Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
Trò chơi của Hạ Văn bắt đầu kể từ ngày nhét người phụ nữ bán hoa vào vali.
Có một loại người sống nhờ cơm thừa canh cặn trong thành phố xa hoa, bọn họ cô đơn lủi thủi, không nơi nương tựa, như người vô hình lẫn trong thành phố này.
Hạ Văn tò mò không biết nếu những người như vậy đột nhiên biến mất thì có để lại dấu vết hay không?
Hắn bèn lấy đại một người trong số đó làm thí nghiệm, nhận được đáp án là không. Thi thể dần dà rữa trong đất, không một ai đi tìm, không dấy lên bất cứ nghi ngờ nào.
Sau khi có được đáp án, Hạ Văn lại cảm thấy tẻ nhạt. Điều duy nhất khiến gã cảm thấy thú vị là, trong quá trình thí nghiệm đã gặp được — cũng có thể nói là nhặt được một đứa bé, con trai nhà hàng xóm của hắn, tên Hứa Trạc.
Gã vẫn còn nhớ hồi ấy Hứa Trạc bảy tuổi, bé xíu, đi ra từ sau bức tường đổ nát nhìn hắn. Khi ấy thậm chí Hạ Văn còn thấy hơi tội lỗi, đoán có lẽ mình đã vô tình xâm nhập vào ‘căn cứ’ bí mật của đứa bé này, làm phiền cậu bé đang nghỉ ngơi, giải trí.
Hứa Trạc là thiên tài. Trong mắt Hạ Văn, hắn giống hệt như một người máy có khả năng tính toán tuyệt vời. Bố mẹ hắn không dạy hắn về tình yêu và bản tính, chỉ dạy hắn logic và ghi nhớ tốt. Hạ Văn rất nể cha mẹ Hứa Trạc, đã tạo nên một cá thể vứt bỏ hết những tính cách thấp kém như sợ hãi, nhút nhát và lo âu, có thể gọi là hoàn hảo.
Để so sánh, con gái gã Hạ Nhược Mỹ bị mẹ nó dạy dỗ thành một người bình thường không thể bình thường hơn được nữa, giống hệt như người mẹ không có gì đặc biệt của nó, là một món đồ thất bại.
Vợ gã là y tá, tính cách hiền lành, nhút nhát, chuyện vượt quá giới hạn trong đời từng làm chính là theo đuổi gã. Hạ Văn không ghét cô gái đó, thỉnh thoảng còn tận hưởng kh*** c*m do cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn ấy mang tới trên giường. Sau khi kết hôn, gã vẫn không ngừng trò chơi thí nghiệm lại, ngóc ngách trong thành phố này chứa đầy chuột bạch gã lấy làm thí nghiệm, gã không có h*m m**n mãnh liệt với việc giết chóc, cũng không thể hiện h*m m**n ấy trước mặt mọi người, gã đối xử với chuột bạch cũng giống như đọc tài liệu hay cầm dao trên bàn mổ, sau một thời gian dài quan sát và phân tích, đâm một nhát vào người muốn giết.
Gã mời Hứa Trạc xem quá trình giải phẫu cơ thể người của mình, giảng giải cấu tạo và cách làm như một người thầy tận tâm giảng bài cho học sinh yêu quý của mình vậy. Gã biết Hứa Trạc hiểu, cách sử dụng dao của Hứa Trạc ngày một tỉ mỉ, dù hắn vẫn còn là học sinh nhỏ tuổi, luôn hững hờ và thiếu hăng hái.
Thỉnh thoảng có một hai chuột bạch sau khi chết gây chú ý. Hạ Văn làm việc cẩn thận, tìm tung tích được giữa chừng thì mất hắn. Sau đó, thời gian và công sức của bạn bè người thân hào mòn, mất kiên nhẫn và rất đau khổ, người thụ lý vụ án cũng không một tăm hơi giữa luân chuyển vị trí và công việc bộn bề.
Trên con đường trò chơi luôn có thể trải nghiệm niềm vui nhiều lần. Người thường có khuynh hướng tính cách được định rằng sẽ trở thành quân cờ hoặc cỏ rác, tầm thường, bỏ cuộc giữa chừng, không hay biết gì. Không có tri thức để khám phá sự thật, cũng không có dũng cảm để tìm hiểu sự thật. Dù là chào đời hay chết đi bên trong đều là bùn nhão, cứ nghĩ rằng bị số phận chi phối, nhưng thực chất chỉ là trong suy nghĩ của người khác mà thôi.
Mãi cho đến một ngày, vợ gã chết đột ngột.
Hệt như một tiếng cười khẩy phát ra trong bóng tối hư ảo. Một kẻ dốt nát l* m*ng ngu xuẩn đã giết vợ gã trong lúc cướp bóc ở một cửa hàng tiện lợi tồi tàn — cũng là một người dốt nát, trước mặt đám đàn ông cầm dao tiền án chồng chất còn định cố phản kháng.
Rất nhanh sau đó, tội phạm bị trừng trị theo pháp luật, người phụ nữ mất mạng cũng đã hạ huyệt. Đứa con gái cứ khóc mãi, Hạ Văn cũng chẳng có tâm trạng quan tâm. Mọi thứ đang đi theo con đường đã định và đúng quy luật, kẻ phạm tội giết hại người phụ nữ đã chịu hình phạt thích đáng, người nhà, bạn bè và đồng nghiệp gửi lời hỏi thăm, vợ sẽ trở thành một cỗ thi thể, sẽ không còn bất cứ đau khổ hay vui sướng nào nữa.
Chỉ có Hạ Văn biết, hắn cần lập tức lên kế hoạch chọn gì, làm gì, mới không phá hủy hoàn toàn trò chơi bàn cờ của hắn.
Gã đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới tìm được người nhà của tên kia, hai ông bà già và một đứa bé. Coi như con vợ may mắn, ly hôn xong đã bỏ đi đâu không biết từ rất lâu rồi.
Đứa bé tên Lâm Vân Tinh, trạc tuổi con gái gã. Không có bạn bè, không thích học, giấu người lớn trốn học, không có bố mẹ.
Nếu không còn ông bà ngoại nữa, cậu sẽ vô cùng phù hợp với đặc trưng nhóm thí nghiệm của gã.
Sau đó không lâu, ông ngoại của Lâm Vân Tinh qua đời vì uất ức trong suốt thời gian dài và xuất huyết não. Điều khiến Hạ Văn thấy bất ngờ chính là tổ chức tang lễ vội vã được vài ngày xong, hai bà cháu đã biến mất.
Bà cụ tên Lý Như Tiên đó đã để mắt tới gã. Giống như trong trò chơi gặp được đối thủ, con mèo đi săn chậm chạp không thể tìm thấy chỗ giấu lũ chuột đi. Hạ Văn tập trung tìm bọn họ, gã từ chức ở bệnh viện, nhờ mạng lưới quan hệ rộng trong thành phố rộng lớn, cuối cùng cũng tìm được manh mối về hai bà cháu.
Gã không ngờ được rằng bà cụ thoạt trông gầy gò, bình thường lại cảnh giác hơn mình tưởng tượng, chuyển nhà, đổi tên, đổi việc và chuyển trường, hệt như hai giọt nước hòa vào biển Giang Châu mênh mông. Càng khó tìm, Hạ Văn càng tập trung, hắn bỏ mặc tất cả y một kẻ điên rồ, đắm chìm trong thế giới chuyển động điên cuồng hỗn loạn của mình.
Mãi cho đến khi cô con gái tội nghiệp gào lên trước mặt gã như phát điên, la lối rằng nếu không muốn nuôi tôi nữa thì ông giết tôi luôn đi, để tôi đi gặp mẹ! Nếu ông còn coi tôi là con gái thì làm tên khốn khiếp kia xuống địa ngục đi!
Bỗng Hạ Văn tỉnh lại khỏi mớ hỗn độn đó trong giây lát. Tên khốn khiếp, thầy giáo, một con rệp không đáng được để mắt tới, là tên dốt dát hắn sẽ chẳng để ý tới, đã xâm hại con gái gã bằng suy nghĩ nửa th*n d*** của động vật man rợ.
Dù con gái gã là một món đồ thất bại, nhưng vẫn là món đồ thuộc sở hữu của gã. Không được sự đồng ý của gã, không một ai được phép đụng vào.
Quá trình giết người khiến đầu óc Hạ Văn tỉnh táo hơn nhiều. Gã bảo Hạ Nhược Mỹ dụ Tân Lập đến quán bar dưới hầm, đợi đến khi anh ta uống say rồi thì thả lẫn Phi hoàn và hydrocodone dạng viên chuốc anh ta uống. Ngay sau đó người đàn ông mê man, được Hạ Văn dìu từ cửa sau đến xe mình.
Gã mặc kệ Hạ Nhược Mỹ, còn lái xe vòng quanh thành phố. Tên đàn ông xấu xí y hệt sâu bọ sùi bọt mép, người co giật. Anh ta sẽ không tỉnh lại nữa, nếu cứ để đó mặc kệ thì sẽ hôn mê sâu do thuốc gây tê, bị m* t** gây tổn thương não, biến thành một một cái xác không hồn rác rưởi.
Nhưng nếu xử lý người ta một cách đơn giản vậy thì lại quá đáng tiếc. Hạ Văn nhớ tới học sinh đáng tự hào của mình, Hứa Trạc. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để giảng bài hay sao? Gã tìm cho học sinh của mình xác của một thầy giáo vẫn còn thở, da và máu vẫn đầy sức sống — gã quả là đang tận tụy hết sức.
Lúc Hứa Trạc mười bốn tuổi tới cửa phòng học đã là đêm khuya. Hắn đứng cạnh cửa, nhìn thấy cơ thể người đàn ông tr*n tr**ng trên bục giảng, gầy gò, nhợt nhạt, từ cơ hoành ngang ngực đến trên rốn một chút, cả ổ bụng bị dao rạch dọc một đường, nội tạng lòi ra ngoài, máu me đầy bàn.
Đây là lớp của Hạ Nhược Mỹ, Tân Lập đã từng đứng trên bục giảng giảng bài. Hạ Văn đã cởi găng tay, để đại con dao dính máu trên ngực người đàn ông. Gã thư thái ngồi xuống ghế hàng cuối cạnh tường, thấy Hứa Trạc đến bèn cười với hắn.
“Giữ lại riêng đợi cháu đến khâu đấy.” Hạ Văn điềm đạm nói, “Kiểm tra xem kĩ thuật của cháu có tiến bộ không.”
Hứa Trạc nhìn thi thể trên bục giảng: “Ai vậy?”
“Một giáo viên nhân dân ưu tú.” Hạ Văn mỉm cười nhấc cằm ra hiệu cho hắn, “Lúc khâu tiện thể khâu luôn máy ghi âm vào.”
Trên bục giảng có một chiếc máy ghi âm màu đen. Hứa Trạc lẳng lặng đứng đó một lúc, nhận lấy găng tay y tế Hạ Văn đưa cho mình, đeo vào rồi đi lên bục giảng. Hắn bắt đầu dùng nhíp và chỉ tiến hành khâu, kĩ thuật của hắn hết sức gọn ghẽ, nhanh nhẹn, hai tay ổn định, tinh thần bình tĩnh. Hạ Văn cực kì hài lòng về hắn, Hứa Trạc chưa từng phụ công dạy dỗ của gã, hắn hiểu biết về cấu tạo cơ thể người, chuẩn xác trong kĩ thuật giải phẫu và khâu da và có tinh thần vững chãi khiến người ta thán phục, Hứa Trạc rõ ràng chính là thiên tài sinh học và y học. Đôi lúc thậm chí Hạ Văn còn ghen tị với Vương Uyển Thanh, đồng nghiệp cũ của gã, người phụ nữ chẳng có tài cán gì mấy nhưng lại vô cùng thượng đẳng, kiêu ngạo, cả đời này thứ duy nhất đáng để bà tự hào đó chính là con trai bà.
Gã không vội lôi kéo Hứa Trạc về ‘phe’ mình, gã biết rồi sẽ có một ngày Hứa Trạc sẽ tới. Hạ Văn rất hiểu Hứa Trạc, dù suy nghĩ của cả hai hoàn toàn khác nhau — Hứa Trạc không muốn chơi trò gì hết, cũng không muốn tìm thú vui gì cho mình để giết thời gian, hắn không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì, mọi điềm đạm, lịch sự và ngoan ngoãn, biết điều hắn thể hiện ra cũng chỉ là lớp vỏ mà cha mẹ tốt đã khoác lên cho hắn mà thôi.
Thậm chí Hạ Văn còn nghĩ bản thân mình còn bình thường hơn thằng bé Hứa Trạc này nhiều. Ít nhất gã còn giữ được cho mình hứng thú và vui thích với cuộc sống, còn Hứa Trạc — theo gã thì dưới lớp vỏ bọc trống rỗng kia chỉ có câu lệnh được viết mã từng dòng từng dòng một. Hứa Trạc không có việc gì muốn làm, cũng không có người nào muốn nhớ.
Hắn đã bước tới bờ vực sâu thẳm.
Sau khi nghỉ làm ở bệnh viện, Hạ Văn trở thành một chuyên gia hoạch định chiến lược nghề nghiệp. Gã am hiểu giao lưu, ngoại hình ưa nhìn, hài hước dí dỏm, cộng thêm từng học cao học và làm bác sĩ, gã nổi tiếng trong giới giảng viên nhỏ bé rất nhanh, có một tốp sinh viên cố định tới tìm tham vấn.
Gã trở thành giảng viên hướng dẫn của nhóm học sinh. Hồi đại học Hạ Văn từng học môn tự chọn tâm lý, hiểu rõ mọi điểm yếu trong tâm lý con người, nắm được nhược điểm này cũng giống như nắm được ruột máy búp bê, có thể khiến mọi phụ kiện vận hành chết. Đang miên man băn khoăn sau khi khám phá thì tỉ mỉ lướt qua não bộ của từng người một, nắm bắt được suy nghĩ như đang trôi dạt, khiến bọn họ sẽ cố định vận hành trên đường ray mình đã dựng nên, cảm giác ấy khiến Hạ Văn mê mẩn, dường như gã đã đơn giản hóa thế giới này, khiến những người bế tắc, khốn khổ vượt ra khỏi mớ hỗn độn ấy.
Gã nhiệt tình mời Hứa Trạc tới nghe mình giảng, và cũng mong nhận được ý kiến phản hồi của hắn về bài giảng. Hứa Trạc nghe mấy tiết, nói gã giảng rất hay.
Hạ Văn nói: “Có rất nhiều người sau khi nghe chú giảng đã lấy lại được niềm tin trong học tập và công việc, cháu thấy bài giảng của chú có hiệu quả động viên đó hay không?”
Hứa Trạc cười, “Khách quan thì hầu như ai cũng sẽ có.”
“Cháu thì sao?”
“Cháu không cần niềm tin.” Hứa Trạc trả lời, “Cháu chỉ làm những việc hằng ngày cần làm.”
Lớn dần, học sinh giỏi của gã không còn trầm lặng cả ngày nữa. Hắn cũng học được cách cười với người khác, tự nhiên thu hút ánh nhìn trong đám đông, đã làm quen được với nhóm người và thế giới chẳng hề liên quan đến mình. Hắn đã trưởng thành, nhưng chỉ có Hạ Văn biết nội tâm hắn mãi không đổi thay.
Qua lớp vỏ bọc của Hứa Trạc, gã mãi mãi chỉ nhìn thấy một đứa bé ít nói, lạnh lùng.
Hiệu quả giảng dạy của Hạ Văn thể hiện rõ nhất với hai cha con tới nghe giảng. Cha là tài xế, nhưng gần đây con trai mới chuyển tới đây học. Người đàn ông thật thà, chân chất, sắc mặt vàng nhuốn màu bụi bặm, nếp nhăn giữa hai mày rất sâu, là khách quen của lớp Hạ Văn. Sau vài lần tâm sự thật lòng với Hạ Văn, người đàn ông đưa con trai của mình đến. Cậu bé hướng nội, ít nói, rõ ràng không thân thiết với cha, cũng không hề hứng thú với kế hoạch tương lai và phân tích tính cách con người trong những bài giảng của Hạ Văn. Sau khi cãi nhau một trận với người cha ngoan cố của mình trước mặt mọi người, cậu bé cũng không tới nữa. Nhưng vì bị thu hút bởi kiến thức y học phong phú của Hạ Văn, bọn họ duy trì mối quan hệ kín đáo.
Năm thứ hai sau khi vợ mất, Hạ Văn đã tìm được hai bà cháu. Bà cụ rất tài, không chỉ đổi tên mình và đứa cháu, xóa sạch mọi dấu vết đã từng sinh sống, ít ra ngoài tiếp xúc với xã hội, trước mặt người ngoài lại tự gọi mình bằng cái tên khác. Bà tuổi đã cao, lại làm những việc vặt, mọi người thường gọi bà là ‘bà’, không ai quan tâm tên thật của bà cụ.
Hạ Văn đặt tên ‘Cát dưới nước’ làm bạn mạng với Lâm Tinh Dao, hai người thỉnh thoảng chơi game cùng nhau trong nửa năm. Tính Lâm Tinh Dao có phần xa cách, rất mực cảnh giác với người ngoài, nhưng lại ngây thơ, một khi đã tin tưởng ai đó rồi sẽ không hoài nghi gì nữa. Qua lại đến giờ, cậu và Hạ Văn gần như chuyện gì cũng kể, cậu không có bạn bè, bị mọi người xa lánh, nhưng cứng cỏi không chịu cúi đầu, không ai muốn nghe cậu giãi bày.
Lại là chuột bạch trong góc thành phố tối tăm. Sau khi tự tìm thấy hai bà cháu, Hạ Văn thỉnh thoảng choàng tỉnh khỏi cơn hưng phấn và kích động trong đêm khuya, gã biết mình có thể dùng cách nào khiến đứa bé không ai đoái hoài biến mất, khiến bà cụ hết sức thông minh kia khổ sở sống không bằng chết. Gã lại thổi bùng nhiệt huyết với trò chơi, và thêm một nguyên tắc mới, gã mời học sinh của gã, đồng đội của gã — Hứa Trạc, tham gia trò chơi này. Thậm chí gã còn tặng Lâm Tinh Dao một món quà gặp mặt tỉ mỉ, là một nguyên tắc gã lập mới hoàn toàn — phương pháp ám thị tâm lý của gã đã gặt được thành công nhất định, người đàn ông đáng thương đó cuối cùng đã đâm chết cha mẹ mình, còn đứa con trai, Hạ Văn chỉ nói một câu với cậu bé.
“Nếu cháu có thể thể hiện sự công nhận và tôn trọng với bố mình, có lẽ ông ấy sẽ không đi trên con đường cực đoan này đâu.”
Hôm sau cậu bé nhảy lầu. Thậm chí Hạ Văn còn tưởng tượng ra được biểu cảm kinh hãi của Lâm Tinh Dao khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, gã sắp không thể đợi được nữa rồi, tất cả đều là đòn bẩy cho đứa trẻ ngây thơ đáng yêu này. Nếu như yêu là chú tâm, tôn trọng và khao khát tột cùng, vậy thì Hạ Văn cho rằng mình là người duy nhất và cuối cùng yêu Lâm Tinh Dao nhất trên thế giới này.
“Cháu phải đưa nó tới chỗ chú.”
Hạ Văn nói vậy với Hứa Trạc. Hứa Trạc là ‘người trung gian’ gã tin tưởng nhất, bằng tuổi Lâm Tinh Dao, học cùng trường, là học sinh nổi tiếng xuất sắc và đáng tin cậy trong mắt học sinh, có thể có được niềm tin của mọi người một cách dễ dàng, chứ đừng nói tới Lâm Tinh Dao cô đơn lẻ loi. Gã muốn Hứa Trạc giúp hoàn thành tâm nguyện của mình, gã muốn Hứa Trạc tham gia cùng mình, muốn hắn không còn làm linh hồn trôi dạt, cứ chậm chạp không lại gần mình.
“Chuyến du lịch ngắn của các cháu sẽ đi nông trại hồ Bạch Lan.”
Hạ Văn phơi phới, nắm vai Hứa Trạc, nhìn gương mặt hững hờ, lạnh nhạt của hắn, nói từng câu từng chữ một với hắn: “Đến lúc đó, cháu nhất định phải đưa nó tới chỗ chú.”