Hỗn Nguyên Tu Chân Lục - Y Lạc Thành Hỏa

Chương 509.




Các huynh đệ Lăng Gia (Nguyên tác là 叶家 (Diệp Gia) nhưng mà chi3 sửa lại) vừa nghe liền thảo luận vài câu, rồi lần lượt đáp lời:

 

"Về nơi thích hợp để rèn luyện và tỷ thí, các phủ đều có vô số, nhưng thực sự danh tiếng lại không phải chỗ nào cũng nổi bật."

 

"Trong số những nơi chúng ta biết rõ nhất và danh tiếng nhất, thì không thể không nhắc đến Bách Chiến Đài (百战台) của Thiên Duyên Phủ (天缘府)."

 

"Ngoài Bách Chiến Đài, còn có Thiên Duyên Phủ, một tòa thiên tháp ở Bạch Dương Phủ (白阳府) tên là Thiên Tầng Tháp (千层塔)."

 

"Còn có những nơi khác như Thiên Ma Cốc (天魔谷), Huyễn Ảnh Đảo (幻影岛) và Tranh Minh Hội (争鸣会) cũng là các nơi thường xuyên có người lui tới."

 

Cuối cùng, Lăng Ngọc Thần (凌玉宸) nói thêm: "Nhưng trong số đó, thực sự hữu ích cho việc rèn luyện tu sĩ nhất, hẳn là Bách Chiến Đài và Thiên Tầng Tháp. Ngoài ra, Huyễn Ảnh Đảo cũng là một điểm đến đáng thử qua. Còn Thiên Ma Cốc và Tranh Minh Hội thì đều có thời hạn, hơn nữa Thiên Ma Cốc lại vô cùng nguy hiểm, thường thì người đến đó hơn phân nửa đều tử thương, cần cân nhắc kỹ lưỡng."

 

Nghe hết lời các huynh đệ nói, trong lòng Diệp Thù (叶殊) đã có tính toán.

 

Yến Trưởng Lan (晏长澜) nói: "Đa tạ các vị đạo hữu đã chỉ điểm."

 

Huynh đệ Lăng Gia đều vội vàng đáp: "Không dám, nào dám gọi là chỉ điểm."

 

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Diệp Thù và Yến Trưởng Lan chính thức cáo từ.

 

Trước khi rời đi, Lăng Ngọc Hoành (凌玉鸿) với tư cách là trưởng tử, đã tự tay đưa đến hai chiếc nhẫn trữ vật.

 

Diệp Thù nhướng mày.

 

Yến Trưởng Lan cũng có chút ngạc nhiên.

 

Lăng Ngọc Hoành nói: "Lễ mọn biểu chút tâm ý, hai vị tuyệt đối chớ từ chối."

 

Luyện khí đại sư chế tạo pháp bảo cho người khác, dẫu là luyện tài do đối phương cung cấp, cũng cần một khoản linh thạch không nhỏ, huống hồ đây còn là làm riêng, hao tốn không ít tâm lực.

 

Nhưng Yến Trưởng Lan chỉ là một người đi cùng, nên phần lễ tạ này thực ra không cần nhận.

 

Lăng Ngọc Thần cũng bên cạnh nói thêm: "Yến thân truyền (亲传) đã giúp Diệp đại sư trấn giữ cửa ải, cũng đã bỏ không ít sức lực, hơn nữa Yến thân truyền còn hỗ trợ, đương nhiên cũng đáng được nhận phần lễ tạ này."

 

Diệp Thù và Yến Trưởng Lan không phải là người khách sáo, đã thấy chủ thuê có ý kết giao như vậy, hơn nữa mấy huynh đệ Lăng Gia cũng không thấy có gì đáng ngại trong phẩm hạnh, hai người tất nhiên sẽ không cố từ chối, để tránh làm mất lòng.

 

Cả hai liền nhận lấy, đeo vào ngón tay.

 

"Vậy, xin nhận lễ này."

 

Các huynh đệ Lăng Gia thấy vậy, liền biết hai người đã nhận ý kết giao của họ, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

 

Sau đó, họ lặng lẽ đưa tiễn hai người ra khỏi, rồi quay lại Tam Phòng Lăng Gia (凌家三房).

 

Về chuyện của các phòng khác trong gia tộc...

 

Hừ, nếu như Tam Phòng Lăng Gia trước kia không nghĩ đến việc người trong gia tộc dòng chính tàn độc như vậy, thì cũng không rơi vào cảnh người chấp sự bị phế truất. Hiện tại đã có đề phòng, Tam Phòng Lăng Gia tất nhiên sẽ không dễ dàng để người khác đè ép.

 

Hơn nữa, nếu muốn giữ mình mà bị kẻ khác không dung thứ, thì thà rằng dứt khoát ra mặt, khiến những kẻ đó phải hối hận vài phần.

 

Rời khỏi đó, Diệp Thù và Yến Trưởng Lan quét qua vật phẩm trong nhẫn trữ vật, có chút kinh ngạc.

 

Hai chiếc nhẫn này đều là cấp độ pháp bảo, bên trong có thể chứa hàng trăm phương vật phẩm, nhưng những vật phẩm chứa bên trong lại có sự khác biệt.

 

Trong chiếc của Yến Trưởng Lan chỉ có linh thạch hạ phẩm, số lượng lên đến một vạn, còn trong nhẫn của Diệp Thù lại có mười vạn linh thạch hạ phẩm, cùng với hàng trăm loại luyện tài khác nhau, đa số là những loại hiếm thấy.

 

Trước đó có nói, khi luyện khí đại sư ra tay cần phải có báo đáp, nhưng vì luyện tài không phải do Diệp Thù cung cấp, có thể nhận được vài vạn linh thạch hạ phẩm đã là không ít, song riêng trong nhẫn của Diệp Thù đã có gấp mười lần số đó, chưa kể đến các luyện tài. Còn Yến Trưởng Lan, một người chỉ đi cùng hỗ trợ, làm sao có thể xứng với một vạn linh thạch hạ phẩm?

 

Rõ ràng, số linh thạch này, hơn chín phần là do Lăng Gia (凌家) ra tay để kết giao với hai người họ.

 

Diệp Thù nét mặt thoáng hiện vẻ vi diệu: "Xem ra, Tam Phòng Lăng Gia thực sự là giàu có."

 

Yến Trưởng Lan tán đồng: "A Chuyết (阿拙) nói không sai."

 

Dù hai người họ trong tay không thiếu bảo vật, linh thạch cũng không ít, nhưng Yến Trưởng Lan vẫn còn nhớ rõ tình cảnh nghèo túng khi hai người mới bước vào tu đạo. Sau này, khi tu vi dần tiến triển, linh thạch hạ phẩm cũng không phải là thứ tầm thường, đối với tu sĩ vừa nhập Trúc Cơ (筑基) thì vài trăm đến hàng nghìn đã là không ít, vậy mà huynh đệ Lăng Gia dễ dàng đưa ra hơn mười vạn, nếu không có tài sản phong phú, sao có thể hào phóng như vậy?

 

Nhưng nghĩ đến đây, Yến Trưởng Lan càng hiểu rõ hơn vì sao các phòng khác của Lăng Gia nhất quyết muốn kéo Tam Phòng xuống nước, bởi vì Tam Phòng có nền tảng mạnh mẽ như vậy, một ngày không quy thuận, khó mà khiến người khác yên tâm.

 

Diệp Thù chuyển những vật phẩm trong nhẫn trữ vật vào Hỗn Nguyên Châu (混元珠), chỉ giữ lại chiếc nhẫn trữ vật đeo trên ngón tay để che đậy.

 

Hắn nói: "Đi thôi, có khoản này rồi, ta và ngươi lại có thể hào phóng một thời gian nữa."

 

Yến Trưởng Lan không khỏi bật cười.

 

Quen biết A Chuyết đã lâu, hắn chi tiêu linh thạch cũng phóng khoáng không kém.

 

Linh thạch này dù nhiều, nhưng theo phong cách của A Chuyết, e rằng không bao lâu nữa lại tiêu gần hết.

 

Chợt nghĩ đến, Yến Trưởng Lan lại nhớ đến Bách Chiến Đài và Thiên Tầng Tháp.

 

Thông thường, những nơi tỷ thí như thế, giống như Tranh Minh Đại Hội, khi vượt qua một số cửa ải đều có thưởng. Hy vọng hai nơi này cũng có phần thưởng tốt, đến khi đó, hắn vừa đấu cùng người khác vừa cố gắng tranh thủ thêm, biết đâu lại có thể kiếm thêm chút ít, giúp A Chuyết sống thoải mái thêm phần nào.

 

Trước khi rời đi, Diệp Thù và Yến Trưởng Lan đã nhờ Lăng Gia gửi thiệp đến Cát Nguyên Phong (葛元烽), và đã nhận được hồi âm.

 

Hiện nay, Cát Nguyên Phong đang ở trong động phủ trên núi nơi Hỏa Liệt Chân Quân (火烈真君) cư ngụ, cũng mời Nguyễn Hồng Y (阮红衣) ở gần bên, mà Hỏa Liệt Chân Quân cũng không bận tâm đến việc có thêm một nữ tu ở gần, miễn là không quấy rầy chân quân. Hơn nữa, hiện tại Nguyễn Hồng Y đã là tu sĩ Trúc Cơ, có lợi cho việc tu luyện của đồ nhi, thêm vào đó là lòng chấp nhất của đồ nhi và mối thân tình cũ của họ, nên chân quân cũng dễ dãi hơn nhiều.

 

Vậy là, Diệp Thù (叶殊) và Yến Trưởng Lan (晏长澜) lên đường đến động phủ của Cát Nguyên Phong (葛元烽) theo lời mời.

 

Nhanh chóng đến chân núi, nơi đã có một tiểu tu sĩ dáng vẻ như đồng tử đang chờ. Khi thấy thân hình cao lớn của Yến Trưởng Lan cùng khí chất lạnh lùng của Diệp Thù, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng nghênh đón.

 

"Hai vị là Diệp tiên sư và Yến thân truyền (晏亲传) phải không?"

 

Yến Trưởng Lan gật đầu đáp, "Chính là chúng ta."

 

Đồng tử mừng rỡ nói, "Chủ nhân đã chờ hai vị tiền bối, xin theo tiểu bộc lên núi."

 

Yến Trưởng Lan nhìn hắn, hỏi, "Chủ nhân của ngươi có phải là Cát sư đệ (葛师弟)?"

 

Đồng tử nhanh nhảu đáp, "Đúng vậy, chính là người."

 

Nghe thế, Yến Trưởng Lan mới cùng Diệp Thù nói, "A Chuyết (阿拙), chúng ta đi thôi."

 

Diệp Thù khẽ gật đầu, cùng y đi theo đồng tử lên núi.

 

Chưa đi được nửa chặng núi, hai người đã thấy rất nhiều động phủ được khai mở, bố trí chênh lệch nhau một cách hợp lý, mỗi nơi cách nhau một đoạn xa.

 

Đồng tử dẫn hai người vòng qua vài khối nham thạch nhô lên, rồi bước qua mấy con đường nhỏ, thì trước mặt là một đài đá bên vách núi, phía sau là động phủ dựa vào vách đá mà mở ra.

 

Bên cạnh vách núi có mây mù bao phủ, tiếng đàn du dương, nơi ấy là một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi bên mỏm đá gảy đàn.

 

Cách nàng không xa, một nam tu thân hình cường tráng cầm một thanh trường thương xích diệm (赤焰长枪), thương thân gõ nhịp, phối hợp cùng tiếng đàn tựa rồng uốn lượn, tạo nên những âm thanh xé gió vang dội.

 

Diệp Thù cùng Yến Trưởng Lan vừa đi tới liền chứng kiến cảnh này, đồng loạt dừng bước.

 

Đồng tử định bước tới báo tin, nhưng bị Yến Trưởng Lan ngăn lại.

 

Đồng tử vội vàng đứng qua một bên.

 

Yến Trưởng Lan cùng Diệp Thù đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn về phía trước.

 

Nam tu và thiếu nữ ấy chính là hai sư huynh muội cùng tu hành – Cát Nguyên Phong và Nguyễn Hồng Y (阮红衣).

 

Vì ở lại Lăng Gia (凌家) một thời gian, Diệp Thù và Yến Trưởng Lan cũng không bận tâm tới tình cảm riêng tư của hai sư huynh muội này. Nhưng nay đã chung sống một chỗ, hẳn là hiểu lầm, mâu thuẫn từ trước đã được hóa giải, trở về mối quan hệ thân thiết như trước.

 

Diệp Thù nhìn một lúc rồi nói với Yến Trưởng Lan, "Trước đây khi Nguyễn sư muội (阮师妹) gảy đàn, ta thi triển pháp thuật phối hợp nhưng không thấy ăn ý, nàng gảy đàn mà luôn run rẩy, không thể thả lỏng. Nhưng giờ huynh nhìn xem, khi nàng cùng Cát sư đệ đồng tu, lại thấy tự tin hơn nhiều, về đàn đạo dường như cũng có chút tiến bộ."

 

Yến Trưởng Lan mỉm cười đáp, "Có lẽ nàng đã buông bỏ khúc mắc trong lòng, tâm cảnh thăng hoa. Thêm vào đó, tình cảm của nàng với Cát sư đệ sâu đậm hơn nhiều so với với chúng ta, nên khi phối hợp tất nhiên sẽ khác biệt rất nhiều."

 

Ánh mắt Diệp Thù dịu lại, tiếp lời, "Xem ra, ngày sau Nguyễn sư muội thế nào, cũng chẳng cần chúng ta lo lắng, hai người cứ thế mà tiến tới, tình ý sâu đậm, rồi cũng sẽ nước chảy thành sông."

 

Yến Trưởng Lan cũng tán thành, gật đầu nói, "Như thế, điểm yếu trong công pháp của Nguyễn sư muội cũng có thể giải quyết."

 

Đối với đồng môn như Nguyễn Hồng Y, Yến Trưởng Lan vẫn luôn lưu tâm. Nếu từng người đều có con đường đạo khả thấy, y đương nhiên rất vui mừng. Nếu không may xảy ra biến cố, Yến Trưởng Lan tự nhủ mình có thể cùng A Chuyết đi rất xa. Đến lúc quay đầu nhìn lại, nếu đồng môn đã rơi rụng, há chẳng phải là một nỗi đau thương vô cùng.

 

Nhưng hiện giờ, có lẽ tình cảm đồng môn này còn có thể kéo dài thêm một thời gian, khiến lòng y an ủi không ít.

 

Còn đối với Diệp Thù, tình cảm của y đối với Nguyễn Hồng Y cùng đồng môn khác chỉ là yêu thương lây qua Yến Trưởng Lan, người y thật lòng quan tâm nhất trong các đồng môn là Lục Tranh (陆争) – kẻ từng đi trên con đường của Trưởng Lan, và được y chiếu cố thêm vài phần. Còn Nguyễn Hồng Y, Cát Nguyên Phong cùng những người khác, nếu họ có thể sống tốt hơn, giúp Trưởng Lan an tâm hơn, Diệp Thù cũng sẽ không tiếc chút công sức.

 

Khi một khúc nhạc kết thúc, Cát Nguyên Phong thu hồi xích diệm trường thương, Nguyễn Hồng Y cũng dừng tay, ngừng tiếng đàn.

 

Hai người trước hết nhìn nhau cười, rồi mới nhận ra có hai luồng khí tức ở gần đó, bèn quay đầu lại. Trước mắt họ là vị sư huynh quen thuộc cùng đạo lữ của y, vội vã bước tới nghênh đón.

 

"Yến sư huynh, Diệp đại sư (叶大师)" hai người cùng chắp tay hành lễ.

 

Diệp Thù khẽ gật đầu.

 

Yến Trưởng Lan thì mỉm cười nói, "Nguyễn sư muội đàn rất hay."

 

Nguyễn Hồng Y hai má ửng đỏ.

 

Cát Nguyên Phong hơi có chút ngại ngùng nhưng cũng khen, "Nguyễn sư tỷ đàn giúp ta rất nhiều về âm luật."

 

Yến Trưởng Lan không trêu ghẹo, chỉ nhìn về phía Cát Nguyên Phong, hỏi, "Cát sư đệ, ngươi nay đổi sang luyện thương rồi sao?"

 

Vị Cát sư đệ này trước kia cũng như y và Lục Tranh, đều luyện kiếm.

 

Nhưng khi đối kiếm giao đấu, y có thể cảm nhận được Lục sư đệ như y đều hướng tới con đường kiếm tu, còn Cát sư đệ ngày sau thì chưa hẳn, hắn không mấy để tâm tới kiếm đạo, chỉ mong cầu sức mạnh mà thôi.

 

Nay đổi sang luyện thương pháp, cũng không phải là chuyện lạ.

 

Cát Nguyên Phong gật đầu đáp, "Sư tôn tinh thông pháp thuật, nên khi theo sư tôn một thời gian, ngài truyền dạy thương pháp cho ta. Khi ta đã thuần thục, mới nhận ra đây là khảo nghiệm của sư tôn, sau đó ngài nhận ta làm đệ tử. Thế nên ta cũng theo sư tôn luyện thương."

 

Yến Trưởng Lan hỏi, "Ngươi cảm thấy thế nào giữa kiếm pháp và thương pháp?"

 

Cát Nguyên Phong suy nghĩ một lúc, nghiêm túc đáp, "So với kiếm pháp, ta dường như thích thương pháp hơn hẳn."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận