Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 74.




Chương 74

Hiểu lầm kiểu này thực sự khiến người ta dở khóc dở cười nhưng Phó Sâm thì không cười nổi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hà Thanh Hà đã âm thầm quan sát hắn suốt ba tháng, nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của anh khi viết những dòng chữ ấy, trung tâm cảm xúc của hắn liền rối loạn hơn bao giờ hết, như thể có vật gì đột ngột chen vào trong mạch điện khiến toàn bộ hệ thống lập tức chập mạch.

Phó Sâm tiếp tục xem tiếp.

Trong cuốn sổ tay, Hà Thanh Hà bắt đầu nhận ra “Hai mươi điều người mới kết hôn cần ghi nhớ” ở trên mạng hoàn toàn không đáng tin, liền tự mình ghi chú lại một câu cảm nghĩ: “Hay là đi xem video thì hơn.”

Từ đó trở đi, Hà Thanh Hà bắt đầu theo dõi các blogger chuyên làm video về chủ đề hôn nhân, trong đó đương nhiên có Quảng Quân.

Mỗi video của Quảng Quân, Hà Thanh Hà đều xem, còn nghiêm túc ghi chép, phân tích kỹ càng từng điểm chính.

Anh của lúc ấy nghiêm túc bao nhiêu, thì việc sau này Quảng Quân mua tin bôi đen anh lại trớ trêu bấy nhiêu.

Hà Thanh Hà vừa tham khảo các chiến lược, vừa không ngừng ghi chép, cuốn sổ tay ấy đã được viết kín hơn nửa, toàn là những ghi chú và cảm nghĩ đủ loại.

Tất cả những dòng chữ ấy chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất, chính là cuộc hôn nhân của họ.

Cho đến khi thời gian bước vào năm nay.

Từ đầu năm nay, số lần ghi chép của Hà Thanh Hà bắt đầu ít đi, có thể thấy rõ sự mệt mỏi từ nét bút của anh.

“Dường như chẳng có tiến triển gì, ngược lại còn xa cách hơn.”

Trong sổ tay không chỉ có các chiến lược, đôi khi Hà Thanh Hà cũng ghi vài cảm nghĩ vụn vặt về cuộc sống như một dạng nhật ký.

“Rốt cuộc là có vấn đề gì, hoàn toàn không tìm ra được.”

Dưới hai chữ “vấn đề”, anh gạch một đường thẳng, biểu thị sự nhấn mạnh và để tâm. Thì ra từ rất lâu trước đây, Hà Thanh Hà đã nhận ra điều gì đó không ổn.

“Có vẻ sống như vậy cũng chẳng tệ.” Hà Thanh Hà viết: “Chỉ là trong lòng luôn thấy không yên, trống trải.”

Tư tưởng của anh thường xuyên dao động, cố gắng tự thuyết phục bản thân.

“Có lẽ hôn nhân chính là bình thản như nước, những điều rực rỡ mãnh liệt chỉ tồn tại trên mạng, còn chúng ta là người bình thường, sống cuộc sống bình thường, ngày qua ngày lặng lẽ trôi qua.”

“Như vậy là đủ rồi.”

“Như vậy là đủ rồi.”

Dòng này, Hà Thanh Hà đã viết đến hai lần.

Lúc này Phó Sâm mới chợt nhớ ra, Hà Thanh Hà không giống hắn. Khi còn nhỏ, Hà Thanh Hà từng có một quãng thời gian sống trong gia đình bình thường, đã từng chứng kiến cảnh cha mẹ hòa thuận, yêu thương con cái.

Hà Thanh Hà biết giữa anh và Phó Sâm có vấn đề, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào, dứt khoát bắt đầu tự tẩy não bản thân, cố gắng thuyết phục chính mình rằng như vậy là bình thường.

Phó Sâm nhìn những dòng chữ trong sổ tay, chúng như một cuộc hành trình tâm lý đầy quanh co của Hà Thanh Hà, hắn lại chẳng hề hay biết, người thực sự đã trở nên chai sạn chính là hắn.

Người đầu ấp tay gối đang vật lộn ngay bên cạnh hắn, vậy mà hắn vẫn thờ ơ như không thấy, thậm chí còn cảm thấy yêu cầu sống riêng của Hà Thanh Hà là hết sức vô lý.

Càng đến gần thời gian hiện tại, những dòng chữ trong sổ tay càng ít dần, mỗi lần viết chỉ còn một hai câu ngắn ngủi, nhưng lại phản ánh rõ tình trạng bế tắc trong hôn nhân của họ.

“Kỷ niệm ngày cưới, nên tặng quà gì đây?”

“Đụng hàng với quà của anh ấy rồi, chẳng lẽ anh ấy cũng xem cái video kia? Cả hai người đều tìm cảm hứng trên mạng, thật sự quá đáng thương.”

“Chương trình thực tế… giống như một thế giới khác, vậy mà anh ấy lại đồng ý tham gia, hình như mình cũng chẳng hiểu anh ấy lắm.”

“Bá tổng kiều thê… kiểu mô típ này có thể thử.”

“Thất bại rồi, thật xấu hổ, anh ấy chẳng có phản ứng gì cả, mình bày vẽ vớ vẩn làm gì chứ.”

“Lần đầu tiên ghi hình tập thể, nhìn cách các khách mời khác tương tác, thật ngưỡng mộ.”

“Không cần ngưỡng mộ, chúng mình như thế này cũng rất ổn.”

“Vẫn ngưỡng mộ, đến cả người mẫu và bác sĩ cãi nhau cũng thấy ngưỡng mộ.”

Sau khi tham gia chương trình, bề ngoài thì cuộc sống của họ trở nên náo nhiệt hơn, nhưng ghi chép của Hà Thanh Hà lại gần như không còn nữa.

“Đứng đầu về độ nổi tiếng rồi, mọi người đều nói bọn mình ngọt ngào, quả nhiên là mình tự nghĩ nhiều, chúng mình rất ân ái.”

“Có người chửi bọn mình rồi.”

“Chửi bọn mình ngày càng nhiều.”

“Không muốn xem bình luận trên mạng nữa.”

“Thất bại quá, muốn xóa hết ghi chép về Quảng Quân trước đó, giữ lại chỉ thấy châm biếm.”

Nét chữ trong cuốn sổ ngày càng ngay ngắn, từng nét từng nét đều rất nghiêm túc, nhưng cũng có thể nhận ra, Hà Thanh Hà thật sự không còn muốn viết nữa rồi.

Khi ý tưởng tuôn trào thì chữ viết sẽ phóng khoáng bay bổng.

Có lẽ anh đã bắt đầu cạn kiệt suy nghĩ.

“Có phải mình thật sự chưa đủ tốt.”

Đó là câu cuối cùng trong toàn bộ cuốn sổ.

Những dòng chữ trong sổ tay từ lúc hứng khởi ban đầu, dần dần trở nên hoang mang, rồi đến lúc hoàn toàn tuyệt vọng. Trong quá trình ấy, Hà Thanh Hà đã từng tự kiểm điểm, từng tự dối mình, từng cố gắng níu giữ, cuối cùng đều thất bại.

Khoảng trắng trải dài ở phía sau chính là sự im lặng của Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà giống như một đứa trẻ, lảo đảo chạy về phía trước, rồi đâm đầu vào tường ngã lăn ra đất, đầu trầy máu chảy, vậy mà vẫn còn ôm lấy vết thương, cười nói với bức tường: “Xin lỗi.”

Là do anh không đủ tốt, nên mới không thể vun vén tốt cho cuộc hôn nhân của mình.

Phó Sâm kéo ghế bên bàn làm việc ra, lặng lẽ ngồi xuống.

Hắn cầm cuốn sổ tay, lật xem hết lần này đến lần khác.

Từng trang chữ dần dần hóa thành nụ cười của Hà Thanh Hà. Hà Thanh Hà thường hay cười, nhưng nụ cười luôn rất nhẹ, cho dù là lúc vui vẻ nhất thì cũng chỉ là ánh mắt cong cong, trong mắt như có những vì sao lấp lánh.

Phó Sâm cảm thấy các mạch điện trong cơ thể cuối cùng đã biến thành huyết mạch, máu chảy cuồn cuộn trong người, từng đợt từng đợt xông thẳng vào trung tâm cảm xúc của hắn, phá hủy tất cả linh kiện điện tử.

Bộ xử lý trung tâm hoàn toàn tê liệt, lý trí đánh mất toàn bộ quyền kiểm soát, cảm xúc tràn vào mạnh mẽ, chính thức chiếm lĩnh cơ thể này.

Phó Sâm cuối cùng cũng nhận ra mình đã ngạo mạn và tự cao đến nhường nào, dựa vào đâu mà dám nói cuộc hôn nhân của mình không có vấn đề gì.

Ngay cả điều cơ bản nhất là thấu hiểu bạn đời mà hắn cũng không làm được. Rõ ràng Hà Thanh Hà ở ngay bên cạnh hắn, vậy mà hắn lại chẳng hề nhận ra nhu cầu cảm xúc của anh.

Miệng nói tôn trọng và yêu thương nhau, nhưng hắn căn bản chưa từng thật sự làm được việc trân trọng và chăm sóc Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà nhìn rõ hơn hắn, nhìn xa hơn hắn.

Hà Thanh Hà chỉ là không muốn sống một đời với hắn trong sự chai lì và lạnh nhạt mà thôi.

Từ trước đến nay Phó Sâm sống như một cỗ máy. Hắn có người thân, có đồng nghiệp, có cấp dưới, các mối quan hệ xã hội đều hoàn chỉnh, nhưng thực tế thì hắn luôn dửng dưng với tất cả mọi người.

Nói dễ nghe thì là hắn lạnh lùng, nói thẳng ra thì là chẳng có ai thực sự được hắn đặt trong lòng.

Hắn có thể cư xử nhã nhặn, chu đáo khi giao tiếp với người khác, khiến đối phương cảm thấy thoải mái, nhưng lại không bao giờ mở lòng, càng không thể đồng cảm về mặt cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên, có một người khiến Phó Sâm rung động, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, khiến máu trong người hắn sôi sục.

Chỉ cần nhìn những dòng chữ thôi mà lòng đã dậy sóng, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Phó Sâm vô cùng hối hận.

Một người tinh tế như Hà Thanh Hà, nếu ngay từ đầu hắn có thể đáp lại, thì chắc chắn Hà Thanh Hà sẽ cháy bỏng dâng hiến, không chút giữ lại mà trao tất cả sự ấm áp cho gia đình, cho cuộc hôn nhân này và cho cả hắn.

Nhưng hắn đã không làm vậy, hắn đối xử lạnh nhạt với Hà Thanh Hà, lạnh nhạt với cả cuộc hôn nhân của mình, để rồi Hà Thanh Hà dần héo úa, cuộc hôn nhân của họ cũng đi thẳng vào ngõ cụt.

Phó Sâm cứ lật đi lật lại cuốn sổ trong tay, cảm xúc trong lòng dần lắng xuống.

Lần đầu tiên hắn phát hiện ra, thì ra trái tim là máu thịt mềm mại.

x

Hà Thanh Hà mơ màng trong giấc ngủ, đồng hồ báo thức đã reo lên, anh biết mình nên dậy rồi, nhưng đầu óc cứ choáng váng, mí mắt nặng như đeo nghìn cân, thế nào cũng không mở ra nổi.

Anh nhắm mắt ngủ thêm một lúc nữa, chợt nghe điện thoại lại kêu một tiếng.

Là âm báo tin nhắn.

Khi ngủ, Hà Thanh Hà sẽ chuyển máy về chế độ nghỉ ngơi, gần như tắt toàn bộ âm thanh, chỉ có vài liên hệ nằm trong danh sách đặc biệt mới có thể báo tin.

Ai lại nhắn tin cho anh sớm thế này?

Hà Thanh Hà cố gắng mở mắt ra, với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường lên xem.

Phó Sâm: “Dậy chưa?”

Hà Thanh Hà như bị giật mình, huyết áp lập tức tăng vọt.

Phó Sâm rất hiếm khi nhắn tin cho anh, huống chi là vào buổi sáng.

Hà Thanh Hà cẩn thận trả lời: “Vừa định dậy.”

Phó Sâm: “Tối qua lại thức khuya phải không?”

Hà Thanh Hà có chút chột dạ, cố gắng chọn chữ: “Không đâu, dạo này em sinh hoạt lành mạnh lắm, cơ bản đều đi làm đúng giờ.”

Câu này không phải nói dối, công ty đang mở rộng kinh doanh, cần đến anh ở nhiều khâu, không thể giống như trước đây, đến chiều mới đi làm.

Phó Sâm: “Vậy thì dậy ăn chút gì đi, anh đã gọi bữa sáng cho em, chắc sắp đến nơi rồi.”

Hà Thanh Hà vội nói: “Vâng.” Anh suýt nữa gõ ra hai chữ “cảm ơn”, nhưng kịp thời phanh lại, đổi thành: “Làm phiền anh rồi.”

Phó Sâm: “Sợ em không chịu ăn tử tế.”

Hà Thanh Hà lập tức càng thấy chột dạ hơn.

Anh vừa định uyển chuyển nói đừng lo, thì thấy Phó Sâm hỏi: “Tối nay phát sóng chương trình rồi, em có xem không?”

Hà Thanh Hà khẽ cong khóe môi, trả lời: “Không xem đâu.”

Không muốn lại thấy bình luận chạy trên màn hình, cũng không muốn đọc nhận xét của dân mạng. Trạng thái hiện tại của anh không đủ vững để chịu thêm một đợt công kích nữa.

Phó Sâm: “Vậy thì đừng xem, đi ăn sáng đi.”

Hà Thanh Hà dậy rửa mặt thay đồ, chưa bao lâu sau thì đồ ăn được giao đến.

Anh vốn tưởng là suất ăn dinh dưỡng tiêu chuẩn do nhà họ Phó đặt đồng bộ, không ngờ lại là phần ăn đến từ nhà hàng của khách sạn năm sao. Người của khách sạn đích thân mang đến, ngay cả hộp đựng cũng tinh xảo đến mức chẳng giống loại dùng một lần, có thể đem ra bán như đồ thủ công mỹ nghệ cũng được.

So với bữa ăn dinh dưỡng thì đúng là ngon hơn rất nhiều.

Phó Sâm dường như lại “tiến hóa” rồi, lần này biết đặt bữa sáng thực tế và thiết thực hơn nhiều.

Hà Thanh Hà vừa ăn ngon lành, vừa nghĩ không biết sáng nay Phó Sâm ăn gì, chẳng lẽ đặt đồ ăn khách sạn cho anh xong, còn mình thì vẫn ăn suất dinh dưỡng khó nuốt?

Nghĩ tới cảnh đó, Hà Thanh Hà không nhịn được bật cười.

x

đã chiếu được sáu tập cộng thêm một lần tổ chức livestream, tập thứ bảy đúng hẹn lên sóng.

Lần này ghi hình được thực hiện tại phim trường, có thêm khách mời cố định mới, cũng như khách mời đặc biệt. Trong đoạn trailer, chương trình cố tình úp mở, làm mờ ba gương mặt bí ẩn, để khán giả tha hồ đoán xem ai sẽ xuất hiện.

Có người đã đoán trúng Hà Diệc Trúc, dù sao thì anh trai của y cũng đã tham gia chương trình, ekip không tận dụng Hà Diệc Trúc để tạo làn sóng lưu lượng thì mới là ngốc.

Cư dân mạng đoán đúng kết quả, nhưng sai hoàn toàn về quá trình, không phải chương trình chủ động mời Hà Diệc Trúc, mà là chính y nằng nặc đòi tham gia.

Hà Diệc Trúc thì còn dễ đoán, nhưng cặp khách mời cố định mới thì không ai đoán trúng, tên ai cũng được nhắc đến, khán giả gần như lôi hết các cặp đôi nổi tiếng trên mạng ra suy đoán một lượt.

Đến khi tập thứ bảy chính thức phát sóng, gương mặt tươi cười rạng rỡ của An Duy xuất hiện trên màn ảnh, cả mạng xã hội lập tức bùng nổ.

Lưu lượng đỉnh cấp năm nào nay tái xuất, lại còn đi cùng người bạn đời hơn mình hai mươi tuổi, nếu tin này mà chưa đủ gây sốc thì chẳng còn ai xứng đáng leo hot search nữa rồi.

Trong phút chốc, toàn bộ nền tảng giải trí đều náo nhiệt hẳn, ai nấy đều chăm chú xem chương trình để hóng chuyện.

Chỉ số phát sóng của lại một lần nữa phá vỡ kỷ lục.

Ban đầu khi Quảng Quân và Nhĩ Đông rời khỏi chương trình, phần lớn bình luận mạng đều dự đoán sẽ dần tuột dốc, không ngờ chương trình lại mời được An Duy. Bất kể An Duy có tiếng tốt hay xấu, ít nhất vẫn giữ vững được độ hot.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn mạng đều đang bàn tán về chuyện của An Duy, hào quang của các khách mời khác tạm thời đều bị lu mờ.

Hết chương 74.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận