Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 50.




Chương 50

Chỉ trong chớp mắt, Hà Thanh Hà không biết nên nói gì, anh cũng khựng lại một lát mới hỏi: “Anh biết chuyện đó* nữa hả?”

*chuyện đó ở đây ý chỉ hành động bao trọn hồ cá của Phó Sâm rất giống như hình tượng tổng tài bá đạo mà dân mạng hay gán cho ảnh đó, em Hà tưởng ảnh học theo mấy cái này =))))

Phó Sâm đáp: “Chuyện gì?”

Xem ra là không biết rồi, Hà Thanh Hà lại hỏi: “Là bao trọn một ngày hay là lâu dài?”

Phó Sâm đáp: “Lâu dài. Anh mua lại luôn rồi, có thể thường xuyên đến câu cá.”

Khóe môi Hà Thanh Hà giật giật, thầm nghĩ chắc là bị chém một khoản không nhỏ.

Quả đúng là hố đen, còn chưa bắt đầu câu mà đã đổ một đống tiền vào rồi.

Nhưng đây là tấm lòng của Phó Sâm, Hà Thanh Hà sẽ không dội gáo nước lạnh cho hắn. Anh đảo mắt nhìn quanh, nước ở đây trong vắt, ven bờ cây cối xanh rì, trong rừng vọng ra tiếng ve kêu, đúng là nơi lý tưởng để thư giãn.

Chủ ao cá – thật ra là chủ cũ – tươi cười bước lại giúp hai người dựng dù che nắng, còn đem cần câu của mình cho Hà Thanh Hà dùng.

Phó Sâm mua lại ao cá cũng giống như đầu tư, hắn chỉ chi tiền, việc vận hành vẫn do chủ cũ phụ trách.

Nói cách khác, chủ cũ không mất quyền quản lý ao cá, lại còn nhận được khoản tiền cao hơn giá thị trường rất nhiều, vui đến mức miệng không khép lại được, tất nhiên phục vụ Phó Sâm hết sức tận tình.

Vừa nhìn Phó Sâm là biết ngay người không biết câu cá, nhưng Hà Thanh Hà thì khác. Anh đứng đó chọn cần câu và dây câu, động tác thuần thục khiến chủ ao không dám chậm chạp, hết mực phối hợp với yêu cầu của Hà Thanh Hà.

Làm loay hoay gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng ngồi xuống bắt đầu câu cá. Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà đang nhào mồi, nói: “Nhìn phức tạp hơn anh tưởng.”

Hà Thanh Hà khẽ cong môi: “Người ngoài nhìn người trong nghề là vậy đó, ai mà chẳng thấy anh kiếm tiền dễ.”

Phó Sâm không lên tiếng.

Quả thực đúng như vậy, rất nhiều người tưởng đầu tư chỉ cần bỏ tiền ra là xong, rồi nằm không đếm tiền.

Hà Thanh Hà trực tiếp ném mồi xuống nước. Phó Sâm hỏi: “Làm gì thế?”

Gần đây Phó Sâm càng lúc càng hay hỏi, Hà Thanh Hà kiên nhẫn trả lời: “Đang thả mồi dụ cá, phải rải mồi trước để dẫn cá đến.”

Phó Sâm hiểu rồi, yên lặng nhìn Hà Thanh Hà móc dây câu, vung cần, rồi anh ngồi xuống ghế, tay cầm cần câu bất động.

Phó Sâm lại nói: “Khác lần trước em câu ghê.”

Lần trước trong chương trình, Hà Thanh Hà đứng suốt, vừa quăng cần vừa di chuyển, lần này lại ngồi xuống từ đầu.

Còn có nhiều điểm khác biệt nữa, ví dụ lần trước dùng mồi giả bằng kim loại, lần này dùng mồi thường, Phó Sâm còn ngửi thấy mùi tanh.

Giọng hắn rất khẽ, như thể sợ làm cá trong nước giật mình. Hà Thanh Hà cười bảo: “Lần trước là câu lure, lần này là câu đài. Lure hợp với sông suối, nơi nước chảy, đây là hồ chứa, thích hợp ngồi yên câu chậm hơn.”

Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay cầm cần câu, dáng vẻ ung dung thoải mái, nói với Phó Sâm: “Không cần nói nhỏ, cá sẽ không bị dọa đâu.”

Phó Sâm hắng giọng, điều chỉnh lại âm lượng, rồi tiếp tục hỏi thêm vài điều nữa. Hà Thanh Hà chỉ cho hắn vài thuật ngữ trong giới câu cá như “ăn rùa”, “miệng cá” hay “không ăn cá”, Phó Sâm như học sinh nghe giảng, chăm chú lắng nghe.

Hôm nay nhiệt độ không thấp, trời nắng rực rỡ, ánh nắng quả thực hơi gắt, nhưng may là chủ ao đã chu đáo chuẩn bị chiếc dù lớn che nắng phía trên, bên cạnh còn đặt một thùng đá to.

Thậm chí ông chủ còn lái một chiếc xe năng lượng mới đến đậu gần đó, dùng pin trong xe để lắp quạt điện, gió từ quạt thổi qua lớp đá lạnh, luồng khí mát rượi thổi thẳng về phía hai người.

Tiếng ve kêu càng khiến khu rừng thêm tĩnh mịch, giữa ngày hè cây cối xanh rợp, mặt hồ lấp loáng ánh nước, thêm cơn gió mát thổi qua, thật sự là thoải mái vô cùng.

Ngay cả Hà Thanh Hà cũng chưa từng được câu cá nhàn nhã như thế, không nhịn được cảm thán, làm chủ ao cá đúng là không uổng, đãi ngộ cấp SVIP.

Chỉ là không biết Phó Sâm có cảm nhận được thú vui trong đó không, Hà Thanh Hà sợ hắn thấy chán, bèn nói:
“Phải một lúc nữa cá mới cắn câu, anh có bận không, tranh thủ xử lý công việc đi.”

Phó Sâm chắc chắn có mang theo máy tính bảng.

Nhưng Phó Sâm lại nói: “Không bận, anh ngồi một bên nhìn là được rồi.” Hắn dựa vào ghế nằm, hiếm khi thả lỏng như vậy: “Nghe em nói mấy điều về câu cá cũng rất thú vị.”

Ánh mắt Hà Thanh Hà dịu dàng, khóe môi khẽ cong, nói: “Đừng cứ nói chuyện của em, nói anh đi, hồi trước anh hay làm gì?”

Phó Sâm tính thử, lúc Hà Thanh Hà học câu cá chắc là đang học đại học, hắn hơn Hà Thanh Hà chín tuổi, vậy thì…

Phó Sâm mặt không biểu cảm nói: “Cũng giống bây giờ, lo quản lý công ty.”

Hà Thanh Hà: “…Em hỏi là lúc anh hai mươi mấy tuổi cơ.”

Phó Sâm hai mươi tuổi thì Hà Thanh Hà mới là học sinh tiểu học, cả hai người đều cùng lúc nghĩ đến điểm này, cảm thấy thật kỳ lạ.

Phó Sâm nhớ lại: “Anh bắt đầu khởi nghiệp từ khi học đại học.”

Thời gian rảnh ngoài việc học đều vùi đầu trong công ty khởi nghiệp.

Nghĩ kỹ lại, đúng là cũng chẳng khác bây giờ là mấy.

Cuộc sống trước đây của Phó Sâm lặp đi lặp lại đến mức nhàm chán.

Hà Thanh Hà biết hắn không có sở thích gì, nhưng không ngờ đến thời đi học cũng không chơi bời gì cả, thanh niên thời nay mà có lý lịch sạch sẽ như hắn thật sự rất hiếm có.

Hà Thanh Hà chỉ có thể nói: “Ít ra bây giờ cũng lập gia đình rồi, vẫn khác chứ.”

Phó Sâm liếc nhìn anh, đồng ý: “Ừ.”

Bên bờ có cơn gió thổi qua, hai người trò chuyện vài câu rồi lại im lặng. Không phải lúc nào cũng có chuyện để nói, nhưng sự yên lặng ấy không hề gượng gạo mà rất tự nhiên.

Lại thêm một lúc nữa, Hà Thanh Hà cảm thấy cần câu trong tay rung lên, anh mím môi, đứng dậy: “Tới rồi.”

Phó Sâm ngồi thẳng người dậy khỏi ghế nằm.

Hắn không hiểu rõ lắm về kỹ thuật câu cá, chỉ biết động tác thu cần của Hà Thanh Hà rất gọn gàng và đẹp mắt, cánh tay thon dài, eo nhỏ căng lên, cả cơ thể kéo thành một đường cong đẹp đẽ, quanh người phủ ánh nắng ấm áp.

Phó Sâm chăm chú nhìn Hà Thanh Hà. Hà Thanh Hà đang tập trung vào con cá dưới nước, đột nhiên nói: “Giúp em một tay.”

Phó Sâm hỏi: “Giúp thế nào?”

Hà Thanh Hà nói: “Cá hơi to, anh lấy cái vợt trên thùng, giúp em ra mép nước vớt cá.”

Lúc quay chương trình thực tế, Phó Sâm từng thấy người khác giúp Hà Thanh Hà vớt cá nên cũng biết cách làm.

Hắn cầm lấy cái vợt, tiến đến mép nước.

Hà Thanh Hà vừa điều khiển cần câu kéo cá vào bờ, vừa dặn dò: “Chỗ đó có bùn trơn lắm, anh cẩn thận nhé.”

Lời còn chưa dứt, thân hình Phó Sâm đã lảo đảo một cái, khiến Hà Thanh Hà suýt nữa vứt cần câu, vội hỏi: “Không sao chứ?”

Phó Sâm quay đầu chỉnh lại kính mắt, nói: “Không sao.” Hắn bình tĩnh giải thích: “Không phải giẫm phải bùn, là có con cá chạch dưới chân.”

Hà Thanh Hà nheo mắt cười rạng rỡ.

Từ sau lần tham gia hoạt động nhà nông trong chương trình, Hà Thanh Hà phát hiện Phó Sâm khi kết hợp với mấy trò đồng quê kiểu này lại có hiệu quả kỳ lạ, dù tương phản rõ rệt nhưng lại cực kỳ đáng yêu.

Anh kéo con cá vào gần bờ, Phó Sâm cầm vợt cúi người vớt. Con cá đâm sầm vào lưới, quẫy đạp không ngừng, Phó Sâm nâng lưới lên, trong đó có một con cá béo mập.

Phó Sâm xách vợt và cá quay về, đi đến trước mặt Hà Thanh Hà, nói: “Nặng thật.”

Hà Thanh Hà thầm nghĩ, chắc chủ ao tối qua đã thả thêm cả đống cá lớn xuống ao, sợ khách quý không câu được cá.

Phó Sâm xách cá, ngoài mặt thì không có biểu cảm gì, nhưng thực ra tay giơ rất cao, dí con cá mập về phía Hà Thanh Hà, có phần giống đang khoe thành tích.

Hà Thanh Hà không nhịn được bật cười nhận lấy: “Tối nay lại có canh cá rồi.”

Câu cá là môn thể thao tiêu tốn thời gian, người hay câu đều biết, đã đi câu là có khi ngồi cả ngày.

Từ sáng đến tối ngày hôm đó, Phó Sâm đều ở bên Hà Thanh Hà. Hắn không tranh thủ xem máy tính bảng, cũng không nhận điện thoại công việc, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh, có cá thì giúp anh vớt, không có cá thì hai người nói chuyện.

Không còn lời nào để nói, thì lặng lẽ ngồi bên cạnh nhau.

Không biết bắt đầu từ khi nào, sự im lặng đã không còn mang ý nghĩa ngột ngạt, mà là sự yên tĩnh hài hòa.

Buổi tối, Hà Thanh Hà thu cần câu. Nhờ có chủ ao thả cá suốt đêm, tuy đã lâu không đi câu nên có hơi lụt nghề một chút, nhưng anh vẫn câu được đầy thùng, thu hoạch mấy chục cân cá trôi và cá mè.

Anh thả những con nhỏ đi, giữ lại vài con lớn, giao cho ông chủ.

Cả hồ chứa rộng lớn này đều do ông chủ trại cá quản lý, phần chuyển nhượng cho Phó Sâm chỉ là khu vực cho phép câu cá, Phó Sâm chỉ đầu tư chứ không quản lý, vẫn do ông chủ cũ trông coi.

Ông chủ kiếm được một khoản lớn từ Phó Sâm, liền mời bọn họ ăn một bữa tiệc cá. Cá do vợ của ông chủ nấu, từ món cá kho đến canh cá đều có hương vị đậm đà dân dã, nổi bật nhất là nguyên liệu tươi ngon.

Ông chủ tính tình hào sảng, nói: “Phó tổng ăn mấy món sơn hào hải vị chắc chán rồi, giờ ăn chút đồ nhà làm cũng không tệ ha.” Rồi ông ta tự hào khoe: “Vợ tôi nấu ăn ngon khỏi phải bàn.”

Ông ta vỗ bụng mình: “Em ấy nuôi tôi mập lên thấy rõ luôn.”

Phó Sâm nghĩ, nếu nói đến tay nghề nấu ăn, ai có thể hơn được Hà Thanh Hà chứ? Hắn đẩy nhẹ gọng kính, nói: “Người nhà tôi nấu cũng ngon.”

Ông chủ rõ ràng không mấy tin tưởng, nói: “Phó tổng gầy vậy, chắc ăn cũng ít.” Ý nói là vợ hắn nấu bình thường thôi, nên mới ăn không bao nhiêu.

Phó Sâm hiếm khi muốn tranh luận, vừa định mở miệng, đúng lúc đó Hà Thanh Hà gắp một miếng cá chiên bỏ vào bát hắn, nói: “Anh gầy vậy thì ăn nhiều chút.”

Dáng người Phó Sâm cân đối, không gầy cũng không béo, hắn biết Hà Thanh Hà muốn hắn im lặng nên không nói gì thêm.

Ông chủ nhìn sang Hà Thanh Hà, ông biết Phó tổng không biết câu cá, chịu bỏ ra số tiền lớn mua lại hồ cá này chủ yếu là để chiều lòng vợ.

Ban ngày ông đã được chứng kiến tay nghề câu cá của Hà Thanh Hà, nhìn là biết dân chuyên. Có điều, người này lại quá mức ưa nhìn, môi hồng răng trắng, rõ ràng là kiểu cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, ông chủ không nghĩ một thiếu gia nhà giàu như vậy sẽ tự mình vào bếp nấu nướng.

Hà Thanh Hà không dây dưa chuyện “vợ nhà ai nấu ăn ngon hơn”, mà hỏi ông chủ: “Bà chủ đâu, sao không cùng ăn?”

Bây giờ không còn thịnh hành cái kiểu chỉ đàn ông mới được ngồi bàn đãi khách nữa rồi.

Ông chủ gãi đầu, nói: “Cô ấy sợ xã giao, bình thường không hay nói chuyện với khách hàng của tôi, nên tôi không gọi cô ấy.”

Đã vậy thì cũng không nên miễn cưỡng.

Chỉ là sau khi ăn xong, Hà Thanh Hà nhìn thấy một bóng người cứ lấp ló ở xa xa, anh đoán đó là vợ của ông chủ nên nói: “Hình như phu nhân đang tìm anh.”

Ông chủ lập tức đi qua, khoảng ba phút sau thì quay lại, trong tay cầm giấy và bút, lúng túng nhìn Hà Thanh Hà và Phó Sâm, ngượng ngùng nói: “Vợ tôi nói từng xem chương trình của hai người, hỏi có thể xin chữ ký không.”

Hà Thanh Hà hơi sững người, chớp chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên anh gặp khán giả của chương trình thực tế ở ngoài đời, nói vậy thì họ cũng tính là người nổi tiếng rồi.

Xem ra bà chủ thật sự mắc chứng sợ xã giao, đến chào hỏi cũng không dám, chỉ đứng ở xa xin chữ ký.

Hà Thanh Hà liếc nhìn Phó Sâm, Phó Sâm gật đầu.

Hai người vung bút ký tên mình lên giấy.

Ông chủ đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Không ngờ hai người là minh tinh đấy.”

Hà Thanh Hà cười: “Không phải minh tinh, chỉ là tham gia một chương trình thực tế thôi.”

Hai người ký xong thì đi, ông chủ quay vào đưa chữ ký cho vợ mình. Bà chủ sờ mặt, ngơ ngác nói: “Không ngờ lại gặp được Phó tổng và Tiểu Hà, Tiểu Hà ngoài đời còn đẹp hơn cả trong chương trình nữa.”

Ông chủ không nhịn được hỏi: “Là chương trình thực tế gì vậy?”

Bà chủ không trả lời, chỉ nói: “Tiểu Hà thật sự biết câu cá, thì ra những gì trong chương trình đều là thật… vậy chắc chắn tay nghề nấu nướng cũng rất khá, không biết món tôi nấu có hợp khẩu vị cậu ấy không.”

Ông chủ ngây người.

Vợ của Phó tổng đúng là biết nấu ăn thật.

x

Hai người cùng ngồi xe SUV trở về nhà, còn chưa về đến nơi, Hà Thanh Hà đã nhận được tin nhắn từ phía chương trình.

Nhân viên nhắn anh lên mạng chia sẻ bài tuyên truyền tập bốn của , chương trình sắp phát sóng rồi.

Lần này khán giả phải đợi hai tuần, nhưng đối với các khách mời thì thời gian gián đoạn lại ngắn hơn trước, Hà Thanh Hà có chút không quen.

Phó Sâm dĩ nhiên cũng nhận được thông báo, nhưng hắn không định lên mạng chia sẻ lại, nhân viên liên hệ cũng chỉ là vì phép lịch sự.

Hà Thanh Hà đăng nhập tài khoản của mình, nghiêm túc chia sẻ video trailer, vừa mới đăng lên đã có người bình luận.

“Xuất hiện rồi!”

“Bắt được một em bé Thanh Hà.”

Hà Thanh Hà vẫn chưa quen với việc bị fan mẹ gọi là “em bé”, anh kéo xem từng bình luận một, may mà phần lớn đều hòa nhã.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, không hề thả lỏng như khi lên mạng bình thường, sắc mặt có phần nghiêm túc.

Phó Sâm hỏi: “Sao thế?”

Hà Thanh Hà ngẩng đầu cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là vừa mới từ bãi biển về đã phát sóng tập mới rồi.”

Chương trình sắp phát sóng, đến lúc đó lại sẽ có bình luận trực tiếp, lại phải tiếp tục bình chọn.

Trước kia Hà Thanh Hà rất mong được thấy bình luận của cư dân mạng, lần này lại chẳng còn háo hức nữa.

Phó Sâm nói: “Sau này chắc đều sẽ dày đặc như vậy.”

Hà Thanh Hà hoàn thành nhiệm vụ chia sẻ, dứt khoát đặt điện thoại xuống, chuyển chủ đề: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Câu cá đối với Phó Sâm mà nói là một hoạt động không mấy ý nghĩa, hắn vẫn sẵn lòng bỏ thời gian ở cùng anh cả một ngày, nếu Hà Thanh Hà còn không cảm nhận được tấm lòng của hắn thì quả thật không phải.

Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Không có gì.”

Trước kia hai người vẫn hay nói cảm ơn lẫn nhau, theo lý mà nói thì nên quen rồi, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay nghe lại hai chữ “cảm ơn” lại thấy có chút chói tai.

Hết chương 50.

Mỗi lần chương trình sắp chiếu là tui cũng hồi hộp giống như em Hà, có biến có biến chăng kiểu thế =))))


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận