Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
Cũng may tuổi thanh niên, Lâm Tinh Dao uống thuốc rồi ngủ cả ngày, hạ sốt.
Sau Tết, Lâm Tinh Dao quay lại trường, Hứa Trạc cũng tiếp tục việc tham gia trại đông của hắn. Đông qua xuân sang, rồi lại một mùa hè xanh rì chói lọi tới.
Thành phố Giang Châu có sông chảy qua, nội thành rợp bóng cây xanh, ban ngày độ ẩm cao. Tháng Bảy giữa hè nắng nóng chói chang, Giang Nam đã nhiều ngày không có mưa, đường lớn ngõ nhỏ ve kêu râm ran, hơi nóng hầm hập.
Phòng Hứa Trạc bật điều hòa, Lâm Tinh Dao ngồi ở bàn học nhìn máy tính chằm chằm đầy căng thẳng.
Hôm nay là ngày có kết quả thi đại học, trang web tra điểm bị lag, cậu thoát ra rồi vào lại mấy lần nhưng trang web vẫn không load tiếp được.
Hứa Trạc mở cửa vào phòng, tay cầm một chiếc hộp lớn, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện, “… Đúng là có dự định đó ạ… em vẫn chưa quyết định được, em sẽ bàn bạc với gia đình sau…”
Trang web cuối cùng cũng load được, Lâm Tinh Dao nhìn chăm chăm, nhìn thấy một con số đáng sợ, “Anh có điểm rồi này!”
Hứa Trạc ngồi xuống cạnh cậu, đặt chiếc thùng giấy lên bàn, “Ừ, vừa nãy các thầy cô Thanh Hoa cũng gọi cho anh rồi.”
Sau đó Hứa Trạc lại nghe vài cuộc điện thoại, đều là bộ phận tuyển sinh của các trường đại học gọi tới. Theo ý Hứa Trạc thì nguyện vọng một vẫn là Thanh Hoa.
Dù đã biết từ trước rồi, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy điểm thi đại học của Hứa Trạc, Lâm Tinh Dao vẫn thấy không chân thật. Nghĩ hắn từng học hành chăm chỉ còn tham gia các kiểu kì thi, bồi dưỡng cũng đều là biểu hiện giả dối cả, hắn không hề cần mấy thứ đó, chỉ là bố mẹ hắn yêu cầu mà thôi.
“Gì đấy?” Lâm Tinh Dao nhìn thấy Hứa Trạc đang mở thùng giấy.
Hứa Trạc không quan tâm điểm của mình, hắn mở thùng giấy, bên trong nhét đầy màng xốp hơi và giấy lót, sau khi mở ra lộ chiếc nắp thủy tinh.
Đó là bộ mô hình tự lắp ghép ‘Vườn hoa trong rừng’.
Hứa Trạc bỏ thùng giấy và xốp hơi chống sốc ra, mở nắp thủy tinh kiểm tra từng món phụ kiện bên trong một, Lâm Tinh Dao ngẩn ngơ nhìn cún con và thỏ quen thuộc.
“Anh lại mua cái khác à?”
“Cái hồi trước em mua đấy.” Hứa Trạc nói, “Mua lại từ chỗ em bán.”
Lâm Tinh Dao nghi hoặc, “Sao anh biết em bán cho ai?”
“Lịch sử app mua bán đồ cũ trong điện thoại em.”
Lâm Tinh Dao lườm hắn: “Anh xem lén điện thoại em?”
Hứa Trạc giải thích: “Ba tháng trước em đưa điện thoại cho anh bảo anh bán đồ cũ cho em, nhìn thấy lần đó.”
Lâm Tinh Dao nhớ ra chuyện ấy, đành im lặng. Phụ kiện tháo ra để trong túi, Hứa Trạc bóc hết chỗ phụ kiện rồi ghép từng món một vào.
“Sao người ta lại chịu bán cho anh?”
“Ban đầu không chịu, anh đã nói chuyện với cô ấy rất lâu, thêm tiền thì cô ấy mới chịu bán cho anh.” Hứa Trạc nói, “Lúc nhận được thiếu mất mấy món phụ kiện, tốn thêm chút thời gian mới gom lại đủ.”
Ba tháng trước kì thi đại học mà con người này lại đi thu thập đồ chơi. Lâm Tinh Dao cạn lời, nhìn Hứa Trạc ghép xong vườn hoa hoàn chỉnh, cún con và thỏ vẫn ngồi trước bàn ăn như xưa, con cầm sách, con giơ dao dĩa háo hức chuẩn bị ăn cơm. Qua tay vài người, màu sắc phụ kiện không còn tươi tắn như trước nữa.
Lâm Tinh Dao nhìn hắn xếp vườn hoa xong, chống cằm thì thầm, “Ban đầu thì không cần, bây giờ lại nhất quyết tìm lại bằng được…”
Hứa Trạc nhìn cậu nhưng Lâm Tinh Dao vờ như không thấy.
“Anh hối hận rồi.” Hứa Trạc nói.
Hắn ghé lại gần Lâm Tinh Dao, Lâm Tinh Dao ngượng ngùng cúi đầu. Rõ ràng là Hứa Trạc muốn hôn cậu, nhưng cậu thấy hơi tủi thân, nghĩ thầm hồi ấy đã ghép hoàn chỉnh tặng trước mặt hắn, kết quả giờ lại mua từ người khác, qua tay nhiều người, còn ghép cả phụ kiện mới vào, nghĩ gì đi nữa cũng không phải cái ban đầu.
Hứa Trạc nựng má cậu cúi đầu hôn khóe mắt cậu rồi men dần xuống môi cậu. Nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt, Lâm Tinh Dao khó mà từ chối được. Lần nào Hứa Trạc hôn cậu cũng dịu dàng mà không cho phép cậu chối từ, luôn khiến làn da lành lạnh nóng lên nhanh chóng.
Giữa môi hôn, Hứa Trạc nói nhỏ, “Tha thứ cho anh đi mà.”
Nhịp thở Lâm Tinh Dao rối loạn, môi bị m*t đỏ ửng, “Em có giận đâu.”
Hứa Trạc ngắm nghía khuôn mặt cậu. Nắng hè phủ kín bàn học, máy tính vẫn đang bật, khu vườn trong rừng đặt ở một bên, hô hấp và tiếng nước trong nụ hôn ngày càng nặng nề. Lâm Tinh Dao đỏ bừng mặt túm chặt cánh tay Hứa Trạc, cậu bị hôn đến th* d*c ngửa cằm lên, gáy bị ghìm chặt.
“Ưm —”
Lâm Tinh Dao không thở nổi nữa đẩy Hứa Trạc ra, Hứa Trạc ôm eo cậu bế lên ngồi mặt đối mặt trên đùi mình. Trước giờ Lâm Tinh Dao chưa từng ở trong tư thế xấu hổ này, đỏ mặt chống vai Hứa Trạc: “Gì đấy!”
Bàn tay to thò vào từ vạt áo v**t v* eo cậu, Hứa Trạc khàn khàn nói: “Cương rồi.”
Lâm Tinh Dao bị buộc phải ngồi d*ng ch*n ra trên người Hứa Trạc, cảm thấy thứ cứng như sắt chọc người mình.
Cậu là một trang giấy trắng với chuyện này, nuốt nước miếng cứng đờ người. Hứa Trạc xoa eo rồi đến lưng cậu, đầu ngón tay hắn khiến cậu khẽ run run.
“Có da có thịt hơn rồi.” Hứa Trạc cười dịu dàng.
Lâm Tinh Dao lúng túng tựa vào vai hắn. Cậu đã không còn gầy nhom nữa, mập hơn chút, đường nét cơ thể cũng mượt mà hơn, da thịt mịn màng săn chắc hơn.
Vạt áo đùn lên tận ngực Lâm Tinh Dao, Hứa Trạc hôn giữa ngực cậu rồi hướng lên trên hôn ngực, chiếc lưỡi ướt át l**m đầu vú nhạt màu nhỏ xinh thẳng đứng. Lâm Tinh Dao run rẩy, muốn né, “Đừng l**m.”
Cậu không thoát nổi, bị ghì chặt eo l**m hôn đầu vú, rối bời nghĩ Hứa Trạc b**n th** thật, sao lại l**m vậy chứ, cậu có phải con gái đâu.
Quần cậu cũng bị tụt ra, không biết từ lúc nào mà đã ‘dựng lều’, Hứa Trạc c** q**n lót cậu ra, những ngón tay thon dài nắm lấy d**ng v*t bán cương.
“Đừng…” Lâm Tinh Dao vội vã bắt lấy tay hắn, xấu hổ đến mức không dám nói to, “Đây là nhà anh, còn là ban ngày nữa… Hứa Trạc!”
Hứa Trạc nắm d**ng v*t cậu xoa nhẹ, nhìn cậu khẽ th* d*c đầy căng thẳng, ngẩng đầu hôn cổ cậu, “Anh muốn em.”
Ngón tay x** n*n túi tinh phía dưới rồi nắm thân d**ng v*t hướng lên xoay từng vòng chậm rãi quanh lỗ sáo phần đầu. Lâm Tinh Dao thở ồ ồ, eo cậu run rẩy, kh*** c*m lạ lẫm ập tới nửa th*n d*** quá mãnh liệt, cậu không nhịn được, nắm chặt lưng ghế phía sau Hứa Trạc.
Hứa Trạc dịu giọng dỗ cậu: “Dao Dao, giữ chặt áo.”
Lâm Tinh Dao đành phải giữ chặt vạt áo, Hứa Trạc để lại những dấu hôn chi chít trên ngực cậu, ngậm đầu vú l**m láp, cả trên cả dưới của Lâm Tinh Dao bị đùa bỡn, rất nhanh sau đó không chịu nổi nữa muốn trốn, “Đừng mà, đừng —”
Cậu ‘ưm’ một tiếng, bắp chân căng lại bắn trong tay Hứa Trạc, t*nh d*ch b*n r* đặc sệt. Lâm Tinh Dao ngượng đến mức tai đỏ bừng, vội muốn tìm giấy ăn lau tay cho Hứa Trạc nhưng lại bị hắn ghìm cổ tay lại, hôn ngực cậu, cởi hẳn q**n l*t cậu ra đưa ngón tay vào khe mông.
Lâm Tinh Dao giật mình, bắt đầu ngọ nguậy: “Ưm… hưm…!”
Ngón tay dính t*nh d*ch chui vào lỗ nhỏ non nớt, cảm giác dị vật quá dữ dội, Lâm Tinh Dao ưỡn eo túm tay Hứa Trạc muốn né đi, “Hứa Trạc, làm gì đấy!”
Giọng cậu sắp lạc nhịp, ngón tay đưa vào lối nhỏ thít chặt mấp máy rất tự nhiên, tiếp đó là ngón tay thứ hai đút vào, Lâm Tinh Dao kêu lên vì đau, đùi cứ run rẩy không ngừng.
Hứa Trạc hôn đ** t* cậu, bóp chặt đùi cậu, hơi thở cũng nặng nề dần, “Được không?”
Ngón tay đưa sâu vào lỗ nhỏ móc ngoáy nới rộng, phát ra tiếng nước ‘bành bạch’ dính nhớp, Lâm Tinh Dao thở hồng hộc, “Không, đau lắm.”
Hứa Trạc lại nắm lấy d**ng v*t đã rủ xuống của cậu, lực tay nới rộng lỗ nhỏ chưa hề giảm bớt, lần nào cũng đâm sâu tận gốc ngón tay, buộc Lâm Tinh Dao phải hít sâu nhón người dậy theo động tác của hắn.
Nóng bỏng và th* d*c tăng vọt lên. Lâm Tinh Dao bị ghìm trên chân Hứa Trạc không nhúc nhích nổi, những nụ hôn của Hứa Trạc bao vây lấy cậu hệt như rừng mưa, lỗ nhỏ bị hai ngón tay nới rộng đỏ thẫm ướt át, Lâm Tinh Dao th* d*c, bụng dưới phập phồng lên xuống, mồ hôi nóng chảy xuống.
Đột nhiên cậu rên một tiếng kinh ngạc, ngón tay của Hứa Trạc chạm vào một chỗ kì lạ, cảm giác căng nhất thời vọt lên đầu lan khắp toàn thân. Tay chân cậu mềm nhũn, sợ sệt nói: “Đừng chạm vào đó.”
“Đau à?”
Cậu bắt đầu bị xoa, ấn vào điểm G, kh*** c*m xa lạ như sóng biển ập tới, xen lẫn với cảm giác đau vì dị vật quấy đảo, Lâm Tinh Dao bối rối không biết sao mới phải. Cậu nói đau mà Hứa Trạc cũng không dừng lại, lỗ nhỏ bị móc loạn lên không ngừng nghỉ, sau khi điểm G bị va chạm liên tiếp, Lâm Tinh Dao cựa quậy mấy lần, nghẹn ngào xuất tinh.
Hồn vía cậu sắp bay lên mây vì bị Hứa Trạc đùa bỡn, Hứa Trạc bế cậu lên giường, quỳ trên giường cởi áo ra, cúi người hôn môi Lâm Tinh Dao. Hắn hôn rất sâu, hai chiếc lưỡi quấn quýt nhau, Lâm Tinh Dao bị hôn đến chóng mặt, trong lúc mơ màng bị tụt hẳn quần xuống, đôi chân trần trắng ngần nằm trên giường Hứa Trạc.
Cậu vội đẩy Hứa Trạc ra, nhưng Hứa Trạc lại banh hai chân cậu ra, c** q**n mình. Hắn đã c**ng c*ng từ lâu, nửa thân trên để trần đã lấm tấm mồ hôi, Lâm Tinh Dao nhìn thấy vết sẹo dao đâm mờ trên bụng hắn.
Bọn họ lên giường với nhau ư? Tim Lâm Tinh Dao đập thình thịch, cuốn vào đôi mắt đen láy đong đầy t*nh d*c của Hứa Trạc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rõ mọi thứ. Cậu ngượng nghịu quay đầu đi, “Sáng quá…”
Hứa Trạc nhéo cằm cậu, hôn cậu, khàn khàn nói, “Anh muốn nhìn em.”
Thứ c**ng c*ng thô to tì vào miệng lỗ nhỏ xinh đỏ thắm, đè vào trong từng chút một. Lâm Tinh Dao hít vào nín thở, ngón chân co quắp lại vì đau, “Không, không… đau!”
Lỗ nhỏ chưa trải sự đời bị ép phải mở ra, cảm giác đau đớn toác ra đã kéo dây thần kinh của Lâm Tinh Dao đi, cậu giãy giụa mạnh, bị Hứa Trạc đè hai chân lại, d**ng v*t đã vào hơn nửa.
Lỗ nhỏ siết chặt lấy thứ khổng lồ co bóp, mồ hôi chảy từ thái dương Hứa Trạc xuống. Hắn không ngừng hôn Lâm Tinh Dao, bị người dưới thân mình khóc vì giận cắn một cái, để lại vết răng rất rõ dưới cằm.
Nhưng Hứa Trạc chẳng hề quan tâm, bóp eo Lâm Tinh Dao bắt đầu di chuyển. d**ng v*t bị m*t quá chặt, Lâm Tinh Dao cứ khóc mãi, Hứa Trạc thở ồ ồ, dịu dàng thơm má Lâm Tinh Dao, hôn cả mồ hôi trên mặt cậu, “Dao Dao, thả lỏng.”
“Không, hức…” Lâm Tinh Dao vừa bực vừa đau, khóc thút thít, “Anh không hề… để ý em đau gì hết…”
Cậu thật sự đau lòng vô cùng tận, nghiến chặt răng không thèm Hứa Trạc hôn mình. Hứa Trạc nhìn cậu rơi nước mắt, nâng khoeo chân cậu lên, tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh, d**ng v*t mạnh mẽ đâm thọc lỗ nhỏ chặt khít, mỗi cú đâm vào rút ra tạo nên hình dạng khó mà tưởng tượng nổi. Lâm Tinh Dao không chịu nổi sự cưỡng ép của hắn, bị thọc đến nảy lên xuống không kiểm soát được cơ thể mình, căng eo bật lên, giống như một chú cá nằm trên bờ thoi thóp.
“Nhẹ chút, nhẹ…” Lâm Tinh Dao không nói nên câu, nghẹn giọng kêu vì những cú đâm mạnh mẽ, cậu sắp phát điên mất, thứ thô to trong người cậu nắc sâu vào trong hết lần này tới lần khác, cậu sắp có ảo giác bị đâm thủng bụng, lỗ nhỏ yếu ớt sưng rát vì ma sát, cậu níu chặt cánh tay Hứa Trạc, để lại những vệt cào đỏ bừng.
“Ưm, Hứa Trạc… a!”
Lâm Tinh Dao sắp chết mất, muốn khép chân lại, g*** h*p phát ra tiếng nước vang, tiếng da thịt va chạm cuồn cuộn như sóng vỗ, Hứa Trạc lại banh hai chân Lâm Tinh Dao ra, nhấc phần eo mềm nhũn nhễ nhại mồ hôi của cậu lên rồi th*c m*nh vào lỗ nhỏ ướt đẫm của cậu.
d**ng v*t nắc vào điểm G của cậu dữ dội, Lâm Tinh Dao há miệng không phát ra tiếng nổi, sau vài cú đâm thọc mới thở được trong giây phút ngắn ngủi, lỗ nhỏ co bóp. Hứa Trạc bị cậu siết lấy càng lúc càng phình to, không thể rút ra khỏi lỗ nhỏ nóng ẩm chặt khít. Hắn cũng thở hồng hộc, mồ hôi chảy xuống hõm Apollo, d**ng v*t nghển cao thẳng đứng đỏ bừng, lỗ sáo ứa nước.
Cả người Lâm Tinh Dao chi chít dấu hôn, Hứa Trạc lật người cậu lại đưa lưng với mình, ôm lấy cậu từ phía sau, d**ng v*t chen vào khe mông ướt át rồi lại đâm vào lỗ nhỏ.
Người Lâm Tinh Dao run lẩy bẩy. Cậu thút thít như một con thú nhỏ, d**ng v*t vào từ phía sau rất sâu, lúc đâm lút cán, gốc đùi Lâm Tinh Dao lại giần giật.
Hứa Trạc cúi đầu m*t hôn cổ Lâm Tinh Dao, cổ cậu trắng ngần, rịn mồ hôi, d** tai mềm mại, lưng mỏng dán sát lồng ngực nóng bỏng, tiếng tim đập loạn đan xen nhau.
“Dao Dao.” Hứa Trạc gọi tên Lâm Tinh Dao, một bàn tay v**t v* d**ng v*t ướt át của cậu, “Dao Dao?”
Lâm Tinh Dao như bị đom đóm mắt bởi những cú đâm rút mạnh bạo, đầu cậu quay mòng mòng, níu chặt ga giường xin tha, “Đừng sâu quá…”
Hứa Trạc cắn tai cậu từ phía sau, giọng khàn khàn, “Còn đau không?”
d**ng v*t khổng lồ nắc mạnh, Lâm Tinh Dao cong lưng run rẩy, chân nhũn ra không quỳ nổi nữa. Cậu không nói nổi nữa, bị cố tình cạ vào điểm G ma sát, đâm thúc, kh*** c*m đáng sợ xen lẫn với cảm giác đau dữ dội toàn thân, chân trượt xuống khỏi giường rồi lại được Hứa Trạc túm lại, giường rung lắc liên hồi, Hứa Trạc ngắm bờ lưng trắng như tuyết của Lâm Tinh Dao dưới ánh nắng, thẳng người dậy kéo cậu lên bế vào lòng, d**ng v*t thúc sâu từ dưới lên, gần như đâm xuyên cái bụng mỏng mảnh của Lâm Tinh Dao.
Lâm Tinh Dao ngửa đầu kiệt sức tựa vào vai Hứa Trạc, d**ng v*t g*** h** ch*n cậu run run ứa nước ra, bị đâm đến mức dịch cơ thể văng tung tóe. Lỗ nhỏ tê dại vì những cú thọc dữ dội, bọt lẫn với dịch nhầy chảy từ gốc đùi xuống tí tách xuống giường.
Hứa Trạc đúng là muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tinh Dao, hắn túm Lâm Tinh Dao bằng lực rất mạnh, không cho cậu trốn mà cũng không để cậu cựa quậy được, trông điệu bộ như muốn ch*ch nát Lâm Tinh Dao. Hắn nắc quá sâu, quá mạnh, làm đau eo và bụng Lâm Tinh Dao. Lâm Tinh Dao chưa từng bị ăn sạch sành sanh như thế này, sau đó cậu sợ sệt bộ dạng của Hứa Trạc, không dám giãy giụa nữa, đành để mặc Hứa Trạc đùa bỡn mình đủ kiểu, mấy lần suýt ngất xỉu.
Tiếng va chạm da thịt mãnh liệt vang lên không ngơi nghỉ, Hứa Trạc ghé bên tai Lâm Tinh Dao hỏi, “Không có bao, lần sau mua được không?”
Lâm Tinh Dao bị nhấc một chân lên ch*ch, ban ngày rực sáng, soi rọi mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, hình ảnh d**ng v*t đâm vào lỗ nhỏ rõ rành rành, nước chảy ra từ lỗ nhỏ sưng múp. Lâm Tinh Dao lơ ngơ, khóe mắt vẫn cứ vương nước mắt đầy tội nghiệp. Cậu đã kiệt sức từ lâu, thều thào, “Bao, ưm, gì cơ…”
d**ng v*t đâm vào sâu bên trong, sâu thẳm bên trong bị va chạm vô số lần co rút, Lâm Tinh Dao bật những tiếng thút thít đứt quãng. Hứa Trạc nâng cằm cậu lên, thơm má đỏ hây hây mướt mồ hôi của cậu, “Muốn bắn vào trong.”
Lâm Tinh Dao bị đè xuống giường, d**ng v*t hung hăng đâm thọc từ trên xuống nhanh như bay, phát ra âm thanh g*** h*p rất vang. Đệm lún xuống rồi lại nảy lên, Lâm Tinh Dao túm chặt gối, cậu sắp bị ch*ch nát mất, cả người từ đầu đến chân dường như chỗ nào cũng run rẩy, cậu hô hấp khó nhọc, gục đầu vào cánh tay mình, bị nắc mạnh vào nơi sâu nhất bên trong, ngay sau đó là t*nh d*ch bắn đầy bụng cậu.
Thậm chí Lâm Tinh Dao còn không biết mình cũng bắn, d**ng v*t ứa nước chảy xuống giường kéo tơ đầy d*m đ*ng. Cậu bị bắn đầy bụng, lúc Hứa Trạc rút ra cậu mới thở được, t*nh d*ch đặc sệt lập tức từ lỗ nhỏ nhầy nhụa của cậu chảy qua bẹn rồi rơi xuống giường.
Trong căn phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp, người Hứa Trạc nhễ nhại mồ hôi, cả người đỏ bừng vì cuộc yêu vẫn chưa bớt đi chút nào. Hắn cúi người hôn cái cổ mướt mát của Lâm Tinh Dao, nụ hôn ấy dịu dàng, kiềm chế, hệt như rối loạn nhân cách phân liệt với người trong cuộc mây mưa điên cuồng, hỗn loạn vừa rồi.
Nhưng Lâm Tinh Dao không hề nhận ra. Cậu đã vô cùng mỏi mệt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.