Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
Sáng hôm sau lúc Lâm Tinh Dao ngủ dậy, bên cạnh mình trống không, chỉ còn lại tia nắng vàng ấm áp.
Mười giờ cậu mới tỉnh, Hứa Trạc đi học, để một phần bữa sáng trên bàn cho cậu. Cả người Lâm Tinh Dao toàn vệt đỏ, rúc trên sofa ăn xong bữa sáng, cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Hứa Trạc.
[Bốn giờ chiều tan học, cùng đi mua quần áo cho em nhé?]
Suýt nữa cậu quên mất mình phải mua vest. Hứa Trạc cũng sửa xong CV cho cậu, hay nói cách khác là viết lại một bản mới. Lâm Tinh Dao mở CV Hứa Trạc gửi cho cậu xem, vừa xem vừa nhủ thầm này là tả mình ư… tuy nhiên để so sánh thì CV cậu tự viết chẳng khác nào học sinh tiểu học viết phần giới thiệu bản thân trong sổ tay quản lý chi tiêu cả.
Tối qua bị quần cả đêm, thể lực Lâm Tinh Dao yếu, sau khi ăn sáng xong lại quay về phòng ngủ ngủ tiếp.
Trong phòng ngủ ấm áp, nắng chiều nhẹ nhàng. Lâm Tinh Dao ngủ say sưa.
Sau khi rời THPT số 7, Lâm Tinh Dao ở một mình trong căn nhà thuê chung có phần chật chội kia. Cậu thuê căn rẻ nhất trong nhà thuê chung, ánh sáng cũng yếu nhất. Khi trời âm u, cả ngày căn phòng không có lấy chút ánh sáng.
Đông qua hạ tới, từ sáng tới khuya, trời chưa sáng đã tinhrh dậy, sau đó đội ánh trăng ánh sao về nhà thuê. Nhà ở ngoại ô không kịp cấp điện nước, cậu tắm vội nước lạnh rồi về phòng bật đèn nằm nhoài trên bàn học bài.
Mùa đông, căn nhà lạnh lẽo vô cùng. Khi đặt cánh tay lên bàn học, mất một lúc lâu mới ấm lên được.
Giá rét của một năm ấy đã cùng cậu trải qua suốt một mùa đông.
Buổi chiều hai người đi trung tâm thương mại mua quần áo, chụp ảnh thẻ rồi đi siêu thị mua đồ ăn về.
Ăn tối xong, Lâm Tinh Dao chăm chú đọc kĩ CV của mình. Cậu thay vest chụp ảnh thẻ trông rất ra dáng, CV cũng viết khá ổn, chỉ là đang lo lúc phỏng vấn căng thẳng là sẽ lộ ra ngay. Vì vậy Hứa Trạc đặc biệt dạy Lâm Tinh Dao phỏng vấn, chọn vài câu hỏi quan trọng mô phỏng lại cho cậu, hết sức kiên nhẫn phân tích tâm lý và kiến thức khi ở nơi phỏng vấn.
Tối, sau khi Lâm Tinh Dao ngủ, Hứa Trạc ngồi một mình ngoài phòng khách cắt video.
Hắn đeo tai nghe, chỉ bật đèn treo tường, ngón tay kẹp hờ điếu thuốc, làn khói bay nhè nhẹ lên.
Đã lâu lắm rồi hắn không hút thuốc lá điện tử, chỉ để một bao thuốc lá trong nhà, dần cai thuốc.
Video trên màn hình máy tính là cảnh bọn họ đi Vân Nam, camera ghi lại bầu trời xanh biếc, trấn nhỏ kín gió, tiếp nữa là bên má Lâm Tinh Dao ghé sát vào camera, ăn xiên nướng phồng cả má.
Lâm Tinh Dao quay đầu nhìn camera, nhướng mày, “Ăn có gì hay mà quay…”
Hôm ấy trời nắng chói chang, cổ Lâm Tinh Dao rịn mồ hôi, tai trắng ngần. Camera rất gần, quay rõ phần cổ trắng trẻo của Lâm Tinh Dao dưới ánh nắng.
Hứa Trạc kéo chuột, cắt tất cả ảnh của Lâm Tinh Dao ra ghép thành một đoạn video khác, lưu vào ổ cứng và folder riêng tư.
Lâm Tinh Dao ngủ đến nửa đêm chợt tỉnh giấc.
Cậu gặp ác mộng, trong giấc mơ đứt quãng vô cùng hỗn độn, chốc mơ thấy mình trước giờ làm bài trong căn phòng thuê đến đêm hôm khuya khoắt, chốc lại mơ thấy mình tìm Hứa Trạc khắp nơi trong khu rừng vắng vẻ, nhưng không tìm thấy. Rồi lại mơ thấy mẹ ôm mình thật chặt, nói rằng Tiểu Tinh, mẹ không yên tâm con chút nào.
Lúc cậu tỉnh dậy thấy bên cạnh mình trống trơn, ngồi đờ người một lúc rồi mới lò dò xuống giường đi dép lê vào. Đêm hôm tĩnh mịch, cậu mở cửa phòng ngủ ra thì thấy ngoài phòng khách lóe ánh sáng.
Hứa Trạc thấy cậu ra ngoài bèn dụi tắt thuốc lá trong vô thức. Lâm Tinh Dao mơ mơ màng màng bước tới, “Đang làm gì đấy?”
Hứa Trạc đáp: “Cắt video, đi Vân Nam quay nhiều lắm. Sao lại tỉnh thế?”
Lâm Tinh Dao ngượng nghịu nói mình mơ không tốt lắm, Hứa Trạc đứng dậy bế cậu về phòng ngủ.
“Gặp ác mộng à?” Hứa Trạc ngồi xuống bên giường, dịu dàng v**t v* má Lâm Tinh Dao.
Lâm Tinh Dao ngồi trên giường nhưng lại không nằm xuống, cậu hỏi Hứa Trạc: “Anh lại mất ngủ à?”
Hứa Trạc sững người, đáp: “Không.”
Hắn nói thật. Hắn đã ngừng thuốc an thần từ rất lâu, chỉ cần nằm ngủ cạnh Lâm Tinh Dao, cơ thể ấm áp dán sát lồng ngực hắn là hắn sẽ không mất ngủ nữa.
Lâm Tinh Dao choàng tay ôm cổ hắn, đầu đặt nghiêng trên vai hắn. Hứa Trạc ôm cậu nằm xuống, kéo kín chăn.
Hắn không ra phòng khách cắt video nữa.
“Đương nhiên là Hứa Trạc không giống ‘học sinh ngoan’ như vẻ bề ngoài đâu.”
Hạ Nhược Mỹ và Lâm Tinh Dao ngồi trong quán trà sữa, trước mặt mỗi người là một cốc. Hạ Nhược Mỹ nói, “Có một khoảng thời gian gần như ngày nào hắn cũng tới quán bar đó… đương nhiên tao cũng chẳng phải học sinh ngoan gì, nhưng chắc chắn số lần tao đến đó ít hơn nó. Lúc ấy tao cứ tưởng nó hút m* t** thật, nhưng bây giờ thấy có vẻ chỉ là nghiện thuốc lá nặng.”
Lâm Tinh Dao hỏi: “Anh ấy đến quán bar làm gì?”
“Chơi bài, cá độ. Thỉnh thoảng nó đi cùng với bố tao, một tối thắng được mấy chục nghìn liền.” Hạ Nhược Mỹ nhún vai, “Chẳng có giới hạn gì nhỉ? Nhưng đừng nói với Hứa Trạc là tao kể cho mày nhé.”
Thật ra cô bé còn chưa nói hồi đó Hạ Văn mua bán m* t** ‘Phi hoàn’, lúc ấy Hứa Trạc và Hạ Văn qua lại thân thiết với nhau, ai biết được Hứa Trạc có can dự hay không? Đối với người bố đã chịu án tử hình và Hứa Trạc, trước giờ cô bé luôn mang cảm giác sợ hãi và ghét cay ghét đắng. Đến khi Hạ Văn chết, có một khoảng thời gian rất dài cô bé cảm thấy cuộc đời này cô đơn cùng cực, nhưng cuối cùng dây leo quấn quanh cô bé cũng đã lỏng lẻo rơi rớt.
Có những lúc cô bé nghĩ bố mình chết rồi thì vô số ám hiệu tâm lý gã để lại cho mình còn hiệu quả hay không? Dù là sự ỷ lại tiêu cực vào bố mình hay căm ghét Hứa Trạc thái quá, đôi khi cô bé không thể nào phân biệt rõ được những chuyện ấy tất cả đều xuất phát từ phán đoán của mình về hiện thực, hay là ám thị và méo mó Hạ Văn đã tích tụ dần trong cô bé.
Trong thâm tâm cô bé vẫn sợ hãi, Hứa Trạc đã từng lún sâu trong vũng bùn, hiện giờ đã thoát khỏi hết thảy thật rồi ư?
“Quá khứ cả rồi.” Lâm Tinh Dao nói nhỏ, “Ai rồi cũng phải nhìn về phía trước.”
Hạ Nhược Mỹ cười, “Lâm Tinh Dao, mày đúng là chẳng thay đổi gì hết.”
Bọn họ vô tình gặp lại nhau vào lần đêm hôm tới viện cấp cứu, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trạc đứng cạnh Lâm Tinh Dao, trong lòng Hạ Nhược Mỹ từng có một cảm giác mất cân bằng khó hiểu.
Cô bé nghĩ rằng rõ ràng khi ấy cả hai đều ‘phát hiện’ ra Lâm Tinh Dao, nhưng tại sao sau cùng Hứa Trạc lại vượt qua cô bé? Rõ ràng Hứa Trạc mới là người ủ dột nhất, không có cảm giác an toàn nhất.
Nhưng nếu không phải Lâm Tinh Dao, e rằng Hứa Trạc sẽ không đi tới đâu cả. Có thể hắn sẽ giậm chân tại chỗ, mãi không thể bước tiếp.
Còn về phần mình, dù gì vẫn mạnh mẽ hơn Hứa Trạc chút ít. Hạ Nhược Mỹ an ủi bản thân mình như vậy.
Lâm Tinh Dao quay về thành phố Giang Châu cùng Hứa Trạc, Lâm Tinh Dao muốn vệ sinh sạch sẽ đồ đạc trong nhà cũ, tiện thể đổi bộ khóa cửa mới.
Cậu đã tìm được việc ở thủ đô, có lẽ rất lâu sau sẽ không về lại Giang Châu. Cậu thu dọn quần áo trong phòng mình, Hứa Trạc vệ sinh đồ linh tinh trong phòng ngủ của Lý Như Tiên hồi còn sống.
Đồ đạc của bà cụ ít ỏi, Hứa Trạc cất hết đồ lặt vặt vào thùng giấy để tránh bị ẩm. Hắn mở ngăn dưới cùng trong tủ quần áo ra, lấy quần áo ra rồi đựng vào túi hút chân không. Lúc sờ tới đáy tủ, hắn nhìn thấy một cuốn album ảnh.
Cuốn album đã cũ, Hứa Trạc mở ra xem. Bên trong là ảnh Lâm Tinh Dao hồi nhỏ và ảnh gia đình.
Hồi nhỏ Lâm Tinh Dao y hệt cục bột, mặt tròn xoe đáng yêu, đôi mắt to tròn. Trong ảnh nếu không phải được mẹ bế thì sẽ là ông ngoại, bà ngoại bế, người lớn trong nhà cưng cậu vô cùng tận.
Mẹ Lâm Tinh Dao có phần gầy gò, luôn mặc váy dịu dàng, buộc mái tóc dài đơn giản, để lộ đường chân tóc chữ V* giữa trán.
*: Đặc điểm này được đặt tên là đỉnh đầu của góa phụ. Thuật ngữ “đỉnh góa phụ” có thể bắt nguồn từ nước Anh vào thế kỷ 18, nơi các góa phụ thường đội mũ tam giác màu đen hoặc mũ trùm đầu sau khi chồng họ qua đời.
Nhìn ông ngoại Lâm Tinh Dao có thể thấy được rằng hồi còn trẻ vô cùng điển trai, về già đường nét mặt điềm đạm, có một tấm ảnh ông cụ dắt cháu trai mình chơi xích đu trong công viên.
Trong album ảnh này không có bố Lâm Tinh Dao. Tuy không đầy đủ các thành viên trong gia đình, nhưng vẫn đong đầy yên bình.
Hứa Trạc lật sang trang tiếp. Có một chỗ trống đáng nhẽ phải có ảnh.
Hắn nhìn vị trí trống ấy, lúc này Lâm Tinh Dao đi vào thấy hắn đang xem album ảnh bèn ngồi xuống cạnh hắn xem cùng đầy tò mò.
“Tìm thấy chỗ nào vậy?” Lâm Tinh Dao xem ảnh mình hồi nhỏ, ‘a’ một tiếng, hơi xấu hổ, “Ảnh chụp từ lâu lắm rồi.”
Hứa Trạc hỏi, “Chỗ này thiếu một tấm?”
Lâm Tinh Dao cũng để ý tới chỗ trống đó, chống cằm ngẫm nghĩ, “Hồi trước nghe bà ngoại nói hình như lúc trước khi đi mẹ cầm một tấm ảnh đi, nói là đi xa lúc nào nhớ em thì ngắm được.”
Cậu ngẩn ngơ nhìn chỗ trống trong album ảnh, im lặng. Hứa Trạc xáp lại gần nhưng Lâm Tinh Dao hơi né, nói, “Em không sao, thật ra bà đã kể cho em nhiều chuyện lắm, lúc mẹ đi em vẫn còn nhỏ, kha khá chuyện không có ấn tượng.”
Hứa Trạc nói: “Tưởng em sắp khóc rồi.”
“Không hề nhé!”
Hứa Trạc dịu dàng cúi đầu hôn Lâm Tinh Dao, siết chặt Lâm Tinh Dao trong vòng tay mình, Lâm Tinh Dao ngẩng đầu hé môi để hắn kéo nụ hôn sâu hơn. Hứa Trạc nhìn đôi mắt nhắm lại của Lâm Tinh Dao, thấy lông mi cậu khẽ run run.
Ngày ông ngoại Lâm Tinh Dao hỏa táng là một ngày mưa dầm dề. Trung tâm hỏa táng ở ngoài nhà tang lễ sau núi, trong lư hương giữa khu đất trống ở nhà tang lễ là làn khói mỏng manh, sau bị dính nước mưa hòa cùng với mùi đốt tiền vàng và nhang tỏa mùi khói xộc mũi.
Trên hành lang, mọi người tụ tập tụm năm tụm ba thì thầm với nhau, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sụt sùi như tiếng mưa lất phất. Thi hài của ông cụ được đưa vào lò thiêu, ngay sau đó là tiếng cửa lò kêu rầm, tiếng khóc ngày càng thảm thiết hơn.
Trong màn mưa âm u, một chiếc ô đen xuất hiện giữa đám đông. Cậu bé đứng giữa mưa, vô cảm nhìn cảnh bi thương trước mặt.
Lý Như Tiên ôm hũ tro của chồng đi từ hành lang ra. Mưa càng lúc càng nặng hạt, bà cụ căng ô, đi từng bước chậm rãi tới bãi đỗ xe.
Bà cụ tới cạnh xe, để ý thấy một tấm ảnh nhàu nát kẹp ở tay nắm. Bà cụ hoài nghi cầm lên, tấm ảnh đã bị xé đôi, bà cụ nhìn là nhận ra ngay bức hình đó, vẻ mặt khiếp sợ.
Hứa Trạc đứng trong màn mưa bay bay xám xịt lạnh lẽo, dưới tán ô đen, gương mặt hắn lạnh lùng vô cảm, ngước đôi mắt đen láy nhìn qua màn mưa về nơi hành lang xa xa, một cậu bé bước ra ngoài, ôm trong lòng di ảnh của ông cụ đã mất.
Cậu bé ấy không khóc, mặt mũi tái nhợt đứng ngẩn ngơ ngoài hành lang, nhìn bầu trời xám xịt và cơn mưa bất tận ngoài hành lang.
Đôi mắt ấy hệt như hồi nhỏ, to tròn long lanh, trong cảnh đau buồn vẫn sáng ngời.
Hứa Trạc không nhìn nữa, quay người rời đi.
Màn mưa che giấu bóng dáng hắn rất nhanh.
“Được rồi.”
Lâm Tinh Dao đẩy Hứa Trạc ra, l**m đôi môi ướt át của mình, “Dọn xong đồ rồi, đi thôi.”
Cậu đứng dậy chạy ra ngoài, Hứa Trạc cũng đứng lên. Cuối cùng hai người dọn dẹp xong cả nhà, Hứa Trạc xách balo của Lâm Tinh Dao xuống tầng, tối nay bọn họ sẽ về thủ đô, quay lại căn nhà đang ở.
“Tuần sau trường em tổ chức lễ tốt nghiệp.” Lâm Tinh Dao đi xuống tầng, ngoái đầu lại nói với Hứa Trạc, “Anh đến không?”
Hứa Trạc dắt tay cậu, đề phòng cậu bước hụt té ngã, “Có. Đến chụp ảnh cho em.”
Trông Lâm Tinh Dao khá phấn chấn, “Ừm, đến lễ tốt nghiệp của anh em sẽ tới chụp ảnh cho anh.”
Cậu lại bắt đầu nói đến lúc mình nhận được tháng lương đầu tiên sẽ đưa hắn đi đâu ăn thật ngon; sau này tiết kiệm tiền còn đi đâu chơi nữa.
Cậu có rất nhiều ước muốn trong tương lai, Hứa Trạc đồng hành cùng cậu, đương nhiên sẽ thực hiện những ước muốn ấy cũng cậu. Nếu không thì hắn sẽ vô định, không có nơi nào để đi.
Khu dân cư cũ ẩm thấp, đi xuống tầng một mới thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào lối lên xuống cầu thang. Lâm Tinh Dao kéo Hứa Trạc ra khỏi hàng lang, ánh nắng phủ xuống người, Hứa Trạc nheo mắt lại vì không quen lắm.
Trong mắt hắn là bóng dáng sinh động của Lâm Tinh Dao.
Nếu ngoảnh đầu lại, mớ hỗn độn vẫn còn đó, vô số bí mật không thể bật mí. Dịu dàng, nguyên tắc, lý trí, tất cả đều làm bộ đã quá thành thạo.
Để không dọa người yêu nhạy cảm của hắn chạy mất, bảo vệ Lâm Tinh Dao và tương lai của cậu.
Chẳng ngại bị ánh sáng của thế gian tầm thường soi rọi, hòa vào biển người ồn ã.
─ 。゚☆: *.HẾT.* :☆゚. ─