Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 41.




Chương 41

Sai lầm lớn.

Phó Sâm bình thường làm việc luôn coi trọng tính quy trình, lần này lại bỏ qua nguyên tắc cơ bản nhất.

Khi chơi xe điện đụng, Hà Thanh Hà thật sự đã vô cùng vui vẻ, hắn chỉ muốn kéo dài niềm vui này của anh.

Đây là dáng vẻ Hà Thanh Hà mà ở nhà sẽ không thấy được, sống động sáng ngời, chỉ trong những hoàn cảnh đặc thù như khi quay chương trình mới có thể nhìn thấy.

Phó Sâm không nhịn được mà muốn giữ lại dáng vẻ này của anh lâu hơn một chút.

Cách xử lý này là theo hướng cảm xúc chứ không phải lý trí, khiến hệ thống cảnh báo của “bộ xử lý trung tâm” trong người hắn lại một lần nữa vang lên báo động.

Phó Sâm khẽ nhíu mày.

Nhưng Hà Thanh Hà lại nói bên cạnh: “Sớm biết vậy ván thứ hai em đã cố thêm một chút, nếu thắng thì điểm của anh sẽ cao hơn rồi.”

Phó Sâm: “…”

Dù trong lòng hiểu rõ điểm số chỉ là con số, hắn vẫn không muốn vượt qua đối phương.

Luật chơi lần này đối với những cặp đôi lịch thiệp, khách khí như bọn họ thật sự không thân thiện chút nào. Họ vừa không muốn thắng trò chơi, cũng không muốn điểm số của mình cao hơn bạn đời. Thế nhưng thắng thua trò chơi và điểm số cao thấp lại trái ngược nhau, bắt buộc người ta phải lựa chọn.

Rất khó chịu.

Dù sao thì trạm đầu tiên ở đường ven biển đã hoàn thành thuận lợi, Hà Thanh Hà và Phó Sâm lên đường tới trạm tiếp theo là bãi đá đen.

Ngồi trên xe trung chuyển, thoát ra khỏi dư âm vui vẻ của trò xe điện đụng, Hà Thanh Hà bắt đầu suy nghĩ xem phải làm gì ở ba trạm tiếp theo.

Hiện giờ điểm của Phó Sâm cao hơn anh, nếu muốn giành chiến thắng cuối cùng, tốt nhất nên duy trì xu thế này, để Phó Sâm liên tục đạt điểm cao, hơn nữa càng cao càng tốt, như vậy mới tạo được khoảng cách điểm lớn.

Tức là anh bắt buộc phải thắng Phó Sâm ở những trạm tiếp theo, hơn nữa phải thắng thật nhiều mới được.

Thật bất an.

Bệnh khách sáo của Hà Thanh Hà lại trỗi dậy.

Sao anh có thể đè bẹp Phó Sâm được chứ, như vậy có phải không hay không? Có nên nhường một chút, để ý đến cảm xúc của hắn không?

Hà Thanh Hà – người hoàn toàn không biết mình đang được nhường, đã bắt đầu lo lắng nếu thắng hết thì phải làm sao.

Vì suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng anh dần chuyển từ phấn chấn thành trầm xuống, ngồi trên xe lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bắt đầu làm điều mình giỏi nhất là ngẩn người.

Còn Phó Sâm từ lúc nhận điểm xong thì gương mặt vẫn lạnh tanh, môi mím chặt, ánh mắt thâm trầm, ngồi bên cạnh Hà Thanh Hà nhưng không hé một lời.

Lúc này, máy quay trong xe đang ghi lại cảnh hai người tương tác trên đường, kết quả là thu được một khung hình “gần như tĩnh mà còn hơn cả tĩnh”.

Nhân viên theo xe thầm nghĩ bó tay thật rồi. Hai người này lúc chơi xe điện đụng thì không dễ gì mới chịu làm nóng bầu không khí một chút, vừa lên xe đã quay lại trạng thái cũ.

Hai người này chắc một người là điều hòa, một người là tủ lạnh, tự mang hiệu ứng làm lạnh theo người.

Xe chạy nhanh, chớp mắt đã đến bãi đá đen.

Bãi đá đen không phải kiểu bãi cát mịn thường thấy ở các điểm du lịch, mà là bãi bồi hình thành từ đá vụn và vỏ sò vỡ.

Bãi biển kiểu này có rất nhiều bãi đá đen mọc lên gần bờ, đá ngâm mình trong làn nước biển, khi thủy triều lên sẽ bị nhấn chìm, lúc thủy triều xuống lại hiện ra. Dưới sự bào mòn của nước biển mặn và gió biển ẩm ướt, đá bị mài thành những hình thù gồ ghề, tựa như những lão nhân trầm mặc đang âm thầm canh giữ biến thiên của đất trời.

Vùng đá ngầm không thể bơi, đá sỏi rất dễ cắt chân nên cũng không thuận tiện để du ngoạn, nhưng bãi đá đen vẫn là một điểm đến nổi tiếng.

Vì nơi này có thể đi bắt hải sản lúc thủy triều rút.

Mỗi khi thủy triều lên, các loài trai sò cá tôm trong biển sẽ bám vào những rặng đá ngầm và bãi cát gần bờ, đợi đến khi thủy triều rút, nếu không kịp quay lại đại dương, chúng sẽ phơi mình trong không khí hoặc ở vùng nước nông. Vì thế chỗ này liền trở thành thiên đường cho người đi bắt hải sản.

Ai mà từ chối được việc ra biển nhặt hải sản cơ chứ? Những video “cào nghêu bắt ốc” luôn rất hot, đồng thời cũng góp phần thúc đẩy bãi đá đen trở thành một địa điểm nổi tiếng trên mạng.

Hà Thanh Hà xuống xe, nhìn những rặng đá ngầm và biển cả trước mặt, hỏi nhân viên chương trình: “Chúng tôi sẽ làm gì ở đây?”

Nhân viên cười đáp: “Đừng vội, đợi lấy đồ xong sẽ biết ngay thôi.”

Vừa nói họ vừa mang tới hai đôi ủng chống nước và hai cái xô nhỏ.

Hà Thanh Hà vừa nhìn đã hiểu.

Quả nhiên, đến đây là để tìm hải sản.

Nhân viên đưa xô cho Hà Thanh Hà và Phó Sâm, bên trong có sẵn găng tay, xẻng và lưới bắt.

Cái xô đó là cỡ trẻ em, nhỏ xíu và có màu đỏ chót, Phó Sâm xách trong tay trông cực kỳ bé xinh đáng yêu.

Vậy mà hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như tiền, cùng cái xô trong tay hoàn toàn không ăn nhập gì, lát nữa còn phải mang cả ủng cao su, cảnh tượng đó thật sự không dám tưởng tượng.

Nhân viên nhìn tổng tài xách xô với gương mặt “người lạ chớ đến gần” thì thầm nghĩ, đạo diễn Từ chắc sẽ bị ám sát mất thôi…

Hà Thanh Hà thì đang nghiên cứu đống dụng cụ trong xô, hỏi: “Luật chơi là gì?”

Lúc này nhân viên mới hắng giọng: “Trò chơi ở trạm này là cào nghêu bắt ốc, thời gian giới hạn trong một tiếng. Trong một tiếng đồng hồ, ai nhặt được nhiều hải sản hơn sẽ có điểm cao hơn. Mỗi loại hải sản có số điểm khác nhau, ví dụ hàu, nghêu, cua nhỏ thì được 2 điểm một con, ốc móng tay được 3 điểm, sao biển là 5 điểm, nếu nhặt được loài đặc biệt như tôm to, hải sâm thì 10 điểm một con. Nếu hải sản to hơn mức trung bình cũng được cộng điểm.”

Nói đến đây, anh ta ngừng một chút, rồi bổ sung thêm: “Thật ra nói thế thôi chứ cũng chẳng có tác dụng gì. Dựa theo tình hình của nhóm trước thì nhặt được cái gì hay cái nấy, nhặt được là giỏi rồi.”

Hà Thanh Hà bật cười, nghe giọng điệu này thì hình như nhóm trước không mấy suôn sẻ.

Hoạt động “đánh bắt” hải sản, nghe dễ hơn làm rất nhiều.

Người ta cứ nghĩ rằng bãi biển sẽ đầy rẫy hải sản, chỉ cần cúi xuống là nhặt được đầy xô, thực ra đâu có đơn giản như thế.

Dù sinh vật biển không có não, nhưng chúng vẫn biết chạy trốn và ẩn nấp. Muốn tìm được chúng thì phải hiểu được tập tính của từng loài, hơn nữa còn cần có kỹ thuật nhất định.

Hơn nữa… Hà Thanh Hà nhìn trời, nói: “Thời điểm thích hợp nhất để tìm hải sản là sau khi thủy triều rút, thường là vào chiều tối. Bây giờ mới sáng, không đúng giờ, trên bãi chắc không có nhiều hải sản đâu.”

Vài nhân viên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, cuối cùng có người lên tiếng: “Tụi tôi không ngờ có người am hiểu vậy. Yên tâm đi, tụi tôi đã mua sẵn ngoài chợ, mới nhét vào mấy khe đá xong, bảo đảm không lo thiếu.”

Hà Thanh Hà: “…”

Vậy thì không lo rồi, đoạn này chắc chắn sẽ không được phát sóng.

Nhưng rõ ràng ekip đã nhét “đạo cụ” vào kẽ đá rồi, mà nhóm trước còn không nhặt được bao nhiêu, đến tột cùng là gà cỡ nào.

Khi Hà Thanh Hà đang nói chuyện với nhân viên, Phó Sâm vẫn luôn đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh.

Chờ hai người họ nói chuyện xong, Phó Sâm nói: “Trông em có vẻ rất rành.”

Hà Thanh Hà hơi ngẩn ra, mỉm cười đáp: “Cũng tàm tạm thôi.”

Anh không dám nói thật là mình rất tự tin ở lĩnh vực này, khi mới mua du thuyền, có một khoảng thời gian anh gần như sinh sống ở biển, có khi ngủ trên du thuyền, có khi ngủ trên bờ, từng tiếp xúc với thợ lặn, vận động viên lướt sóng, cũng từng trò chuyện với ngư dân.

Dù sao cũng rảnh rỗi, các hoạt động liên quan anh đều thử qua một lượt, tất nhiên bao gồm cả nhặt hải sản trên ghềnh đá.

Nghĩ lại, đó thật sự là một khoảng thời gian nhàn nhã.

Hà Thanh Hà không kể kỹ với Phó Sâm, nhưng trò chơi này… anh đoán mình có thể thắng.

Phó Sâm vốn không thích các hoạt động giải trí, nếu không phải vì quay chương trình, cả đời này hắn cũng sẽ không cầm xẻng đi đào vỏ sò.

Trò chơi cào nghêu còn chưa bắt đầu, thắng thua dường như đã ngã ngũ.

Hà Thanh Hà bắt đầu thấy rối.

Anh đã thắng một trò chơi, nếu lần này lại thắng nữa, có khi nào làm Phó Sâm tụt hứng không?

Tất nhiên điểm của Phó Sâm sẽ cao hơn, điều đó rất tốt, nhưng thua hai ván liền không phải là mất mặt lắm sao?

Hay là anh nên nhường chút?

Dù sao cũng nên để Phó Sâm nếm chút ngọt ngào, với anh thì thua cũng chẳng sao cả.

Nhưng cũng không thể thua quá nhiều, nếu không điểm của Phó Sâm sẽ chuyển qua cho anh hết.

Càng nghĩ càng thấy luật chơi lần này thật là đáng ghét.

Hà Thanh Hà quyết định sẽ nhường Phó Sâm một chút, còn mỉm cười với hắn.

Phó Sâm cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, không biết đang nghĩ gì.

Nhân viên nói với họ: “Hai anh chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi.”

Cả hai thay trang bị, Hà Thanh Hà thì vẫn ổn, anh mặc gì cũng có cảm giác gần gũi, không hề lạc quẻ, còn Phó Sâm thì khác.

Quần âu giày da, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

Không biết “tổng tài chơi xe điện đụng” và “tổng tài bắt cua” cái nào kinh hoàng hơn, lần trước chương trình còn sắp xếp cho Phó Sâm đi hái ngô, Hà Thanh Hà nghi ngờ có ai đó trong ekip đang thù oán Phó Sâm.

Rất nhiều người sợ Phó Sâm vì bình thường hắn chẳng cười chẳng nói, mặt cứ lạnh tanh trông xa cách khó gần, nhưng thật ra tính hắn tốt lắm, chương trình bảo làm gì thì làm nấy, cùng lắm là sắc mặt lạnh lùng hơn chút thôi.

Nhân viên nói: “Có thể bắt đầu rồi, thời gian là một tiếng.”

Vài chiếc camera theo sát hai người để quay hình.

Nhặt vỏ sò thì không căng thẳng như chơi xe điện đụng, Hà Thanh Hà xách xô nhỏ, di chuyển trên các mỏm đá đen, từ tảng đá này bước sang tảng đá khác.

Những mỏm đá ven biển bị nước biển xói mòn nên hình thù kỳ quái, thế mà anh đi lại nhẹ nhàng như chim yến, chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng.

Ban đầu anh chỉ định đi dạo một chút, nhưng tiếng sóng vỗ vào đá nghe thật dễ thương, rong biển và cua nhỏ ẩn mình dưới đá cũng dễ thương, đến làn gió biển thổi vào mặt cũng dễ thương. Tất cả khiến người ta lưu luyến không rời.

Hà Thanh Hà lập tức bị mê hoặc, tìm một chỗ nhảy xuống đá ngầm, bước vào làn nước biển.

Nhìn dáng vẻ ấy, Hà Thanh Hà đã bắt đầu hành động rồi.

Phó Sâm xụ mặt, đảo mắt nhìn quanh.

Biển trong mắt hắn và trong mắt Hà Thanh Hà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không có sinh vật dễ thương nào cả, chỉ có mặt nước mênh mông kéo dài đến tận chân trời.

Phó Sâm đứng nhìn một lúc, chẳng thấy cua, vỏ sò hay cá nhỏ gì cả.

Hắn quay đầu lại, đối diện với ống kính đen ngòm của máy quay.

Người quay phim toát cả mồ hôi lạnh, tổng tài nhìn thẳng vào ống kính làm gì, phải nhìn xuống dưới mấy hòn đá chứ, bọn họ thậm chí còn mua cả mực đông lạnh rồi để sẵn đó, không động đậy tí nào, chẳng lẽ đến vậy mà cũng không phát hiện ra?

Phó Sâm lặng lẽ nhìn máy quay một lát, cuối cùng xoay người rời đi, không đến chỗ đã bố trí sẵn mực mua từ chợ, mà đi về phía Hà Thanh Hà.

Lúc này Hà Thanh Hà đã hoàn toàn chìm trong thế giới đại dương. Trên rạn đá có hàu, trong cát có cua và ốc, trên bờ có sao biển chết, vận may còn gặp được cả sứa biển, đương nhiên anh cũng thấy cả mực đông lạnh.

Ai là hàng chợ mang tới, nhìn cái biết ngay.

Hà Thanh Hà dường như trở về những tháng ngày trước kia, khi đó chẳng ai quản, cũng chẳng ai quan tâm anh, vì quá buồn chán nên anh đành phải tự tìm thú vui cho mình.

Anh quen với việc tự chơi một mình, tự ngẩn người, không cần ai quấy rầy.

Phó Sâm hoàn toàn từ bỏ hoạt động gọi là “bắt hải sản” này. Trong cơ sở dữ liệu của hắn không có cua, cũng không có sứa, cho nên mắt hắn tự nhiên cũng không thấy, tức là chẳng tìm ra được gì.

Bộ xử lý đánh giá cua và sứa là những vật thể vô giá trị, vậy thì bỏ qua là đúng rồi.

Phó Sâm hết sức bình thản, dù sao thì cũng chẳng tìm được con cua nào, vậy chi bằng đi theo Hà Thanh Hà.

Hắn đi phía sau Hà Thanh Hà, nhanh chóng nhận ra Hà Thanh Hà đang phớt lờ mình.

Hà Thanh Hà khom lưng, nhặt một vỏ sò nhỏ từ trong nước biển, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng.

Vấn đề là sự dịu dàng ấy dành cho vỏ sò, hoàn toàn không nhận ra phía sau còn một người.

Người máy không hiểu nổi.

Thứ bị đánh giá là “sinh vật vô dụng” trong cơ sở dữ liệu, sao lại được Hà Thanh Hà yêu thích như vậy?

Người quay phim nhìn hai người trong khung hình mà đầu óc rối tung rối mù, đây là đang định làm cái gì vậy?

Hà Thanh Hà vô thức nhặt được một đống thứ, ngay cả mấy viên đá đẹp cũng không nhịn được mà lấy hai ba viên.

Anh nhặt vui quá, quên cả thời gian. Đến khi xô nhỏ sắp đầy, anh mới giật mình tỉnh ra.

Anh bỗng nhận ra điều gì, chớp mắt một cái, rồi đột ngột quay đầu, cuối cùng cũng thấy Phó Sâm đứng phía sau.

Hà Thanh Hà kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì ở đây vậy?”

Người quay phim: “…” Anh ấy theo cậu gần nửa tiếng rồi đấy.

Phó Sâm nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, ánh mắt dời xuống, nhìn vào cái xô trong tay anh.

Hà Thanh Hà ngẩn người, cái xô của anh hơi nặng, hình như nhặt hơi nhiều rồi.

Rõ ràng vừa rồi còn nghĩ sẽ nhường Phó Sâm, vậy mà gặp biển cái là vui như cá gặp nước, quên béng hết mọi thứ.

Anh hắng giọng, cẩn thận hỏi Phó Sâm: “Anh nhặt được bao nhiêu rồi?”

Phó Sâm không trả lời.

Hà Thanh Hà cúi đầu nhìn vào xô của Phó Sâm, rồi ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.

Trong xô trống trơn.

…Giờ phải làm sao đây, như vậy là anh lại thắng mất rồi.

Hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu.

Phó Sâm không nói lời nào, Hà Thanh Hà cũng không nói nữa. Sự im lặng quen thuộc ấy khiến người ta nghẹt thở.

Một lúc sau, Hà Thanh Hà lặng lẽ nhấc xô của mình lên nhét vào tay Phó Sâm, rồi cầm lấy cái xô trống của Phó Sâm.

Dù sao thì trò chơi này chủ yếu cũng là để trao đổi mà thôi.

Người quay phim phía sau: “???”

Hết chương 41.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận