu.

Nghiêm Trung Triết lập tức hứng thú: “Hai người là kết hôn qua xem mắt, lẽ ra sẽ có rất nhiều điểm cần thời gian để hòa hợp, chẳng lẽ không từng có bất đồng quan điểm?”

Phó Sâm thản nhiên đáp: “Có bất đồng thì bàn bạc, không cần phải cãi nhau.”

Trong mắt Phó Sâm, cãi nhau là một hành vi vừa lãng phí thời gian vừa vô ích. Chẳng lẽ cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao?

Nghiêm Trung Triết suy nghĩ một lúc, cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình: “Cãi nhau đôi khi không phải để giải quyết vấn đề, mà là để xả giận. Khi sống chung với người khác, chắc chắn sẽ có đủ loại cảm xúc vui buồn giận hờn. Nếu cứ để cảm xúc tích tụ mãi mà không có cơ hội phát tiết, sớm muộn gì cũng nổ tung…”

Anh càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng dừng lại luôn, vì phát hiện Phó Sâm và Hà Thanh Hà đang cùng nhau nhìn chằm chằm vào anh, biểu cảm của hai người gần như giống hệt nhau, đều là vẻ mặt “không thể hiểu nổi”.

Chỉ có thể nói… đúng là có tướng phu phu.

Phó Sâm nói: “Không cần thiết. Cảm xúc nên được xử lý kịp thời, không cần thông qua việc phát tiết để giải quyết.”

Nghiêm Trung Triết định nói, nếu xử lý được thì đã chẳng gọi là cảm xúc của con người nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Phó Sâm, anh biết mình có nói gì cũng vô ích.

Thậm chí anh còn nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, người như Phó Sâm… chẳng lẽ là không có cảm xúc?

Điều còn đáng sợ hơn là Hà Thanh Hà ngồi bên cạnh trông cũng rất đồng tình với quan điểm của Phó Sâm…

Quảng Quân cười cười, nói: “Đã là xem mắt thì đương nhiên là xem điều kiện trước rồi. Thấy phù hợp mới cưới, nên không có bất đồng cũng là chuyện bình thường.” Y liếc nhìn những người còn lại: “Không giống như tụi tôi yêu đương tự do, cứ hay cãi vã, có bao nhiêu chuyện để nói với nhau.”

Hà Thanh Hà khẽ cau mày, gần như không thể nhận ra. Cậu và Phó Sâm có thể im lặng suốt cả buổi tối mà không nói với nhau lấy một lời, thì ra là vì lý do này sao?

Lần này đến lượt Tả Văn Phong đứng ra hòa giải: “Chứng tỏ Phó tổng và Tiểu Hà đều là người rất ổn định về mặt cảm xúc, mà trong thời đại này, giữ được cảm xúc ổn định là điều rất đáng quý.”

Ngay cả người chưa kết hôn như Hướng Bội Lôi cũng cảm thấy tiếp tục chủ đề này nữa thì rất nguy hiểm, liền nhanh chóng lên tiếng dẫn dắt, chuyển sang phần thảo luận tiếp theo.

Tám vị khách mời ngồi trò chuyện trên đỉnh núi phong cảnh hữu tình, chia sẻ rất nhiều quan điểm, máy quay chân thực ghi lại từng biểu cảm và lời nói của họ.

Đến buổi chiều, nhân viên chương trình thông báo giai đoạn ghi hình này đã kết thúc, các khách mời có thể chuẩn bị trở về nhà.

Hà Thanh Hà không rõ cảm xúc trong lòng là gì, vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút không nỡ rời xa. Chuyến hành trình ba ngày, vừa mới thân quen với các khách mời khác, thì lập tức phải chia tay.

Nghiêm Trung Triết cười sảng khoái: “Chúc mừng chúng ta đã vượt qua thử thách của chương trình một cách suôn sẻ!”

Hướng Bội Lôi mỉm cười ngọt ngào: “Mới chỉ là bắt đầu thôi, phía sau còn mấy kỳ nữa, các anh trai, hẹn gặp lại lần sau nha ~”

Hà Thanh Hà rất thích cô gái nhỏ xinh này, dễ thương hòa nhã, đảm nhận vai trò kết nối và dẫn dắt rất khéo léo, vô cùng tự nhiên mà không lấn át người khác.

Nghĩ đến đây, anh thầm thấy may mắn vì Hà Diệc Trúc không đến… thật sự là quá tốt.

Mọi người sống ở các thành phố khác nhau, lục tục chia tay rời đi. Khi về nhà, Phó Sâm không dùng máy bay riêng, mà dẫn anh ngồi xe tới thành phố gần nhất, rồi từ đó đi tàu cao tốc về.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối, Hà Thanh Hà nhìn căn biệt thự của mình, trong lòng dâng lên niềm vui nhè nhẹ.

Chuyến ghi hình này khá vui vẻ, nhưng dù sao ở nhà vẫn là thoải mái nhất.

Trợ lý Hoàng giúp họ mang hành lý vào phòng, đang chuẩn bị rời đi thì bị Phó Sâm gọi lại: “Vất vả mấy hôm nay rồi, ngày mai nghỉ một ngày đi.”

Trợ lý Hoàng gật đầu, nói: “Vâng, boss, vậy hẹn gặp lại vào ngày kia.”

Cậu ta trông không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng nếu trên đầu có một bảng hiển thị cảm xúc, thì chắc hẳn lúc này sẽ thấy vô số bong bóng vui sướng đang lăn tăn hiện lên.

Sau khi các trợ lý rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người Hà Thanh Hà và Phó Sâm. Mấy hôm nay có người giúp việc đến dọn dẹp nên căn nhà vẫn sạch sẽ, gọn gàng như cũ.

Họ đã ăn nhẹ bên ngoài, Hà Thanh Hà chỉ cần sắp xếp lại hành lý đôi chút là có thể đi tắm rửa luôn.

Đến khi anh bước ra khỏi phòng tắm, thì đúng lúc Phó Sâm gõ cửa.

Hà Thanh Hà mở cửa, Phó Sâm đang đứng ngay bên ngoài, còn chưa kịp nói gì, anh đã bị hắn ôm lấy eo.

Cánh tay rắn chắc siết nhẹ lấy phần thắt lưng nhỏ nhắn, ngón tay chạm vào hõm eo rồi chầm chậm v**t v*, khiến Hà Thanh Hà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.

Phó Sâm vòng tay ôm lấy vòng eo thon, kéo Hà Thanh Hà sát vào người. Hà Thanh Hà vội đưa tay chống lên ngực hắn, lắp bắp hỏi: “Sao vậy?”

Phó Sâm cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày gì, em biết chứ?”

Ngay lúc Phó Sâm gõ cửa, Hà Thanh Hà đã nhớ ra, mặt thoáng ửng đỏ, khẽ gật đầu.

Lần này, Phó Sâm không hỏi “về phòng em hay phòng anh” nữa, mà chỉ nói: “Đến phòng ngủ chính đi.”

Hà Thanh Hà bị hắn nửa ôm nửa kéo, đầu óc quay cuồng, chỉ biết gật đầu theo bản năng, không rõ mình vào phòng chính thế nào, cũng chẳng biết làm sao mà bị đè xuống giường.

Có lẽ do ảnh hưởng từ việc tham gia chương trình thực tế, hôm nay Phó Sâm hơi dữ dội. Hà Thanh Hà có cảm giác mình như con cá mắc cạn, bị lật qua lật lại, đến mức gần như không thở nổi.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hà Thanh Hà mệt đến mức không thể mở mắt.

Hôm nay anh ghi hình chương trình vào buổi sáng, buổi chiều ngồi tàu cao tốc, buổi tối lại còn bị bắt tăng ca, thật sự đã vượt qua giới hạn thể lực của Hà Thanh Hà. Anh cố gắng mở mắt, vật lộn với bản thân muốn đứng dậy.

Đây là phòng chính, anh phải quay về phòng của mình.

Phó Sâm vươn tay kéo anh lại, Hà Thanh Hà mất thăng bằng, ngã vào người hắn.

Phó Sâm nói: “Ngày mai anh không có việc, không cần dậy sớm.”

Hóa ra câu nói “nghỉ một ngày” không chỉ nói với trợ lý Hoàng, Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút rồi không giữ tỉnh táo được nữa, ngủ thiếp đi trên người Phó Sâm.

Hết chương 28.

Ảnh muốn ngủ chung với vợ rồi bây ơi bây, nhưng mà đường còn xa lắm :v


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận