Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 57.




Chương 57

Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi đối diện nhau giữa một bàn đồ ăn ngon. Phó Sâm bỗng không muốn nghe Hà Thanh Hà nói nữa, mà Hà Thanh Hà cũng nhất thời không mở miệng được.

Cả hai cứ thế chìm trong im lặng.

Họ vốn hay im lặng với nhau, nhưng sự im lặng cũng chia thành nhiều loại, có lúc yên bình, có lúc lại ngột ngạt. Tình cảnh lúc này chính là kiểu khiến người ta không sao thở nổi.

Hà Thanh Hà nghĩ, đã không thở nổi thì phải cố mà bơi ngược lên mặt nước.

Người đang chết đuối trước khi chìm hẳn luôn phải giãy giụa một lần. Lần giãy giụa trước của anh là hồi đại học, một mình ra biển, một mình câu cá, một mình làm phụ bếp trong nhà hàng, từng đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, cuối cùng mới từ từ nổi lên khỏi mặt nước, có thể thản nhiên trở về đối mặt với gia đình.

Còn mấy ngày nay, anh đuổi Lý Chinh đi, xử lý Quảng Quân, quyết tâm ngồi xuống nói chuyện với Phó Sâm, đó là lần giãy giụa thứ hai. Lần này, anh phải đối diện với chính cuộc hôn nhân của mình.

Phải vùng lên thật mạnh, nếu không sẽ chết chìm mất.

Hà Thanh Hà hít một hơi ổn định lại tinh thần, mở miệng nói: “Thời gian tham gia show vừa rồi khiến em nhận ra một vài điều.”

Anh còn chưa nói dứt lời, Phó Sâm đã hỏi ngay: “Điều gì?”

Phó Sâm rất hiếm khi ngắt lời người khác, Hà Thanh Hà hơi sững lại, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chúng ta quen nhau qua mai mối, rất nhanh đã kết hôn, hoàn toàn không có giai đoạn chuyển tiếp mà bắt đầu luôn cuộc sống hôn nhân.”

Phó Sâm lặng lẽ nghe anh nói, hắn không hiểu vì sao lại phải tổng kết chuyện cũ sau một năm, điều đó đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa.

Hà Thanh Hà nói: “Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá vội vàng. Em muốn chậm lại một chút, bù đắp nhịp sống mà trước đó mình đã bỏ lỡ.”

Phó Sâm hơi nhíu mày, ngũ quan sắc nét trở nên lạnh lẽo, hắn hỏi: “Ý em là gì?”

Hà Thanh Hà bình tĩnh đáp: “Em muốn dọn ra ngoài ở một thời gian.”

Phó Sâm sững người, nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà cũng đang quan sát sắc mặt của Phó Sâm, lúc nào hắn cũng giữ vẻ lạnh nhạt, không bộc lộ cảm xúc, đã như vậy thì chắc không thành vấn đề.

Dù anh có làm gì, Phó Sâm cũng sẽ tôn trọng anh.

Hà Thanh Hà không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh sợ Phó Sâm sẽ không vui, nên đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám mở lời, nhưng khi thực sự nói ra rồi, Phó Sâm lại không có bất cứ phản ứng gì. Anh đáng lẽ phải thấy nhẹ nhõm, nhưng ngược lại, trong lòng lại thêm nặng nề.

Hà Thanh Hà nghĩ, đúng là mình quá nhạy cảm rồi.

Nhạy cảm chính là vì do dự, mà anh thì vừa mới quyết định sẽ không do dự nữa, thế nên anh nhanh chóng đè nén cảm giác hụt hẫng ấy xuống.

“Em ra ngoài ở một thời gian, khoảng thời gian này làm phiền anh tự chăm sóc bản thân.”

Hà Thanh Hà nghĩ mình nói nghe rất cao thượng, nhưng thực chất Phó Sâm chẳng cần anh chăm sóc.

Người ngoài luôn nói anh là “kiều thê”, nhưng thật ra anh chỉ biết nấu cơm thôi. Phó Sâm vô cùng tự giác, cuộc sống của hắn hoàn toàn không cần ai can thiệp.

Hà Thanh Hà đã nói hết những gì cần nói, thấy Phó Sâm vẫn không phản đối, anh định đứng dậy bảo mình sẽ dọn dẹp bàn ăn rồi sau đó rời đi.

Lúc này, Phó Sâm hỏi: “Bao giờ em về?”

Hà Thanh Hà không trả lời được, ậm ờ nói: “Khi nào nghĩ thông suốt thì về.”

Câu trả lời này nghe rất tùy hứng, Phó Sâm tự lý giải thành “sẽ không quay lại nữa”.

Phó Sâm nói: “Anh không đồng ý.”

Hà Thanh Hà nhìn về phía hắn.

Phó Sâm nghe thấy chính mình dùng một giọng nói vô cảm lặp lại câu nói khi nãy: “Anh không đồng ý.”

Từ khoảnh khắc Hà Thanh Hà nói muốn ra ngoài ở riêng, Phó Sâm cảm thấy mọi cảm biến và chức năng của bản thân trở nên hỗn loạn, cơ thể và não bộ hoàn toàn mất kết nối.

Bộ xử lý trung tâm liên tục cảnh báo, trong đầu như có ánh đèn đỏ nhấp nháy, không ngừng nhắc nhở rằng tình huống hiện tại cực kỳ nguy cấp, cần lập tức hành động. Thế nhưng cơ thể lại vô cùng chậm chạp, tay chân bắt đầu trở nên lạnh buốt, hoàn toàn không nghe theo điều khiển.

Hắn chỉ có thể truyền đạt một cách thẳng thắn kết luận mà bộ xử lý đã đưa ra là “không đồng ý.”

Hà Thanh Hà bị bốn chữ lạnh lùng ấy phong ấn tại chỗ, anh dịu giọng, cố gắng giải thích: “Chỉ là ra ngoài ở một thời gian để thư giãn đầu óc thôi…”

Anh nói rất uyển chuyển, nhưng lại bị Phó Sâm vạch trần không chút nể nang: “Đây gọi là ly thân.”

Ai lại tự dưng đòi dọn ra ngoài chứ?

Hà Thanh Hà hé môi, nhưng cuối cùng không nói gì, xem như thừa nhận.

Đối diện với Phó Sâm, anh không nên nghĩ đến chuyện khéo léo lừa gạt, hắn có thể nhìn thấu hết những mánh khóe nhỏ bé của anh.

“Tại sao?” Phó Sâm hỏi.

Hà Thanh Hà điềm tĩnh đáp: “Em cần thời gian và không gian để suy nghĩ một số vấn đề.”

Phó Sâm: “Vấn đề gì?”

Hà Thanh Hà: “Vấn đề về hôn nhân.”

Phó Sâm nói: “Trước đây đã có vô số người hỏi về hôn nhân của chúng ta có vấn đề không, em đều trả lời là không có.”

Hà Thanh Hà thật sự bị ám ảnh bởi hai chữ “vấn đề”, nhưng anh vẫn kiên quyết nói rõ mọi chuyện: “Lúc ở trên du thuyền, khi Hướng Bội Lôi hỏi em, anh còn nhớ em đã trả lời thế nào không?”

Phó Sâm khựng lại.

Khi đó, Hướng Bội Lôi đã hỏi: “Hai người cảm thấy cuộc hôn nhân của mình có vấn đề gì không?”

Lúc đó Hà Thanh Hà đáp: “Tôi không biết.”

Trong mắt Phó Sâm, có tức là có, không có là không có, dù có mơ hồ thế nào thì cũng có thể tính ra xác suất, hắn chưa từng đưa ra câu trả lời lập lờ.

Hà Thanh Hà nói: “Đó, đây chính là điểm khác biệt giữa chúng ta.”

Phó Sâm không tài nào hiểu nổi.

Hà Thanh Hà nói tiếp: “Em không giống anh, em không thể nhanh chóng tìm ra câu trả lời, em cần dừng lại để suy nghĩ, cho nên em muốn dọn ra ngoài, muốn yên tĩnh một mình.”

Mỗi chữ Hà Thanh Hà nói, Phó Sâm đều nghe hiểu, nhưng lại không thể ghép chúng thành một ý nghĩa cụ thể.

Quá khó cho hắn rồi.

Cảm xúc và suy nghĩ của con người không có quy luật, cũng không có quỹ đạo, không thể dùng tính toán mà cảm nhận, Phó Sâm đột nhiên cảm thấy người đang đứng trước mặt thật xa lạ.

Rõ ràng hai người đã sống cùng nhau một năm, Phó Sâm vẫn tưởng rằng mình rất hiểu thói quen của Hà Thanh Hà, đến lúc này mới buộc phải thừa nhận, hắn không hiểu anh chút nào.

Trong suy nghĩ của hắn, cuộc sống một năm qua bình ổn hòa thuận, rốt cuộc là ở đâu khiến Hà Thanh Hà không hài lòng?

Phó Sâm kiên trì hỏi: “Em cần câu trả lời gì? Tại sao không thể suy nghĩ ở nhà? Tại sao nhất định phải sống riêng?”

Nói chuyện với Phó Sâm thì phải nói cho thật thẳng thắn rõ ràng, nếu không sẽ chẳng có chút sức thuyết phục nào. Hà Thanh Hà cắn răng nói: “Em không muốn tiếp tục thế này nữa, em không muốn duy trì hiện trạng, em càng muốn nhiều hơn thế.”

Càng nghe Phó Sâm càng lạc trong sương mù: “Em muốn cái gì?”

Dù em muốn hái sao trên trời, tôi cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để hái xuống, đặt trước mặt em.

Trong lòng Phó Sâm nghĩ như thế.

Hà Thanh Hà thở dài: “Ngay cả em cũng chưa sắp xếp xong suy nghĩ và cảm xúc của mình, cho nên em buộc phải rời đi.”

Anh nhìn Phó Sâm đầy trầm ngâm, nói: “Em chỉ biết cuộc sống hiện tại nhìn một cái là thấy hết. Một năm sau, năm năm sau, hai mươi năm sau, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ.”

Tôn trọng nhưng xa cách, lịch sự mà hờ hững, rõ ràng gần gũi vô cùng lại như hai kẻ xa lạ quen thuộc nhất.

Phó Sâm khàn giọng hỏi: “Như vậy không tốt sao?”

“Không tốt.” Hà Thanh Hà lập tức phủ nhận, giọng dứt khoát: “Em cảm thấy mình như cái xác không hồn.”

Tê liệt và cứng nhắc, chỉ dựa vào bản năng để vận hành, trở thành một người bạn đời hoàn hảo, nhưng không có lấy một chút hơi ấm.

Phó Sâm đứng bất động, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn Hà Thanh Hà.

Bốn chữ “cái xác không hồn” quá nặng nề.

Thì ra… cuộc sống hôn nhân một năm qua trong mắt Hà Thanh Hà lại quá sức chịu đựng như thế.

Ánh mắt của Hà Thanh Hà dần trở nên kiên định, anh vô cùng chắc chắn, mình nhất định phải thay đổi.

“Em phải đi.” Anh nhấn mạnh lần nữa: “Em cần thời gian và không gian cho riêng mình.”

Phó Sâm bỗng thấy Hà Thanh Hà giống như một chú chim nhỏ đang khát khao tự do, còn hắn là cái lồng sắt mục nát và đáng ghét, giam cầm chú chim xinh đẹp ấy, làm lãng phí thanh xuân của nó.

Phó Sâm vốn có thể thao thao bất tuyệt trong các cuộc họp, nhưng lúc này lại không biết phải nói gì.

Hôm nay rõ ràng chỉ là một ngày bình thường. Chiều nay lúc còn ở công ty, hắn chưa từng nghĩ đến khi về đến nhà lại phải đối mặt với chuyện bạn đời của mình đề nghị sống ly thân.

Quá đột ngột, vượt ngoài dự liệu của hắn, trong kho dữ liệu của hắn không có kinh nghiệm nào liên quan, hắn thậm chí không biết phải phản ứng ra sao.

Nhưng có một điều hắn có thể xác định, quyết định này của Hà Thanh Hà có liên quan đến chương trình thực tế.

Phó Sâm nói: “Lẽ ra không nên tham gia chương trình.”

Ban đầu hắn tưởng Hà Thanh Hà tham gia chương trình sẽ vui vẻ, sau đó hai người có thể ngủ cùng giường, còn cùng nhau đi câu cá nữa, tất cả những điều ấy đều nhờ chương trình mang lại.

Hắn đã sai.

Hắn chưa bao giờ để tâm đến những lời chì chiết trên mạng, nhưng không ngờ nó lại tác động đến Hà Thanh Hà lớn như vậy.

Lúc đó hắn nên xóa sạch hết mọi thứ mới phải.

Hà Thanh Hà nói: “Không, phải cảm ơn chương trình.”

Nếu không có , nói khó nghe một chút, có lẽ anh sẽ cứ mơ hồ sống qua ngày cùng Phó Sâm trong căn nhà băng giá suốt đời, trở thành một con búp bê không có linh hồn.

Đây lại là một điểm bất đồng nữa giữa hai người, Phó Sâm chưa từng nghĩ giữa hắn và Hà Thanh Hà lại có nhiều mâu thuẫn đến vậy.

Hà Thanh Hà đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Tay anh run nhẹ khi cầm đĩa sứ, Phó Sâm nhìn anh, phản xạ đầu tiên là vươn tay ra giúp đỡ.

Hà Thanh Hà ngăn lại, nói: “Để em làm được rồi.”

Ngay sau đó, anh cảm thấy tuyệt vọng, đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn còn khách sáo với nhau.

Phó Sâm im lặng nhìn Hà Thanh Hà bận rộn. Sau khi anh dọn dẹp xong, Hà Thanh Hà nói: “Em đi đây.”

Phó Sâm đáp: “Anh vẫn chưa đồng ý.”

Hà Thanh Hà ngẩn người đứng tại chỗ.

Về lý mà nói, nếu thật sự muốn đi thì không ai có thể ngăn được Hà Thanh Hà, nhưng kể từ khi kết hôn đến nay, hai người luôn bàn bạc mọi việc cùng nhau. Phó Sâm có chuyện gì cũng sẽ báo cho anh biết, còn Hà Thanh Hà thì chưa từng tự mình đưa ra quyết định gì.

Chẳng lẽ thật sự phải trở mặt sao?

Hà Thanh Hà chợt thấy hoang mang.

Anh và Phó Sâm chưa từng cãi nhau.

Ngay cả khi muốn bỏ đi, anh cũng phải chuẩn bị một bữa cơm thật tử tế, rồi mới mở miệng xin phép Phó Sâm.

Nhưng đến giờ Phó Sâm vẫn không đồng ý.

Vừa nãy khi thấy Phó Sâm không có phản ứng, Hà Thanh Hà cảm thấy thất vọng, nhưng giờ Phó Sâm ngăn cản, anh lại bắt đầu bồn chồn.

Anh chưa từng nghĩ Phó Sâm sẽ không cho anh đi.

Trong ấn tượng của anh, chỉ cần mình nói khéo một chút, Phó Sâm chưa bao giờ từ chối anh.

Hai người đứng đối diện nhau trước cửa phòng ăn, một lúc sau, Phó Sâm bước lên một bước, Hà Thanh Hà theo phản xạ lùi lại.

Phản ứng đó của Hà Thanh Hà khiến Phó Sâm tổn thương, nhưng hắn vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay anh.

Hà Thanh Hà khẽ giật mình.

Hai người không phải chưa từng có tiếp xúc thân mật, Phó Sâm nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay hắn lúc nào cũng ấm áp. Vào ban đêm, khi ôm lấy anh, lòng bàn tay sẽ áp sát vào lưng hoặc eo anh, truyền hơi ấm khiến anh ngủ yên.

Nhưng lúc này, bàn tay từng luôn dịu dàng ấy lại lạnh buốt.

Phó Sâm nắm tay Hà Thanh Hà, nói: “Anh vẫn nghĩ rằng giữa chúng ta không có vấn đề gì cả.”

Giọng hắn trầm thấp, dày dặn như hương gỗ hắn hay dùng, mang theo vẻ dè dặt nhưng bao dung, như quấn chặt lấy người trước mặt trong một vòng tay mềm mại và ấm áp.

“Em rất tốt.” Phó Sâm nói chậm rãi, như thể rất khó mở lời. Nhưng có những lời nếu giờ không nói thì sẽ không kịp nữa: “Kết hôn với em, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Hà Thanh Hà xúc động.

Anh không ngờ rằng chỉ vì muốn dọn ra ở riêng lại đẩy Phó Sâm đến mức này.

Với những cặp vợ chồng bình thường, cãi nhau rồi quay về nhà mẹ đẻ một thời gian cũng chẳng có gì to tát, nhưng bọn họ thì không giống vậy.

Sống ly thân đối với một người luôn tuân theo quy củ, không bao giờ làm gì lệch khỏi khuôn khổ như Phó Sâm chẳng khác nào một lỗi hệ thống, là một sự sai lệch không thể tha thứ.

Trong từ điển của hắn, e rằng chưa từng tồn tại hai chữ “ly thân” ấy.

Thật sự quá thiệt thòi cho Phó Sâm rồi.

Hà Thanh Hà mím môi, hít sâu một hơi, chủ động nắm lấy tay Phó Sâm, nói: “Em cũng rất hạnh phúc.”

Nếu có người hỏi Hà Thanh Hà rằng cuộc hôn nhân này có hạnh phúc không, anh nhất định sẽ trả lời chắc chắn là có.

Nghe vậy, ánh mắt Phó Sâm khẽ dao động, nói: “Vậy thì đừng đi nữa, có chuyện gì thì ở lại cùng nhau giải quyết.”

Hà Thanh Hà siết lấy tay Phó Sâm, đầu ngón tay dùng lực như muốn truyền cho hắn quyết tâm trong lòng mình.

Anh nói: “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, em muốn nhiều hơn nữa.”

Anh muốn những cảm xúc mãnh liệt và rực rỡ hơn, muốn cuộc sống vốn yên lặng như mặt nước chết có thể dậy sóng một lần nữa.

Nếu cứ tiếp tục ở lại trong ngôi nhà này, họ sẽ chỉ mãi luẩn quẩn tại một điểm, vĩnh viễn không tìm được lối ra.

Phó Sâm nhìn vào mắt Hà Thanh Hà, đôi mắt ấy ngày thường luôn lấp lánh như có sao, lúc này ánh sáng trong đó còn rực rỡ hơn, đẹp đến chói lòa.

Là vì sắp rời khỏi đây, nên mới vui vẻ như thế sao?

Ý nghĩ đó khiến ngón tay Phó Sâm khẽ run lên, nhưng ngay giây sau, Hà Thanh Hà đã buông tay hắn ra.

Anh nói: “Em không cần mang theo gì cả.”

Không phải là quyết định bốc đồng, mà là một chuyện anh đã ấp ủ từ rất lâu, có lẽ từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nói xong, Hà Thanh Hà cứ thế tay không đi về phía cửa chính.

Vừa nãy, bộ xử lý của Phó Sâm như quá tải, cả tay chân đều cứng đờ, không nghe điều khiển, nhưng lúc này thì ngược lại.

Bộ xử lý trung tâm dần hạ nhiệt, bắt đầu chấp nhận thực tế rằng Hà Thanh Hà nhất định phải đi, và bắt đầu tính toán bước tiếp theo nên làm gì.

Lý trí bảo hắn nên cho Hà Thanh Hà không gian. Khi Hà Thanh Hà đề nghị sống ly thân, thái độ khách khí, chuẩn bị từng bước một, chứng tỏ đã nghĩ đến cảm xúc của hắn.

Hắn có thể tỏ ra rộng lượng một chút, mở cửa lồng, để chú chim ấy giang cánh bay đi.

Như vậy mới là một người bạn đời bao dung và thấu hiểu.

Nhưng cơ thể Phó Sâm lại không nghe lời lý trí, chỉ muốn lao lên giữ Hà Thanh Hà lại.

Hắn muốn ngăn Hà Thanh Hà, không để anh bước ra khỏi cửa nửa bước. Nếu anh nhất quyết đòi đi, thì hắn sẽ ôm chặt lấy eo anh, trực tiếp bế anh trở về phòng.

Giam lại trong lồng, khóa chặt cánh cửa, để Hà Thanh Hà mãi mãi ở lại đây.

Đó không phải là hành vi của một quý ông, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn.

Lý trí bảo không được, nhưng cơ thể lại khao khát làm như thế.

Cuối cùng, cỗ máy tinh vi không thể chống lại mệnh lệnh từ trung khu. Phó Sâm chỉ có thể đúng như trời trồng, trơ mắt nhìn Hà Thanh Hà bước ra khỏi biệt thự.

Hết chương 57.

Hành trình học yêu của bá tổng và kiều thê của chúng ta chính thức bắt đầu, thôi thì cứ nghĩ là đi thật xa để trở về đi cho đỡ đau đớn huhu


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận