Chương 52
Những lời bàn tán trên mạng, Hà Thanh Hà đều đã đọc qua.
Anh im lặng một lúc, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên con gấu trắng và chim cánh cụt trong phòng.
Từ sau khi trở về, Hà Thanh Hà đã đặt hai con thú nhồi bông đó trong phòng của mình.
Dạo này anh ngủ ở phòng ngủ chính nên rất ít khi ở lại phòng riêng, hai con thú nhồi bông cứ lặng lẽ ngồi đó, xung quanh vắng lặng, may mà có hai con, có thể bầu bạn với nhau.
Chúng ngồi yên lặng, không hay biết gì, thân hình tròn trịa tựa sát vào nhau, đôi mắt đen như hạt đậu mở to, nhìn Hà Thanh Hà một cách âm thầm.
Hà Thanh Hà nhìn chằm chằm chúng một lúc, trong đầu vang lên những lời trên mạng nói.
“Tôi nghi là đạo diễn đang mỉa mai họ.”
“Dù sao cũng là chương trình tự châm chọc.”
“Một con ở Nam Cực, một con ở Bắc Cực.”
“Cặp đôi địa cực.”
Anh cúi đầu cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhắn tin cho đạo diễn Từ.
Hà Thanh Hà có số điện thoại của tổng đạo diễn, nhưng trước giờ chưa từng liên lạc. Bình thường anh đều liên hệ với nhân viên, dù có việc liên quan đến chương trình, người anh tìm cũng luôn là Lưu Nhứ.
Đây là lần đầu tiên anh liên hệ với đạo diễn Từ, mở đầu thẳng thắn: “Đạo diễn Từ, tại sao lại tặng tôi và anh Phó chim cánh cụt với gấu trắng?”
Khi đó nhân viên đã nói với họ việc tặng thú nhồi bông là ý của đạo diễn Từ.
Đạo diễn Từ chắc đang bận, một lúc sau mới trả lời.
“Hai con đó dễ thương thế còn gì, đúng rồi, mấy tập sau sẽ quay cảnh sinh hoạt tại nhà, chúng tôi cần điều chỉnh trước thiết bị quay, đến lúc đó sẽ liên hệ với các cậu.”
Chuyển chủ đề ngay tức khắc, không trả lời thẳng vào vấn đề chẳng khác nào chột dạ. Nhìn từ góc độ này, đúng như Friz nói, đạo diễn tặng thú nhồi bông vì thấy họ giống chim cánh cụt và gấu trắng thật.
Đúng là một cặp chồng chồng địa cực.
Hà Thanh Hà không trả lời, đặt điện thoại sang một bên.
Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, như thể suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ gì cả.
Một lúc sau anh đứng dậy, bước đến trước hai con thú nhồi bông, mỗi tay một con ôm chúng vào lòng rồi đi ra khỏi phòng.
Biệt thự của Phó Sâm rất rộng, đồ đạc cũng nhiều, có tận mấy phòng chứa đồ, bên trong chất đầy vật dụng linh tinh.
Hà Thanh Hà đi vào một trong các phòng đó, đặt hai con thú bông lên kệ.
Dù có dọn dẹp kỹ đến đâu thì phòng chứa đồ vẫn có bụi. Chim cánh cụt và gấu trắng tựa vào nhau, bao quanh là đống đồ vật đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời, đôi mắt hạt đậu ngây thơ vô tư nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà ngắm chúng một lát, rồi xoay người rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Khi Phó Sâm từ công ty về nhà, Hà Thanh Hà như thường lệ đã chuẩn bị xong bữa tối, hai người cùng nhau ăn cơm.
Giờ họ đã quen với việc vừa ăn vừa trò chuyện.
Phó Sâm hỏi: “Có cần kiểm soát bình luận không?”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Dạo này Phó Sâm khá bận, nhưng vẫn tranh thủ lướt qua mấy bình luận về chương trình trên mạng, hình như không mấy tích cực.
Hà Thanh Hà hiểu, cái gọi là “kiểm soát bình luận” mà Phó Sâm nói chắc là muốn xóa sạch toàn bộ.
Anh bình tĩnh nói: “Không cần đâu. Khán giả xem chương trình có cảm xúc là chuyện bình thường, không cho người ta nói thì ngột ngạt lắm.”
Phó Sâm quan sát nét mặt Hà Thanh Hà, thấy anh vẫn như mọi khi, khóe môi cong lên tự nhiên, trông bình thản dịu dàng, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi những bình luận đó.
Phó Sâm cũng không nói gì thêm.
Tối hôm đó, hắn ở trong thư phòng suốt, lúc thì gọi video, lúc thì xem slide trình chiếu, đến khi trở về phòng ngủ thì đã muộn.
Hà Thanh Hà đang tựa vào đầu giường xem điện thoại, thấy Phó Sâm bước vào thì ngồi thẳng người dậy, nói: “Bận vậy à?”
Trước đây Hà Thanh Hà chưa từng hỏi han công việc của Phó Sâm, thứ nhất là vì dễ bị xem là can thiệp, thứ hai là cũng chẳng cần hỏi, năng lực công việc của Phó Sâm là điều không cần bàn cãi.
Ai cũng biết chẳng cần lo lắng, nhưng việc có lo hay không là quyền của người quan tâm.
Phó Sâm khẽ ừ một tiếng, nói: “Gần đây anh phải rút vốn khỏi một công ty.”
Chuyện đầu tư vào thì khó, rút ra còn khó hơn. Lý do rút vốn có rất nhiều, nhưng nói chung giữa công ty và nhà đầu tư, hiếm khi có thể chia tay trong hòa bình.
Hà Thanh Hà đại khái hiểu được, liền hỏi: “Có mệt không?”
Phó Sâm từ trước đến nay luôn chú trọng dưỡng sinh, hiếm khi muộn như vậy mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Sâm đáp: “Cũng ổn.”
Để giữ sức, hắn còn cắt giảm thời gian xem máy tính bảng trước khi ngủ, quay sang Hà Thanh Hà nói: “Ngủ sớm đi.”
Hà Thanh Hà khẽ cong môi: “Ngủ ngon.”
Hai người nằm xuống giường. Trời nóng, Hà Thanh Hà không phải đêm nào cũng rúc vào lòng Phó Sâm, anh sợ đè lên tay hắn khiến máu không lưu thông được.
Miệng nói không mệt, nhưng Phó Sâm lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kính đặt trên đầu giường, đôi mắt lạnh lùng xa cách thường ngày đã nhắm lại, ánh đèn vàng nhạt làm mờ đi đường nét khuôn mặt hắn.
Còn Hà Thanh Hà thì chưa ngủ.
Anh không nghĩ đến chuyện chương trình, cũng không nghĩ đến bình luận trên mạng, mà đang nghĩ nếu phòng ngủ đã tối thế này, thì phòng chứa đồ hẳn còn tối hơn nhiều.
Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, phủ đầy bụi bặm, cả năm chỉ mở ra khi tổng vệ sinh, còn lại lúc nào cũng đóng kín cửa.
Con gấu có màu trắng, lông giả mô phỏng thật mềm mại, sờ vào có cảm giác dịu mát, Hà Thanh Hà chưa từng sờ gấu thật, nhưng đoán chắc thú nhồi bông còn dễ chịu hơn.
Chim cánh cụt có đầu và lưng màu đen, bụng cũng là màu trắng, cả hai con đều sạch sẽ, trắng muốt. Đợi đến lúc lần sau mở cửa phòng chứa đồ thì cái màu trắng đó chắc cũng biến thành màu xám mất thôi.
Hà Thanh Hà nhắm mắt lại, đầu óc miên man, thế nào cũng không ngủ được.
Trong lòng có một nút thắt, không tháo ra được thì toàn thân thấy khó chịu.
Anh mở mắt.
Phó Sâm đã ngủ say, Hà Thanh Hà nhẹ nhàng chống người ngồi dậy.
Đây là lần thứ ba anh làm chuyện này rồi, ít nhất cũng phải thành công một lần chứ.
Anh lặng lẽ xuống giường, chân trần đặt lên sàn không phát ra tiếng động nào.
Thân hình mảnh khảnh lướt đi trong bóng tối, di chuyển không một âm thanh, như một con mèo đi đêm.
Hà Thanh Hà nhẹ nhàng mở hé cửa phòng, một tay đỡ lấy cánh cửa, cẩn thận đẩy ra rồi bước ra ngoài.
Anh quay đầu liếc nhìn, thấy Phó Sâm vẫn đang ngủ say mới khẽ thở phào.
Anh xuống lầu, đi vào phòng chứa đồ bế chim cánh cụt và gấu trắng từ bên trong ra ngoài.
Tính kỹ thì chúng chỉ mới nằm trong đó vài tiếng, vậy mà nhìn đã có vẻ dính bụi rồi.
Hà Thanh Hà vừa quay lại vừa nghĩ, mai kêu giúp việc đem đi giặt một lượt.
Vừa bước lên cầu thang, anh liền chạm mặt Phó Sâm đang từ trên đi xuống.
Phó Sâm thậm chí còn chưa đeo kính, nheo mắt lại nhìn trong bóng tối, hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Hà Thanh Hà nghĩ, sao lại thất bại nữa rồi, ba lần liên tiếp đều đánh thức Phó Sâm.
Anh chẳng biết phải giải thích thế nào việc mình đem thú nhồi bông nhét vào phòng chứa đồ mới vài tiếng lại mang ra ngoài, đành ôm hai cục bông to đứng ngây ra đó.
Phó Sâm không đeo kính, hai cục lông trong lòng Hà Thanh Hà mơ hồ trông như hai khối to lù lù, viền ngoài mờ nhòe.
Ban ngày hắn có liếc sơ bình luận trên mạng, đại khái thấy vài từ như “chim cánh cụt với gấu trắng”, còn có cả “cặp đôi địa cực”.
Hắn không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Khuya rồi, về ngủ thôi.”
Hà Thanh Hà lập tức ồ một tiếng, nói: “Em đem tụi nó về chỗ cũ.”
Anh bước nhanh về phòng, đặt thú nhồi bông lại vị trí ban đầu, rồi quay lại với Phó Sâm.
Hà Thanh Hà lén lút ra ngoài, chỉ nhờ vào ánh sáng của mấy bóng đèn sân vườn chiếu vào biệt thự, Phó Sâm lúc đuổi theo cũng không bật đèn, trong bóng tối mù mịt, với đôi mắt cận thị của hắn thì chẳng nhìn thấy gì rõ ràng.
Phó Sâm đợi Hà Thanh Hà đi tới mới cùng anh trở về phòng ngủ chính.
Vừa bước vào phòng, Phó Sâm liền đè Hà Thanh Hà xuống giường.
Hà Thanh Hà bị ép nằm lên, Phó Sâm thuần thục ôm chặt anh lại, khống chế cả tay chân anh, cằm tựa l*n đ*nh đầu anh không cho động đậy, một lần nữa ra lệnh: “Ngủ.”
Hà Thanh Hà: “…”
Sau này chắc khỏi mơ tưởng lén hành động trong lúc Phó Sâm đang ngủ nữa.
Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, người trong lòng hắn mềm mại dịu dàng, ấm áp vô cùng, chẳng lạnh lẽo chút nào.
Cặp đôi địa cực gì chứ, nực cười hết sức.
x
Sau khi tập sáu của được phát sóng, mức độ bàn luận về chương trình ngày càng tăng cao, hơn nữa còn xuất hiện hiện tượng cộng đồng hóa, rất nhiều người tụ họp tại các nền tảng lớn, phân tích hành vi của khách mời, thảo luận về chân lý hôn nhân, cảnh tượng vô cùng sôi nổi.
Quảng Quân và Nhĩ Đông vì rơi xuống nước trong trò chơi nhảy bục nên độ hot có phần sụt giảm, không thể vượt qua Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, vậy nên hai nhóm này vẫn giữ vững vị trí thứ nhất và thứ hai trên bảng xếp hạng bình chọn.
Nhóm hào môn – hiện tại cư dân mạng đều gọi họ là “cặp đôi địa cực” – miễn cưỡng giữ được vị trí thứ ba.
Sau đó, tập bảy lên sóng.
Đây là tập nhận được nhiều sự quan tâm, bởi khán giả đã nắm bắt được quy luật của chương trình, biết rằng tập này sẽ có buổi “tâm tình bên lửa trại”, ai nấy đều tò mò muốn biết khách mời sẽ nhìn nhận cuộc hôn nhân của mình ra sao.
Khi Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng xem tập này, Hà Thanh Hà tắt phần bình luận trực tuyến, Phó Sâm không có ý kiến gì.
Từ góc độ người thứ ba nhìn vào đoạn họ trò chuyện về hôn nhân trên du thuyền, cảm giác thật kỳ lạ.
Hà Thanh Hà nhìn bản thân trên màn hình: anh khẽ mỉm cười, ngồi ngay ngắn một bên, chăm chú nhìn các khách mời khác, vừa xa lạ vừa quen thuộc, đúng thật có đôi phần giống “búp bê” như cư dân mạng nói.
Rõ ràng đây là phần thảo luận của họ, đến lượt họ chia sẻ vấn đề trong hôn nhân, vậy mà anh và Phó Sâm chỉ ngồi đó, thái độ hờ hững, gần như chẳng nói được mấy câu, ngược lại Nghiêm Trung Triết và Quảng Quân lại tranh cãi kịch liệt.
Khi tập này phát sóng, loạt từ khóa liên quan cứ thế lần lượt leo lên top tìm kiếm.
Từ khóa hot search đầu tiên là: “Lọ Lem hóa ra là thiếu gia hào môn”.
Người qua đường không biết chuyện nhìn thấy tiêu đề này, chắc chắn sẽ ngỡ ngàng nghĩ: “Cái gì rối rắm thế này, lúc thì là cô gái, lúc lại thành thiếu gia?”
Chuyện Hà Thanh Hà sở hữu du thuyền được tiết lộ trong chương trình đã gần như xác thực thân phận thiếu gia nhà giàu của anh.
Ban đầu, Hà Thanh Hà xuất hiện với hình tượng “tiểu kiều thê”, mọi người đều tưởng anh là kiểu Lọ Lem trong tiểu thuyết, dựa vào vẻ ngoài để kết hôn với Phó Sâm, răm rắp nghe lời đối phương.
Đến khi chương trình chính thức lên sóng, khán giả mới phát hiện, đúng là anh biết nấu ăn, tính tình cũng ôn hòa, nhưng lại chẳng hề giống kiểu “hiền thê truyền thống” như họ tưởng.
Rất nhiều người bắt đầu lục lọi thông tin về anh, nhưng cũng giống như Phó Sâm, hoàn toàn không tra ra được gì. Mà càng mờ mịt thì dân mạng càng tò mò, thậm chí có người tự biên tự diễn lý lịch của hai người, đem chuyện người khác áp đặt lên họ.
Đây chính là tiêu điểm đầu tiên của tập này. Sau đó, từ khóa liên quan đến Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên nhanh chóng leo top.
Ai cũng biết Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên là cặp “oan gia vui vẻ”, suốt ngày chí chóe. Nhưng không ngờ mâu thuẫn giữa hai người lại sâu đến vậy.
Mà khán giả thì lúc nào cũng thích tình tiết máu chó, câu chuyện của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên hoàn toàn thỏa mãn thị hiếu đó, độ thảo luận trên mạng bùng nổ cực cao.
Từ khóa hot search thứ ba là: “Quảng Quân và Nghiêm Trung Triết cãi nhau”.
Tiêu đề giật gân là thế, thực tế chỉ là hai người tranh luận đôi ba câu xoay quanh cách chung sống của cặp đôi hào môn.
Ngay khi hot search này vừa lên, lập tức có người lên tiếng: “Nghiêm Trung Triết bị mù à, giữa hai người kia lạnh như băng, vậy mà còn khen là không tệ?”
Từ tập trước, nhóm hào môn đã bị mất điểm trong mắt công chúng. Nhiều người chạy theo xu hướng, cho rằng hai người họ cư xử quá khách sáo, quá xa cách. Nay khách mời công khai bàn luận về họ trên sóng, dẫn đến chia phe rõ rệt.
Rất nhiều người đứng về phía Quảng Quân, cho rằng y thẳng thắn, dám chỉ ra vấn đề ngay trước mặt nhân vật chính, ngược lại Nghiêm Trung Triết lại bị chê là giả tạo, chỉ vì ngại thân phận đối phương mà tâng bốc.
Thậm chí còn có người mắng Nghiêm Trung Triết là nịnh hót, luồn cúi trước người giàu.
Đa số khán giả đều công nhận danh xưng “cặp đôi địa cực”, cho rằng nó quá chuẩn xác. Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ đưa ra ý kiến khác: “Tôi thấy Nghiêm Trung Triết nói cũng đúng mà. Nghĩ kỹ thì Phó Sâm và Hà Thanh Hà đâu làm gì sai. Họ quan tâm nhau, đặt đối phương lên hàng đầu, không bao giờ cãi vã, chuyện gì cũng bàn bạc cùng nhau.”
“Đó chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của hôn nhân sao? Nghiêm Trung Triết không sai.”
Tiếc là loại quan điểm này quá yếu thế, nhanh chóng bị phe địa cực lấn át, chìm nghỉm giữa biển bình luận.
Lúc này, một luồng ý kiến thứ ba xuất hiện: “Bất kể là tôn trọng nhau như khách hay lạnh nhạt như băng thì phần của hai người đó đúng là quá chán, hầu như không nói chuyện mấy, động chạm thân mật cũng ít, gia thế thì giấu như mèo giấu cứt. Không ngọt, cũng chẳng có drama, đúng là chẳng ra gì.”
“Đồng ý. Mỗi lần đến đoạn của họ là tôi bật chế độ xem nhanh.”
Hết chương 52.